Quyển III Tiêu Hà Q3 Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển III Tiêu Hà

Chương 71 Sự hỗn loạn nơi cửa vào bí cảnh

Ngày xuất phát, Đỗ Tử Đằng xin miễn tất cả thân bằng bạn hữu đưa tiễn, thật là, tiểu gia là đi tăng lên thực lực trở về trở thành nam tử càng thêm anh tuấn thông tuệ! Ánh mắt 'Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy Hàn' của mấy người đừng tới quấy rầy tiểu gia.

Đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái tiến đến cuối cùng có hơn ba trăm người, cũng không tính nhiều, trong đó còn có một phần đệ tử nội môn, tuy nói đệ tử Thượng tam Viện ngoại môn đều có tư cách, nhưng bởi vì lần này trong Thượng tam Viện lại lần đầu tiên có hai viện đều không phải kiếm tu, đối với đan tu và phù tu mà nói, muốn báo danh đi loại địa phương đó, nếu ngươi không phải con rồng cháu tiên đời N trên người treo đầy pháp bảo nghịch thiên, vậy ngươi nhất định giống hệt Đỗ tiểu gia trong mắt mọi người —— là kẻ điên.

Cuối cùng Phi Hào Viện ngoại môn tiến đến chỉ có hai người, Đỗ Tử Đằng và Lâm Tùng.

Lâm Tùng tốt xấu gì cũng là Luyện Khí tầng tám, hơn nữa bắt đầu từ khi vào Phi Hào Viện ngày thứ N, đã bắt đầu không đi đạo phù tu, không có người nào chú mục.

Mà ngồi trên đại kiếm vận chuyển chuyên dụng của môn phái, mấy tu sĩ đi ngang qua bên cạnh Đỗ Tử Đằng đều không tự giác run rẩy khóe miệng, Luyện Khí tầng năm muốn đi Phá Hiểu bí cảnh, không phải tiểu tử này tới tấu hài đấy chứ? Sư môn trưởng bối vậy mà cũng đồng ý cậu ta càn quấy như vậy?

Nhưng rất nhanh, tu sĩ như vậy sẽ bị đồng viện / đồng môn mà mình thân thiết kéo qua thì thầm to nhỏ, phổ cập khoa học cho mình, tuy rằng chỉ là Luyện Khí tầng năm, nhưng lại là đệ tử Kiếm Các đã xông qua Ma Kiếm Nhai, đừng coi khinh vân vân.

Lâm Tùng sớm đã chịu không nổi loại đãi ngộ không phải người đó, bỏ lại Đỗ Tử Đằng một mình đi tìm người quen khác.

Sau đó, Đỗ Tử Đằng phát hiện, chờ sau khi mấy đệ tử nội ngoại môn bổn môn đó ngừng nghỉ, vậy mà người môn phái khác cũng tới!

Phá Hiểu bí cảnh xưa nay vốn do bảy đại môn phái cùng mở ra, bộ phận đệ tử sáu phái khác sau khi tham gia đại điển Kết Đan của Tiêu Thần lần này, thuận đường cũng cùng khởi hành với Hoành Tiêu kiếm phái, không cần tốn công về môn phái mình nữa.

Bởi vậy, khi từng khuôn mặt mà cậu không quá thích như là Vân Ninh, Tân Thu Bình, tu sĩ họ Mao...... lại lần nữa lắc lư đến trước mặt cậu, Đỗ Tử Đằng không thể nhịn được nữa nói: "Ta nói, vị trí thủ tịch chân truyền ở đằng kia."

Đỗ Tử Đằng duỗi tay không cung kính lắm chỉ chỉ thân ảnh trăng sáng nào đó đón gió nhẹ, đưa tới ánh mắt ngưỡng mộ của vô số đệ tử phía trước.

Vân Ninh tò mò nói: "Đỗ sư đệ dường như đối với Tiêu chân nhân......?"

Đỗ Tử Đằng trợn trắng mắt, không chỉ vì câu hỏi về Tiêu Thần (Không phải mỗi người đều là fan não tàn của hắn!), càng bởi vì xưng hô của Vân Ninh, cho nên nói cậu phiền nhất mấy đệ tử danh môn này mà, xem đi, mới gặp qua một lần, mình cũng đã biến thành sư đệ của cô nàng rồi, không cần quá quấn quan hệ được không.

Vân Ninh nhoẻn miệng cười: "Ta cho rằng, viết ra《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》, Đỗ sư đệ chắc hẳn cũng giống những đạo hữu khác của Hoành Tiêu kiếm phái chứ, không ngờ cậu lại là như vậy......"

Trong lúc câu được câu không, đông đảo pháp bảo dắt theo ngàn dải thụy khí đã tới khu vực Yến Sơn.

Lúc này mặt trời treo cao ánh nắng rực rỡ, dưới sự bao phủ của bầu trời trong xanh vạn dặm không mây, lúc này dãy núi Yến Sơn ứng hệt với câu: Núi non như tụ, cuộn sóng như nộ. Những núi non đó cực kỳ kỳ lạ, ở chỗ cao nhất tụ lại thành một hình xoáy nước, nhìn linh lực bụi mù phun ra nuốt vào không chừng kia, chúng đệ tử đều sôi nổi trở nên hưng phấn, đó chính là cửa vào bí cảnh trong lời đồn!

Nhưng mà, lúc này Tiêu Thần cùng với trưởng lão sáu phái tụ ở một chỗ, biểu cảm cực không lạc quan.

"Cửa vào đã không ổn định như vậy, bí cảnh này không duy trì được bao lâu nữa." Trưởng lão Diệu Tư thư viện Lam Như Hối đã nhíu mày hạ kết luận.

Lại không có một trưởng lão nào phản bác ông, Lam Như Hối đã là đại sư nhất đẳng hiện giờ của Tu Chân Giới về phương diện này, hơn nữa, cho dù ông không nói, nhìn thấy bộ dáng cửa vào bí cảnh phía dưới, tất cả nhóm đại tu sĩ đều biết đây là sự thật.

Lần trước khi đến đây, xoáy nước này tuy đã có vẻ không ổn, nhưng không giống như bây giờ, bộ dáng phun ra nuốt vào không chừng giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan rã.

"Một khi đã như vậy, lần này phái thêm nhiều đệ tử vào đi! Có thể thu thập được bao nhiêu hay bấy nhiêu!" Người Lan Chu Minh tới là Phó minh chủ Lôi Sơn, lúc này cũng mang vẻ mặt âm trầm.

Mấy người lại gần như đồng thời nói: "Không thể!"

Mấy người này sau khi đối diện nhau, Lam Như Hối thở dài nói: "Lôi minh chủ, bọn ta làm sao không biết độ quan trọng của quặng Tinh Tinh Trần Quang, chẳng qua, cửa vào đã như vậy, chỉ sợ bên trong sẽ càng không ổn định, lần trước các môn các phái tử thương thảm liệt, bọn ta vẫn còn nhớ rõ mồn một......"

Lôi Sơn liếc mắt nhìn Lam Như Hối, Tiêu Thần ở trong đám người, nói: "Các vị, Lôi mỗ làm sao không săn sóc đệ tử, Lan Chu Minh ta cũng có đệ tử tinh anh cần vào! Độ quan trọng của quặng Tinh Tinh Trần Quang thế nào thì Lôi mỗ không cần nhiều lời, xem bộ dáng bí cảnh này, lần này cưỡng chế mở ra, còn có lần sau nữa không thì khó mà nói, trong đó liên lụy tới Tiêu Hà, chỗ lợi và hại đã không cần Lôi mỗ nhiều lời nữa, chắc hẳn trong lòng các vị đã hiểu rõ, lời nói của Lôi mỗ tuyệt đối không phải chỉ vì một nhà Lan Chu Minh!"

Nhóm đại tu sĩ nhất thời trầm mặc.

Tiêu Thần lại tiên phong phá vỡ trầm mặc: "Lôi minh chủ, Tiêu mỗ có một chuyện muốn nói."

Lôi Sơn kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thần, thân phận đại biểu của đối phương bất phàm, cho dù ngôn từ quá ung dung làm ông ta có chút không vui nhưng cũng gật đầu nói: "Tiêu chưởng tọa mời nói."

"Lần trước khi bí cảnh mở ra, Tiêu mỗ trùng hợp cũng ở trong đó, sau đó theo Tiêu mỗ quan sát, cửa vào tan rã nhanh như thế, cũng có quan hệ tới việc lần trước đệ tử tiến vào quá nhiều."

Lam Như Hối gật đầu nói: "Đúng vậy, từ nhiều năm trước tới nay Lam mỗ đã nghiên cứu đọc điển tịch ghi chép, phàm là lần nào đó mở ra tu sĩ tiến vào quá nhiều, hoặc là tu vi quá cao, đều sẽ khiến cửa vào gia tốc tan rã, đề nghị của Lôi minh chủ, bọn ta tuy lý giải, nhưng nếu đệ tử quá nhiều...... Nửa đường không cần chờ bọn họ đi ra thì cửa vào đã sụp đổ, chỉ sợ một khối quặng Tinh Tinh Trần Quang cũng không thể mang ra được, chẳng phải là đi ngược lại với mong muốn của chúng ta?"

Lĩnh vực này không phải sở trường của Lan Chu Minh, nhưng Tiêu Thần và Lam Như Hối đều đã nói như vậy...... Phá Hiểu bí cảnh mấy chục thậm chí trên trăm năm mới mở một lần, xuất hiện loại hiện tượng này chỉ mấy lần gần đây mới có, Tiêu Thần là người trải qua duy nhất trong bọn họ, mà Lam Như Hối là người nghiên cứu về việc này sâu nhất giữa bọn họ, quan điểm của hai người đều như thế, trong lòng người chưởng sự lần này của những môn phái còn lại đều có cái nhìn đại khái.

Phó thành chủ Bích Nguyệt Thành Vu Thận lại nói thẳng: "Một khi đã như vậy, Lam chân nhân ngài nói một con số đi, bí cảnh lần này nên để bao nhiêu đệ tử đi vào?"

Lam Như Hối lại trở nên chần chừ: "Này...... theo lý mà nói, trình độ không ổn định của cửa vào hơn xa lần trước, chỉ sợ trình độ nguy hiểm bên trong cũng hơn lúc trước, nên chỉ để đệ tử Trúc Cơ đi vào, nhưng tu vi đệ tử Trúc Cơ Kỳ hơn xa Luyện Khí Kỳ...... Chỉ sợ số người sẽ......"

Mày không ít đại tu sĩ đã nhíu lại.

Căn cứ tình hình phản hồi lần trước mà xem, sự phân bố quặng Tinh Tinh Trần Quang sớm đã hoàn toàn bị xáo trộn, bất kể là đệ tử Trúc Cơ hay đệ tử Luyện Khí một khi đi vào, luận về năng lực tìm khoáng thạch mà nói đã không còn khác nhau quá lớn —— đều là đoán mò đi tìm, đơn thuần liều vận khí.

Dưới tình huống như vậy, phái đệ tử Trúc Cơ đi vào không thể nghi ngờ là hành vi quá xa xỉ.

Tiêu Thần lại hỏi: "Vậy theo ngài thấy, ảnh hưởng tạo thành đối với bí cảnh của một đệ tử Trúc Cơ đi vào tương đương với bao nhiêu Luyện Khí Kỳ?"

Vấn đề này, Lam Như Hối chỉ nhắm mắt sau một lúc rồi nói: "Những đệ tử Luyện Khí đó đều ở khoảng tầng tám, chín, có thể tính bằng sáu bảy người đi."

Tiêu Thần lại hỏi tiếp: "Vậy ngài thấy lần này nên để bao nhiêu đệ tử Luyện Khí đi vào mới coi như thỏa đáng?"

Lam Như Hối nhíu mày bấm tay tính toán: "Nhiều nhất một ngàn, không thể nhiều hơn."

Trưởng lão Xuân Sơn Trì Minh Kính đột nhiên nhíu mày nói: "Vậy tu sĩ Kim Đan ......"

Lam Như Hối trực tiếp lắc đầu: "Tu sĩ Kim Đan lần này tuyệt đối không thể vào, vượt qua đại cảnh giới Kim Đan, đã cách biệt một trời với Trúc Cơ, ta sợ còn chưa đi vào, bí cảnh đã sụp đổ trước."

Tiêu Thần gật đầu, hắn vốn dĩ chỉ tính xem tình hình rồi quyết định nên đi vào hay không, hiện tại xem ra chỉ có thể từ bỏ.

Minh Kính cũng thở dài, ông biết chưởng môn có ước hẹn với Tiêu Thần, nhưng tình thế như vậy, Tiêu Thần cũng không vào được, chỉ có thể truyền âm với Tiêu Thần thương nghị đệ tử hai nhà ở bên trong chiếu ứng lẫn nhau.

Tiêu Thần ngay sau đó nói: "Một khi đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta trước tiên phân phối số người, về phần phái đệ tử Trúc Cơ hay đệ tử Luyện Khí, tóm lại một đệ tử Trúc Cơ bằng sáu danh ngạch, các vị có thể tự châm chước."

Một chúng đại tu sĩ nhao nhao gật đầu, sau đó đấu khẩu kế tiếp đó là chia cắt một ngàn danh ngạch như thế nào.

Đợi khi đã đến giờ, phương án an bài phân phối của các môn phái cũng đã ra.

Đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái đã thu được tin tức do Tiêu Thần lệnh người truyền đến: "Lần này cửa vào Phá Hiểu bí cảnh cực không ổn định, chỗ nguy hiểm hơn xa lần trước, chúng đệ tử tự châm chước có đi vào hay không."

Khi thu được tin tức này, Đỗ Tử Đằng đang tựa bên mép đại kiếm nỗ lực đánh giá cửa vào bí cảnh phía dưới, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, luôn cảm thấy bộ dáng thế núi lốc xoáy xung quanh hình như là bị cửa vào hút qua.

Lâm Tùng vội vàng đi qua: "Tình hình nơi đó không quá lạc quan," Gã nhìn nhìn xung quanh, giơ tay thiết lập một trận pháp nho nhỏ: "Ta vừa mới nghe nói, Cát công tử đã rời khỏi hành trình bí cảnh lần này!"

Đỗ Tử Đằng thật sự kinh ngạc.

Lâm Tùng gật đầu: "Xác thực! Ta vừa ở bên cạnh một sư huynh chấp sự, chính tai nghe thấy." Sau đó gã liếm liếm môi có chút khô khốc, nhìn chằm chằm phản ứng của Đỗ Tử Đằng.

Giờ này khắc này, rõ ràng tu vi của gã cao hơn Đỗ Tử Đằng không ít, nội tâm lại hoảng sợ không chừng, kỳ vọng thiếu niên kiên quyết vẫn luôn tâm niệm này cho một ý kiến.

Đỗ Tử Đằng cúi đầu nhìn lốc xoáy phun ra nuốt vào phía dưới, giống như cái miệng khổng lồ mở ra muốn cắn.

Sau đó, từng màn từ khi mở mắt ra ở Tu Chân Giới thoáng hiện trước mắt, cuối cùng như ngừng lại nơi đôi mắt mang theo biểu cảm buồn cười phía trên vạn người hoan hô kia, trong đôi mắt nhìn xuống đó không có cố ý giễu cợt khinh thường, sự ảnh hưởng đối với Đỗ Tử Đằng lại lớn lao —— bởi vì đối phương có lẽ cho rằng, tiểu tu sĩ như cậu hoàn toàn không xứng hắn bố thí cảm xúc như vậy.

Giờ này khắc này, nhìn cửa vào đáng sợ phía dưới, Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên bình tĩnh lại, cậu để ý không phải vì người kia là Tiêu Thần, mà là bản thân sẽ bởi vì một ánh mắt lơ đãng của người khác mà bị ảnh hưởng...... Chung quy vẫn là không đủ mạnh mà, bất kể là tu vi hay nội tâm.

Nếu cậu có đủ tu vi, sớm đã có thể giáp mặt đánh trả, khiến bất kỳ kẻ nào cũng không thể không nhìn thẳng vào mình.

Nếu nội tâm cậu mạnh mẽ, sẽ chỉ xem mấy thứ kia như gió nhẹ phất mặt, cười cho qua chuyện, đâu ra rối rắm trong lòng hiện nay?

Loại trước cậu có thể anh dũng đuổi theo, loại sau lại cần thời gian và rèn luyện.

Chẳng qua chỉ mấy ý niệm hiện lên ngắn ngủi, Đỗ Tử Đằng đã quyết định ý kiến.

Đỗ Tử Đằng chỉ bình tĩnh đứng dậy, nói: "Lâm sư huynh, quyết định này ta không cách nào làm thay ngươi." Cậu nhìn hai mắt Lâm Tùng: "Sư huynh, ngươi suy nghĩ một chút, điều ngươi muốn chân chính là gì? Nghĩ kỹ rồi ngươi đương nhiên sẽ có quyết định, hiện tại loại hoàn cảnh này, tham gia cũng chưa chắc quang vinh, rời khỏi cũng chưa chắc là sỉ nhục, không cần để ý tới người khác, ngươi chỉ cần hỏi ý tưởng của bản thân."

Lâm Tùng ngẩn ra.

Đỗ Tử Đằng đã bắt đầu cất bước về phía các đệ tử tập hợp đi bí cảnh.

Lâm Tùng sửng sốt tại chỗ hồi lâu, bắt đầu trở nên hồ đồ, điều mình muốn rốt cuộc là gì? Là khiến phụ thân, mẹ cả, các huynh đệ phủ phục dưới chân? Nhưng hiện tại nhìn thân ảnh gầy yếu kiên quyết mà đi kia, Lâm Tùng lại khó diễn tả cảm thấy, tựa hồ những thứ đã từng theo đuổi, hiện tại xem ra buồn cười như thế.

Gã không hề do dự, đẩy nhanh bước chân cũng đi về phương hướng Đỗ Tử Đằng.

Lúc này, danh sách cuối cùng rốt cuộc cũng đã định, bên Hoành Tiêu kiếm phái dẫn đầu là một tu sĩ mà Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không biết, gọi Trình Hướng Phong, tu sĩ Trúc Cơ cùng đi vào còn có nhóm tám người Thôi Tuyệt Trần, Văn Nhân Lăng, còn lại gần hai trăm đệ tử đều là Luyện Khí Kỳ, những đệ tử Luyện Khí này, mỗi người cũng được chia tổ, mười người đi theo một đệ tử Trúc Cơ.

Ánh mắt Đỗ Tử Đằng đảo qua, ngoại trừ mình và Lâm Tùng, không còn thấy một đệ tử không phải kiếm tu nào nữa. Mà cậu và Lâm Tùng lại được chia tới tổ khác nhau, dẫn đầu tiểu tổ chỗ Đỗ Tử Đằng vậy mà là Văn Nhân Lăng, mà tu sĩ Trúc Cơ bên Lâm Tùng thì Đỗ Tử Đằng không quen biết.

Đệ tử chấp sự đang phát ra một món đồ dạng lệnh bài, một trưởng lão Kim Đan khác của nội môn đang giao phó những việc cần chú ý cuối cùng: "...... Bên trong bí cảnh, việc gì cũng có khả năng xảy ra, các ngươi cần đoàn kết một lòng, đệ tử Trúc Cơ cần chăm sóc tu sĩ còn lại trong tổ mình, nếu gặp điều bất trắc chớ kinh hoảng, bóp nát Truyền Tống Phù trong tay có thể rời khỏi bí cảnh, các đệ tử có rõ?"

"Vâng!"

Trên đỉnh đầu, thanh âm không nhiễm bất kỳ hơi thở khói lửa nào của Tiêu Thần vang lên bên tai đệ tử tất cả môn phái: "Đệ tử các phái phải biết, Truyền Tống Phù mà các ngươi cầm đều sẽ ghi chép mỗi tiếng nói cử động, nhớ lấy, bảy phái ta là đại biểu chính đạo, đồng tâm hiệp lực nhất định khắc hết thảy gian tà!"

Vừa dứt lời, bảy đại phái đều có mấy vị Kim Đan đồng thời ra tay, cùng quát lên: "Mở!"

Hơn mười vị Kim Đan đồng thời phát lực, Đỗ Tử Đằng nhìn thấy cửa vào dạng lốc xoáy phía dưới dần dần mở lớn như bị vô số bàn tay khổng lồ xé rách, Đỗ Tử Đằng xem mà trợn mắt há hốc mồm, hóa ra cái gọi là phương pháp cần bảy đại phái cùng mở ra —— chính là bạo lực mở cửa nha! Khó trách sẽ càng ngày càng không ổn định......

Cửa vào kia như cực kỳ yếu ớt tùy thời sắp vỡ ra lại như cực kỳ phẫn nộ đang phản kháng, phun trào ra vô số bụi mù ào ào đáng sợ che trời lấp đất, trong phút chốc, thiên địa phong vân đại biến, vạn dặm trời không lập tức hóa thành mây đen cuồn cuộn, đột nhiên trở nên duỗi tay không thấy năm ngón.

Khi Đỗ Tử Đằng còn có chút mờ mịt không biết làm sao, đột nhiên nghe thấy một tiếng giận mắng đinh tai nhức óc: "Ai?!!!!!"

Giống như có thứ gì ở trong mây đen cuồn cuộn không thôi còn mang theo tiếng cười điên cuồng khàn khàn cùng chúng quỷ rít gào, sau đó chính là vô số đệ tử thét chói tai cầu cứu, dưới biến cố bực này, Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không dám chần chừ, trực tiếp móc ra một nắm phù chú đập lên người mình lại nắm một bó trong tay, gương mặt xinh đẹp của Văn Nhân Lăng càng đông lạnh, một tay xách Đỗ Tử Đằng ra phía sau mình.

Mây đen quay cuồng càng thêm kịch liệt rung chuyển, tiếng cười khàn khàn kia nghe qua càng thêm khủng bố quỷ dị: "Chậc chậc, máu của lão nhân này quá ngán, vẫn nên đổi tên da mịn thịt non đi."

Giờ này khắc này, một đạo kiếm quang như tia chớp xé rách trời cao, lại như mang theo khí thế bổ núi tách biển hướng thẳng đến tiếng khàn khàn kia: "Thủ hạ bại tướng, cút!"

Thanh âm khàn khàn kia bỗng nhiên như phẫn nộ lạnh giọng thét dài: "Tiêu Thần oắt con, ngươi dám!"

Giao thủ giữa Kim Đan khiến mây đen trong đất trời khuấy động, như thủy triều đen quái dị cuộn trào giận gào, thỉnh thoảng lộ ra một góc chiến trường, Đỗ Tử Đằng liền thấy được một màn máu tanh nhất cuộc đời này, đầu của một trưởng lão không biết thuộc môn phái nào, lúc này đã khô quắt như quả cam hong gió rơi xuống từ trời cao, tròng mắt đã bởi vì quá khô mà như hai quả nho treo ngoài đầu lâu, theo sau đó là bộ phận khác của thân thể, tim gan tì ruột tay chân thân thể...... Đỗ Tử Đằng nhìn toàn bộ trong mắt không sót một món, thậm chí như mắc chứng cưỡng bách lần lượt phân biệt ra những bộ phận đã khô đến mức không ra hình dạng đó.

Đệ tử xung quanh nhao nhao bắt đầu nôn khan, Văn Nhân Lăng chậc một tiếng: "Tà môn chính là buồn nôn, này, tiểu tử, nhìn không ra ngươi còn có chút can đảm nha!"

Ánh mắt thẳng lăng lăng của Đỗ Tử Đằng lúc này mới trở lại trên mặt Văn Nhân Lăng, sau đó nói: "Bên kia."

Văn Nhân Lăng không hề quay đầu lại, một kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý sắc bén túc sát kia kích đến mức hai mắt Đỗ Tử Đằng đau đớn chảy nước mắt tại chỗ, thẳng đến giờ phút này, cậu mới ý thức được rằng, lựa chọn vào bí cảnh có nghĩa là gì.

Thứ như người chết kia là gì? Cương thi sao? Vậy mà còn có lực hành động nhanh chóng như vậy tới công kích bọn cậu?

Khi Đỗ Tử Đằng có thể mở mắt ra lần nữa, nơi mà trường kiếm Văn Nhân Lăng đi đến đã cắt cương thi kia chồng chất vết thương, động tác lại không nửa phần chậm lại, chỉ sợ thứ đó kiên cố vượt sắt thép, dựa vào lực công kích của Văn Nhân Lăng vậy mà không thể chặt nó thành hai đoạn?!

Đỗ Tử Đằng suy tư nhanh chóng, một đạo Hỏa Cầu Phù phiên bản tăng mạnh mới nhất trên tay đã được kích bay đi, Văn Nhân Lăng trong trận đấu ngoan cường chợt thấy một tấm giấy nhỏ nhẹ bay bay vù một tiếng dính lên ót cương thi kia, ngay sau đó phía sau cậu ta truyền đến một tiếng "Uỳnh", Văn Nhân Lăng lập tức lui về phía sau, liền thấy đầu của thứ đó nổ tung như trái dưa hấu, vật đỏ trắng văng khắp nơi.

Trên gương mặt diễm lệ của Văn Nhân Lăng không bị dính nửa phẩn, chỉ nhìn Đỗ Tử Đằng, biểu cảm có chút kỳ lạ: "Ngươi làm sao biết phải đánh đầu?"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ chẳng hiểu ra sao: "Cương thi, tang thi, không phải đều công kích đầu mới có thể có hiệu lực sao?"

Văn Nhân Lăng mang vẻ mặt tò mò: "Thứ này gọi là cương thi? Tang thi?"

Trong chớp nhoáng này, thế mà lại có ba con xông ra, mỗi con chạy về phía hai người Văn Nhân Lăng và Đỗ Tử Đằng, lúc này lập tức hiện ra mặt yếu của Đỗ Tử Đằng, thuật đối chiến phù chú của cậu được luyện ra trên Ma Kiếm Nhai, ý thức thì có, nhưng chiến thuật hoàn toàn là đối phó kiếm tu —— Ai biểu trong Ma Kiếm Nhai xông ải chỉ có kiếm chiêu chứ?

Khi Đỗ Tử Đằng ứng đối luống cuống tay chân cực kỳ nguy hiểm, Văn Nhân Lăng thét dài một tiếng, nơi trường kiếm vung vẩy chiến ý tung hoành, cuốn ba con cương thi dưới kiếm cậu ta, Đỗ Tử Đằng sau khi thối lui hoảng sợ phát hiện Văn Nhân Lăng lúc này mắt như xuân thủy mặt như đào hoa —— vậy mà là vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc đến mức không nhịn được......

Quả nhiên nghe Đại sư huynh không sai, hai tên ngu ngốc kia còn không chịu tới, nói đây là nhiệm vụ bảo mẫu, hừ, hiện tại đánh sảng như vậy, cho mấy người hối hận đi!

Dưới kiếm khí khép mở, một loạt đầu rơi xuống mặt đất nhanh như chớp tựa như hồ lô, thứ kia cũng như lời Đỗ Tử Đằng nói, sau khi mất đi đầu tựa như bị trừ hết sinh cơ ngã lăn xuống đất lập tức hòa tan thành một bãi thịt nát.

Không đợi Đỗ Tử Đằng biểu đạt cảm giác buồn nôn, đã có nhiều cương thi hơn tuôn đến, nhóm đại tu sĩ dồn dập ra tay, nhưng mấy thứ này đến che trời lấp đất, số lượng càng nhiều đến mức như hoàn toàn không có điểm cuối, luôn có cá lọt lưới xông tới phía các đệ tử......

Chúng nó không biết đau đớn không biết mệt mỏi, hành động nhanh chóng mãnh liệt thường thường xé rách thân thể hút máu, khiến người xem kinh sợ muốn điên.

Trong sự hiểm ác hỗn loạn cực đoan này, Đỗ Tử Đằng mấy lần gặp nạn, lại mấy lượt sống sót, thậm chí tận mắt thấy mấy đồng môn bên cạnh bị thứ đó cắn đứt yết hầu uống sống máu tươi, kinh sợ run rẩy sớm đã không đủ để hình dung sự sợ hãi trong lòng giờ phút này. Nhưng mà, khi Văn Nhân Lăng lại lần nữa thay cậu chặn lại một miệng cắn xé trí mạng, Đỗ Tử Đằng run tay trực tiếp móc ra một tấm Thần Hành Phù cảnh giới "ý ở trên phù" duy nhất của mình, mẹ nó, thay vì ở trong đó đau khổ giãy giụa cầu sinh, không bằng học Văn Nhân Lăng hưởng thụ mùi vị khiêu vũ trên răng của đám cương thi đó đi!

Nháy mắt tiếp theo, thân hình cậu đã trở nên mơ hồ không chừng, dưới tốc độ cực cao, đừng nói cương thi, dù là gương mặt bình thường của đồng môn cũng sẽ bị ánh sáng vặn vẹo không ra hình người, tất cả quanh mình như đều chiếu chậm đi, hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ còn lại bên ta và địch quân kỳ quái, phù chú trong tay Đỗ Tử Đằng không một tấm lãng phí, trong khoảng cách động tác đồng môn đối chiến cương thi chiếu chậm, không hề chậm chạp bổ sung lên từng tấm Hỏa Cầu Phù.

Vô số kiếm tu Hoành Tiêu kiếm phái bỗng nhiên phát hiện, hử? Thế nào luôn có một bóng dáng mơ hồ rải tờ giấy nhỏ ở quanh mình, còn mỗi một lần rải nổ đầu chính xác một cái, vì thế, khi thân ảnh mơ hồ kia lại lần nữa xuất hiện trong dư quang tầm mắt của mình, kiếm tu chiến đấu thành trực giác đã học biết áp chế cương thi chừa ra chỗ hổng phần đầu, sau đó nhanh chóng thối lui trong tiếng tờ giấy nhỏ vù cất cánh bình tĩnh xem dưa hấu nổ, dần dần, thế cục cứ như vậy ổn định lại.

Đỗ Tử Đằng mười ngón tung bay, thân hình mờ ảo phù chú phất phới, luôn đi cùng với một tiếng uỳnh vang phía sau, hiệu quả thị giác càng tuyệt, Đỗ Tử Đằng trong lúc quay đầu liếc thấy bình tĩnh nghĩ, chậc, khỏi nói, từ xa nhìn lại, tiểu gia trông rất giống thả pháo hoa.

Luôn có một số cương thi thân hình mau lẹ lực lớn vô cùng, như là cá lọt lưới nhào về phía Đỗ Tử Đằng, lại luôn có kiếm quang đồng môn phun ra nuốt vào thay cậu chặn lại, khiến Đỗ Tử Đằng phát huy càng thêm tự nhiên, cậu đột nhiên hiểu rõ, một chuyến trên Ma Kiếm Nhai không chỉ khiến cậu biết đối chiến với kiếm tu, cũng khiến cậu quen thuộc hiểu biết thói quen tác chiến của kiếm tu, mới có thể phối hợp không chê vào đâu được như vậy trong khoảng thời gian ngắn.

Văn Nhân Lăng từ xa nhìn thấy một màn bên này, lộ ra một hàng răng trắng, bày ra một nụ cười rực rỡ.

Đỗ Tử Đằng còn chưa kịp nói gì, Văn Nhân Lăng bỗng nhiên đại biến sắc mặt, cậu chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hãi phía sau, một luồng lực mạnh mẽ truyền đến, thân hình Đỗ Tử Đằng đã bay lên trời, trong lúc hoảng hốt, Đỗ Tử Đằng như nghe thấy một giọng nữ khoái ý đắc chí đang cười, không kịp phân biệt rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, cậu thấy đám đồng môn đang càng ngày càng xa biến mất trong khói bụi mây mù, lòng trầm xuống, hình như cậu đã rơi xuống cự kiếm nằm ngoài phạm vi bảo vệ của đồng môn rồi!

Nghe thấy vô số tiếng gào rống hưng phấn ẩn nấp sau mây đen xung quanh, Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, giây tiếp theo người đã ở trong Lan Chu, lại vẫn nghe thấy vô số tiếng va chạm, cậu xuyên qua Lan Chu nhìn, chợt cảm thấy mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo, hiện tại xung quanh cậu đều là cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ kia, vây quanh cậu rậm rạp, chỉ cách một pháp bảo, Đỗ Tử Đằng thậm chí có thể ngửi thấy mùi tanh hôi buồn nôn trên người chúng nó, còn có nước dãi ghê tởm nhỏ giọt từ răng nanh cắn xé.

Cắn xé va chạm không thấy hiệu quả, mấy thứ đó đột nhiên đồng thời chấn động, sau đó gào rống bọc lấy Lan Chu xông về chỗ nào đó.

Giờ này khắc này, Đỗ Tử Đằng trong Lan Chu bình tĩnh vô cùng, cậu không biết vì sao sẽ như vậy, nhưng cậu biết, lúc này tất cả trưởng lão hoặc bận rộn duy trì cửa vào bí cảnh, hoặc liều mạng với mấy thứ này và người chủ sự của chúng, mà nhóm đồng môn còn lại đều đang tắm máu chiến đấu, không còn có ai sẽ thay cậu ngăn cản cảnh ngộ bi thảm hơn có khả năng xảy ra kế tiếp —— cậu chỉ có thể dựa vào bản thân!

Sắc thái trang nhã của Lan Chu sớm đã bị đám máu thịt xấu xí không hề sinh khí lại hành động có tổ chức quái dị đó bao phủ, thật giống như hoàn toàn không giãy giụa phải bị mang về nơi đáng sợ không biết tên.

Nhưng giây tiếp theo, quang mang sặc sỡ hừng hực đến lóa mắt sáng lên, thật giống như trong đất trời có thêm một vành thái dương, ngay cả mây đen xung quanh cũng bị bức lui mấy trượng, sau đó trong loạn chiến, vô số nhóm các tu sĩ, nhóm phi nhân loại liền thấy được một màn kỳ dị, cương thi vô số kể bọc thành một trái cầu thịt vô cùng lớn, giữa vô số tứ chi xấu xí lại đâm ra hào quang rực rỡ lóa mắt đến mức tận cùng, toàn bộ trái cầu thịt cổ quái dưới sự đâm xuyên của hào quang đó kèm theo thế lôi đình vạn quân đập thật mạnh xuống mặt đất, mà mục tiêu thình lình chính là cửa vào bí cảnh bị xé rách ra một lỗ kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro