Q2 Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 66 Chạy trốn từ đây không cần sầu!

Ngày hôm sau, khi Thiết Vạn Lí ra cửa nghe thấy một tin tức được truyền ồn ào huyên náo: Hoành Tiêu kiếm phái truyền thừa mấy ngàn năm lại lần nữa sửa chữa môn quy, phàm là lúc xếp hạng đề cập đến điểm công tích giữa các đệ tử, giữa các viện các điện, điểm công tích không dựa vào nhiệm vụ đệ tử kiếm lấy thì một mực không được đưa vào.

Hắn ta không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười: Đỗ sư đệ thật sự khó lường, lần trước đệ ấy Luyện Khí tầng ba xông lạch trời tầng thứ nhất, nghe nói đã bức cho môn phái sửa chữa môn quy một lần rồi, lần này vì để Phi Hào Viện tiến vào Thượng tam viện, thế mà bức cho môn phái sửa môn quy lần nữa, chậc, thật không biết nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng môn quy sẽ biến thành thế nào.

Dù sao dựa vào sự quan sát của Thiết mỗ hắn ta, nhân sinh của Đỗ Tử Đằng tuyệt đối là không ngừng giày vò, dù không phải điểm công tích thì cũng sẽ là thứ khác.

Khi hắn ta đi vào Phi Hào Viện, nghe thấy thanh âm hậm hực của Đỗ Tử Đằng bên trong: "Vậy mà rút củi dưới đáy nồi như thế...... vậy về sau không gian gom điểm công tích sẽ nhỏ hơn rồi, thật là, đừng để ta biết là ý kiến do ai đề ra."

Thiết Vạn Lí không khỏi buồn cười: "Đệ gây chuyện đến mức toàn bộ ngoại môn gió tanh mưa máu còn chưa đủ sao? Cũng không nhớ giáo huấn, hôm qua mấy vị Kim Đan quở trách đệ thế nào? Đệ giày vò thứ khác, cũng buông tha cho các đồng môn của đệ đi."

Đỗ Tử Đằng thấy Thiết Vạn Lí không mời tự đến, cũng không kinh ngạc, chỉ mời hắn ta ngồi xuống: "Các vị sư huynh đều có mặt, vậy kính mong Thiết sư huynh phân trần một chút chuyện Phá Hiểu bí cảnh đi."

Biểu cảm của Thiết Vạn Lí chợt trầm trọng, hôm qua hắn ta được Đỗ Tử Đằng gửi gắm đến nội môn tìm hiểu tin tức, hôm nay tới chính vì việc này: "Đỗ sư đệ nói trước đệ nghe được Phá Hiểu bí cảnh từ chỗ nào?"

Nếu mấy trăm vạn điểm công tích đều dám phó thác cho Thiết Vạn Lí, Đỗ Tử Đằng sao lại bụng dạ hẹp hòi giấu diếm tin tức: "Trước đó Lâm sư huynh tìm hiểu được, việc định thứ tự chín viện ngoại môn lần này có huyền cơ khác —— đệ tử Thượng tam Viện sẽ có thể được đi đến Phá Hiểu bí cảnh."

Mày Thiết Vạn Lí lại nhíu chặt hơn: "Đệ có biết việc Phá Hiểu bí cảnh mở ra lần trước?"

Biểu cảm của Đỗ Tử Đằng nghiêm túc hơn: "Nguyện nghe kỹ càng."

"Lần mở ra trước đó đã là mấy chục năm trước,《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》 do Đỗ sư đệ viết, đệ chắc hẳn biết, lần đó, Đại sư huynh là đệ tử ngoại môn cũng tham dự trong đó, nhưng lần đó đã xảy ra hỗn loạn cực lớn."

Thanh âm Thiết Vạn Lí càng thêm nặng nề: "Ta nghe thúc tổ nói vật trân quý nhất trong Phá Hiểu bí cảnh chính là Tinh Tinh Trần Quang, đó là vật ắt không thể thiếu khi chế tạo Lan Chu, lại chỉ trong Phá Hiểu bí cảnh mới có thể sản xuất, hơn nữa, các môn các phái đều có thể dùng vật này giao dịch Lan Chu với Lan Chu Minh, đây là việc mà các đại môn phái giữ kín không nói ra. Phá Hiểu bí cảnh tuy nguy hiểm, nhưng là nơi tốt để đệ tử cấp thấp rèn luyện, huống chi các phái đều muốn có Tinh Tinh Trần Quang, bao năm qua lại chưa từng xảy ra việc gì quá thảm thiết, cho nên, phàm là khi bí cảnh mở ra, các phái nhất định sẽ có đệ tử đi vào tìm Tinh Tinh Trần Quang."

"Hoành Tiêu kiếm phái ta khởi nguồn xa xăm, trong môn phái sớm đã có ghi chép vị trí Tinh Tinh Trần Quang, khi bí cảnh mở ra lần trước, các nhóm đệ tử đều dựa theo bản đồ đến những địa điểm nhiều Tinh Tinh Trần Quang nhất, nhưng lại quỷ dị phát hiện, đường xá đều hoàn toàn khác với bản đồ ghi chép, trên đường còn đã xảy ra vô số việc quỷ bí máu tanh, đồng môn tử thương vô số, lúc đó Đại sư huynh quyết đoán hạ lệnh ngừng đi tới, lại dùng các loại thủ đoạn tụ tập đa số đệ tử cưỡng chế dùng kiếm trận xông ra khỏi bí cảnh, bấy giờ mới bảo vệ được tánh mạng phần lớn đệ tử —— chính là lần đó, điều kiện tuyển chọn đệ tử là đệ tử có điểm công tích xếp hạng một trăm hạng đầu ở ngoại môn."

Sự giảng giải của Thiết Vạn Lí đã đủ khiến mấy phù tu chưa từng hiểu biết qua sự máu tanh chân chính, trong lòng lẫm liệt, người tử thương...... đều là đồng môn của họ.

Mà câu cuối cùng của hắn ta càng khiến mấy người sởn tóc gáy, điểm công tích một trăm hạng đầu ở ngoại môn...... Trước khi tên yêu nghiệt Đỗ Tử Đằng ngang trời xuất thế, nguồn gốc điểm công tích của toàn bộ Hoành Tiêu kiếm phái chỉ có một —— nhiệm vụ đệ tử, hơn nữa nhiệm vụ đệ tử càng nguy hiểm càng mang tính khiêu chiến lớn, thì thường thường điểm công tích càng cao.

Điểm công tích một trăm hạng đầu, gần như có thể phán đoán được thực lực tổng hợp cũng thuộc hạng trăm, đệ tử tinh anh trong tinh anh như vậy thế mà sẽ tử thương thảm trọng trong Phá Hiểu bí cảnh, quả thực không dám tưởng tượng đệ tử bình thường của môn phái khác ở trong đó sẽ có kết cục như thế nào.

Thiết Vạn Lí bổ sung: "Nghe nói lần đó, Hoành Tiêu kiếm phái ta bởi vì có Tiêu đại sư huynh, đệ tử thiệt hại chỉ có ba phần, nhưng môn phái khác lại chỉ có mấy đệ tử sống sót trở về."

Phương Bình trầm mặc sau một lúc lâu cũng nói: "Nếu dựa theo xếp hạng điểm công tích hiện tại, ngoại trừ mấy người chúng ta, điểm công tích một trăm hạng đầu cơ hồ đều là kiếm tu."

Tất cả tin tức đều khiến mấy người ý thức được rằng, tranh thủ được tư cách đi Phá Hiểu bí cảnh cũng không giống như việc đặc biệt đáng vui vẻ gì.

Thiết Vạn Lí thở dài thành khẩn nói với Đỗ Tử Đằng: "Đỗ sư đệ, tuy rằng ta vốn đã từng khuyên đệ rất nhiều chuyện, sau đó đều chứng minh được là ta sai. Nhưng lần này không giống, trong Phá Hiểu bí cảnh rõ ràng có biến cố cực lớn, thúc tổ lão nhân gia không để ý tới tục vụ môn phái đã nhiều năm, ta cũng không hỏi thăm được tin tức cụ thể hơn, nhưng chỉ dựa vào những tình huống này mà nói...... Đỗ sư đệ tiền đồ rộng lớn, chỉ cần cho thời gian, tất thành châu báu, cần gì mạo hiểm này?"

Đỗ Tử Đằng trầm mặc chưa nói chuyện.

Lâm Tùng lại không biết bị câu nào kích thích, đột nhiên đứng dậy: "Phải! Phá Hiểu bí cảnh nguy hiểm! Nhưng ta biết, trong nhóm đệ tử sống sót trở về, Thôi sư huynh kém nhất cũng đã Trúc Cơ, trong Tu Chân Giới này, nguy hiểm cũng có nghĩa là cơ duyên! Tư chất thiên phú của Lâm Tùng ta không bằng tiểu tử này, nếu không đi Phá Hiểu bí cảnh liều mạng một phen vậy chẳng phải rơi lại phía sau càng nhiều trên con đường tiên đồ? Tu tiên vốn chính là nghịch thiên mà đi, nếu này cũng sợ kia cũng sợ vậy cần gì tu hành, thanh thản ổn định làm một phàm nhân sống quãng đời còn lại chẳng phải an toàn nhất? Đã muốn nghịch thiên sửa mệnh mà không dùng mạng đi liều thì sao có thể được việc?! Dù sao mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, ta nhất định sẽ đi!"

Đỗ Tử Đằng "ừm" một tiếng, nói: "Đệ muốn đi."

Thiết Vạn Lí cười khổ, hắn ta biết ngay mình nói vô ích mà, lần nào không phải như vậy, tiểu tử này có từng nghe người ta khuyên bao giờ chưa?

Ngoại trừ Lâm Tùng và Đỗ Tử Đằng, ba người còn lại đều do dự, Lâm Tùng nói đương nhiên đúng, không đi liều thì vĩnh viễn không có cơ hội, nhưng Thiết Vạn Lí nói cũng có lý, nếu bất hạnh thiệt mạng trong đó, vậy thì cơ hội thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Đỗ Tử Đằng trầm ngâm một hồi, nói: "Một khi đã như vậy, cách đại điển Kim Đan còn lại mấy ngày, các vị sư huynh nên nghiêm túc suy xét việc Phá Hiểu bí cảnh, vừa rồi mọi người cũng nghe Thiết sư huynh nói rồi, bên trong bí cảnh cực kỳ quỷ dị, bất kể đi hay không, chúng ta đều là đệ tử Phi Hào Viện, không cần băn khoăn."

Mấy người Phương Bình đều tầng tầng lớp lớp suy nghĩ, gật đầu rồi về phòng của mỗi người. Lâm Tùng vốn không hòa đồng, nếu đã quyết định muốn đi Phá Hiểu bí cảnh, gã cũng sảng khoái, trực tiếp đi chuẩn bị đổi chút linh vật cần trong bí cảnh —— Trong chuyện đổi điểm công tích, gã cũng góp phần, từ trước đến nay Đỗ Tử Đằng luôn công bằng, bởi vậy, gã cũng được chia một số điểm công tích xa xỉ, lúc này vừa vặn có tác dụng.

Khi chỉ còn hai người Đỗ Tử Đằng và Thiết Vạn Lí, Đỗ Tử Đằng dựng lên trận pháp, sau đó thấp giọng giải thích với Thiết Vạn Lí: "Đệ nghe nói, trong Phá Hiểu bí cảnh có suối Linh Tủy."

Dù cho biết Đỗ Tử Đằng thận trọng như vậy nhất định có tin tức lớn, nhưng Thiết Vạn Lí vẫn thất thanh tại chỗ: "Suối Linh Tủy?!"

Đỗ Tử Đằng gật đầu.

Cái gọi là Linh Tủy, chính là tinh hoa linh khí tích lũy thành qua ngàn vạn năm dưới nền đất, nghe đồn một giọt cũng khiến tu hành tiến bộ vượt bậc, Linh Tủy đa phần là trạng thái dịch được niêm phong trong linh thạch dưới nền đất. Tu Chân Giới, linh thạch phong ấn một giọt Linh Tủy sẽ có thể bán ra được một cái giá trên trời.

Mà Suối Linh Tủy...... Linh Tủy có thể nhiều đến mức hình thành suối, đây quả thực là vật nghịch thiên địa tạo hóa, nhưng lần này Đỗ Tử Đằng không chỉ vì giá trị của thứ này, mà còn bởi vì, tu hành trong Suối Linh Tủy, một ngày bằng trăm, đã quá nhiều lần bởi vì tu hành mà bị quản chế bởi người, bây giờ Đỗ Tử Đằng quá khát vọng nhanh chóng tăng lên thực lực.

Không cần Đỗ Tử Đằng nói tỉ mỉ, Thiết Vạn Lí đã đọc được nguyên nhân từ trong mắt cậu, hồi tưởng cảnh ngộ trên đường đi tới của Đỗ Tử Đằng, sau lưng từng sự từng việc thủ đoạn nhìn như không thể tưởng tượng tất nhiên là tài hoa kinh người của cậu, nhưng lần nào mà không có phiêu lưu?

Cứ lấy việc đổi điểm công tích lần này mà xem đi, nếu Đỗ Tử Đằng là người thuộc gia tộc tu chân hoặc là đệ tử có tu vi không tệ, mấy vị trưởng lão Kim Đan còn sẽ dễ dàng phát tiết tức giận lên đầu cậu như vậy sao? Tuy rằng không xảy ra hậu quả không xong, nhưng kẻ tài hoa hơn người ai mà không tâm cao khí ngạo, đối với Đỗ Tử Đằng mà nói, tất cả sự nghi ngờ sinh ra bởi vì thực lực, đãi ngộ không công bằng gặp phải, đủ để khiến cậu khó có thể chịu đựng.

Nhẫn nhịn ở Cảnh gia cũng không phải bản tâm Đỗ Tử Đằng vui lòng nhẫn nhịn, mà là không thể không nhịn, cũng chính vì như thế, mỗi một sự nhục mạ mỗi một lần ngược đãi đã từng nhịn xuống đó đều khiến cậu thống hận gấp bội sự thật rằng bởi vì thực lực của mình không đủ mà không thể không nhẫn nhịn.

Suối Linh Tủy chỉ là một trong những cơ hội, không có Suối Linh Tủy, cơ hội tiếp theo cho dù nguy hiểm thế nào đi nữa, cậu nhất định cũng sẽ đi, cản được lần này, còn có thể cản được nhiều lần?

Thiết Vạn Lí thở dài một tiếng: "Nếu thật sự muốn đi, vậy cũng phải chuẩn bị sách lược đầy đủ, cũng may đệ đã đổi Lan Chu, số điểm công tích đó tiêu thực sự không thiệt —— đó chính là linh bảo có tốc độ số một số hai Tu Chân Giới, ngay cả thúc tổ cũng khen không dứt miệng."

Có lẽ tiểu tử này đã sớm tính toán muốn đi Phá Hiểu bí cảnh mới muốn lấy Lan Chu nhỉ, chẳng qua dưới hoàn cảnh như vậy, Lan Chu không chỉ dùng để bỏ chạy, có lẽ còn là thủ đoạn cứu mạng quan trọng nhất.

"Linh bảo?" Đỗ Tử Đằng có chút nghi hoặc, không phải chỉ có tu sĩ cấp cao Kim Đan trở lên mới có thể sử dụng được sao? Cậu vẫn luôn cho rằng Lan Chu là pháp bảo đó.

"Đúng vậy, đây cũng là một trong những chỗ trân quý của Lan Chu, cho dù là đệ tử cấp thấp cũng có thể sử dụng Lan Chu, chẳng qua linh lực của đệ không đủ, không thể phát huy ra toàn bộ công dụng của Lan Chu mà thôi."

Đỗ Tử Đằng vốn chưa kịp tận tình dùng tới món đồ chơi mới tới tay đó chút nào, nếu dựa theo như Thiết Vạn Lí nói, vậy tầm quan trọng của Lan Chu trong Phá Hiểu bí cảnh quả thực phải được đưa lên cao nhất rồi nha. Khó trách Chiêm trưởng lão nhắc nhở cậu phải tận dụng Lan Chu.

Đỗ Tử Đằng lập tức gật đầu: "Ừm, đệ quay về nhất định tận lực nghiên cứu!"

Thiết Vạn Lí hồ nghi hỏi: "Đệ sẽ không...... còn chưa dùng qua đấy chứ?"

Đỗ Tử Đằng gãi gãi cằm: "Aiz, hôm qua trở về đã ngủ mất tiêu, chưa kịp để ý món đồ chơi đó mà."

Thiết Vạn Lí nôn ra máu: Món đồ chơi đó?! Linh bảo đấu giá được chín trăm vạn linh thạch, giá trị mấy trăm vạn điểm công tích của Hoành Tiêu kiếm phái...... Đệ thế mà gọi là "món đồ chơi đó"!

Thiết Vạn Lí đột nhiên giật mình: "......Chẳng lẽ đệ còn chưa nhận chủ Lan Chu?!"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ mờ mịt, ngay sau đó mang vẻ phẫn nộ xù lông: "Nhận chủ cái gì!"

Đậu má, lần trước nhận chủ đã hố cậu thảm rồi, kén ăn ị phân ảnh hưởng cậu tu hành vẽ phù, hiện tại cái cây Tiểu Mộc Bổng khố nạn kia còn ở trong Tử Phủ của cậu kìa, cậu hoàn toàn không muốn để ý đến! Nghĩ đến Đỗ tiểu gia cậu thông minh một đời, trước nay chưa từng làm việc mua bán lỗ vốn như thế, hiện tại lại muốn nhận chủ! Nhận cái rắm đó!

Thiết Vạn Lí nhìn tên ngố Tu Chân Giới này lại lần nữa bại lộ sự vô tri ngu xuẩn của mình, nhịn không được cảm khái, ông trời thật sự rất công bình......

Sau đó, hắn ta không thể không kiên nhẫn giải thích: "Lan Chu chính là linh bảo đỉnh cấp, một khi nhỏ máu nhận chủ thì những người khác sẽ không thể sử dụng. Pháp bảo linh bảo khác bị người khác cướp đi sẽ có nguy hiểm bị người hủy diệt dấu vết thần thức nhận chủ lần nữa, nhưng Lan Chu thì khác, cưỡng chế xóa dấu vết sẽ chỉ tự hủy, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lan Chu vẫn luôn cung không đủ cầu trong Tu Chân Giới."

Thiết Vạn Lí không nói rõ, nhưng Tu Chân Giới bên ngoài môn phái cá lớn nuốt cá bé, một phần rất lớn pháp bảo linh vật của rất nhiều tán tu đều có được từ việc cướp bóc, không thể nghi ngờ giả thiết này của Lan Chu đã khiến việc cướp bóc trở nên không còn ý nghĩa.

Cũng chính vì như thế, một chiếc Lan Chu mới tinh, chưa từng nhận chủ càng có vẻ trân quý hi hữu.

Đổi được Lan Chu lại cả đêm không nhận chủ mà tùy tiện ném trong túi trữ vật bực này như Đỗ Tử Đằng...... cũng là đóa kỳ hoa.

Trưởng lão Kim Đan người ta còn gửi Lan Chu ở kho ngoại môn do trưởng lão Kim Đan khác trông coi, một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ như đệ vậy mà tự đại như thế, thật là...... việc mà chỉ tên ngố Tu chân mới có thể làm ra được.

Thiết Vạn Lí lại giao phó tỉ mỉ rất nhiều thường thức về Lan Chu, những vấn đề có khả năng gặp được trong bí cảnh bình thường, và những chuẩn bị cần làm, mới tương đối không yên tâm rời đi.

Mà Đỗ Tử Đằng...... rơi lệ đầy mặt đi xuống chân núi mua đồ, điểm công tích của cậu vì Lan Chu mà đã bị lừa sạch, linh vật rẻ phúc lợi đầy đủ trong môn phái, cậu không hưởng thụ được, cũng may Giản Trạch xử lý Tiên Duyên Trấn thỏa đáng, linh thạch cuồn cuộn không ngừng tiến vào hầu bao, tiệm linh vật Giản Thị cũng là xưa đâu bằng nay, sau khi triển khai hợp tác thương nghiệp cùng với sáu đại môn phái còn lại, chủng loại phong phú, đã sắp theo kịp kho ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái rồi.

Bởi vậy, Đỗ Tử Đằng xuống núi đương nhiên trực tiếp đến đại bản doanh —— tiệm linh vật Giản Thị.

Giản Trạch sau khi nghe xong nhu cầu của cậu cũng nghẹn họng: "Mấy thứ này đều cần hết?"

Đỗ Tử Đằng rỉ máu trong lòng gật đầu.

"Còn có cái này, linh vật mắc nhất mỗi loại một phần?"

Đỗ Tử Đằng rưng rưng gật đầu.

Giản Trạch:......

Khi Đỗ Tử Đằng cuối cùng bưng túi tiền trống trơn và túi trữ vật phình phình trở lại trong phòng mình, thật sự bi thương chảy ngược thành sông.

Trong công lược bí cảnh mà Thiết Vạn Lí giao phó có hai điều trung tâm nhìn như vô nghĩa lại ẩn giấu huyền cơ, điều thứ nhất: Thực lực, thực lực quan trọng nhất! Điều thứ hai: Chuẩn bị, chuẩn bị tất cả có thể chuẩn bị!

Thực lực...... tác dụng của tu vi quả thực không thể nghi ngờ, tu vi càng cao, tất cả mọi thứ đều được phát huy cao hơn một tầng, về phần chuẩn bị, trong mắt Đỗ Tử Đằng, chuẩn bị = đốt linh thạch, mua trang bị mua linh đan mua phòng thân mua công kích, tất cả tất cả mọi thứ mua mua mua là được rồi, đối với một phù tu như Đỗ Tử Đằng mà nói, chuẩn bị quan trọng nhất đương nhiên là phù chú. Cậu phòng thủ cần phù chú, công kích cũng cần phù chú. Cho nên, cậu cần chuẩn bị phù chú, lượng lớn đủ loại kiểu dáng phù chú.

Mà hai việc này với cậu đều là một việc: vẽ phù.

Từ sau khi có pháp bảo bản mạng hố người, chuyện vẽ phù lại tương đương với một việc khác: đốt linh thạch.

Tuy rằng Tiểu Mộc Bổng tham lam chút, nhưng chất lượng phù chú vẽ ra được thì chuẩn khỏi chỉnh, Đỗ Tử Đằng chuẩn bị những phù chú có lực sát thương lớn, có bao nhiêu vẽ bấy nhiêu —— vẽ đến khi túi tiền cậu rỗng sạch mới thôi QAQ

Đương nhiên, dựa vào sự thông minh tài trí của Đỗ Tử Đằng, không phải đốt linh thạch không hề có mục đích, theo cậu thấy, lần trước sở dĩ sẽ xảy ra chuyện nhóc gậy kén ăn, ị ị, thuyết minh rằng —— vật nhỏ này không quá vừa lòng về mực phù.

Đỗ Tử Đằng không biết loại mực phù phối thế nào là tốt nhất, nhưng cậu có phương thức thử nghiệm có hệ thống khoa học, trong danh sách công việc của cậu, phương pháp phối chế do đủ loại linh vật giao nhau hình thành xếp rậm rạp thành bảng biểu, trong bảng biểu còn ghi chép hiệu quả cuối cùng, cậu còn dùng bút son đánh dấu phương pháp phối chế có biểu hiện không tệ.

Cuối cùng Đỗ Tử Đằng thật sự đã mò mẫm ra được một bộ mực phù có hiệu quả không tệ thích hợp Tiểu Mộc Bổng, đương nhiên, giá cả những linh vật trong phương pháp phối chế đó...... Khi Đỗ Tử Đằng vẽ phù đã dùng sức tới mức Tiểu Mộc Bổng trong tay vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Kỳ thật, Đỗ tiểu gia không nhất thiết phải bi phẫn, dù sao vật giống chủ: Nếu chủ nhân chỉ thích quý giá không thích phù hợp, pháp bảo bản mạng đương nhiên cũng học theo rồi ╮(╯-╰)╭

Vật giống chủ còn có một tầng ý nghĩa khác: Chủ nhân tuy tham tài nhưng cũng giữ chữ tín, thu tiền người ta đều sẽ làm việc cho tốt, pháp bảo bản mạng sau khi dùng được mực phù xa hoa, quả nhiên gậy không rung nữa, mực cũng không bị ngắt nữa, ị ị cũng không còn nữa, thân thể vô cùng tuyệt, vẽ phù tặc thơm [Mi đủ rồi đó!]

Khụ, nói ngắn lại, đốt linh thạch đổi về được một đống phù chú chất lượng tốt, cũng coi như tiền nào của nấy đi. Ngoài điên cuồng vẽ phù tu hành, cũng không buông việc mò mẫm Lan Chu. Dù sao, đây là thủ đoạn bảo mệnh mà hai trưởng lão Kim Đan —— Chiêm Vô Kỷ và thúc tổ của Thiết Vạn Lí đều từng cường điệu.

Đỗ Tử Đằng sau khi giày vò mấy phen phát hiện Lan Chu không nhận chủ thì hoàn toàn không có cách nào chơi...... Dù cho không tình nguyện đủ kiểu, cuối cùng cậu vẫn tiêu hao giọt tinh huyết, tiến hành nhận chủ.

Mà Đỗ Tử Đằng càng mò mẫm càng thừa nhận, sở dĩ Lan Chu danh dương Tu Chân Giới, thật sự không phải giả, sự không tình nguyện trong lòng cậu rốt cuộc cũng ít đi một chút, dựa vào tu vi hiện tại của Đỗ Tử Đằng, toàn lực thúc giục Lan Chu, tốc độ vậy mà có thể theo kịp tốc độ cực hạn của tu sĩ Trúc Cơ.

Hơn nữa, Lan Chu này (thuyền hoa lan) nên gọi là "Lan" chu (thuyền sặc sỡ) mới đúng, dưới sự thúc giục của linh lực, linh bảo hình thuyền sẽ lan tỏa ra tầng tầng sóng gợn sặc sỡ, khi lướt qua không trung rất lóa mắt mỹ lệ, có lẽ đây mới là tên "Lan" chu khởi nguyên, chẳng qua trong quá trình lưu chuyển không biết sao biến thành chữ "Lan" (hoa lan).

Mà chỗ không hài lòng đầu tiên của Đỗ Tử Đằng với Lan Chu chính là đặc tính mà nó được đặt tên đó, hơn nữa vô cùng, đặc biệt, cực kỳ không hài lòng!

Thứ này được định vị là để người ta sử dụng chạy trốn đúng không? Người đang lúc chạy trốn, ngoại trừ nhanh, đương nhiên phải kín tiếng! Nhảy nhanh còn phải chuồn khe khẽ nha, ngươi lóe sáng như vậy bay qua không trung, đó là bia ngắm đây hay là bia ngắm đây!

Chỗ không hài lòng thứ hai chính là cơ chế làm việc của nó, dựa vào tu vi của Đỗ Tử Đằng, toàn lực thúc giục Lan Chu vậy mà chỉ có thể duy trì được thời gian uống chén trà nhỏ, đậu má, đàn ông sao có thể không có sức kéo dài chứ [Này!]

Khụ, vạn nhất lúc chạy trốn, thời gian một chén trà nhỏ không thể quăng bỏ được nguy hiểm, chẳng phải mặc người xâu xé.

Đậu má, thứ đồ chơi nát ngay cả thiết kế còn không hoàn thiện đó, tiểu gia vậy mà còn để nó nhận chủ!

Đỗ tiểu gia rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Khi Thiết Vạn Lí lại lần nữa tới cửa nghe Đỗ Tử Đằng nói nhờ hắn ta cải tạo Lan Chu, Thiết Vạn Lí đầu tiên lảo đảo một cái, rất muốn nghe Đỗ tiểu gia nói rằng hắn ta nghe nhầm rồi.

Nhưng mà, thực xin lỗi, khi Thiết Vạn Lí lần thứ hai nghe Đỗ Tử Đằng dùng câu chữ rõ ràng nói muốn nhờ hắn ta hỗ trợ sửa Lan Chu, Thiết Vạn Lí rất muốn rít gào: Vật đáng giá chín trăm vạn linh thạch, cậu tưởng là cái "Bay qua lạch trời không cần sầu" cứt chó của cậu, muốn sửa là sửa sao oa!

Nhưng mà, khi Đỗ Tử Đằng thúc giục Lan Chu tại chỗ, tay cầm Tiểu Mộc Bổng ở kia chỉ tới chỉ lui mấy chỗ sặc sỡ hào quang: "Nơi này chính là chỗ thúc giục linh lực chảy qua, hoàn toàn có thể thêm mấy kết cấu tụ linh vĩnh cửu rút ra linh lực từ không trung nha! Còn có, không chỉ từ không trung, còn nên hỗ trợ rút linh lực ra từ linh thạch, như vậy dù khi tu sĩ khô kiệt linh lực, Tụ Linh Trận không cung ứng được, linh thạch cũng có thể duy trì nha."

Nghe Đỗ Tử Đằng biểu đạt phương án cải tạo Lan Chu đạo lý rõ ràng, Thiết Vạn Lí nửa tin nửa ngờ: "Những cải biến này...... bản thân đệ có nắm chắc? Nếu sửa hỏng rồi, chính là mấy trăm vạn linh thạch đó......"

Đỗ tiểu gia vung tay nhỏ lên: "Yên tâm đi, tính toán của tiểu gia đệ tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề!"

Thiết Vạn Lí xem như cam chịu số phận: "Được được được, đệ nói sửa thế nào thì sửa thế đó, nếu cuối cùng sửa tàn thì đệ đừng hối hận là được rồi."

Sửa Lan Chu cũng nhanh, bởi vì Thiết Vạn Lí không cần đi suy nghĩ tỉ mỉ phải sửa thế nào, dù sao đề án do Đỗ Tử Đằng đưa ra, hắn ta gánh không nổi trách nhiệm sửa hỏng đâu.

Thế nhưng cuối cùng, vậy mà còn thành công.

Thiết Vạn Lí quả thực khó có thể tin về biểu hiện của mình, đây là Lan Chu đó! Thần Khí chạy trốn mà nhà nhà đều biết ở Tu Chân Giới, hắn ta vậy mà dùng đôi tay của mình tiến hành cải tạo, hơn nữa phiên bản sau khi cải tạo còn mạnh mẽ hơn!

Mà Đỗ Tử Đằng lại vừa dùng linh thạch thúc giục Lan Chu tiến hành phi hành, vừa lẩm bẩm lầm bầm: "Mẹ nó lại là một cái động linh thạch không đáy, sớm biết vậy đã không nhận chủ!"

Đáng tiếc, hối hận thì đã muộn.

Nhưng Đỗ Tử Đằng không phải người dễ dàng nhụt chí, nếu không thể truy cứu chuyện cũ, vậy ít nhất hiện tại phải sửa thứ này đến khi hợp ý mình.

Quang mang chói mù mắt người kia, có tác dụng cái rắm, cậu phải sửa lại toàn bộ, toàn bộ thân thuyền phải thêm kết cấu ẩn khí nữa, như vậy dù bay qua bên cạnh người khác cũng không cách nào phát hiện được, ngay cả nhìn cũng không thấy, còn đuổi theo cái rắm nha...... Muah ha ha ~ tiểu gia quả nhiên anh tuấn thông tuệ!

Đỗ Tử Đằng búng tay một cái: "Đệ đặt cái tên hay cho Lan Chu bản mới này đi!"

Trong lòng Thiết Vạn Lí dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, không biết đường đường linh bảo chạy trốn đệ nhất Tu Chân Giới này sẽ bị gọi với cái tên điểu gì đây......

"Gọi là 'Chạy trốn từ đây không cần sầu!' đi, thế nào, vừa chính xác lại uy vũ khí phách đấy chứ? Ha ha ha ha...... Này, Thiết sư huynh huynh làm sao vậy, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro