Q2 Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 63 Công cốc

Ngày hôm sau khi hội đấu giá chấm dứt, cuộc hỗn chiến giữa Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện còn có Phi Hào Viện vẫn chưa kết thúc, xếp hạng của hai viện trao đổi mấy lượt, trận chiến này như vừa mới bắt đầu, mà tổng thể xem ra, Đan Gia Viện, Huyền Đạt Viện bằng vào tỷ suất đổi kinh người đuổi theo sát Quỳnh Anh Viện, Phi Hào Viện tuy xếp thứ tư, nhưng khoảng cách với ba hạng đầu lại không xa, ít nhất không xa đến mức không cách nào đuổi theo.

Việc này được quy kết bởi Phi Hào Viện chiếm địa lợi cực lớn trong chuyện hội đấu giá, tuy rằng tỷ suất đổi không đắc lực cho lắm, nhưng trên hội đấu giá hôm nay có mấy đệ tử nội môn, xem bộ dáng thì là kiếm tu có tình hình kinh tế khá hào phóng, hoàn toàn không thèm để ý tỷ suất đổi gì, chỉ muốn nhanh chóng lấy được món đồ mà mình nhìn trúng, thay vì giày vò chút thời gian giữa trên núi dưới núi chiếm chút tỷ suất đổi, còn không bằng cẩn thận nghiên cứu vật phẩm đấu giá đâu, trực tiếp dứt khoát đổi mức điểm công tích không nhỏ ở tiệm linh vật Giản thị. Điều này trực tiếp tạo thành cục diện Phi Hào Viện không rơi lại phía sau quá nhiều, có mấy người hào phóng vung tay như thế, muốn rớt lại cũng không dễ dàng đâu.

Đêm nay trên Vân Hoành Phong, vô số sân viện đèn đuốc sáng trưng, nhưng Đỗ Tử Đằng lại lựa chọn ở lại Tiên Duyên Trấn.

Giản Trạch rất khó hiểu: "Hiện tại tình hình trong kiếm phái như vậy, cậu...... thật sự không muốn trở về xem sao?"

Đỗ Tử Đằng lại cười hàm xúc sâu xa: "Cách bờ mới có thể thấu suốt nha."

Giản Trạch không biết nói Đỗ Tử Đằng như thế nào mới được, nhưng tin tức đến trong tay Đỗ Tử Đằng suốt cả đêm chưa từng ngơi nghỉ, mà tin tức cậu truyền về Vân Hoành Phong lại trước sau vụn vặt.

Tin tức được truyền đến phác họa ra một màn kỳ quái đang xảy ra trên Vân Hoành Phong: Tuy rằng tỷ suất đổi mà Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện báo ra càng ngày càng cao, nhưng tu sĩ đi đổi chân chính lại càng ngày càng ít, độ tăng trưởng điểm công tích của hai viện vào lúc này cũng dần dần chậm lại.

Giản Trạch suy đoán rằng người nên đổi đều đã đổi gần hết, đã không còn ai cần đổi nữa.

Đỗ Tử Đằng lại không tỏ ý kiến: Nhu cầu thị trường bão hòa sao? Vậy thì chưa chắc.

Mà rất nhanh tin tức được truyền đến lại lần nữa khẳng định phán đoán của Đỗ Tử Đằng: hiện tại trên Vân Hoành Phong có một đám đệ tử ngoại môn, lợi dụng linh thạch trong tay mình, hoặc trưng mộ, hoặc vay mượn, hoặc nửa đổi nửa xin để gom một ít điểm công tích với đồng môn giao hảo xung quanh, hiện tại những người đó đang quan sát tình hình hai viện Đan Gia Viện, Huyền Đạt Viện, không muốn bán ra điểm công tích trong tay quá nhanh.

Giản Trạch nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm: "Này...... này...... này...... lại có kẻ ngu dốt như vậy!"

Đỗ Tử Đằng nhướng mày: "Hử? Trữ hàng đầu cơ, rõ ràng rất có 'đầu óc thương nghiệp' mà, ngu chỗ nào?"

Giản Trạch nhịn không được nôn máng: "Trữ hàng đầu cơ vậy cũng phải xem trữ vì điều gì mới được, tình hình hiện tại đục ngầu như vậy, chống lưng của Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện chí ít có một vị chưởng viện đúng chứ? Tiện nghi này nào dễ chiếm như vậy? Huống chi, sau lưng còn có người như cậu......"

Tuy rằng không biết rốt cuộc Đỗ Tử Đằng sắm vai nhân vật thế nào trong sự hỗn loạn kinh thiên này, nhưng Giản Trạch thấy được rõ ràng, Đỗ Tử Đằng chính là bàn tay tội ác phía sau màn quấy mây đổ mưa đảo loạn nước ao, căn cứ kinh nghiệm trước kia của Giản Trạch, chỉ cần trong tay có tài nguyên, Đỗ Tử Đằng bắt đầu đen thì sẽ rất rất đen, trước nay hắn ta chưa từng thấy bất kỳ ai, từ trưởng lão môn phái, đến hương thân Tiên Duyên Trấn, có thể chiếm được một chút xíu tiện nghi trên tay Đỗ Tử Đằng dưới loại tình hình này, huống chi mấy con tôm tép vô danh đó chứ!

Việc này liên quan đến đại kế của Đỗ Tử Đằng, hoàn toàn không cần hoài nghi sự sắc bén ác liệt của thủ đoạn của cậu, những người "trữ hàng đầu cơ" kia...... có lẽ đã 'lấy hạt dẻ trong lò lửa', kết cục chắc chắn bi thảm.

Đỗ Tử Đằng chỉ nhe răng cười, rõ ràng không nói ra lời uy hiếp gì, lại khiến Giản Trạch liên tưởng đến cá sấu nằm trong nước chờ con mồi đến cắn nuốt, chợt rùng mình.

Tóm lại, khi rạng sáng ngày thứ ba giáng lâm, mắt của người chủ sự Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện đều phủ đầy tơ máu, tỷ suất đổi song song tiếp cận con số năm, lại hoàn toàn không đạt được mục đích chiến lược: Đan Gia Viện / Huyền Đạt Viện của mình hoàn toàn không tiến vào được khu an toàn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bài trừ khỏi hàng ngũ ba hạng đầu vào một ngày cuối cùng này.

Hiện tại, Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện đều lâm vào một loại lo âu khó hiểu: Rõ ràng bọn họ đều là ba hạng đầu, Phi Hào Viện mới là thứ tư, bọn họ đều có ưu thế dẫn đầu, nhưng chỉ cần Phi Hào Viện phát lực xông tới trước, là có thể lập tức chen hạng ba xuống, thật sự không hề có nửa phần cảm giác an toàn, nguyên nhân chính vì như thế nên bọn họ ai cũng không muốn làm hạng ba! Chỉ có thể cắn răng tiếp tục càng đi càng đen trên con đường tỷ suất đổi.

Nói đến nói đi, Phi Hào Viện ở sau lưng âm hồn không tan, quấn theo thực lực của Ngưu Bối thương hội tác quái là đáng giận nhất, Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện một bên thầm hận đôi bên quá khó chơi, một bên lại thống hận cây gậy thọc cứt Phi Hào Viện, nếu không có kẻ gây rối đó, bọn họ vốn dĩ không cần dùng ra chiêu tỷ suất đổi tàn nhẫn kia, quả thực là hại người hại mình, với tỉ xuất đổi hiện tại, tim bọn họ cũng đang rỉ máu, túi trữ vật đã xẹp xuống, lại vẫn không thể hoàn toàn quăng bỏ đối phương, nói ra chuyện này, quả thực rơi lệ thành sông.

Mà điều duy nhất có thể khiến họ cảm thấy an ủi chính là, trong tốc độ tăng điểm công tích ít ỏi đêm nay, sân viện cảm thấy không an toàn lại thêm một bên nữa: Sự chênh lệch giữa Quỳnh Anh Viện và bọn họ, chỉ cần nhón chân là có thể với tới rồi.

Trên thực tế, cả đêm Thôi Tuyệt Trần cũng không chợp mắt, dựa vào thực lực địa vị vẫn luôn dẫn đầu cách xa ở ngoại môn của Quỳnh Anh Viện, hắn ta trăm triệu lần không ngờ tới vậy mà sẽ xuất hiện một màn vớ vẩn như vậy vào ngày cuối cùng định thứ tự chín viện —— Quỳnh Anh Viện bọn họ vậy mà cũng có một ngày bất cứ lúc nào cũng có khả năng rớt ra khỏi Thượng tam Viện?!

Càng đáng sợ hơn là, hiện tại Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện đã kéo tỷ suất đổi đến một mức độ mà Quỳnh Anh Viện không có khả năng tham dự —— Quỳnh Anh Viện bọn họ nhiều kiếm tu nhất, nhưng kiếm tu ít nhất phải sau Trúc Cơ mới có chút thành tựu, kiếm tu cấp thấp xông bí cảnh rất ít có kỳ ngộ, đa phần dựa vào nhiệm vụ đệ tử trong môn phái trợ cấp, kiểu chơi đốt linh thạch như thế, Quỳnh Anh Viện thật sự chơi không nổi.

Thôi Tuyệt Trần khoanh tay nhìn sắc trời dần dần trắng sáng ngoài phòng đá, nắm chặt trường kiếm trong tay cuối cùng hạ quyết định.

Mà Phi Hào Viện xếp hạng thứ tư, người chủ sự của nó đọc báo cáo cả một đêm lại phấn chấn tinh thần, chuẩn bị xem thêm tin nữa rồi đi an bài hội đấu giá hôm nay, 'trước sau vẹn toàn' là một loại mỹ đức mà.

Mà khi Đỗ Tử Đằng đọc tin tức trong tay, trong lòng chấn động, khâm phục Thôi Tuyệt Trần, Quỳnh Anh Viện không thôi: Toàn bộ đệ tử Quỳnh Anh Viện lúc này đã tập kết dưới Ma Kiếm Nhai, tập thể xông lạch.

Nếu phía trước không có đường, vậy không bằng buông tay liều! Thân là đệ nhất viện ngoại môn, vĩnh viễn cũng không có khả năng dễ dàng buông bỏ sự kiêu ngạo và bình tĩnh của kiếm tu: Toàn lực ứng phó hơn xa lo lắng uổng công.

Giản Trạch xem thấy mà lồng ngực nóng lên: "Không hổ là nơi ở năm xưa của Đại sư huynh, khí khái vẫn còn đó!"

Đỗ Tử Đằng:......

Mẹ nó, loại chuyện này cũng có thể dát vàng lên người thần tượng, cậu thực sự phục đám fan não tàn này rồi.

Giản Trạch trừng cậu một cái: "Nhìn xem! Đây đều là nghiệt do cậu tạo nên! Đường đường đệ nhất viện ngoại môn thế mà lưu lạc đến mức phải xông lạch toàn thể, trong mấy ngày ngắn ngủi đi cầu cơ hội 'trong vạn không có một' đó."

Đỗ Tử Đằng:......

Hội đấu giá ngày thứ ba là ngày xuất sắc nhất, cũng là ngày có lượng người lớn nhất, vô số tu sĩ không tới kịp hai ngày trước đều sẽ tham gia đấu giá trong ngày này, thậm chí còn có không ít tán tu, sau hai ngày đấu giá đầu tiên, lâm thời đề nghị xin nhờ bán vật phẩm đấu giá với Ngưu Bối thương hội, mà Đỗ Tử Đằng sớm đã có chuẩn bị, nên xét duyệt thì xét duyệt, nên chạy quy trình thì chạy quy trình, trên Vân Hoành Phong dù ồn ào náo động như thế nào đi nữa, hội đấu giá vẫn bắt đầu đúng hẹn.

Bởi vì vật phẩm đấu giá xuất sắc ùn ùn không dứt, kỷ lục của hội đấu giá lần này cũng thay mới từng lần từng lần, những nơi mà mắt Đỗ Tử Đằng có thể quét thấy, tu sĩ Kim Đan như Tiền trưởng lão, Chiêm trưởng lão đều đã ngồi chói lọi ở chỗ cao, mà tu sĩ Kim Đan môn phái khác cũng có mặt không ít, tu sĩ cấp chân nhân bực này ra tay, càng hào phóng bất phàm nháy mắt hạ gục toàn hội trường, cũng đủ để hiện rõ tiêu chuẩn của vật đấu giá hôm nay.

Tỉ lệ đổi điểm công tích của tiệm linh vật Giản thị vẫn là ba linh thạch một linh châu đáng thương, hội đấu giá được tiến hành sôi động cũng gián tiếp thúc đẩy khát vọng đối với linh thạch của Vân Hoành Phong —— thị trường đổi lại lần nữa bắt đầu rực lửa, trận chiến điểm công tích hoàn toàn tiến vào giai đoạn gay cấn.

Lúc này, trên Vân Hoành Phong, tỉ lệ đổi đã phá năm, đệ tử Đan Gia Viện, Huyền Đạt Viện đã không còn ngồi trong viện canh người tới đổi như hai ngày trước nữa, mà len lỏi kéo việc làm ăn khắp nơi, đuổi theo những đệ tử có khả năng có điểm công tích, thậm chí chuyên môn phái không ít đệ tử canh giữ trong hội trường đấu giá, sau khi nhìn lén lút khắp nơi hệt như làm tà giáo bí mật nào đó mới che tay áo nhỏ giọng nói với người khác: "Đạo hữu, ngươi muốn đổi linh thạch không?"

Đỗ Tử Đằng thu màn này vào đáy mắt, Giản Trạch luôn mãi xin chỉ thị, cậu cũng chỉ cười phất tay không cản trở: Nực cười, địa bàn của Đỗ tiểu gia cậu dễ cướp như vậy sao?

Rất nhanh, trên địa bàn của Đỗ tiểu gia, trên chợ Tiên Duyên Trấn truyền đến một tin tức, vì cướp việc làm ăn, đệ tử Đan Gia Viện và đệ tử Huyền Đạt Viện vung tay đánh nhau, cuốn vào mười mấy vị đệ tử cùng viện, cũng may hôm nay Tiên Duyên Trấn bởi vì hội đấu giá sôi động, đệ tử tuần trấn đông đảo, kịp thời ngăn chặn.

Hêy, ngăn được lần đầu còn có thể ngăn được lần thứ hai sao? Đỗ Tử Đằng một bên xóa đi tin tức này khỏi đầu, một bên linh hoạt khéo léo chào hỏi hàn huyên với một vị tu sĩ Trúc Cơ khác do Liên Bình Giang của Lan Chu Minh giới thiệu, trên tay vị tu sĩ này vừa vặn cũng có món đồ nào đó muốn bán ra, thấy hội đấu giá sôi động, lại có bảy đại phái làm chỗ dựa, đương nhiên vui vẻ tiện lợi.

Đỗ Tử Đằng đầu này bận tối mày tối mặt, trong lúc nghỉ xả hơi, tin tức trên Vân Hoành Phong lần thứ hai được truyền đến: Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện quả nhiên giơ đuốc cầm gậy đánh nhau, do Chấp Kiếm Trưởng Lão tự mình ra tay trấn áp, hai bên đều có không ít đệ tử bị phạt nặng —— loại chuyện này, phạt thế nào đi nữa thì cũng chỉ như thế, chắc chắc sẽ khiến việc đổi kèm thêm sự tranh chấp khí phách.

Tỉ lệ đổi quả nhiên lại lần nữa được kéo lên liên tiếp, sau khi phá năm vậy mà không thấy ngừng nghỉ, khiến rất nhiều tu sĩ cầm điểm công tích cảm thấy bầu trời đang rơi mưa linh thạch, tựa như ảo mộng, vô số người bắt đầu ảo tưởng, có số linh thạch này thì mình nên nghịch chuyển nhân sinh, đi đến đỉnh hô mưa gọi gió như thế nào......

Cùng lúc đó, hội đấu giá ngày thứ ba tiến vào giai đoạn cuối, không hề nghi ngờ vật phẩm áp trục chính là Lan Chu, nó hoàn toàn xứng đáng vị trí đầu lĩnh trong những pháp bảo chạy trốn ở Tu Chân Giới, không cần nói đến giá thành giao, chỉ giá cạnh tranh không thôi cũng đã bỏ xa rất nhiều vật phẩm trước đó, thậm chí, sau ba lượt, ra tay đã không còn tu sĩ thấp hơn Kim Đan Kỳ.

Pháp bảo chỉ truyền lưu giữa bảy đại môn phái như vậy, tham gia hội đấu giá lần này, chẳng sợ không thể sử dụng chân chính, chỉ nhìn từ xa cũng có thể khiến rất nhiều tu sĩ cảm thấy mỹ mãn, mà có thể chân chính nhìn thấy rất nhiều đại lão Kim Đan xuống sân đua sự giàu có thế kia, đã khiến máu rất nhiều tu sĩ sôi trào không kiềm chế được!

Từng cái giá khiến người ta sợ hãi được thốt ra từ trong miệng những đại tu sĩ với thần thái khác nhau kia, trên Tiên Duyên Trấn, bởi vì một màn này đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.

Mà trên Vân Hoành Phong, lấy một chúng các tu sĩ trữ hàng điểm công tích cuồng hoan làm bối cảnh, theo một mệnh lệnh do Đỗ Tử Đằng phát ra, sự mưa rền gió dữ đánh nát tất cả cảnh mơ tới mãnh liệt như thế, đột nhiên như thế, đột nhiên đến mức không kịp phòng ngừa!

Mới đầu chỉ lục tục có người phát hiện điểm công tích bắt đầu dễ thu hơn, bọn họ vốn đều nhờ người thu thập khắp nơi, đến hội đấu giá ngày thứ hai cũng đã rất khó thu được lượng lớn điểm công tích, nhưng hiện tại thế mà có người chủ động tới hỏi giá, thậm chí lý do hỏi giá của các nơi đều giống nhau như đúc: Mới xuất quan không biết tình hình, chỉ nghe nói có thể dùng điểm công tích đổi linh thạch, là thật sao?

Những tu sĩ trữ hàng điểm công tích đang trong mộng đẹp trời giáng linh thạch cảm thấy vui mừng quá đỗi, thế mà không sợ chết đập nồi bán sắt thu một đám điểm công tích, nhưng mà dần dần, không chỉ các tiểu tu sĩ đó, dù là Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện cũng bỗng nhiên phát hiện, điểm công tích đổi được càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều!!! Các tiểu tu sĩ bắt đầu sợ hãi, làm sao sẽ có nhiều điểm công tích như vậy? Thật giống như trong một đêm, những điểm công tích bị bọn họ chặt chẽ nắm trên tay đột nhiên rơi xuống từ bầu trời!

Tiếp tục như thế, nhiều điểm công tích như vậy, Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện còn thu không?

Đầu tiên có tu sĩ dưới sự lo lắng len lén đến hai viện hỏi thăm tình hình, theo việc điểm công tích tràn lan ra có thể thấy được khắp nơi, cuối cùng sự sầu lo này không còn cách nào che giấu được nữa, dưới sự hoảng sợ, rất nhiều tu sĩ cầm điểm công tích chen nhau tuôn về hai viện xin đổi.

Đối mặt điểm công tích chen chúc tới, Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện đã cảm nhận thấy áp lực khiến người ta sợ hãi, khi điểm công tích mà bọn họ tâm tâm niệm niệm được thả ra với khí thế khủng bố như vậy, sự vui sướng sớm đã tan thành mây khói, chỉ được thay thế bởi sự tuyệt vọng kinh người, trên tay bất kỳ ai trong hai viện này đều không có khả năng có số linh thạch ăn hết được nhiều điểm công tích như vậy với giá cả hiện tại! Huống chi, trong việc đổi điểm với quy mô nhỏ trước đây, linh thạch trong tay họ sớm đã không còn dư dả......

Cát Lân nhanh chóng quyết định hạ lệnh ngừng đổi đóng cửa viện, mặc cho tu sĩ bên ngoài phá cửa kêu rách cổ họng cũng tử thủ đại trận hộ viện, tuyệt đối không ra ngoài. Mà Huyền Đạt Viện chậm một bước bị một chúng tu sĩ vây truy chặn đường, hao hết khối linh thạch cuối cùng cũng không thể thỏa mãn được đại đa số đồng môn, toàn bộ Huyền Đạt Viện bị tu sĩ tới cửa đạp nát nhừ, tất cả tu sĩ Huyền Đạt Viện đều chạy trốn tứ tán, như chim sợ cành cong.

Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ trước mặt sự tức giận cuồn cuộn của quần chúng cũng chỉ có thể chạy trốn. Khi Trưởng Lão Chấp Kiếm nghe tin đến, Huyền Đạt Viện sớm đã chỉ còn lại mấy bức tường đá tan hoang chưa bị hủy hết, về phần đệ tử phạm tội...... Trưởng Lão Chấp Kiếm thông qua đại trận hộ sơn hồi tưởng cũng thình lình phát hiện, nhân số thật sự quá nhiều, truy cứu từng người thì dù thần thức của tu sĩ Kim Đan hơn người, cũng cần lượng lớn thời gian.

Một phần rất lớn trong những người phạm tội vốn dĩ không rời đi hiện trường vụ án, chỉ si ngốc ngồi ở bậc thang trước cửa Huyền Đạt Viện, hoặc thất hồn lạc phách, hoặc khóc rống thất thanh, Trưởng Lão Chấp Kiếm nếu muốn xử trí, chỉ sợ ngay cả một câu biện hộ cũng sẽ không có. Linh thạch mà lúc trước bọn họ dùng để mua vào điểm công tích với giá cao, không phải chỉ của riêng họ, lúc trước cũng hứa hẹn cho người khác rất nhiều triển vọng tốt đẹp, hiện giờ điểm công tích kẹt trên tay chỉ có thể đổi vật phẩm nội môn, thậm chí là vật phẩm nội môn với giá trị co lại rất nhiều lần, làm sao giao phó với thân bằng bạn hữu của mình đây?

Cho dù tu vi trong người, hơn xa phàm nhân, trước mặt một màn từ cực hỉ đến cực bi như thế, thoạt nhìn các tu sĩ cũng không khác gì phàm nhân, không ai có thể dễ dàng thừa nhận được sự đau đớn thấu tim của hiện thực tàn khốc khi mộng đẹp vỡ nát.

Mấy người Phương Bình từ xa nhìn một màn gãy vỡ nghiền nát long trời lở đất đó, âm thầm kinh tâm, bọn họ chỉ dựa theo sự phân phó của Đỗ Tử Đằng, từng người tung ra điểm công tích trong tay từ những con đường khác nhau, quang cảnh trên Vân Hoành Phong cứ như vậy chuyển biến bất ngờ khó có thể vãn hồi......

Mà khi Tiền trưởng lão giàu nứt đố đổ vách dùng trăm vạn linh thạch mua được Lan Chu, Đỗ Tử Đằng bố trí đơn giản công tác thu kết của hội đấu giá xong, chỉ lộ mặt chút ở bữa tiệc mừng công của Ngưu Bối thương hội rồi lên núi trở về Phi Hào Viện.

Gương mặt mấy người Phương Bình vô cùng ủ dột, Đàm Anh trả một túi trữ vật lại cho Đỗ Tử Đằng, đó là số linh thạch kếch xù lớn đến mức mà cả đời mấy người bọn họ cũng chưa từng gặp qua, không biết vì sao, nghĩ đến những đồng môn khóc rống thất thanh hôm nay, bọn họ không ai cảm thấy vui vẻ.

Lâm Tùng lại là một loại mất hứng khác: "Ngươi vứt nhiều điểm công tích trong tay ra ngoài đổi lấy nhiều linh thạch như vậy có tác dụng gì, hiện giờ Phi Hào Viện ta vẫn xếp thứ tư!"

Đỗ Tử Đằng không phản ứng Lâm Tùng, chỉ nhìn Phương Bình, Mạnh Lâm và Đàm Anh: "Ba vị sư huynh?"

Mạnh Lâm thở dài, sau đó cúi đầu nói: "Sư đệ, ta cảm thấy có chút có lỗi với những đồng môn kia......"

Đỗ Tử Đằng chưa nói chuyện, Lâm Tùng đã bốc lửa trong lòng, Phi Hào Viện không vào được ba hạng đầu thì coi như gã bận bịu công cốc một hồi rồi, thậm chí gã hoàn toàn không biết đến kế hoạch bán tháo điểm công tích cuối cùng của Đỗ Tử Đằng, thuần túy bị lừa trong trống, nếu không gã tuyệt đối sẽ không làm, hơn nữa Đỗ Tử Đằng vốn dĩ không để ý đến gã, bấy giờ Lâm Tùng mới trực tiếp chỉ vào mũi Mạnh Lâm nói: "Phi! Cái tên co đầu rụt cổ nhà ngươi! Dù chúng ta kiếm lời linh thạch của bọn họ thì sao, đều là mấy trò mèo gì?! Muốn nhặt tiện nghi đổi điểm công tích, chúng ta có lừa bọn họ đi kiếm món lợi cỏn con đó không? Rõ ràng do tầm nhìn bọn họ thiển cận, hiện tại là đáng đời! Ngươi mềm lòng cái rắm!"

Đàm Anh nhíu mày không nói chuyện, biểu thị trong lòng cũng đấu tranh kịch liệt.

Phương Bình muốn nói lại thôi, cuối cùng rốt cuộc cắn răng nói: "Ta biết Phi Hào Viện chúng ta có hôm nay đều do công lao to lớn của Đỗ sư đệ, theo lý, ta không có tư cách nói lời này, nhưng mà......" Hắn ta ngẩng đầu nhìn Đỗ Tử Đằng, ánh mắt mơ hồ có sự cầu xin: "Đều là đồng môn, thật sự không đành lòng, chúng ta có thể trả số linh thạch này lại cho họ không......"

Mạnh Lâm dù chưa lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Tử Đằng, cũng cùng một ý.

Lâm Tùng quả thực sắp bị chọc giận đến mức cười ra tiếng, gã chỉ Đỗ Tử Đằng nói với Phương Bình: "Trong đầu ngươi là hồ dán sao?! Ngươi cho rằng tiểu tử này bận bịu một hồi như vậy vì điều gì, vậy mà kêu cậu ta trả lại linh thạch, ngươi từng thấy hổ sói nhả thịt ra chưa......"

"Được."

Thanh âm Lâm Tùng trực tiếp nghẹn trong cổ họng, gã khó có thể tin quay đầu lại nhìn Đỗ Tử Đằng, cho rằng vừa rồi mình chỉ để ý nói chuyện mà nghe lầm.

Đỗ Tử Đằng lại gật đầu nói: "Được."

Phương Bình Mạnh Lâm vui mừng quá đỗi, Đàm Anh cũng thở phào thật dài, chỉ có Lâm Tùng ngơ ngác tại chỗ nhìn Đỗ Tử Đằng, đã không còn biết rốt cuộc Đỗ Tử Đằng có tâm tư gì nữa: "Ngươi...... ngươi thật sự muốn trả lại linh thạch? Đó không phải số lượng nhỏ......"

Lâm Tùng tuy không tham dự trực tiếp, nhưng tỷ suất đổi khi mấy người Phương Bình bán điểm công tích ra vẫn bày ở đó, hơn phân nửa điểm công tích của toàn bộ Phi Hào Viện đều ở trên tay Phương Bình, chỉ cần suy tính đơn giản đều có thể biết, số linh thạch mà Đỗ Tử Đằng kiếm được đó có lẽ sắp có thể mua được chiếc Lan Chu đã sáng lập kỷ lục giá cả của hội đấu giá hôm nay rồi. Nhưng tiểu tử này thế mà nói muốn trả lại hời hợt như thế?

Tiểu tử này thật sự không cháy hỏng óc ở hội đấu giá rồi đấy chứ? Hay thật sự bị mấy tên ngu xuẩn này thuyết phục rồi?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro