Q3 Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển III Tiêu Hà

Chương 84 Huyết biến

.

A bà Trương gia nhịn không được vừa bày chén đũa vừa cười nói: "Lang quân và nương tử Tiêu gia thật sự khiến người ta hâm mộ chết mà."

Đầu Đỗ Tử Đằng đầy hắc tuyến, cười ha ha.

Tiêu Thần cũng không nhiều lời, chỉ nhún nhường với lão ông Trương gia một hồi rồi ngồi ở cuối bàn.

Dựa vào năng lực của Tiêu Thần, nếu muốn bắt chuyện đương nhiên có thể khiến mọi người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, không quá chốc lát, đã hỏi khéo léo được rõ ràng tình hình của Trương gia, Trương gia trên trấn nhỏ này cũng được coi như nhà giàu có, lão ông thoáng có chút danh vọng, hai người con của ông thời trẻ cũng từng được đưa đến trường đọc sách mấy năm, hiện giờ đều đã thành thân sinh con, con út thì giữ lại bên mình xử lý đồng ruộng trong nhà, con trưởng thì ở đô thành Nguyên Quốc ngoài trăm mấy chục dặm làm chưởng quầy, thay người ta xử lý mua bán, cuối cùng cưới con gái duy nhất trong nhà thương hộ đó, cuộc sống trải qua thực sự thích ý. Lại bởi vì cách nhau không xa, đôi khi cũng trở về thăm hai lão.

Tuy gia cảnh dư dả, nhưng Trương gia vẫn là hộ gia đình giản dị ở nông thôn, không có quy củ phân chia nam nữ, trên một bàn, lão ông Trương gia, nhị lang Trương gia còn có mấy người Tiêu Thần tự nhiên nói chuyện một số đề tài mua bán thế đạo linh tinh, mà Đỗ Tử Đằng...... Ách......

Mà đôi mắt Đỗ Tử Đằng rất nhanh bị đồ ăn nóng hầm hập trên mặt bàn hấp dẫn, chỉ là gạo trắng cháo loãng, trứng gà xào rau hẹ, còn có chút cải muối bình thường, nhưng màu sắc trong nắng ban mai lại hấp dẫn người, hương khí phả mặt, dẫn tới người ta muốn động đậy ngón tay.

"Ta còn chưa bao giờ gặp qua người có màu da như nương tử Tiêu gia đâu, quả thực là lấp lánh trong suốt, là dùng phương thuốc gì sao?"

Đỗ Tử Đằng:......

Đậu má, tiểu gia là thiên sinh lệ chất được chưa, nào có phương thuốc gì!

Phi phi phi, tiểu gia là anh tuấn! Anh tuấn!

Thiếu chút nữa đã vòng mình vào luôn, chính là, vô cùng mịn màng...... Đỗ Tử Đằng cảm thấy có chút đau trứng, tu sĩ vốn trong cơ thể tinh thuần ít có tạp chất, mà Nhị nương tử Trương gia mỗi ngày dãi nắng dầm mưa vất vả qua ngày đương nhiên không thể so sánh, việc này phải giải thích như thế nào?...... Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên ý thức được, chung quy tu phàm khác biệt.

Trong bữa tiệc nói nói cười cười, mỗi ngày Trương gia cũng có không ít việc phải bận, Tiêu Thần Đỗ Tử Đằng ở xa tới là khách, bấy giờ mới chậm trễ một chút thời gian, nhị lang Trương gia và lão ông Trương gia cũng không trì hoãn quá lâu, mời Tiêu Thần tự tiện —— hai người họ phải xuống ruộng.

Đỗ Tử Đằng xoay tròng mắt, lại đột nhiên giương giọng nói ngọt ngào: "Lang quân!"

Thân hình Tiêu Thần khựng lại, một giới tu sĩ Kim Đan, sau cổ thế mà dựng đứng từng hàng lông tơ.

Đỗ Tử Đằng học động tác giữa Trương nhị nương tử với Trương nhị lang, tiến lên kéo Tiêu Thần, nói: "Khụ, lang quân, không phải huynh nói chúng ta tá túc trong nhà lão trượng, quá quấy rầy thực sự băn khoăn sao? Ta thấy việc trong ruộng nhà lão trượng thật nhiều, về tình về lý, chúng ta cũng chia sẻ một chút, đây mới là đạo làm khách nha, lang quân huynh xem......?"

Người Trương gia bên cạnh còn chưa kịp từ chối, Tiêu Thần nhướng mày, cúi đầu nhìn nét tươi cười không có ý tốt của Đỗ Tử Đằng, lại rất tự nhiên đồng ý: "Nương tử nói đúng, ta vốn dĩ cũng tính toán đi theo xem có thể giúp đỡ hay không."

Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm mà ở trong lòng làm một thủ thế thành công "Đỗ tiểu gia mi tuyệt nhất" cho bản thân, cậu biết ngay Tiêu Thần vì mặt mũi chắc chắn sẽ nhảy vào cái hố bự mà cậu đào cho hắn mà, chậc chậc, còn đệ nhất thần tượng Vân Hoành Phong nữa chứ, chờ lát nữa tiểu gia xem huynh mặt xám mày tro như thế nào, quay về phiên ngoại《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》sẽ thêm một "Ký sự đại sư huynh làm ruộng", hắc hắc, truyền bá bộ dáng nghèo túng làm ruộng ăn đất của huynh cho toàn Tu Chân Giới, muah ha ha ~~~

Sau đó, người quả nhiên không thể đắc ý vênh váo, Đỗ Tử Đằng đắc ý chưa quá ba giây, biến chuyển thần kỳ khiến cậu trở tay không kịp lại lần nữa xảy ra —— "......, từ nhỏ nữ công gia chánh của nương tử đã dương danh trong thành, chỗ tẩu tử Trương gia muội cũng chớ cần khách khí —— việc nhà nàng ta cũng phức tạp, việc may vá muội cần phải đảm đương nhiều hơn."

Biểu cảm Đỗ Tử Đằng từ O(∩_∩)O nháy mắt biến thành (⊙o⊙)!

WTF!!!

Nữ công!!!

Đó là cái quỷ gì!!!

Tiêu Thần bình tĩnh nhìn a bà Trương gia và nhị tẩu Trương gia mang vẻ hưng phấn vây quanh Đỗ Tử Đằng: "Tiểu nương tử Tiêu gia, thật vậy sao?" "Tiểu nương tử Tiêu gia, chỗ cháu có hoa văn mới mẻ nào không? Mau để lão bà xem một chút!"

Lúc này Đỗ Tử Đằng chỉ muốn miệng sùi bọt mép té xỉu trên đất, hoa văn...... Cậu phải biến hoa văn ra từ đâu a a a a a!

Nhưng mà, hoàn cảnh của tên khốn Tiêu Thần kia cũng không tốt hơn Đỗ Tử Đằng bao nhiêu, việc nhà nông...... Thực sự là cây kỹ năng mà Đại sư huynh Hoành Tiêu kiếm phái không gì làm không được chưa từng thắp sáng qua oa ha ha ha

Sau đó hai người nhìn nhau cười, trong nụ cười an bình như có nhu tình mật ý đưa tình chảy xuôi —— đao quang kiếm ảnh tia chớp lôi đình sau lưng nụ cười đó, khụ, chỉ có trời biết.

Không biết vì sao, nhìn hai khuôn mặt ân ái tốt đẹp miệng cười an lành kia, già trẻ Trương gia đều không tự chủ được rùng mình, cuối cùng không ai dám khuyên can một câu.

Chạng vạng hôm nay, lúc hai người một lần nữa ngồi trên chiếc bàn này, đều tinh bì lực tẫn, liếc nhau ——

Tiêu Thần nào còn có bộ dáng gì của đệ tử chưởng môn đại phái tu chân đệ nhất thiên hạ, sau khi bán mặt cho đất bán mông cho trời, đương nhiên bùn đầy ống quần, hình dáng tiều tụy, nếu lúc này có thêm người Hoành Tiêu kiếm phái mò đến, bảo đảm không có một "Fans" nào có thể nhận ra được.

Về phần Đỗ Tử Đằng......

Tiêu Thần nhìn bộ dáng vui vẻ của mẹ chồng nàng dâu Trương gia, không khỏi có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự biết nữ công may vá? Nhưng làm sao lại thấy hoa văn trên tay các cô có chút quen mắt nhỉ?

Kế đó, hắn không khỏi ngạc nhiên lại buồn cười.

Đó là hoa văn gì chứ! Rõ ràng chính là Thanh Tâm Phù bình thường nhất!

Có thể lừa dối phù chú thành hoa văn, có lẽ tiểu tử này cũng phí không ít môi lưỡi rồi nhỉ?

Sau đó Tiêu Thần liếc liếc nhìn tiểu tử kia, Đỗ Tử Đằng mang dáng vẻ # ta rất mệt, cách ta xa một chút #, cho thấy ngày nay cũng giày vò không nhẹ.

Hai người lúc này liếc nhau, đều cảm thấy trong lòng xúc động, ngày tháng phàm nhân này...... Tựa hồ cũng không dễ lăn lộn mà.

Sau đó một sinh vật mềm mại đột nhiên bò lên cẳng chân Tiêu Thần, bi bô nói: "Đói ~"

Tiêu Thần cúi đầu nhìn, chợt thấy một đôi mắt to ngây thơ ngẩng nhìn lên từ bên chân hắn, đầy trong mắt là sự hồn nhiên vô tội, sau đó lộ ra một nụ cười lấy lòng sáng lạn với Tiêu Thần, hoàn toàn không biết mình cười lộ lợi màu hồng phấn ra cả bên ngoài hài hước bao nhiêu.

"Khuyển tử thất lễ." Nhị lang Trương gia vội vàng ôm nhóc con vô lại lại ngây thơ đó vào trong lòng, trong mắt tràn đầy yêu thương.

"Theo ta thấy, là do lang quân Tiêu gia trông thật đẹp mắt, cả trẻ con cũng thích nha ~"

"Ai nha, cho nên nói, nương tử Tiêu gia có phúc khí mà......"

"Con nha, chỉ lo nhìn bề ngoài, ta vừa rồi nghe cha các con nói nha, công tử cậu ấm bực này không làm được việc trong ruộng......"

"Cậu ấm? Chẳng lẽ là hộ nhà giàu có......"

"Oa, cục diện hôm nay của nương tử Tiêu gia, con chưa thấy đâu, rõ ràng cũng là từ nhỏ mười ngón không dính nước mùa xuân, ngay cả mặt trong mặt ngoài cũng không phân rõ......"

"Chẳng lẽ...... Bọn họ tới từ đô thành?!"

"Suỵt, ta và cha con đều đoán nha, tám phần là những công tử tiểu thư nhà quan, không biết vì sao lưu lạc đến đây......"

"Chẳng lẽ như trong thoại bản nói, đôi bên có tình nhưng trong nhà lại có ý hôn phối khác, bấy giờ mới cùng chạy trốn? Tiểu nương tử Tiêu gia thật sự lớn mật nha......"

Nghe thấy tiếng cười mơ hồ truyền đến từ trong phòng bếp, đầu Đỗ Tử Đằng đầy hắc tuyến, mẹ chồng nàng dâu Trương gia này cũng đủ rồi, vậy mà ngay cả lai lịch cũng đã nghĩ thỏa đáng thay bọn cậu rồi!

Tiêu Thần bên cạnh nâng chung uống trà, che khuất một chút ý cười bên môi mình.

Đỗ Tử Đằng đá hắn một cước, trừng nhìn hắn một cái: Huynh thì quang vinh lắm sao! Bỏ trốn huynh cũng có phần!

Không biết vì sao, chút ý cười bên môi Tiêu Thần không những không thu liễm lại lớn hơn nữa.

Sau đó không bao lâu, đồ ăn nóng hầm hập trong phòng bếp đã được bưng lên, giữa trời chiều tối tăm, mùi thơm cơm nước chính là hương vị mê người nhất nơi phàm tục trần thế này.

"Lang quân nương tử, mau nếm thử gà xào của lão bà nhà ta, đây là món cực nổi danh làng trên xóm dưới đó!"

"Ai da, để con đút nó đi! Nhóc vô lại này nha ~"

Chiều hôm nhà bốn gian, trên chiếc bàn nho nhỏ, sắc hương đồ ăn mê người, trẻ con ê a bập bẹ, người lớn nói cười trò chuyện, chân chính là một màn ôn nhu nhất ấm áp nhất nơi phàm tục trần thế này.

Mà trên chiếc bàn này, hai tu sĩ vốn dĩ không cần tham dự, lại không biết vì sao, giờ này khắc này vứt lại tất cả sự lãnh đạm cẩn trọng mà tu sĩ nên có, chân chính như thân phận lúc này của mình, hoặc nâng đũa cụng ly, hoặc nghịch ngợm vui đùa, nhìn không ra một chút bộ dáng lãnh đạm xuất trần của tu sĩ, có lẽ, thế gian này vốn cũng không có gì là sự khách biệt tiên phàm đúng không?

Ngay tại một khắc ấm áp nhất đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ vội vàng kinh hoàng, gõ vỡ nát sự huyên náo cả bàn.

Sau khi an tĩnh lại, lão ông Trương gia nhíu mày giương giọng nói: "Ai?"

"Cha, là con! Mau mở cửa!" Đó là một thanh âm xa lạ, trong giọng nói lại là sự hoảng hốt sợ hãi nói không nên lời, ngoài cửa thậm chí còn truyền đến tiếng phụ nữ trẻ em khóc nức nở.

Lão phu thê Trương gia liếc nhau, mặt mày đều có chút lo sợ nghi hoặc bất an, sau đó vội vàng đứng dậy bước chân lảo đảo đi ra mở cửa.

"Đại lang! Làm sao vậy!"

"Mau mau vào nhà, về nhà rồi, yên lòng, không cần sợ hãi."

Chỉ thấy một thân ảnh phong trần mệt mỏi dẫn mấy người phụ nữ trẻ em đi vào trong viện, Tiêu Thần Đỗ Tử Đằng chỉ vừa mới thấy rõ gương mặt tiều tụy kia, đã nghe "phịch" một tiếng, hán tử thoạt nhìn rất thông minh tháo vát hiện tại lại mắt đầy tơ máu đó đã quỳ gối trong viện.

Không đợi hai lão kinh ngạc nâng dậy, hán tử đó đã nức nở nói: "Con trai bất hiếu! Hiện giờ gây ra đại họa, sợ rằng sẽ phải liên lụy hai lão trong nhà!"

A bà Trương gia đau lòng nói: "Có cái gì thì con đứng dậy hẵng nói, cần gì như thế......"

A ông Trương gia cũng nói: "Cái gì mà đại họa hay không đại họa, tiền bạc mà mấy năm trước con mang về nhà, ta và mẹ con đều đặt mua thành đồng ruộng cho con, dù không sống được trong đô thành nữa, trở về nhà xử lý đất đai —— chung quy cũng không thiếu ăn uống cho một nhà các con."

Hán tử đó nghe vậy mắt nóng lên, nước mắt rơi thấm áo, phụ nhân bên cạnh hắn ta lúc này cũng quỳ xuống đất, thấp giọng than khóc: "Lần này phu quân đã đắc tội quý nhân! Ngay cả trong nhà con cũng...... Ô ô ô ô......"

Người Trương gia bấy giờ mới chú ý, phụ nhân với tuổi tác không còn trẻ nhưng ngày thường nhất định cực kỳ chú trọng bảo dưỡng kia, hiện tại vậy mà toàn thân đồ trắng!

A ông Trương gia vội vàng hỏi: "Thông gia làm sao! Nhà đại lang con làm sao......"

Thanh âm Trương đại lang nghẹn ngào kể ngọn nguồn: "...... An Vương vốn là khách quen trong cửa hàng, ngày thường cũng chiếu cố rất nhiều...... Vương gia tôn quý lại yêu quý bá tánh như vậy cuối cùng rơi vào kết cục như thế...... Ngày ấy trong cửa hàng có người nói lời vô lễ, con liền nhịn không được phản bác vài câu, thay An Vương nói mấy lời hay, ai ngờ......"

Phụ nhân bên cạnh hắn ta mang giọng căm hận nói: "Những tên đáng giết ngàn đao đó thế mà vu khống phu quân là đồng đảng An Vương, muốn tróc nã phu quân, nói là phải đi phục khổ dịch, trên dưới Nguyên Quốc này ai không biết khổ dịch là chuyện như thế nào? Cuối cùng đều sẽ biến thành ác quỷ tà ma chỉ ăn máu thịt kia! A ông nhà con vốn định thay phu quân đi hòa giải một chút, ai ngờ bọn chúng thế mà...... Ô ô ô ô......" Tiếng khóc kia đã không cách nào nối liền được nữa.

Đỗ Tử Đằng với Tiêu Thần liếc nhau, ác quỷ tà ma chỉ ăn máu thịt? Không hẹn mà cùng, trong lòng hai người đều nhớ tới vô số kể Huyết Nô trong Huyết Lục Môn.

Ngay vào lúc này, hai người với thính lực tu sĩ, đã nghe thấy tiếng huyên náo từ xa, trong lòng hai người đều trầm xuống, tiếng la hét ầm ĩ kèm theo hô quát đó, tuyệt đối không phải huyên náo bình thường, ngược lại như là —— có người nào đó truy kích đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro