Q2 Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 58 Kế hoạch đàm phán

Trong loại bầu không khí này, Giản Trạch đang do dự có cần về trước hay không, hắn ta ôm chặt ấu muội trong lòng ngực bắt đầu hối hận không nên nhất thời mềm lòng, hắn ta còn chưa kịp giao phó Giản Linh Nhi thêm gì nữa, Đỗ Tử Đằng đã hô từ xa: "Ai nha, tiểu nha đầu, đã lâu không gặp nha!"

Ánh mắt một chúng tu sĩ đều nhìn qua phía Giản Trạch, hắn ta chỉ đành căng da đầu tiến lên, Đỗ Tử Đằng cười: "Chư vị đạo hữu, vị này chính là đại chưởng quầy của tiệm linh vật Giản thị Giản Trạch Giản huynh đệ."

Trong mắt chúng tu sĩ đều hiện lên vẻ bừng tỉnh, hệ liệt Thần Tự gì kia chính là xuất từ tiệm linh vật Giản thị chưa từng có ai biết đến tên đó, hóa ra chỗ dựa của tiểu tử đó là tiểu tử họ Đỗ nha, đúng là may mắn.

Vương Hổ ung dung thản nhiên thu thần sắc của mọi người vào đáy mắt, cười bổ sung: "Giản Trạch tiểu huynh đệ chính là cháu đích tôn của trấn trưởng Tiên Duyên Trấn, để chư vị biết, địa chủ chân chính là Giản huynh đệ đó, ta với Đỗ huynh đệ chỉ là vượt chức phận mà thôi, ha ha ha ha......"

Dưới một câu hai nghĩa này, bấy giờ biểu cảm trên mặt một chúng tu sĩ mới đột nhiên sinh động hơn: "Ai nha, thì ra là thế, Giản huynh đệ tới muộn, phải tự phạt ba ly!" "Bao ly sao đủ, ha ha!"

Gừng càng già càng cay nha, Đỗ Tử Đằng mỉm cười cảm thấy mình quả nhiên ít rèn luyện, đám cáo già đó hóa ra cũng không biết tiệm linh vật Giản thị mới là đơn vị thi công chân chính trong toàn bộ kế hoạch lần này, chỉ cho rằng là công ty vỏ rỗng mượn danh khí của mình thôi, chậc.

Mà cháu trai trấn trưởng...... Nếu vào trăm ngày trước, đừng nói cháu trai trấn trưởng, dù là trấn trưởng đích thân đến, e rằng cũng chưa chắc có thể khiến nhóm người này nâng mí mắt, nhưng hiện tại, dòng người tăng mạnh đáng sợ trên Tiên Duyên Trấn...... Trong Tu Chân giới không còn có ai vừa nắm giữ tài phú khổng lồ, càng có thể hiểu rõ được lượng người cực lớn ý nghĩa điều gì hơn nhóm người trước mắt —— đó là thương cơ vô hạn và linh thạch cuồn cuộn không dứt.

Dưới trường hợp này, Giản Trạch chỉ từ xa dùng ánh mắt chạm tới Thiết Vạn Lí, Đỗ Tử Đằng xem như chào hỏi, sau đó ngồi xuống ở vị trí dưới chủ vị đã được an bài trước đó.

Sau khi ngồi xuống, trường hợp nhiệt tình cũng khiến Giản Trạch bắt đầu hoang mang, dù sao vừa rồi hắn ta nhìn thấy từ xa nhóm người này lục đục với Đỗ Tử Đằng, làm sao lại khách khí với mình như vậy? Trong lúc 'đẩy chén đổi chung', Giản Trạch đã âm thầm bắt đầu cảnh giác.

Rượu qua ba vòng, vị Khúc Lăng được Vương Hổ giới thiệu là chấp sự Đại Tuyết Cung nâng chén sang sảng cười to nói với Giản Trạch: "Giản thiếu, tuy nói chưa từng gặp mặt, nhưng hôm nay một ly coi như một năm, chúng ta đều đã xem như bạn cũ ba năm rồi, thêm ly này, vậy chính là bốn năm —— Đại Tuyết Cung bọn ta rất coi trọng hành trình Tiên Duyên trấn lần này, cửa hàng ở đường Đông Thập Tứ, mong Giản thiếu chiếu cố nhiều hơn, ha ha!"

Dứt lời, không đợi những người khác giữa sân cười mắng ông ta xuống tay quá nhanh, Khúc Lăng đã ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Giản Trạch không có cách nào, chỉ đành nâng chén tiếp rượu, chấp sự, tên này nghe ra cũng chẳng có gì đặc sắc, nhưng nếu gắn thêm ba chữ "Đại Tuyết Cung", vậy đó là địa vị tôn vinh dưới mấy người, trên trăm triệu người, Đại Tuyết Cung chỉ đệ tử không thôi đã có mấy vạn người, cùng Hoành Tiêu kiếm phái một Bắc một Nam mơ hồ có thế cục địa vị ngang nhau, vị trí chấp sự của Khúc Lăng chính là chưởng quản việc mua sắm quan hệ đến ít nhất mấy vạn người, Giản Trạch nào dám không tiếp?

Khúc Lăng thấy Giản Trạch cũng cạn ly, mặt mày vui vẻ, đương trường trầm trồ khen ngợi.

Nhưng Giản Trạch buông ly lại dứt khoát nói: "Hôm nay có thể có phúc phận gặp được Khúc chấp sự, là may mắn của Giản mỗ, tiếp đãi là nghĩa vụ nên làm, nhưng quan hệ đến cửa hàng trên Tiên Duyên Trấn," Giản Trạch cười: "Giản mỗ cũng không dám chuyên quyền, kiếm phái đương nhiên sai người chưởng quản thay."

Giản Trạch nhìn Đỗ Tử Đằng, toàn trường lặng ngắt, ánh mắt lại lần nữa tụ lên người tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng năm kia. Trong lòng Giản Trạch thở phào thật dài, cuối cùng cũng ném được đám người không thể đắc tội được đó cho tiểu tử kia đi xử lý rồi.

Một chúng tai to mặt lớn chưởng quản tài phú các phái đó mới ý thức được, vừa rồi Vương Hổ đi theo, lại có tu sĩ Trúc Cơ hộ tống đến, bọn họ đã xem trọng tiểu tử họ Đỗ đó rồi, nhưng hiện tại lại đột nhiên kinh ngạc phát hiện, bọn họ rõ ràng vẫn xem nhẹ địa vị của tiểu tử đó ở Hoành Tiêu kiếm phái, dựa theo tình hình hiện tại của Tiên Duyên Trấn, nếu thật sự do tiểu tử này chưởng quản những cửa hàng đó, oa oa, đó là số lượng linh thạch cỡ nào chứ!

Liên Bình Giang có chút kìm nén không được, nếu không phải vì kinh doanh những cửa hàng kia, tuy rằng ông và Vương Hổ có chút lui tới trên việc kinh doanh mua sắm, nhưng cũng tuyệt đối không đến nỗi hạ mình tự đến, ông ta hỏi: "Đỗ huynh đệ, Liên lão ca ta đây là tục nhân, ta liền thay những đồng hành ở đây hỏi một câu: Trên Vân Hoành Phong...... thật sự để cậu xử lý công việc trên Tiên Duyên Trấn?"

Mấy đôi mắt đồng thời chăm chú lên người Đỗ Tử Đằng, như muốn xuyên qua bộ túi da này nhìn thấu tim gan tì vị thận của cậu —— nếu thật sự như thế, vậy không chỉ phải tăng lên địa vị của tiểu tử này, có lẽ lai lịch sau lưng cậu ta cũng không nhỏ, có thể đặt song song tên của mình với nhiều chân nhân như vậy còn bình yên ngồi ở đây, bản thân vẫn còn quá khinh thường tiểu tử Luyện Khí Kỳ này rồi!

Đỗ Tử Đằng không thừa nước đục thả câu, mà thẳng thắn nói: "Không sai, đúng là như thế!"

Trong lúc nhất thời, trong mấy ánh mắt kia đều chiếu ra quang mang nóng rực, trong ánh mắt đó, vô số loại mượn sức lợi dụng dụ hoặc tính kế quay cuồng không thôi, Đỗ Tử Đằng trên chủ vị thoáng nhìn đều cất tất cả vào mắt, bên môi cậu mỉm cười, nhấp một ly. Nếu trong Tu Chân giới có cuộc thi song Q (IQ & EQ), có lẽ đám già trước mắt sẽ việc nghĩa không từ đè bẹp toàn Tu Chân giới nhỉ?

Thiên hạ rộn ràng, đều đến vì lợi, thiên hạ nhốn nháo, đều tới vì lợi.

Người tu đạo thì không có dục vọng? Ha.

Mà chỉ cần có dục vọng, sẽ có chỗ hổng, sẽ có đường cho cậu sử dụng.

Bất tri bất giác, Đỗ Tử Đằng đã gọi ra Tiểu Mộc Bổng, vỗ về chơi đùa những dấu vết gồ ghề lồi lõm bên trên, trong thế giới tu chân này, lần đầu tiên cậu có tự giác của một người chơi cờ.

Đỗ Tử Đằng lại lần nữa tung ra một câu: "Sư môn lệnh tiểu tử toàn quyền xử lý việc kinh doanh trên Tiên Duyên Trấn, mà hiệu quả thì," Đỗ Tử Đằng chỉ thành trì thật lớn với tiếng ồn ào náo động mơ hồ truyền đến từ cách đó không xa: "Như chư vị chứng kiến, cuối cùng không phụ sư môn gửi gắm, nhưng kế hoạch của tiểu tử vẫn chưa hoàn thành."

Thương Hoa Oánh của Vân Hoa sơn trang nhịn không được nói: "Toàn...... toàn bộ đều xuất từ kế hoạch của tiểu huynh đệ?" Tuy rằng Vân Uyển sư điệt của bà nhiều lần nói rằng thiên phú tài hoa của Đỗ Tử Đằng có một không hai đương thời, nhưng Thương Hoa Oánh chỉ tưởng đó là lời bất công của vị sư điệt phù si kia của bà, cho dù có tài, vậy cũng chỉ giới hạn trên Đạo phù chú, sự biến hóa nghiêng trời lệch đất của Tiên Duyên trấn trước mắt không phải là việc làm của phù đạo.

Đỗ Tử Đằng mỉm cười gật đầu, vẻ mặt vừa không đắc ý cũng không khoe khoang, chỉ mỉm cười khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, dưới tình cảnh này, lại chỉ khiến trong lòng những người quản lý tài vụ các phái ở đây sông cuộn biển gầm.

Phản ứng đầu tiên của mọi người đều giống Thương Hoa Oánh, cảm thấy không có khả năng, nhưng bình tĩnh hồi tưởng lại tỉ mỉ, tất cả đều bắt đầu từ hai món đồ quái dị《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》 và 《 Vân Hoành phong cảnh 》, nương thanh danh như mặt trời ban trưa của Tiêu Thần, dưới sự vận động của đôi bàn tay phiên vân phúc vũ sau lưng, Tu Chân Giới tựa như đã dấy lên một cơn lốc cuồng mãnh —— thành quả cuối cùng chính là tòa thành kỳ tích trước mắt, không quá mấy chục ngày ngắn ngủi đã từ trấn nhỏ biến thành thành trì, ai có thể tưởng tượng?

Khúc Lăng hiện tại rút đi hết tất cả mặt nạ hào phóng cùng với biểu cảm tính kế, nheo mắt nhìn Đỗ Tử Đằng nhe răng cười: "Bút tích của tiểu huynh đệ thật lớn, lại không biết bộ phận chưa xong kia, cần bọn ta tới làm gì?"

Giữa hàm răng nhọn tuyết trắng lộ ra, mơ hồ có thể thấy được sự giết chóc và máu tanh —— nghe đồn Đại Tuyết Cung quanh năm lạnh vô cùng, đệ tử đều săn giết dã thú uống sống máu tươi để mài giũa tâm chí, hiện tại xem ra, đồn đãi có lẽ không giả.

Trong yến hội bấy giờ lặng ngắt, khí cơ khổng lồ đáng sợ chiếm cứ các bàn, va chạm ra đốm lửa không tiếng động, hiện tại các vị đại lão đã kéo xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt thật khiến Giản Linh Nhi vùi đầu trong lòng ngực ca ca, hoàn toàn không dám nhìn, mà Giản Trạch cũng kinh hoàng trong lòng, hắn ta không chút nghi ngờ, lúc này nếu Đỗ Tử Đằng một lời không hợp với những người đó, có lẽ lập tức sẽ thi ngang đương trường!

Thiết Vạn Lí hừ lạnh một tiếng, hiện tại hắn ta đã là Trúc Cơ, kiếm tu được xưng là vô địch trong cùng cấp, hiện tại công pháp gia truyền được tích lũy mài giũa dài lâu trong Luyện Khí Kỳ sớm đã biến thành kiếm khí túc sát, một tiếng hừ lạnh lùng này, đã đè xuống tất cả khí cơ uy hiếp trong bữa tiệc.

Mọi người nhảy dựng trong lòng, ánh mắt kiêng kị đảo qua trên người Thiết Vạn Lí, sau đó đều nhớ tới một sự thật không thoải mái: Hoành Tiêu kiếm phái dựa vào đám kiếm tu đã đè bẹp Tu Chân giới trên thực lực, điểm này dù là Đại Tuyết Cung cũng không thể không thừa nhận, thực lực chỉ ở sau Hoành Tiêu kiếm phái, địa vị ngang nhau mơ hồ đôi khi có lẽ do địa vực xa nhau không cần cố kỵ, nhưng nếu thật sự đối đầu, Hoành Tiêu kiếm phái vẫn sẽ như tên, đè ngang trên không trung Tu Chân Giới, không có bất kỳ tổ chức nào khác có thể vượt qua.

Sau khi nhớ tới sự thật này, một ý tưởng khác mang theo sự lo lắng hiện lên trong lòng một chúng đại lão ở đây: Trước kia việc kinh doanh của Hoành Tiêu kiếm phái chẳng qua cũng chỉ do loại tu sĩ không khác gì bọn họ như Vương Hổ phụ trách, nương thế của môn phái cân sức ngang tài với các phái khác mà thôi, nào từng lăn lộn ra được trường hợp lớn như vậy?

Nhưng hôm nay có tiểu tử họ Đỗ này, hiện tại trên trấn nhỏ như Tiên Duyên, giá cả của mỗi linh đan phù chú không thôi đã tăng bạo ba lần, trong đó chỉ tiền thuê không thôi đã có thể khiến họ đỏ mắt đến chết, càng chưa kể đến tiền lời khác...... Trong môn phái vũ dũng như vậy lại xuất hiện hạng người có thủ đoạn phiên vân phúc vũ trên việc làm ăn, mới tu vi Luyện Khí đã có thể mượn thế quấy cho Tu Chân Giới mưa gió như thế, nếu cho thêm thời gian nữa...... Tu Chân Giới này còn có nơi cho môn phái khác cắm dùi sao?

Làm tu sĩ tham dự chưởng quản tài lộ của các đại môn phái, không còn ai càng có thể hiểu rõ hơn họ: Việc mua bán tục sự trong mắt tu sĩ bình thường trở ngại tu hành, lại có ảnh hưởng như thế nào đến sự hưng suy nhấp nhô của một môn phái, cũng không có ai càng có thể thấy rõ được sự đáng sợ khi loại người như Đỗ Tử Đằng sinh ở Hoành Tiêu kiếm phái hơn họ.

Cách nghĩ của Vương Hổ phù hợp cỡ nào với tu sĩ ở đây, ông ta càng hiểu rõ: Có Đỗ Tử Đằng, là may mắn của Hoành Tiêu kiếm phái, lại là nỗi buồn của các đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái khác coi đây là sinh mệnh.

Trong một thoáng, Vương Hổ lại nhớ tới Tiêu Thần, thế nhân đều nói Hoành Tiêu kiếm phái vận thế hưng thịnh, trước có Trường Tiêu chân nhân, sau có Tiêu Thần thừa kế, lại có ai nhớ đến những đệ tử cùng thế hệ với Tiêu Thần, dưới mặt trời huy hoàng ai có thể thấy được ánh sáng đom đóm?

Năm đó khi đôi trai gái Cảnh gia khó xử Đỗ Tử Đằng, Vương Hổ cũng tuyệt đối không ngờ được đến chuyện hôm nay, nếu không, ông ta đè xuống sự âm u trong lòng: Nếu không thể sớm mượn sức được vào tay, thì phải thừa dịp rồng nơi nước cạn trảm tuyệt hoàn toàn tất cả khả năng.

Nhưng hiện giờ tất cả đều đã muộn, Kim Lân gặp Phong Vân sớm đã một bước lên trời*, có thể vào pháp nhãn của một chúng trưởng lão Kim Đan ngoại môn, đại thế của Đỗ Tử Đằng đã thành, nếu không như thế, dựa vào việc kinh doanh nhiều năm của ông ta ở ngoại môn, sao lại tự hạ thân phận cùng ngồi cùng ăn với một tiểu tử Luyện Khí Kỳ như vậy?

(*Kim Lân há là vật trong ao, vừa gặp Phong Vân liền hóa rồng: 1 câu thơ khá nổi trong tác phẩm Phong Vân của tác giả Mã Vinh Thành.)

Vương Hổ thoáng nhìn Đỗ Tử Đằng như không thèm để ý bên cạnh mình, có lẽ tiểu tử này còn chưa ý thức được, trời ghét anh tài có chín phần đều bởi vì triển lộ tài năng quá sớm.

Vương Hổ rất nhanh sửa sang lại suy nghĩ, ép xuống sự kiêng kị âm u trong mắt tu sĩ giữa bữa tiệc dưới đáy lòng, sau đó cười với Đỗ Tử Đằng: "Được rồi, Đỗ huynh đệ, ta đều biết rõ chư vị ở đây, cậu cũng không cần thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng đi."

Đỗ Tử Đằng yên lặng nôn máng: Mẹ nó, tiểu gia muốn nói thẳng đó nhưng cũng phải cho tiểu gia mở miệng chứ, các người đều cao hơn tiểu gia một cảnh giới lớn, biết dùng uy áp dọa người thì ghê gớm lắm sao!

Bề ngoài Đỗ Tử Đằng lại cười mặt mày hớn hở, hoàn toàn như không đặt sự uy hiếp như dã thú nhe răng vừa rồi trong lòng: "Ai nha nha, đều là lỗi của tiểu tử, bồi tội với chư vị vậy!"

Cậu nâng chén uống như vậy, người khác liếc nhau, cũng nâng chén —— người buôn bán, đều là người cực kỳ hiện thực, tu sĩ cũng không ngoại lệ. Trước mặt lợi ích, sự uy hiếp mà Đỗ Tử Đằng có khả năng mang đến trong tương lai đã được tạm thời đè xuống.

Sau khi không khí hòa hoãn, Đỗ Tử Đằng nói ra tính toán của mình, dưới sự khiếp sợ cực độ, cả bữa tiệc đều tĩnh lặng, không ai tỏ thái độ.

Vương Hổ có biết kế hoạch của Đỗ Tử Đằng, cũng nhận lệnh từ chỗ trưởng lão phải toàn lực phối hợp việc này, hiện tại, ông ta không còn đóng vai nhân vật hòa giải nữa, mà lạnh lùng cười: "Chư vị có thể tận lực suy xét tỉ mỉ, cần phải suy xét rõ ràng sáng tỏ, nếu có sự nghi ngờ, cũng có thể rời tiệc trước, lời nói trong tiệc vừa rồi của Đỗ huynh đệ, có thể xem như chuyện đùa quên đi, những người còn lại bảo đảm chắc chắn sẽ không để trong lòng."

Rời tiệc? Nếu dám đi, đó chính là rời khỏi kế hoạch này, nhưng ai có thể bảo đảm người còn lại không tham gia? Một khi có những người khác tham gia, bên ta không tham gia vậy ích lợi bị tổn hại...... Nhưng cứ như vậy mặc cho Hoành Tiêu kiếm phái bài bố, chung quy vẫn không cam lòng.

Sau khi Vương Hổ quăng xuống mấy lời không khách khí đó, thế mà không có một môn phái nào phản đối đương trường rời đi.

Liên Bình Giang của Lan Chu Minh ngược lại tiên phong nói: "Ha ha, chuyện tốt như vậy, Lan Chu Minh ta nguyện vào."

Lăng Kiệt của Xuân Sơn Trì cũng không chút do dự: "Xuân Sơn Trì đương nhiên không hai lời."

Trong lòng Thương Hoa Oánh của Vân Hoa sơn trang cũng đã sớm có định luận: "Vân Hoa sơn trang ta sẵn lòng."

Hách Liên Quân của Diệu Tư thư viện gật đầu: "Há có thể để mấy vị đạo hữu giành riêng cái tốt trước, kỳ tư diệu tưởng nha, chính hợp ý Diệu Tư thư viện ta, ha ha."

Khúc Lăng của Đại Tuyết Cung híp híp mắt: "Nếu chư vị đạo hữu đều như vậy, Đại Tuyết Cung ta đương nhiên sẽ không rớt lại phía sau."

Cuối cùng, Hình Minh Lượng của Bích Nguyệt Thành vẫn luôn chưa từng lên tiếng, trong lòng bất đắc dĩ, ông ta sớm đã muốn rời tiệc, hiện giờ lại quá muộn rồi, aiz, có lẽ ông ta không nên tới! Lúc này cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ông ta không mở miệng không được: "Bích Nguyệt Thành cũng thế."

Một khi đã như vậy, coi như thông qua kế hoạch, tuy rằng có đôi khi ước định chỉ là tờ giấy, muốn vứt là vứt, nhưng dựa vào sức trói buộc của bàn tiệc trước mắt, cũng đủ cho công việc mà Đỗ Tử Đằng muốn làm kế tiếp.

Sau khi toàn trường nâng chén, Đỗ Tử Đằng khẽ gật đầu cười lấy làm cảm tạ với Vương Hổ, thầm nghĩ, giao tiếp với người thông minh đúng là tốt, tiến thoái tự nhiên phối hợp ăn ý, trường hợp vừa rồi, dựa vào tu vi và tư cách từng trải tuổi này của Đỗ Tử Đằng, tuyệt đối không ép xuống được...... Cũng không biết có phải cậu đã 'bảo hổ lột da' rồi không, quan hệ tuần trăng mật như vậy còn có thể duy trì được bao lâu đây.

Đỗ Tử Đằng vừa nói chuyện kế tiếp, mọi người ở đây thoáng tính toán, tất cả đều đáp ứng, vừa rồi chuyện lớn như vậy đều đã định rồi, chuyện hiện tại cũng không tính là gì.

Hơn nữa hiện tại, tất cả mọi người đều đã nóng lòng về nhà, chỉ muốn trở về truyền đạt tin tức kia cho thủ lĩnh của môn phái mỗi người, nhanh chóng quyết định xong việc nhỏ bực này thì mọi người cũng mau biến.

Đỗ Tử Đằng cười giảo hoạt trong lòng, hừ, mặc mấy ngươi gian trá như quỷ còn không phải vẫn ngoan ngoãn nuốt vào hàng lậu của tiểu gia sao?

Vương Hổ ở một bên không biến sắc giấu đi sự kinh ngạc nơi đáy lòng, tiểu tử này lại chơi trò gì nữa, hình như trưởng lão cũng không biết được việc này nhỉ? Nhưng ông ta cẩn thận suy nghĩ, việc này rõ ràng cũng có lợi với ngoại môn, nên cũng không lên tiếng, chỉ nhìn quản sự của các môn phái vội vàng không chờ nổi sau khi tán đồng xong thì rút khỏi nơi đây.

Ở thời điểm liên quan đến món đồ sáng long lanh như linh thạch, ai cũng không thể phủ nhận được quang huy thiên tài dần hiện ra và năng lượng mà Đỗ Tử Đằng phát ra, trình độ viển vông và tính khả năng có thể chấp hành của kế hoạch đàm phán này (thậm chí thời cơ buôn bán hàng lậu) đều cực cao một cách kỳ dị.

Nhưng hiện tại Đỗ Tử Đằng không biết, tất cả những gì mà cậu lăn lộn ra chỉ vì điểm công tích và danh ngạch Phá Hiểu bí cảnh, cuối cùng sẽ quấy cho vũng nước Tu Chân giới đục ngầu bao nhiêu, tên của cậu cũng sẽ bởi vậy mà xuất hiện trong cuộc trò chuyện ở bí thất của bao nhiêu môn phái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro