Q2 Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 59 Hội quán luận đạo

Trong một phạm vi cực nhỏ ở Tu Chân Giới, một trái bom thật lớn bị ném xuống: Tu Chân Giới thành lập một thương hội, tên là Ngưu Bối thương hội, trước mắt thành viên của thương hội này chỉ có bảy: Hoành Tiêu kiếm phái, Đại Tuyết Cung, Xuân Sơn Trì, Vân Hoa sơn trang, Diệu Tư thư viện, Lan Chu Minh, Bích Nguyệt Thành, chức hội trưởng do trưởng lão Kim Đan Hoành Tiêu kiếm phái đảm nhiệm.

Không nhiều không ít, vừa vặn là bảy đại môn phái Tu Chân Giới.

Tin tức này truyền ra từ Tiên Duyên trấn - trước mắt là nơi tập kết tin tức lớn đệ nhất Tu Chân Giới, chưa được bao lâu, hơn nửa Tu Chân Giới đều đã nghe nói tin tức này.

Mà lòng người trong các môn phái nhỏ - vừa, đều có chút khó hiểu: Bảy đại môn phái làm ra cái thương hội là có ý gì? Gọi cái gì mà Ngưu Bối thương hội, truyền thuyết kể rằng Đạo Tổ cưỡi thanh ngưu giáng lâm thế gian, chẳng lẽ bảy đại môn phái muốn thông qua thương hội này làm ra pháp môn nào đó chỉ thẳng đại đạo?

Trên thực tế, tổ chức được thành lập do đề nghị của Đỗ Tử Đằng, dưới sự thúc đẩy cực lực của Vương Hổ, và dưới sự tán thành của các chấp sự phụ trách kinh doanh trong bảy đại môn phái, sở dĩ gọi tên này, chỉ bởi vì địa điểm bọn họ cử hành yến hội ngày đó gọi là Ngưu Bối Sơn...... Sức tưởng tượng của mọi người trong Tu Chân Giới cũng rất phong phú. Còn tiền lời mà Đỗ Tử Đằng có khả năng được chia là: Tiền trưởng lão làm hội trưởng, chỉ định Đỗ Tử Đằng toàn quyền thay xử lý sự vụ, Vương Hổ cùng giải quyết, như vậy cũng trong dự liệu của sáu đại môn phái còn lại.

Sự thành lập của tổ chức này không rời khỏi sự sôi động trước mắt của Tiên Duyên Trấn, phương diện này tất nhiên có công vận tác của Đỗ Tử Đằng, nhưng thiên thời địa lợi đứng đầu, nhân hòa chỉ có thể xếp chót.

Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, trở thành tu sĩ cấp cao là mộng tưởng lớn nhất trong cuộc đời của họ, một chốc không thể trở thành được, nhưng hiểu biết cách sống, sự tích cuộc đời của tu sĩ cấp cao cũng là khát vọng bí ẩn nhất nơi đáy lòng họ, 《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》 vừa vặn thỏa mãn nhu cầu đó, mới có thể được lưu truyền rộng rãi trong Tu Chân Giới như thế. Phương diện này tất nhiên có nhân tố danh khí của Tiêu Thần, nhưng chính yếu lại bởi vì thoại bản kia đã hòa theo nhân tính, cẩn thận suy nghĩ một chút nội dung của《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》, kỳ thật còn không phải là sự tích về một tu sĩ không có gia thế không có bối cảnh làm sao phấn đấu trở thành đệ tử thủ tịch chân truyền của đại phái đệ nhất Tu Chân Giới, thậm chí kết đan thành công rạng rỡ toàn bộ giới tu sĩ sao?

Những tu sĩ cấp thấp xem thoại bản kia, chẳng lẽ chân chính bởi vì sùng bái Tiêu Thần mới đọc sự tích cuộc đời hắn sao? Có lẽ trên Vân Hoành Phong thì nhiều, nhưng đặt trong toàn bộ Tu Chân Giới có được bao nhiêu thì khó nói. Đa phần tu sĩ cấp thấp chẳng qua chỉ dựa vào thoại bản đó để tưởng tượng, tưởng tượng một ngày nào đó rằng bản thân cũng có thể tu vi đại thành danh chấn thiên hạ giống như Tiêu Thần.

Lòng người khát vọng như vậy chính là thiên thời địa lợi lớn nhất.

Khi《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》 nổi tiếng dưới Vân Hoành Phong, mới đầu Đỗ Tử Đằng cũng cảm thấy kinh ngạc, ban đầu cậu chỉ muốn dựa vào thoại bản này để kiếm lấy điểm công tích trên Vân Hoành Phong mà thôi, chẳng qua lúc ấy trên núi không có tài nguyên để mở rộng, mới lựa chọn Tiên Duyên Trấn, nhưng sau khi nổi tiếng, dựa vào sự thông minh của cậu, đương nhiên biết sau sự thành công không hề có may mắn, chỉ thoáng suy nghĩ đã hiểu rõ được nhu cầu nhân tính sau lưng sự việc.

Các người thích YY? Các người thích tám nhảm?

Được, tôi thỏa mãn mấy người!

Trên cơ sở này, nương sức ảnh hưởng của thủ tịch truyện mới phát hành 《 Vân Hoành phong cảnh 》, bên trên đó không ngừng nhuộm đẫm bầu không khí đại điển Kim Đan của Tiêu Thần, lảm nhảm với tu sĩ cấp thấp toàn Tu Chân Giới rằng, có bao nhiêu đại tu sĩ trâu bò đến Vân Hoành Phong, giữa các đại tu sĩ mà tu sĩ cấp thấp không dám ngước nhìn kia lại có chuyện xưa bí ẩn như thế nào, lợi dụng khát vọng và tâm lý tìm kiếm cái lạ của tu sĩ cấp thấp tới cực hạn, nó không nổi ai nổi? Vận tác thương nghiệp thuần túy như vậy xem như nhân hòa, nếu không có sự khát vọng của lòng người trong Tu Chân Giới làm cơ sở, dù Đỗ Tử Đằng có thủ đoạn cao siêu thế nào đi nữa cũng không chơi ra được gì.

Về phần mục đích của Đỗ Tử Đằng, một là thông qua loại phương thức truyền thông này khuếch trương sức ảnh hưởng của Vân Hoành Phong trong toàn bộ Tu Chân Giới đến lớn nhất, đây cũng là lý do cậu thuyết phục được trưởng lão ngoại môn và chưởng điện Thiết Cung đồng lõa, còn hai, mới là hàng lậu mà Đỗ tiểu gia kinh doanh, đương nhiên vì kiếm linh thạch với điểm công tích rồi.

Sức ảnh hưởng mà《 Vân Hoành phong cảnh 》 mang đến chính bởi trong phạm vi bao trùm của bản phong cảnh chí, tu sĩ nhân sĩ mỗi người đều cảm thấy Vân Hoành Phong chính là trung tâm tu chân, nơi trái tim hướng tới, mới có hiệu ứng tụ tập dòng người khủng bố như thế.

Mà Hoành Tiêu kiếm phái, tiệm linh vật Giản thị và Đỗ Tử Đằng, chỉ dựa vào tiền thuê đất đã kiếm được đầy chậu đầy bát, nếu không làm sao luôn nói đầu cơ đất là ngành sản xuất lợi nhuận kếch xù chứ.

Mà hiện tại, Ngưu Bối thương hội thành lập, càng là một nước cờ lớn mà Đỗ Tử Đằng lợi dụng linh thạch để gom điểm công tích, dù sao đến bây giờ, trong tay Đỗ Tử Đằng đã tích lũy được lượng lớn linh thạch, tuy rằng Tiền trưởng lão đã đáp ứng với cậu tỉ lệ đổi 1.5:1, nhưng dưới bối cảnh chín viện tranh chấp, muốn gom điểm công tích với quy mô lớn như vậy cũng không dễ dàng, chỉ chờ xem Đỗ Tử Đằng làm sao đánh sống được ván cờ khổng lồ này.

Tin tức được truyền ra không bao lâu sau, Ngưu Bối thương hội đã chính thức vây một mảnh đất ở trung ương Tiên Duyên Trấn khai trương, để khuyến mãi khai trương, "Hội quán luận đạo" trong thương hội sẽ mở ra ba ngày miễn phí.

Không có ai biết "Hội quán luận đạo" rốt cuộc là làm gì, nhưng khi người đầu tiên bước vào, thì rốt cuộc không cách nào rời đi được nữa, hội quán này giản dị như tên, chính là dùng để luận đạo, trên đài sẽ lần lượt có đệ tử của bảy đại môn phái đến luận đạo, ba ngày trước đó sẽ công bố đề luận đạo, đệ tử luận đạo hơn phân nửa chỉ có tu vi Trúc Cơ, đàm luận cũng là những thứ cơ bản dễ hiểu trong bảy đại phái.

Bởi vậy, thương hội vừa mới được thành lập tạm thời còn năm bè bảy mảng này, không có ai phản đối, chỉ âm thầm lầu bầu, lãng phí thời gian của đệ tử tới làm việc này chả biết vì điều gì, cũng đã sớm có người thầm hạ quyết tâm, lăn lộn mấy ngày xong thì lấy cớ rút lui.

Sau ba ngày, hội quán đã bị chen nổ.

Đối với tán tu thiên hạ và tu sĩ gia đình bình dân mà nói, đời này nào gặp được mấy đệ tử Trúc Cơ của bảy đại phái?!

Mà ngày thứ tư là sân nhà của Hoành Tiêu kiếm phái, cho dù cửa hội quán được dựng tấm bảng "Nước trà tốn một linh thạch", nước trà bên trong cũng là hàng kém chất lượng khó có thể vào miệng, nhưng vẫn có vô số tán tu, đặc biệt là những kiếm tu Luyện Khí Kỳ tới sớm chiếm ghế.

Người giảng chính là Thiết Vạn Lí, hắn ta hít sâu một hơi, cảm thấy đầu người đen mun trước mắt còn khiến người ta đau đầu hơn cả mấy cục sắt đá bướng bỉnh mà hắn ta thường gõ, sau tiếng chuông ngân vang, cả hiện trường an tĩnh, hắn ta chỉ đành dựa theo biện pháp mà Đỗ Tử Đằng nói, chậm rãi nói tới khóa "Tu Tâm" nhập môn kiếm tu.

Trong lúc nhất thời, đệ tử toàn trường dần dần nghe trở nên mê mẩn, mà Thiết Vạn Lí từ lâu đã quên mất việc mình đang truyền đạo giải thích nghi hoặc trước công chúng, chỉ từ từ kể ra thể ngộ trước kia của mình: "...... lần đầu tiên Thiết mỗ xông lạch thất bại, cũng từng thống khổ tự trách, không chí tiến thủ, uổng một đời người, không nói tu sĩ, dù là ngu phu thế gian, thiên tai nhân họa làm sao có thể tránh? Nhưng mà, khi Thiết mỗ quen biết được một tiểu huynh đệ chỉ mới Luyện Khí tầng ba đã cưỡng chế xông lạch, làm được việc vốn không có khả năng, liền cảm thấy sáng tỏ thông suốt, cùng lắm thì chỉ có một chữ bại, lại có gì khó, lại có gì sợ?...... Người tu kiếm khó nhất, khó ở tu tâm, người không giữ vững tâm chí, không thể tu kiếm, người không bền lòng, không thể tu kiếm......"

Sau khi Thiết Vạn Lí cuối cùng nói xong khóa Tu Tâm một canh giờ, thì từ xa liếc thấy Đỗ Tử Đằng vung một thanh bảo kiếm trên tay đang tỏ ý, Thiết Vạn Lí ho khan một tiếng hắng giọng, ở trong lòng nói một tiếng xin lỗi Đạo Tổ, rồi mở miệng nói: "Về phần làm sao tu tâm dưỡng tính, Thiết mỗ có một biện pháp ngốc nghếch, ngày ngày vung kiếm ba ngàn lần, kiếm dùng để vung thì giống như thanh trong tay ta, nặng...... dài...... rộng......, thanh kiếm với hình dạng và cấu tạo mộc mạc bực này thích hợp nhất cho tu sĩ cấp thấp khống chế, đã có thể luyện tập tâm chí lại có thể đặt cơ sở cho việc tu tập phi kiếm sau này, nếu có ai cần, có thể tự liên hệ với thương hội......"

Vội vàng không chờ nổi nói xong câu cuối cùng, Thiết Vạn Lí đã rời khỏi hậu đài như trốn chạy.

Mà tu sĩ cả hiện trường, không ít người đã bắt đầu dò hỏi đến "thanh kiếm với hình dạng và cấu tạo mộc mạc" kia, Đỗ Tử Đằng đã không chút hoang mang để các đệ tử hỗ trợ xung quanh báo giá, giá cả rất phải chăng, đương trường có không ít người móc linh thạch ra.

Công tác hệt như làm mẫu trường hợp thương nghiệp của Đỗ Tử Đằng không uổng công, chương trình của "Hội quán luận đạo" trong thương hội đã xếp đầy đến mấy ngày sau, mà Đỗ Tử Đằng lại lần đầu tiên dùng quyền lợi làm việc thay hội trưởng, triệu tập thành viên thương hội mở họp.

Đề tài thảo luận chỉ có một: Thành viên thương hội làm sao thực hiện được ích lợi hóa lớn nhất.

Cuối cùng đạt thành một phần hiệp nghị: Giữa bảy vị thành viên, vật tư đặc biệt được sản xuất ở môn phái của các thành viên sẽ có ưu đãi chiết khấu cho các thành viên thương hội, hiệp nghị này là một trong những điều kiện mà Đỗ Tử Đằng thuyết phục được Tiền trưởng lão cuối cùng, đồng thời lấy được chức vụ đại diện, cậu đương nhiên phải cực lực phổ biến.

Cũng có gặp phải trở ngại, nhưng không lớn như tưởng tượng, lịch sử của bảy đại môn phái dài ngắn không đồng nhất, giữa đôi bên đương nhiên từng tồn tại lục đục, chẳng qua, bản chất những người tham dự ở đây là thương gia, thương gia đều hiện thực, tính toán một chút, lợi lớn hơn hại, đương nhiên muốn làm.

Hơn nữa người đương gia sau lưng bảy đại môn phái còn có một tầng suy xét khác: Dù cho giữa bọn họ có chuyện cũ không thoải mái, thì đó cũng là chuyện giữa đồng minh, nhưng hiện giờ tà đạo dần dần tăng thế, nghe nói đoạn thời gian trước còn có tán tu bị giết hại trên đường tới Tiên Duyên Trấn, dưới loại thế cục sóng ngầm mãnh liệt này, bảy đại môn phái đương nhiên phải làm ra bộ dáng cùng tiến cùng lui cho toàn bộ chính đạo xem.

Ngưu Bối thương hội, ý nghĩa chính trị hơn xa ý nghĩa kinh tế, đương nhiên, có thể hữu ích trên việc kinh doanh mua bán thì không gì tốt bằng.

Mà đề nghị thứ hai lại cuộn lên sóng gió động trời, nhưng mà, dưới đại bối cảnh rằng điểu thứ nhất đã được thông qua, dù điều thứ hai không thể tưởng tượng được thế nào đi nữa, cơ bản cuối cùng cũng coi như thông qua.

Không quá mấy ngày, trên《 Vân Hoành phong cảnh 》dùng suốt bốn trang giấy để thông báo một sự kiện: Hội đấu giá lần đầu tiên của Ngưu Bối thương hội sẽ được cử hành trước bảy ngày đại điển Kim Đan. Đây là đề nghị thứ hai do một tay Đỗ Tử Đằng chủ đạo, dốc hết sức chuẩn bị ra, dùng danh nghĩa của thương hội chuẩn bị mở hoạt động đầu tiên: Hội đấu giá.

Tu Chân Giới lại lần nữa oanh động, không vì loại hình thức hội đấu giá, chỉ vì quy mô bán đấu giá lần này: hàng nghìn hàng vạn thiên tài địa bảo, linh đan pháp bảo đều sẽ xuất hiện trên hội đấu giá, chữ trên bốn trang giấy của《 Vân Hoành phong cảnh 》 chen chúc tràn đầy hoàn toàn không có khe hở, hơn nữa Ngưu Bối thương hội dùng danh dự của bảy đại môn phái đảm bảo tính chân thật của những vật phẩm đó, điều này chưa từng có trong lịch sử Tu Chân Giới.

Mà bản tin kế tiếp trên《 Vân Hoành phong cảnh 》lại khiến cả Tu Chân Giới lâm vào điên cuồng, xem danh sách xác định đấu giá cuối cùng đều có những gì đi: Vân Sa năm mươi năm, Băng Lam Tuyết Tinh Thảo sản vật của Đại Tuyết Cung, Phù Bảo cực phẩm do Hách Liên chân nhân Diệu Tư thư viện tự mình vẽ, bội kiếm mà Tiêu Thần chân nhân đã từng sở dụng (giống như có thứ gì đó chen bậy vào)...... Thậm chí còn bao gồm hai chiếc Lan Chu, so sánh ra, tất cả những linh vật mà ngày thường khiến người ta hoa cả mắt động tâm không thôi còn lại đều ảm đạm thất sắc.

Dù là tu sĩ không có hứng thú với thoại bản, đặc biệt là những tán tu với tu vi thượng thừa, khi đối mặt cơ hội có thể trông thấy được đông đảo chí bảo thì cũng không kiềm chế được, sôi nổi khởi hành chạy tới Tiên Duyên Trấn.

Nhiều trọng bảo như vậy đều bán đấu giá dưới Vân Hoành Phong, ngay cả ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái chuẩn bị công tác bảo an cho nó, cũng không thể không luống cuống tay chân giày vò một hồi.

Mà Đỗ Tử Đằng bởi vậy cũng thường xuyên lui tới trên núi dưới núi, hôm nay khi cậu đang thẩm tra đối chiếu qui trình hội đấu giá với đệ tử Chấp Sự Đường, thế mà gặp được Cát công tử đang suất lĩnh chúng đệ tử Đan Gia Viện tới giao nhiệm vụ.

"Nha, Tiểu Đỗ, nghe nói gần đây cậu hô mưa gọi gió lắm nha." Cát công tử cười ha ha, giống như hoàn toàn không đặt chuyện bị cự tuyệt lần trước trong lòng.

Đỗ Tử Đằng chắp tay cười tủm tỉm: "Quá khen, ta đây nha, giày vò mù quáng thôi."

Cát công tử vỗ vai cậu túm cậu qua một bên bố trí trận pháp rồi thấp giọng nói: "Ở đây cũng không có ai khác, cậu cũng đừng khiêm tốn, ta còn nghe nói đến đại danh của cậu ở nội môn đó, aiz, khi nào cũng mang ta đi cùng phát tài nha?"

Thường Kiến Minh thấy một màn như vậy vô cùng chấn động, công tử chỉ ở trước mặt những vị sư huynh đệ nội môn kia mới có thể tương giao thân thiết như vậy, thân phận của Đỗ Tử Đằng đã đến mức này rồi?

Đỗ Tử Đằng bật cười: "Lần trước vốn đã muốn cho ngài hỗ trợ thêm cái tên trên《 Vân Hoành phong cảnh 》 rồi......"

Cát Lân thở dài: "Lão nhân nhà ta kia kìa, mỗi lần thấy ta đều tức giận ngập trời cứ như kẻ thù ấy, chỉ hỏi ta khi nào đi luyện kiếm...... Ta sao có thể đáp được, né ông còn không kịp nữa là, chuyện đó của cậu, ta thực sự lực bất tòng tâm."

Đỗ Tử Đằng cũng tiếc hận thở dài: "Đúng thật đáng tiếc, đó là cơ hội không thể tốt hơn đó."

Cát Lân nhướng mày: "Ta nghe nói tiểu tử Thiết Cung kia nương cơ hội này tham dự cổ phần?"

Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Tiền trưởng lão đồng ý, dù sao thì Thiết chưởng điện tự mình đề tự, một ân tình lớn như vậy mà......"

Cát Lân thầm nghĩ đáng tiếc, Đỗ Tử Đằng lăn lộn việc mua bán dưới chân núi, hiển thị đã từ bỏ chuyện xếp hạng chín viện, mình thật sự không nên câu nệ việc lúc trước mà lỡ mất cơ hội kiếm linh thạch tốt như vậy, chậc, tiểu tử họ Đỗ này thật sự có bản lĩnh biến đá thành vàng sao? Địa phương tồi tàn như Tiên Duyên Trấn đều có thể giày vò ra được một phen sóng gió lớn như vậy, ngay cả lão nhân nhà y cũng nhắc mãi bên tai y.

Nhưng Cát Lân cũng hiểu rõ ngụ ý mấy câu vừa rồi của Đỗ Tử Đằng: Mình đã lỡ mất thời cơ tốt nhất tham dự cổ phần rồi, hiện giờ muốn vào lại, đã ngàn khó vạn khó, dù có tìm đến tên mập chết tiệt Tiền Hữu Tài kia, phỏng chừng cũng quá sức.

Tính ra Cát Lân cũng không ngại, nếu Đỗ Tử Đằng còn có bản lĩnh bực này ngoại trừ vẽ phù, thời gian tu chân còn dài mà, hiện tại kết giao một chút hòa hoãn quan hệ, đặt nền móng cho hợp tác sau này cũng đáng, y chỉ cười sang sảng nói: "Được rồi, ta cũng không làm khó cậu nữa, nể mặt cậu lăn lộn việc dưới chân núi mà từ bỏ xếp hạng chín viện, thì bản công tử cũng đại nhân đại lượng không so đo nữa. Chẳng qua sau này nếu có chuyện tốt thì phải nghĩ đến ta trước đó!"

Đỗ Tử Đằng lại nhếch lông mày, cười như không cười nhìn Cát Lân: "Có chuyện tốt nghĩ đến ngài đương nhiên không thành vấn đề, chẳng qua...... Ta khi nào nói muốn từ bỏ xếp hạng chín viện?"

Cát Lân ngẩn ra, hiện tại trên quảng trường, Phi Hào Viện mới đứng hàng thứ năm, đừng nói cách ba hạng đầu, dù cách Vạn Mộc Viện hạng thứ tư cũng có sự chênh lệch không thể đuổi theo, cách thời hạn một năm chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi, Phi Hào Viện chỉ có năm người, đừng nói mấy người còn lại trong bọn họ đều đang vùi đầu vẽ phù, dù bán thoại bản thêm một lần như lần trước nữa thì cũng tuyệt đối không thể đuổi kịp...... Tiểu tử này thế mà nói không buông tay xếp hạng chín viện?

Đỗ Tử Đằng cười mà không nói: Chỉ nói có ích lợi gì, ngài cứ chờ coi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro