Q2 Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 65 Dũng sĩ nhổ răng hổ

Thân hình của Kim Đan chân nhân Chiêm Vô Kỷ lại lần nữa xuất hiện trên quảng trường, thanh âm cuồn cuộn linh lực xuyên qua mỗi một góc ngoại môn: "Thứ tự chín viện lần này đã định, Thượng tam Viện là Quỳnh Anh Viện, Phi Hào Viện, Đan Gia Viện! Ba viện này làm gương mẫu, có thể đại biểu ngoại môn ta tham gia đại điển Kim Đan, chư đệ tử phải cần cù tu hành, học tập người tài giỏi! Ngoài ra, chư đệ tử có cử chỉ hoang đường điên cuồng trong việc định thứ tự lần này, các ngươi phải cảnh giác thận trọng cẩn thận! Nếu tái phạm, môn quy nhất định không tha nhẹ!"

Bảy chữ cuối cùng như chuông đồng khánh vàng chấn vang trong thần hồn của tất cả tu sĩ, thân hình Đỗ Tử Đằng lại càng lắc lư, Thiết Vạn Lí bên cạnh căng linh khí ra, Đỗ Tử Đằng mới hòa hoãn lại, nhưng trong lòng cậu biết rõ, bảy chữ đó, sợ rằng Chiêm Vô Kỷ đã rất bất mãn với tiểu tử Luyện Khí Kỳ cậu đây rồi.

"Tiểu tử, lăn lại đây cho ta!" Một thanh âm lão đầu có chút thân quen vang lên bên tai.

Đỗ Tử Đằng thầm mắng một câu, mẹ nó, gần đây lão tử mệt như chó đang muốn trở về nghỉ ngơi đây có còn nhân quyền nữa không! Nhưng mà, cậu vẫn ngoan ngoãn đi đến Chấp Sự Đường.

"Kêu tiểu tử Thiết Cung kia đi theo!" Một thanh âm uy nghiêm lạnh băng khác lại bổ sung.

Đỗ Tử Đằng: Đậu má, thật sự coi tiểu gia là thú triệu hoán của các người sao, còn mang mệnh lệnh bổ sung nữa chứ!

Nhưng mà, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về gọi Thiết Vạn Lí cùng đi.

Chư vị trưởng lão, Tiền Hữu Tài, Chiêm Vô Kỷ, còn có một vị tu sĩ mặt lạnh ngồi cao trên công đường.

Tiền trưởng lão đang tức hừ hừ chờ cậu: "Tiểu tử ngươi không tệ nha, chơi thủ đoạn làm mưa làm gió thuận tay lắm nhỉ!"

Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng, nói: "Tiền trưởng lão, ta đã sớm trần thuật chỗ lợi và hại của nghiệp vụ đổi với môn phái rồi, nhưng ngày đó ngài không phản ứng yêu cầu của ta nha......"

Tiền trưởng lão vừa nghe lời này thì ót đau thình thịch, mẹ nó, yêu cầu lúc trước của tiểu tử ngươi là bắt đầu nghiệp vụ đổi, dùng tỉ suất đổi một linh thạch năm mươi linh châu, còn nói nghiệp vụ này rất mấu chốt cần lão tử trao quyền cho tiểu tử ngươi làm như thế, không thể cho người khác làm, lúc trước ngươi nói hàm hồ như vậy, lão tử thân là trưởng lão ngoại môn, đầu bị cửa kẹp mới có thể đáp ứng ngươi dưới tình huống biết Tiên Duyên Trấn chỉ thu linh thạch! [Hiện giờ xem ra quả thật bị kẹp rồi mới không đáp ứng......]

Nhưng mẹ nó tiểu tử ngươi bởi vì lão tử không đáp ứng chỉ cho một mình ngươi làm mà chỉnh ra nhiều cục diện rối rắm như vậy cho lão tử để lão tử chùi đít?!

Nhìn thấy mặt Tiền trưởng lão dần dần trướng đến phát tím, Chiêm Vô Kỷ không kiên nhẫn, nói: "Giảo biện, ngày đó nếu ngươi nói rõ sự lợi hại trong đó cho Tiền trưởng lão thì há có sự hỗn loạn mấy ngày nay! Tu sĩ trước tiên tu tâm, nếu tâm bất chính thì tất cả uổng phí!"

Thiết Vạn Lí vuốt mồ hôi thay Đỗ Tử Đằng, chỉ trích bực này cơ hồ là sự trách cứ nghiêm khắc nhất trên Vân Hoành Phong.

Cái chụp mũ bự chảng này, Đỗ Tử Đằng tỏ vẻ tiểu gia đội không nổi: "Nếu ta nói với chư vị trưởng lão chuyện đổi đó sẽ gây ra đại loạn như vậy, các vị trưởng lão sẽ tin lời một đệ tử Luyện Khí nho nhỏ như ta?"

Chiêm Vô Kỷ trầm mặc, tuy rằng có chút vô lễ, nhưng tiểu tử này nói đủ thẳng thắn, trước đó, bọn họ không ai đoán trước được một chuyện đổi nho nhỏ thế mà sẽ khiến ngoại môn dậy sóng cuồn cuộn, suýt nữa ủ ra đại loạn không thể vãn hồi, dù Đỗ Tử Đằng đến nói rõ, muốn cho họ tin tưởng, chỉ sợ cũng rất khó.

Tiền Hữu Tài hừ lạnh một tiếng: "Tuy rằng như thế, nhưng ngươi quạt gió thêm củi trong đó, thậm chí cuối cùng ngươi để đệ tử cùng viện rao bán điểm công tích trong tay, khiến Huyền Đạt Viện xảy ra đại loạn bực đó, điều này không sai đúng chứ?"

Kim Đan chân nhân nếu muốn hồi tưởng một sự kiện trong Vân Hoành Phong, vậy thật sự dễ như trở bàn tay, Đỗ Tử Đằng cũng không tính toán giấu diếm: "Thật sự là một tay ta mưu tính, nhưng việc này không phải chỉ thuần túy vì khiến bọn họ sụp đổ để gom điểm công tích. Trên thực tế, giá cả đổi vốn nên dùng giá trị của hai thứ, linh vật có thể đổi được từ điểm công tích, linh vật có thể mua được từ linh thạch, để làm tiêu chuẩn, mà ngày đó, tỷ suất đổi điên cuồng cỡ nào, tin tưởng chư vị trưởng lão cũng tận mắt nhìn thấy, nếu ta ra tay trễ, tỉ suất đó sẽ càng điên cuồng, nhiều người trữ hàng điểm công tích như vậy sẽ tạo ra đại loạn thế nào, quả thực khó có thể đoán trước, kíp nổ nguy cơ trước tiên ngược lại càng dễ khống chế."

Chiêm Vô Kỷ nhíu mày, dựa theo cách nói của tiểu tử này, không những cậu ta không có tội ngược lại tạo được công lớn? Thật là miệng lưỡi trơn tru!

Đỗ Tử Đằng cướp nói trước khi Chiêm Vô Kỷ trách cứ: "Tuy rằng đã xảy ra một ít rung chuyển, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều dưới sự khống chế, ba linh thạch một linh châu điểm công tích ít nhất khiến rất nhiều đệ tử không đến mức lỗ sạch vốn, như vậy bọn họ sẽ không sinh ra nhiễu loạn lớn hơn nữa, tình thế sẽ không chuyển biến xấu, sẽ chỉ khôi phục, ta từng gặp gỡ sư huynh Lưu Sơ Dương của Huyền Đạt Viện, cũng dùng linh thạch đổi phần lớn điểm công tích trong tay huynh ta, có số linh thạch đó, ít nhất có thể bồi thường toàn bộ nợ bên ngoài của Huyền Đạt Viện, điểm công tích còn lại, các vị sư huynh sư đệ Huyền Đạt Viện cũng có thể tiếp tục tu hành, không đến mức khó tiếp tục sinh sống.
Như vậy thứ nhất, độ tổn thất của đệ tử các viện đã được giảm đến mức thấp nhất, không tạo thành tổn thất không thể vãn hồi nào, trải qua chuyện này, tin tưởng sẽ có lợi rất lớn trên việc rèn luyện tâm tính, những đệ tử thông minh sau khi suy nghĩ cẩn thận nếu bế quan nhất định có thể tu hành tinh tiến, hơn nữa, tin tưởng trong bảy phái không một phái nào có thể ý thức được tầm quan trọng về quan hệ giữa điểm công tích và linh thạch một cách chân chính như Hoành Tiêu kiếm phái ta, lâu dài mà xem, tuy có loạn, nhưng kỳ thực cũng có thu hoạch, chỉ xem chư vị trưởng lão đối xử thế nào thôi."

Thiết Vạn Lí lặng lẽ giương mắt liếc nhìn, dưới sự giải thích đó của Đỗ Tử Đằng, tuy vẫn có chút không vui, nhưng biểu cảm của hai vị Tiền Chiêm trên đường đã lơi lỏng rất nhiều, không còn hưng sư vấn tội động một tí là bắt lỗi như vừa rồi nữa.

Trong lòng Đỗ Tử Đằng cũng rõ, nếu không phải cậu có cử chỉ giải quyết tốt hậu quả, chỉ sợ chưa đợi đến sau khi định thứ tự, cậu đã bị mấy vị Kim Đan tóm lấy ngay tại hội đấu giá rồi, đây cũng là nguyên nhân cậu kiên trì mua lại điểm công tích, không chỉ vì chen thân lên Thượng tam Viện, càng vì ứng phó trường hợp hôm nay.

Đôi khi, khi quan hệ đến chính trị, sẽ không thể chỉ suy xét ích lợi tài chính đơn thuần.

Tiền trưởng lão: "Ha, nói như vậy, ngươi không tội ngược lại có công? Điểm công tích mà ngươi đổi lấy cuối cùng từ Huyền Đạt Viện, làm sao lại ở trên người tiểu tử họ Thiết kia?"

Đỗ Tử Đằng ho khan một tiếng: "Dù sao ta cũng đang ở Hoành Tiêu kiếm phái, vả lại," trên mặt Đỗ Tử Đằng có một loại thành khẩn kính phục hiếm thấy: "Chư vị sư huynh Quỳnh Anh Viện phong phạm lỗi lạc, quang minh lỗi lạc, theo lý nên dẫn đầu."

Kiếm phái kiếm phái, đương nhiên lấy kiếm làm sở trường, nếu dẫn đầu là Phi Hào Viện, vậy ra thể thống gì? —— Đây cũng là suy tính chính trị của Đỗ Tử Đằng. Hôm nay Phi Hào Viện xếp hạng thứ hai không ai phản đối, tất nhiên bởi vì bọn cậu mua lại điểm công tích tích cóp được không ít công đức, nhưng nếu Phi Hào Viện dùng số điểm công tích không thể tưởng tượng vượt xa Quỳnh Anh Viện để đứng thứ nhất, ngươi không tin có thể đi xem lại phản ứng của mọi người —— phù tu đè ép kiếm tu, chính là vả mặt toàn bộ kiếm phái. Nếu như vậy, nổi bật quá lớn, trong mắt Đỗ tiểu gia, cậu vốn đã là 'cây độc trong rừng', cứ thế không quá phù hợp triết học nhân sinh thấp giọng hoàn mỹ của cậu nha.

Hơn nữa, Đỗ Tử Đằng cũng không nói dối, khi mỗi người đều ùn ùn dùng loại lối tắt như đổi điểm để gom điểm công tích, Quỳnh Anh Viện lại có thể giữ vững nguyên tắc...... Phải biết rằng, luận về áp lực tiến vào Thượng tam Viện, không có viện nào lớn hơn Quỳnh Anh Viện, bởi vì sự theo đuổi của họ không chỉ là giữ được địa vị Thượng tam Viện, càng phải giữ được vinh quang của nơi đứng đầu chín viện ngoại môn, tuyệt đối không thể có sai sót.

Dưới áp lực tâm lý thật lớn như vậy, còn có thể kiên trì như thế, cho dù là Đỗ Tử Đằng, cũng không thể không tâm phục khẩu phục. Nước chảy bèo trôi dễ, kiên trinh thủ tiết khó. Hoành Tiêu kiếm phái sở dĩ gọi là kiếm phái, cũng vì như vậy nhỉ.

Hai người Tiền Chiêm liếc nhau, trong mắt đều toát ra nét vừa lòng, nhưng mà, nét vừa lòng đó còn chưa chuyển hóa thành lời ngợi khen, câu nói tiếp theo của Đỗ Tử Đằng đã khiến hai người hận không thể may lại cái miệng của tiểu tử đó:

"Phi Hào Viện bọn ta đã làm ra sự hy sinh lớn như vậy rồi, các vị trưởng lão xem xem, mấy trăm vạn điểm công tích trên tay Thiết sư huynh kia, cho bọn ta đổi chút gì đi?"

Lúc này Tiền Hữu Tài không chỉ muốn may lại miệng Đỗ Tử Đằng, ngay cả ý tưởng giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích cũng có!

Mẹ nó, là mấy trăm vạn điểm công tích đó! Tương đương với toàn bộ điểm công tích của một viện ngoại môn, tiểu tử ngươi vậy mà muốn đổi toàn bộ trong môn phái! Như vậy mẹ nó muốn bức chết lão tử sao!

Đại khái cảm thấy khí huyết Tiền trưởng lão nghịch lưu chưa đủ triệt để, Đỗ tiểu gia còn nói blablabla: "Ai nha, các vị trưởng lão không nên tiếc rẻ chút vật tư đó mà, các ngài ngẫm lại đi, số điểm công tích lớn như vậy ở bên ngoài rất dễ sinh ra nhiễu loạn khác, nếu thu về thì đã nắm chặt về trong tay bản thân môn phái không còn hậu hoạn nữa, đây là chuyện tốt cực lớn đó nha. Phải biết rằng, sau lưng mỗi một điểm công tích đều là sự cống hiến của các đệ tử làm vì môn phái, dùng những vật tư đó đổi là một cái giá rất thấp để mua về sức lao động của nhiều đệ tử như vậy, đây là việc làm ăn có lời cỡ nào nha......"

Tim Tiền Hữu Tài rỉ máu dạo một vòng qua danh sách đổi trong lòng: Dựa vào mức độ tay ác tim đen của tiểu tử này, nếu thật sự để cậu ta đổi, vậy sẽ cướp sạch kho hàng ngoại môn mất: "Không được! Tuyệt đối không được!"

Đỗ Tử Đằng lại nhỏ nhẹ thiện ý nói: "Tiền trưởng lão, ngài là tu sĩ Kim Đan, cũng không thể không nói đạo lý nha, dựa theo môn quy, trong tay ta có nhiều điểm công tích như vậy đổi linh vật của môn phái là chuyện hiển nhiên mà, môn quy viết rõ ràng, nếu ngài không tin, chúng ta tìm một chân nhân hiểu rõ môn quy đi thỉnh giáo một chút......"

"Đúng thật như thế." Một thanh âm lạnh băng không có cảm tình gì, nói.

Đỗ Tử Đằng quăng ánh mắt lên người tu sĩ lạnh băng vẫn luôn không nói một lời bên cạnh, tức khắc mở cờ trong bụng, người anh em này quá đắc lực nha, cho một trăm hai mươi like!

Thiết Vạn Lí: Người anh em cái gì! Đó đường đường là Trưởng Lão Chấp Kiếm ngoại môn, chấp chưởng môn quy, thái độ làm người thiết diện vô tình nhất. Ai ngờ phẩm tính chính trực quan trọng nhất khi tuyển chọn Trưởng Lão Chấp Kiếm lại bị Đỗ sư đệ lợi dụng triệt để.

Tiền Hữu Tài biết, không thể trách Chấp Kiếm thiên vị người ngoài, bởi vì, tác dụng vốn dĩ của điểm công tích chính là cổ vũ các đệ tử hoàn thành nhiều nhiệm vụ đệ tử, thu hoạch điểm công tích để đổi linh vật trong môn, chẳng qua, định ra quy củ này, chứng thực quy củ này đã mấy ngàn năm, các liệt tổ liệt tông tuyệt đối không thể tưởng được, trong đám đồ tử đồ tôn của mình lại có thể xuất hiện một đóa kỳ hoa như vậy: Không dựa vào nhiệm vụ đệ tử, lại bằng vào thủ đoạn thay gió đổi mưa của mình lấy được mức điểm công tích cực lớn mà cả một viện cũng không thể với tới.

Hơn nữa, nghĩ đến câu "số điểm công tích lớn như vậy ở bên ngoài rất dễ sinh ra nhiễu loạn khác" của Đỗ Tử Đằng, Tiền Hữu Tài cảm thấy tim càng đau, dựa vào bản lĩnh của tiểu tử này, nếu không cho cậu ta đổi, cậu ta vốn không có điểm công tích nơi tay mà đã có thể sinh ra nhiều thứ như vậy rồi, hiện tại cầm nhiều điểm công tích như thế...... Tu sĩ Kim Đan tôn sư, tưởng tượng đến cảnh tượng đó, ngay cả Tiền Hữu Tài cũng phải rùng mình.

Chiêm Vô Kỷ nhất thời cũng cảm thấy rất hao tâm tổn trí, đó cũng không phải mấy vạn điểm công tích, mà là mấy trăm vạn, phải biết rằng, linh vật của ngoại môn cũng không phải từ trên trời giáng xuống, vốn tích lũy của môn phái cũng gom được từ đệ tử bậc cao hơn khi hoàn thành nhiệm vụ đệ tử, vừa đổi mất mấy trăm vạn linh vật như vậy, kho hàng ngoại môn rỗng đi thì không phải một chốc là có thể bổ sung được, chuyện thể diện thì nhỏ, còn sẽ làm lỡ việc tu hành của không ít đệ tử, trở ngại công tác hằng ngày của môn phái, quả thật không dễ xử lý.

Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm, không sốt ruột.

Đầu óc Tiền Hữu Tài chợt lóe ý tưởng, hừ lạnh: "Tiểu tử ngươi lại có ý tưởng gì thì nói thẳng đi."

Đỗ Tử Đằng cười hì hì nói: "Ta có mấy loại phương án, loại thứ nhất, chính là dùng số điểm công tích đó cho tốt, để nó phát huy tác dụng tốt hơn, chúng ta có thể dùng số điểm công tích đó làm cơ sở để vận tác, kiếm lấy càng nhiều linh thạch và......"

"Được rồi! Loại này không được! Loại tiếp theo!" Chiêm Vô Kỷ trực tiếp kết thúc, kiếm linh thạch cái gì, còn chê chuyện mà điểm công tích với linh thạch sinh ra chưa đủ nhiều sao! Hơn nữa, Chiêm trưởng lão có một sự giác ngộ rất trực tiếp: Trên chuyện vận chuyển linh thạch, sự chênh lệch giữa mấy tu sĩ Kim Đan bọn họ và Đỗ Tử Đằng hệt như sự chênh lệch giữa tu vi của đôi bên. Thứ không thể khống chế đó, tuyệt đối không thể ném cho tiểu tử này đi tự mình chơi.

Đỗ Tử Đằng tiếc nuối nói: "Được rồi, vậy thì thứ hai đi, chính là môn phái thu về số điểm công tích đó, đương nhiên sẽ không còn mấy chuyện giày vò gì nữa."

Tiền Hữu Tài trợn trắng mắt, lời này chả khác gì chưa nói, nếu thật sự có thể như vậy, nếu kho hàng ngoại môn giàu có thêm ba năm lần nữa, thì đổi xong nhiều lắm chỉ cần thời gian để xoay vòng, nhưng hiện tại, như vậy là thương gân động cốt đó! Ngoại môn chưa từng xuất hiện việc đổi kếch xù đáng sợ như thế, kho chứa không đủ là rất bình thường.

Trong lòng Chiêm Vô Kỷ lại nổi lên sự nghi ngờ, dựa vào sự giảo hoạt của Đỗ tiểu tử, không phải là loại người biết rõ vô nghĩa còn sẽ nói: "Tiểu tử ngươi có chuyện thì nói thẳng."

Đỗ Tử Đằng xoay tròng mắt: "Ta cũng có thể đoán được đại khái, một lúc đổi nhiều điểm công tích như vậy, sợ rằng ngoại môn chúng ta cũng có chút khó xử, kỳ thật, cũng không cần đổi quá nhiều thứ đâu nha, chỉ cần tìm một hai món có giá trị điểm công tích tương đối cao tương đối đáng giá, thì sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn tới ngoại môn chúng ta rồi."

Tiền Hữu Tài cười lạnh: "Ngươi cho rằng đây là kho nội môn kiếm phái sao còn kỳ trân dị bảo mặc ngươi đổi nữa chứ! Linh vật có giá trị cao nhất kho ngoại môn cũng chỉ tương tự Liên Hương Đằng, tiểu tử ngươi lần trước đổi đi rồi bọn ta đến bây giờ cũng không có cách nào bổ sung, kho ngoại môn sao có thể lấy ra được cấp số mà ngươi nói......"

"Có." Một thanh âm lạnh băng như kim loại nói.

Đỗ Tử Đằng không hề bất ngờ, như đã sớm dự đoán được, cười tủm tỉm.

Tiền Hữu Tài và Chiêm Vô Kỷ đồng thời nhìn về phía Trưởng Lão Chấp Kiếm, ngày thường đối phương trấn thủ kho ngoại môn Kiếm Các, chẳng lẽ thực sự có kỳ trân dị bảo nào mà bọn họ xem nhẹ?

Tiền Hữu Tài vừa dùng thần thức nhìn quét kho ngoại môn vừa hừ hừ nói: "Tuyệt đối không có khả năng." Đồ trong kho ngoại môn, dù là sắt vụn đồng nát ông cũng có thể thuộc như lòng bàn tay, nếu thực sự có một món giá trị mấy trăm vạn điểm công tích như vậy thì làm sao ông lại không biết?

Sau đó, không biết quét tới cái gì, Tiền trưởng lão đột nhiên giật nảy, sau đó ông nhìn Đỗ Tử Đằng đang mang nét cười nhẹ nhàng, như đã tính sẵn trong lòng, tức khắc la lên một tiếng: "Hay nha! Vòng nửa ngày, hóa ra tiểu tử ngươi đặc biệt đào hố chờ ta nhảy!!!"

Chiêm trưởng lão thoáng suy nghĩ, tức khắc hiểu rõ vì sao Tiền trưởng lão nổi cáu như thế, nhìn Tiền trưởng lão nổi trận lôi đình và Đỗ Tử Đằng bình tĩnh tự nhiên, ông không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười, một già một trẻ này...... Thật sự tuyệt, đều tham tài tính kế tới cảnh giới như vậy, thật sự khiến ông cảm thán không thôi. Nhưng việc này không nên sinh ra thêm nhiều chi tiết nữa, nếu có thể thu hồi điểm công tích trong tay Đỗ Tử Đằng như vậy là tốt nhất, Chiêm trưởng lão hy vọng Tiền trưởng lão có thể lấy đại cục làm trọng:

"Lão Tiền, ông xem......"

"Không có cửa đâu! Nói cho ngươi! Muốn nhòm ngó đến đồ của lão phu! Cửa! Cũng! Không! Có!"

"Aiz, vậy mấy trăm vạn tiểu bảo bối đáng yêu kia chỉ có thể ủy khuất một chút, đi đổi từng món lặt vặt ở ngoại môn thôi, thật sự bi thương."

Nghĩ đến vô số món linh vật có khả năng bay vào ma trảo của Đỗ Tử Đằng, tim Tiền trưởng lão tức khắc lại như bị dao cắt.

Chiêm Vô Kỷ quay đầu nói với Trưởng Lão Chấp Kiếm bên cạnh: "Chấp Kiếm, ông xem việc này?"

Câu trả lời của Trưởng Lão Chấp Kiếm thể hiện đầy đủ cái gì gọi là thiết diện vô tư: "Điều thứ nhất môn quy: Đệ tử có thể dựa vào điểm công tích đổi linh vật của môn phái. Vật đó có thể đổi."

Nước mắt trong lòng Tiền Hữu Tài đã chảy ngược thành sông, Đỗ Tử Đằng nhòm ngó không phải thứ gì khác, lúc này trong kho ngoại môn quả thật có một món vật phẩm giá trị cực cao đang nằm —— chính là món dùng chín trăm vạn linh thạch đấu giá được, Lan Chu.

Chín trăm vạn linh thạch, Tiền trưởng lão không biết sao xui xẻo, vừa lúc trên người thiếu linh vật linh thạch, mượn công quỹ, chuyện cũng không lớn, nhưng Trưởng Lão Chấp Kiếm của Hoành Tiêu kiếm phái cũng là đóa kỳ hoa, nhận chuyện không nhận người, ngươi lấy đi mấy trăm vạn linh thạch từ kho ngoại môn, đương nhiên cần phải có số vào, hoặc là điểm công tích, hoặc là linh vật, không vào không được!

Tiền Hữu Tài cũng dựa theo quy củ đưa Lan Chu vào kho, vốn dĩ ông tính toán xoay vòng mấy ngày bán linh vật trong tay đổi thành linh thạch sẽ bổ sung được, linh vật mà cấp bậc Kim Đan coi trọng quả thật không dễ bán, nhưng không phải linh thạch mà ông lo liệu vừa về đến sẽ đổi được lại Lan Chu sao, ai biết, chỉ mấy ngày như vậy thôi! Thế mà bị giặc nhòm ngó như thế! Còn nhòm ngó thành công!!!

Dưới tình huống hai đấu một + đuối lý khi tham ô công quỹ, Tiền trưởng lão chỉ có thể rưng rưng giao Lan Chu ra, nhưng ông há có thể dàn hòa chịu cho qua? Cuối cùng, Đỗ Tử Đằng không chỉ giao ra điểm công tích trên người Thiết Vạn Lí, còn có toàn bộ trên danh nghĩa của cậu, chỉ kiệt lực tranh thủ giữ lại cho mấy người Phương Bình phần mà họ vốn nên có được, nhưng so với toàn bộ mức đổi, quả thực như 'chín trâu mất sợi lông', bởi vậy, mấy người Chiêm Vô Kỷ không hề so đo, duyệt tại chỗ.

Thiết Vạn Lí đã kinh ngạc đến mức không cách nào há miệng, Lan Chu, một trong mấy đại pháp bảo đứng đầu Tu Chân Giới, được xưng tốc độ chạy trốn đệ nhất, thế mà cứ như vậy tới trên tay Đỗ Tử Đằng. Này này này, Đỗ huynh đệ quả nhiên không tầm thường, có thể đổi (cướp) được (đoạt) Lan Chu từ chỗ Tiền chân nhân...... So sánh ra, nhổ răng hổ chỉ là chuyện con nít.

Khi Đỗ Tử Đằng ôm Lan Chu vui vẻ lại đau lòng rời đi, truyền âm của Chiêm Vô Kỷ bất ngờ tới: "Tiểu tử ngươi thật sự muốn đi Phá Hiểu bí cảnh?"

Chiêm Vô Kỷ tinh tế cỡ nào, con khỉ tinh Đỗ Tử Đằng sao có thể bắn tên không đích, muốn Lan Chu như vậy, ngoại trừ việc Phá Hiểu bí cảnh thì quả thực không còn chuyện nào khác.

Đỗ Tử Đằng không xoay người, mà lặng lẽ gật gật đầu, nếu Chiêm Vô Kỷ lặng lẽ nhắc nhở như vậy, cậu đương nhiên cũng sẽ không dại dột đi bại lộ.

"Gặp biến không sợ, gặp chuyện nghĩ nhiều, tận dụng Lan Chu."

Đỗ Tử Đằng suy tư mười hai chữ khuyên nhủ cuối cùng của Chiêm Vô Kỷ, suy ngẫm nhiều lần, đặc biệt là câu "gặp biến không sợ"...... Chẳng lẽ trong Phá Hiểu bí cảnh sẽ xảy ra biến đổi lớn gì? Mà ngay cả Kim Đan chân nhân cũng sẽ cố ý chỉ bảo cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro