Q2 Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 64 Định thứ tự

Đỗ Tử Đằng khẽ mỉm cười: "Nếu là ý của các vị sư huynh, đương nhiên phải trả lại."

Phương Bình có chút xấu hổ: "Đỗ sư đệ, đó rõ ràng là linh thạch do đệ nghĩ cách kiếm được, này...... ta...... xin lỗi......"

Lâm Tùng ngửa mặt lên trời cười to: "Hóa ra Phi Hào Viện này không phải chỉ có một tên ngu, mà là một đám ngu! Tốn nhiều công sức như vậy, lại không không chắp tay trả linh thạch đã nắm được về, thiên hạ này còn có ai ngu hơn các ngươi không!"

Đỗ Tử Đằng không phản ứng Lâm Tùng, chỉ phất tay nói: "Trả thì nhất định phải trả, nhưng cũng không thể khiến tâm lý trữ hàng đầu cơ của họ tiếp tục tồn tại, 'nếu không có kim cương thì cũng đừng ôm đồ sứ', coi như tốn chút tiền nho nhỏ mua giáo huấn đi!"

Không đợi Lâm Tùng lên tiếng nữa, Đỗ Tử Đằng đã nhanh chóng phân phối nhiệm vụ, chuyện phức tạp như thế, mấy người Phương Bình lập tức phân công nhau hành động, mà Đỗ Tử Đằng lại đưa tin cho Thiết Vạn Lí, không biết bận việc gì.

Trước khi đường ráng chiều cuối cùng tối đi, trên Vân Hoành Phong, một tin tức cuối cùng được truyền bá ra với tốc độ trước nay chưa từng có: Phi Hào Viện sẽ dựa theo tỷ suất đổi của tiệm linh vật Giản thị trên Tiên Duyên Trấn, tiếp tục dùng giá ba linh thạch một linh châu thu mua điểm công tích.

Cái giá này có lẽ thấp hơn rất nhiều giá cả mà các tu sĩ mua vào điểm công tích trước đó, nhưng sau khi thị trường đóng băng không có nhà nào thu nữa thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, đối với đông đảo tu sĩ trữ hàng điểm công tích mà nói, đây quả thực chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vô số tu sĩ vận đủ linh lực xông thẳng đến Phi Hào Viện như điên.

Không đóng chặt cổng lớn giống Đan Gia Viện, cũng không không hề chuẩn bị như Huyền Đạt Viện, trên con đường đá phía trên căn nhà gỗ cũ nát của Phi Hào Viện, vô số Chiếu Sáng Phù chỉ sáng phương hướng Phi Hào Viện trên vách núi đá, cũng kèm theo bảng thuyết minh: Ba linh thạch một linh châu thu mua điểm công tích, xin không chen chúc, xếp hàng đổi. Phi Hào Viện.

Nếu chỉ có những lời này, ai sẽ tuân thủ?

Ai cũng không phải kẻ ngốc, trước đó có người thấy manh mối không đúng thì đã lặng lẽ bán điểm công tích đi, nhưng khi đại đa số người phản ứng lại, Đan Gia Viện đã đóng chặt cửa viện, Huyền Đạt Viện càng vô lực thu mua, trực tiếp bị san bằng, lúc này vậy mà có Phi Hào Viện còn chịu đi ra làm kẻ coi tiền như rác, mọi người chỉ hận tu vi của mình kém cỏi, không thể nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, chỉ sợ bị người khác cướp đổi linh thạch trước!

Về phần xếp hàng? Quả thực là chuyện cười cực lớn! Ai biết khi xếp đến mình rồi thì ba linh thạch một linh châu kia có còn là sự thật nữa không!

Nhưng mà, khi những tu sĩ gần như dốc cạn linh lực chạy vội tới lân cận Phi Hào Viện, lại bị một màn trước mắt làm cả kinh ngây người, dọc theo vách núi phía trên Phi Hào Viện, dưới sự chiếu rọi của Chiếu Sáng Phù, vô số tu sĩ thế mà thật sự dựa theo như khẩu hiệu kia, xếp thành một con rồng dài, không có một ai chen ngang, càng không một ai quấy rối.

Thế mà thực sự có kẻ ngốc chịu đi xếp hàng? Chẳng lẽ Phi Hào Viện đã xuất động nhân vật ghê gớm nào đó tới trấn áp? Hay đã nhờ vả được đệ tử Chấp Kiếm ngoại môn?

Nhưng mà, bọn họ đưa mắt nhìn bốn phía, không có đại tu sĩ, càng không có đệ tử Chấp Kiếm nào, thậm chí ngay cả người duy trì trật tự cũng không có! Đệ tử Phi Hào Viện chỉ có năm người như vậy, một người không chịu phối hợp, một người không biết chạy đi đâu, còn lại ba người phải phụ trách công việc đổi điểm của đông đảo tu sĩ như thế, sao có thể phân ra được nhân thủ để duy trì trật tự?

Nhưng mà, khi tu sĩ mới đến quăng ánh mắt xuống Phi Hào Viện phía dưới, đột nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Trên nóc nhà Phi Hào Viện có một hàng chữ bút phù nét mực đầm đìa vô cùng bắt mắt: Bao đủ linh thạch, xin xếp hàng!

Đối ứng với những lời đó chính là —— Sở dĩ từ cách xa như thế còn có thể thấy được rõ ràng như vậy, đơn giản vì trên nóc nhà được xếp đầy vô số linh thạch, dù rằng Chiếu Sáng Phù chỉ có độ sáng nho nhỏ, nhưng nương số linh thạch đó khúc xạ chiếu rọi, tô điểm khắp vách núi rõ rằng đến mức sáng rọi chói mắt, vô cùng lấp lánh, khiến người ta không cách nào không thấy rõ.

Không còn thứ gì có thể khiến ngoại môn yên ổn lại sau cả ngày rung chuyển hơn đống linh thạch rõ ràng đó, nhìn linh quang chiếu sáng lên một phương đất trời kia, tim vô số tu sĩ như đã được đặt lại trong lòng, không còn ai hoài nghi Phi Hào Viện nữa, trong nháy mắt này, sự phàm tục xấu xí chen chúc nhau đến tựa hồ đều đã đi xa, bên cạnh thang dây của Phi Hào Viện đều có tu sĩ xếp hàng, lại đều trật tự trên dưới, có sự thi lễ khiêm cung xưa nay của tu sĩ, còn có phong phạm khí độ của đại phái mênh mông.

Đỗ Tử Đằng xa ở Chấp Sự Đường thấy một màn như vậy từ trong gương giám sát, chỉ khẽ mỉm cười.

Thiết Vạn Lí tuy đang ở nội môn, nhưng hắn ta cũng có nghe nói về sự rung chuyển ở ngoại môn hôm nay, nếu Đỗ Tử Đằng đã vội vàng gọi hắn ta đến, dựa vào sự hiểu biết về thủ đoạn của Đỗ Tử Đằng, có lẽ Đỗ Tử Đằng không thoát được can hệ trong đó. Nhưng khi hắn ta tận mắt nhìn thấy ngoại môn khôi phục lại trật tự ở trong tay Đỗ Tử Đằng, nhịn không được nói: "Linh thạch thật sự có dụ hoặc lớn như vậy? Thế mà khiến nhiều tu sĩ như vậy điên cuồng vì nó, thanh tỉnh cũng vì nó."

Đỗ Tử Đằng nhìn trong Phi Hào Viện, vô số linh thạch linh châu lấp lánh được đặt chỉnh chỉnh tề tề phía sau mấy người Phi Hào Viện, chiếu rọi toàn bộ sân viện hiện rõ mồn một, mấy người bọn họ đăng ký ghi chép hoàn toàn không cần Chiếu Sáng Phù, nghe thấy mấy câu đó của Thiết Vạn Lí, Đỗ Tử Đằng lắc đầu: "Linh thạch đương nhiên quan trọng, nhưng quý giá hơn linh thạch lại là lòng tin."

Thiết Vạn Lí ngẩn ra, ngay sau đó tỉ mỉ suy ngẫm, cảm thấy hai chữ "lòng tin" trong lời này của Đỗ Tử Đằng cũng hệt như kiếm tích còn sót lại trong Kiếm Bia thượng cổ, vô cùng đơn giản lại ẩn chứa vô số chí lý, khó có thể phân rõ.

Đỗ Tử Đằng chỉnh gương giám sát nhắm ngay toàn bộ đội ngũ xếp thật dài trên đường đá: "Sự điên cuồng mà Thiết sư huynh nói chẳng qua chỉ bởi vì tất cả mọi người đều không tin điểm công tích được thu với giá cao còn có thể đáng giá rất nhiều linh thạch như trước kia, không có tin tưởng cho nên điên cuồng, mà hiện tại, huynh cảm thấy bọn họ thanh tỉnh, chẳng qua chỉ bởi vì bọn họ tin tưởng, điểm công tích trong tay vẫn còn có thể vãn hồi tổn thất, có lòng tin đương nhiên bình tĩnh. Một điên một tỉnh, chỉ bởi một lòng."

Thiết Vạn Lí dường như có cảm ngộ, ngơ ngác xuất thần tại chỗ.

Đệ tử chấp sự cất bước tiến vào lúc sau nghe Đỗ Tử Đằng phân trần sự vi diệu trong đó cho Thiết Vạn Lí, bước chân nhịn không được ngừng lại. Sự hỗn loạn của ngoại môn hôm nay, thay vì nói Chấp Sự Đường không kịp phản ứng, không bằng nói Chấp Sự Đường không cách nào phản ứng. Bọn họ phản ứng thế nào đây? Việc đổi điểm công tích trước nay đều là hành vi tự phát giữa các đệ tử, đột nhiên tiến hành đổi với danh nghĩa một viện ngoại môn, trước nay chưa từng có, trong môn quy cũng không nói rõ phải ứng đối thế nào, ai ngờ lại càng ngày càng nghiêm trọng, sau Đan Gia Viện là Huyền Đạt Viện vào cuộc, cạnh tranh nhau nâng giá điểm công tích...... Cuối cùng không ngờ xảy ra cục diện không cách nào thu xếp được như vậy, cố tình mấy vị trưởng lão Kim Đan đều đại biểu kiếm phái đi hội đấu giá, Trưởng Lão Chấp Kiếm chỉ có thể trấn áp bằng vũ lực, nhưng đối với việc đổi, vũ lực hoàn toàn không làm nên được chuyện gì.

Nhưng hiện tại...... ngoại môn như bị cuồng phong quét ngang không ngờ lại khôi phục trật tự một cách kỳ tích, thay đổi thất thường...... Tất cả việc này đều do tiểu tu sĩ mới chỉ Luyện Khí tầng năm trước mắt mình làm nên, không chỉ đệ tử chấp sự này, tất cả đệ tử chấp sự đang làm nhiệm vụ đều bởi vì việc đó mà đều mang một loại kính sợ thật sâu đối với Đỗ Tử Đằng —— Hóa ra giữa trời đất này, ngoại trừ tu vi cao thâm có thể dời non lấp biển, còn có người không dựa vào tu vi cũng có thể thay gió đổi mưa.

Cũng chính vì như thế, đệ tử chấp sự đang làm nhiệm vụ làm chủ dẫn Đỗ Tử Đằng đến phòng giám sát thì cũng không có một đệ tử nào phản đối. Thậm chí, hắn ta còn âm thầm cảm thấy may mắn, nếu không như thế, hắn ta há có thể có cơ hội chính tai nghe được Đỗ Tử Đằng phân trần sự ảo diệu trong sự việc trời long đất lở hôm nay? Dựa vào cái nhìn của Tu Chân Giới, nói là cơ duyên lớn hiếm có cũng không quá nửa phần.

Câu "lòng tin" của Đỗ Tử Đằng cũng khiến hắn ta đứng lặng tại chỗ, tỉ mỉ thể ngộ, thật lâu sau, đệ tử chấp sự này mới thở ra một hơi thật dài, nói cái gì mà linh thạch mê hoặc người, đổi điểm có tội, kỳ thật linh thạch có tội gì, đổi điểm có tội gì? Chẳng qua chỉ bởi vì đệ tử ngoại môn bọn họ khó chống cự được sự dụ hoặc hỗn loạn bên ngoài, rồi lại chịu không nổi sự đả kích khi hy vọng giả dối đó tan biến mới có thể như thế, xét đến cùng, vẫn là vì công sức tu tâm dưỡng tính chưa đủ thôi.

Trên đường tu hành, bao nhiêu sự dụ hoặc hy vọng giả dối, tỷ như tu vi mạnh mẽ, tỷ như trường sinh vô tận, sự dụ hoặc bực đó há là thứ mà linh thạch nho nhỏ có thể so? Trước mặt linh thạch mà đã tra ra được hành động tuyệt vọng dưới sự điên cuồng của rất nhiều đệ tử rồi, vậy trước mặt dụ hoặc bực đó thì còn có mấy ai may mắn thoát khỏi?

Như vậy xem ra, một hồi bạo loạn hôm nay lại loạn đúng lúc, nếu đề điểm thích đáng, có thể cảnh tỉnh bao nhiêu đệ tử ngoại môn, khiến nội tâm bọn họ cảnh giác, không đến mức sau này phạm phải sai lầm lớn hơn nữa. Lấy làm cảnh giới hơn xa hối tiếc sau khi việc đã xảy ra, trong Tu Chân Giới này, thậm chí vốn dĩ không có bao nhiêu cơ hội để hối tiếc.

Thiết Vạn Lí và Đỗ Tử Đằng nghe thấy tiếng vang của đệ tử chấp sự, quay đầu lại, hắn ta ho khan một tiếng, tiến lên cung kính nói: "Đỗ sư đệ, người ngài chờ đã tới."

Dùng khẩu khí của người bề dưới nói chuyện với người bề trên, Thiết Vạn Lí lần đầu tiên gặp được trong Tu Chân Giới, chẳng lẽ đệ tử này từng nhận đại ân của Đỗ sư đệ?

Đỗ Tử Đằng đứng dậy đáp lễ: "Kính nhờ sư huynh dẫn đường."

Trên gương giám sát phía sau bọn họ, con rồng dài trên đường đá còn đang di chuyển về phía trước, mà trên quảng trường ngoài Chấp Sự Đường, điểm công tích của Phi Hào Viện đang tiếp tục chậm rãi tăng lên trước sau chưa từng ngừng nghỉ.

Chờ khi nhìn thấy đối phương, Đỗ Tử Đằng hoàn toàn nhìn không ra được tu sĩ trước mắt có nửa phần phong thái của tu sĩ, râu ria xồm xoàm, thần sắc ảm đạm, hai mắt vô thần, quần áo tả tơi, rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ, lại như đám ăn xin thất vọng nghèo túng nơi thế gian, không chỉ bề ngoài tương tự, ngay cả Tinh - Khí - Thần cũng gần nhau vô hạn.

Đỗ Tử Đằng đi thẳng vào vấn đề: "Lưu sư huynh, huynh và ta chưa từng giao tiếp với nhau, ta cũng không vòng vo, ta biết tình trạng hiện tại của Huyền Đạt Viện, nguyện ý thu mua điểm công tích, không biết ý của huynh thế nào?"

Lúc này ánh mắt Lưu Sơ Dương mới có tiêu cự, rơi lên mặt Đỗ Tử Đằng, bấy giờ, uy áp sắc bén như mũi kim kia mới khiến Đỗ Tử Đằng ý thức được, vị trước mắt thật sự là một Trúc Cơ hàng thật giá thật.

Đệ tử chấp sự bên cạnh trực tiếp chắn trước mặt Đỗ Tử Đằng, không nói đến hắn ta mới được một lời của Đỗ Tử Đằng chỉ điểm, nhận ân tình của cậu, chỉ nhìn quan hệ giữa Đỗ Tử Đằng và mấy vị trưởng lão Kim Đan ngoại môn mật thiết, hắn ta cũng sẽ không ngồi nhìn một giới tu sĩ nghèo túng như Lưu Sơ Dương ức hiếp như thế.

"Ngươi muốn làm gì?" Thanh âm Lưu Sơ Dương khàn khàn không thành tiếng.

Đỗ Tử Đằng mỉm cười cảm tạ đệ tử chấp sự, mới nói với Lưu Sơ Dương: "Bắt đầu từ khi Đan Gia Viện đóng cửa, Huyền Đạt Viện chậm một bước, xếp hạng của Đan Gia Viện và Huyền Đạt Viện đã dừng lại —— Họ đã dẫn trước các vị mấy trăm điểm công tích, bắt đầu từ thời khắc đó, ngài cũng đã thua ván này. Ngày của ngày hôm qua, không thể giữ lại, kẻ bề trên sau khi thất bại, điều cần suy nghĩ nhất chính là làm sao giảm tổn thất đến mức thấp nhất, dù không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy xét một chút cho các sư huynh đệ cùng viện chứ."

Khi Đỗ Tử Đằng nói mấy câu đầu, Lưu Sơ Dương trước sau lạnh nhạt không nói lời nào, nhưng mà, một câu cuối cùng lại khiến lồng ngực một tu sĩ Trúc Cơ như Lưu Sơ Dương đau xót thiếu chút nữa rơi lệ, nếu không phải gã nóng đầu, dễ dàng gia nhập trận chiến đổi điểm công tích này, thì dù bọn họ có mất đi vị trí Thượng tam V0iện, đông đảo đệ tử trong viện vẫn còn của cải dự trữ, có thể tiếp tục tu hành, nhưng hiện tại bọn họ trên Hoành Tiêu kiếm phái trốn đông trốn tây như chó nhà có tang, ngay cả Huyền Đạt Viện cũng bị san bằng, đông đảo đệ tử vì cuộc chiến chín viện mà vay nợ chồng chất, đừng nói tu hành, sinh kế sau này cũng thành vấn đề...... Trong lòng Lưu Sơ Dương làm sao không đau?

Một giới tu sĩ Trúc Cơ lại che mặt nghẹn ngào không thành tiếng trước mặt rất nhiều tu sĩ, khiến người nghe bi thương, người thấy không đành.

Đỗ Tử Đằng lại không nhanh không chậm: "Tỷ suất đổi mà ta cung cấp đương nhiên không cao, chỉ có một linh thạch năm mươi linh châu, nhưng toàn bộ Hoành Tiêu kiếm phái, ngoại trừ ta, sợ rằng khó còn ai khác có năng lực lại nguyện ý cung cấp tỉ lệ này, mong ngài cẩn thận cân nhắc, kiểm kê một chút nợ nần trong tay các đệ tử, cần bao nhiêu linh thạch để trả hết, lại cần bao nhiêu linh thạch để vững vàng vượt qua giai đoạn này, rồi hẵng quyết định số lượng đến đổi với ta, điểm công tích còn lại có thể giữ trong tay, dù sao, không ít vật phẩm trong kiếm phái, tin tưởng các đệ tử Huyền Đạt Viện có thể sử dụng được khi tu hành."

Lưu Sơ Dương dù sao cũng từng trải qua mưa gió trên đường tu hành, tu vi Trúc Cơ cũng sẽ không giáng xuống từ trên trời, khi Đỗ Tử Đằng nói ra từng điều kiến nghị, hắn ta đã dần thu liễm cảm xúc, an tĩnh cẩn thận nghe hết toàn bộ. Mà cuối cùng hắn ta chỉ lộ ra một ánh mắt phức tạp, rõ ràng tiểu tử trước mắt khó thoát quan hệ với tất cả việc này, nhưng từng điều kiến nghị kia cẩn thận thoả đáng, suy xét còn chu đáo hơn hắn ta, hắn ta thế mà không soi ra được nửa chỗ sai.

Lưu Sơ Dương dù ngốc thế nào thì cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lúc đó người trong cuộc 'thân bất do kỷ', nhưng hắn ta đã bứt ra rồi, há có thể không nghĩ thông?

Sau một hồi cuồng phong ác vũ đó, ai là người được lợi lớn nhất?

Hiện tại Quỳnh Anh Viện còn khốn khổ treo trên Ma Kiếm Nhai, Đan Gia Viện hóa thân rùa đen rút đầu không dám ra cửa, Huyền Đạt Viện bọn họ...... đệ tử lưu lạc cổng viện sụp đổ, còn tiểu tử trước mắt thì sao? Hội đấu giá của Ngưu Bối thương hội và trên Tiên Duyên Trấn rốt cuộc vớt được bao nhiêu linh thạch, Lưu Sơ Dương hắn ta không dám phỏng đoán, nhưng ngay trên Vân Hoành Phong này, tiểu tử đó vậy mà tới tìm mình thu mua điểm công tích, lúc ấy bọn họ dùng tỷ suất đổi điên cuồng như thế thu điểm công tích, tiểu tử này lại khai ra giá rẻ như thế, xếp hạng của Phi Hào Viện sau khi cầm được nhiều điểm công tích như thế, hoàn toàn không cần phải nghĩ, cậu ta không chiếm tiện nghi thì ai chiếm?

Lưu Sơ Dương còn chưa biết chuyện Đỗ Tử Đằng dùng danh nghĩa của Phi Hào Viện tiếp tục thu điểm công tích với toàn bộ kiếm phái, nếu không hắn ta sẽ càng thêm trợn mắt há hốc mồm, hoặc là nói càng thêm hoang mang, nếu đã có thể thu lượng lớn điểm công tích, không hợp tác với Huyền Đạt Viện, Phi Hào Viện vẫn có thể chen vào Thượng tam viện, vậy Đỗ Tử Đằng hà tất còn đến tìm hắn ta thu điểm công tích làm gì? Đây vốn dĩ là làm điều thừa, thậm chí là lãng phí linh thạch.

Chỉ dựa vào chút hiểu biết hiện tại, hắn ta cũng suy đoán ra được thủ đoạn của Đỗ Tử Đằng không đơn giản, khẳng định thoát không được quan hệ đến sự hỗn loạn hôm nay, nhưng lý do mà Đỗ Tử Đằng liệt kê ra hiện tại, từng sự từng việc, Lưu Sơ Dương hắn ta không có cách nào phản bác, càng không có cách nào cự tuyệt. Bởi vì Đỗ Tử Đằng nói không sai, số lượng linh thạch lớn như vậy, ngoại trừ Đỗ Tử Đằng, không ai xuất ra được, xuất ra được thì cũng sẽ không bỏ ra.

Về phần cuộc chiến Thượng tam Viện...... Không nói đến sau đợt mưa gió vừa rồi, Lưu Sơ Dương đã sớm ngừng nghỉ ý niệm dẫn dắt hắn ta đi con đường sai lầm lúc trước, dù hắn ta cự tuyệt đề nghị của Đỗ Tử Đằng, thì Đỗ Tử Đằng không lấy được điểm công tích sao? Cậu ta có thể đi tìm Đan Gia Viện, thậm chí tìm nội môn để đổi, chỉ cần giá cả thích hợp, khống chế ổn số lượng, thì hoàn toàn có thể vừa vặn chen Huyền Đạt Viện bọn họ xuống.

Hơn nữa, xét đến cùng cuộc chiến Thượng tam Viện là vì Phá Hiểu bí cảnh, dựa vào tình hình hiện giờ của Huyền Đạt Viện...... Có thể bảo đảm Huyền Đạt Viện không chia năm xẻ bảy đã là vạn hạnh rồi, bọn họ cũng không phân ra được tâm lực đi để ý chuyện bí cảnh nữa, không bằng buông tay từ đây, còn có thể giành được linh thạch bên phía Đỗ Tử Đằng, để Huyền Đạt Viện có thể khôi phục nguyên khí.

Lý trí cân nhắc một hồi sau, Lưu Sơ Dương nhìn tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng năm trước mắt, không thể không chịu phục: "Hậu sinh khả úy."

Dù cho trong lòng hắn ta không cam, nhưng cũng không thể không tiếp nhận đề nghị của Đỗ Tử Đằng.

Tu sĩ Trúc Cơ cũng tự có thủ đoạn truyền tin, không quá thời gian uống chén trà nhỏ, Lưu Sơ Dương đã định ra số lượng điểm công tích cần đổi, đích xác không phải số lượng nhỏ, nhưng Đỗ Tử Đằng không hề chớp mắt đã móc ra linh thạch tương ứng từ túi trữ vật dưới sự chứng kiến của đệ tử chấp sự.

Nhưng điểm công tích do Lưu Sơ Dương giao qua, Đỗ Tử Đằng lại không tự mình nhận lấy, chỉ để Thiết Vạn Lí thu thay.

Chuyện ở đây kết thúc, Đỗ Tử Đằng liền tiêu sái rời đi trong một chúng biểu cảm sùng bái mơ hồ, mà mấy đệ tử Huyền Đạt Viện đang vội vàng chạy tới, còn thỉnh thoảng nhìn bốn phía xung quanh, sợ lại lần nữa gặp phải sự kiện đáng sợ nào đó, lúc này đệ tử muốn đổi điểm công tích còn đang xếp hàng ở Phi Hào Viện kìa, ai sẽ tìm đến bọn họ gây phiền toái chứ, bởi vậy cuối cùng bọn họ cũng xuôi gió xuôi nước tập hợp với Lưu Sơ Dương, mở ra nhiệm vụ chi nhánh trọng chấn Huyền Đạt Viện.

Đỗ Tử Đằng vốn định trở lại Phi Hào Viện, khi đi ngang qua quảng trường vậy mà phát hiện Lâm Tùng đang một mình canh giữ bên cạnh.

"Hử? Lâm sư huynh đang làm gì......" Ngôn ngữ của Đỗ Tử Đằng mang vẻ chẳng liên quan, chỉ tùy tùy tiện tiện mở miệng hỏi như vậy.

Lâm Tùng quay đầu đáp lạnh băng: "Không đến nửa canh giờ nữa sẽ phải định thứ tự chín viện."

Đỗ Tử Đằng vỗ trán, phải nha, cậu vốn muốn nói hình như quên mất chuyện quan trọng nào đó, hóa ra là việc này, cậu cả đêm nay vội vội vàng vàng xoay như con quay, thiếu chút nữa bỏ lỡ thời khắc mấu chốt này.

Lúc này trên quảng trường, Huyền Đạt Viện đã sớm rơi lại xa phía sau, đứng đầu vẫn là Quỳnh Anh Viện, thậm chí điểm công tích còn thỉnh thoảng nhảy tăng lên từng nấc một ngàn, một ngàn, khiến Đỗ Tử Đằng cười hiểu ngầm, xem ra tử chiến đến cùng cũng bức cho đám kiếm tu đó bạo phát không ít tiềm lực vào thời khắc cuối cùng nha.

Mà đứng thứ hai...... Lúc này trên quảng trường, một tiếng ầm vang lớn, Phi Hào Viện đã vượt qua Đan Gia Viện trở thành hạng hai, nhưng độ tăng trưởng điểm công tích đã chậm lại rõ ràng, không nhảy lên kịch liệt như Quỳnh Anh Viện, hiển nhiên công tác thu mua điểm công tích cũng đã tiến vào giai đoạn cuối.

Lâm Tùng vẫn luôn canh giữ trên quảng trường, gã đương nhiên không bỏ lỡ sự biến động điểm công tích của Huyền Đạt Viện, số điểm công tích lớn như vậy sao có thể trống rỗng biến mất? Gã đoán tới đoán đi, trong lòng cực kỳ bất an, sợ số điểm công tích đó đột nhiên thêm lên đầu một viện nào đó, tăng thêm biến số vào thời điểm cuối cùng.

Nhưng mà, khi gã thấy Đỗ Tử Đằng và Thiết Vạn Lí thong dong đi ra từ Chấp Sự Đường, vừa rồi lại có mấy đệ tử chủ sự của Huyền Đạt Viện chạy vào Chấp Sự Đường, một suy đoán lớn mật hiện lên trong lòng gã: "Ngươi đi gặp người của Huyền Đạt Viện? Số điểm công tích kia đi đâu rồi?"

Đỗ Tử Đằng cười không chút để ý, chỉ chỉ Thiết Vạn Lí.

Lâm Tùng đầu tiên ngẩn ra, Đỗ Tử Đằng này là kẻ ngốc sao? Số điểm công tích lớn như vậy đủ cho họ vượt qua Quỳnh Anh Viện, làm sao lại đặt trên người Thiết Vạn Lí?! Như thế sẽ không được đưa vào danh nghĩa Phi Hào Viện!

"Ngươi là tên ngốc sao? Vậy mà đặt ở chỗ hắn!"

Đỗ Tử Đằng khoanh tay cười to trong gió lạnh: "Ta xuất linh thạch, ta vui!"

Lâm Tùng thức khắc nghẹn lời, nhưng...... ngay sau đó gã phản ứng lại một sự thật rằng: "Ngươi xuất linh thạch đổi với Huyền Đạt Viện? Tỷ suất nhiêu?"

"Một linh thạch năm mươi linh châu nha, giao dịch phải chăng."

Phải chăng...... phải chăng em gái mi đó! Bây giờ thật sự mẹ nó chính là thời cơ bỏ đá xuống giếng tốt nhất, Huyền Đạt Viện đã tan vỡ thành như vậy rồi, dựa vào thủ đoạn của tiểu tử này thế mà không nhân cơ hội cắt cổ một vố! Lại nghĩ đến bản thân chính bởi vì không muốn nhìn thấy hàng ngũ xếp thật dài và từng khuôn mặt cảm kích ở Phi Hào Viện mới canh giữ trên quảng trường bên này...... Lâm Tùng châm chọc nhìn Đỗ Tử Đằng, nói: "Dù sao giết người phóng hỏa là ngươi, cứu khổ cứu nạn cũng là ngươi, đã muốn kiếm linh thạch lại muốn lập đền thờ, chỉ sợ giày vò nhiều như vậy rồi quay đầu lại thì cái gì cũng suy vong!"

Đỗ Tử Đằng lười biếng nói: "Ngươi quản được ta sao, dù sao hiện tại Phi Hào Viện đã là Thượng tam Viện."

Lời này không sai, cho dù số điểm công tích của Huyền Đạt Viện không được đưa vào, Phi Hào Viện cũng trở thành một trong Thượng tam Viện chân chính, theo công tác đổi điểm kết thúc, độ gia tăng điểm công tích của Phi Hào Viện cũng dần dần đình trệ.

Khi một tia nắng ban mai hiện lên phía chân trời, tất cả bảng hiệu trên quảng trường phóng đại hào quang —— Cuộc chiến định thứ tự chín viện rốt cuộc cũng kết thúc.

Lần đầu tiên trong lịch sử xuất hiện một màn rất mang tính hài kịch, đứng đầu Quỳnh Anh Viện, đứng thứ hai Phi Hào Viện, đứng thứ ba Đan Gia Viện, chênh lệch giữa đôi bên đều không vượt qua một trăm điểm công tích.

Lâm Tùng cố chấp chờ đợi trên quảng trường rốt cuộc cũng canh được tới giờ khắc này.

Gã trong gió lạnh hiu quạnh, tựa cực vui, lại tựa cực rỗng. Rõ ràng trông mong Phá Hiểu bí cảnh nhất sau chuyện Thượng tam Viện, nhưng không biết vì sao, giờ khắc này, gã hoàn toàn không muốn nhớ tới những chuyện đó, chỉ thuần túy nhìn tấm bảng quen thuộc nhất lại xa lạ nhất trong ba bảng dâng lên, ngơ ngác xuất thần.

Sinh trưởng trong nhà cao cửa rộng lại sinh làm con vợ lẽ, mẹ cả ngược đãi phụ thân lạnh nhạt, Lâm Tùng đã sớm biết làm sao xem mặt đoán ý phán đoán lợi hại, còn nhỏ tuổi đi học đã biết làm sao kiếm sống trong lồng song rừng gấm. Lâm Tùng cực bất hạnh rồi lại cực may mắn, xuất thân như vậy lại có được linh căn còn may mắn gặp được tu sĩ kiếm phái do hoàng thất mời đến, một sớm bước vào đại đạo. Lúc ấy tuổi nhỏ gã chỉ vui mừng khôn xiết nhận định, người phụ thân mà trong mắt không hề có gã, người mẹ cả mặt Phật tâm độc, còn có các huynh trưởng ruột thịt từng nhục nhã gã ngược đãi gã, sau khi tu vi gã thành công, nhất định sẽ phủ phục dưới chân gã run rẩy!

Nhưng mà, bắt đầu từ ngày đầu tiên gã gia nhập Phi Hào Viện, Lâm Tùng đã cảm nhận được sự thất vọng cực lớn, sân viện tồi tàn, chưởng viện lạnh nhạt, đệ tử thưa thớt, còn có phù đạo chó má như mấy thứ vô bổ kia, với ánh mắt khinh thường chả thèm giấu diếm của những tu sĩ khác xung quanh...... Tất cả tất cả cách điều gã muốn quá xa quá xa, vì vậy gã không từ thủ đoạn, nếu Thường Kiến Minh có thể vẫy đuôi tiến vào Đan Gia Viện có vô số linh đan, vì sao gã không thể? Nếu đạp lên đệ tử cùng viện xu nịnh tứ phía là có thể khiến mình sống được tốt hơn, vì sao gã không làm? Gã bắt đầu ra vào các viện, rất ít về nơi tồi tàn kia, dần dần, không chỉ những người khác, ngay cả chính gã cũng sắp quên mất rằng, hóa ra gã xuất thân Phi Hào Viện.

Thế nhưng hiện tại...... Trong nắng ban mai vàng rực rỡ, bảng hiệu Thượng tam Viện còn lóa mắt hơn cả ánh mặt trời, vô số đệ tử ngoại môn nhìn lên cái tên dâng lên kia, từ hôm nay trở đi, ba viện này sẽ đại biểu cho vinh quang cao nhất của ngoại môn.

Bắt đầu từ giờ khắc này, hoặc nói trong khoảnh khắc từ khi gã cố chấp canh giữ trên quảng trường, Lâm Tùng đã sớm quên mất ước nguyện ban đầu mà gã nỗ lực thuyết phục Đỗ Tử Đằng đi tranh đoạt Thượng tam Viện, Phá Hiểu bí cảnh Trúc Cơ đan và tu vi, lúc này sớm đã bị vứt lên chín tầng mây, nắng ban mai rải lên người, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Lâm Tùng chỉ mơ hồ cảm thấy, rực rỡ như vậy, ấm áp như vậy, gã hình như lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng rằng, không cần gã cố tình xu nịnh, không cần gã thu ý nịnh hót, không cần gã nịnh bợ mọi cách, không cần tất cả điều kiện kèm theo, ánh mặt trời này, tự nhiên mà vậy, lặng lẽ gieo lên người gã.

Sau đó, bên miệng gã lộ ra một nụ cười tựa trào phúng tựa vui sướng, sự tôn vinh lần đầu tiên trong cuộc đời, thế mà đến từ sân viện tồi tàn mà gã đã coi thường từ ngày đầu tiên tiến vào.

Nơi xa, chỗ gần, trên Ma Kiếm Nhai, trong Chấp Sự Đường, vô số tu sĩ ngoại môn nhìn lên ba tấm bảng hiệu dâng lên kia, cái tên mà cho dù trong cảnh mộng quỷ dị nhất cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện kia, như kỳ tích, thế mà không có quá nhiều người cảm thấy phẫn nộ cảm thấy nghi ngờ cảm thấy khó có thể tin, chỉ có nắng ban mai ấm áp như vậy, đón ánh mặt trời nói ra một tiếng: "Phi Hào Viện...... Chúc mừng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro