Q2 Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 70 Đồ tham ăn và bao dưỡng oa ha ha

Danh sách Phá Hiểu bí cảnh rất nhanh đã được đặt lên bàn Tiêu Thần, Tiêu Thần xem cực kỳ trôi chảy, thậm chí khi xóa đi tên nào đó cũng không có nửa phần do dự, dường như hắn đã tính trước kỹ càng tình huống của mọi người, không cần hao tâm tốn sức châm chước suy xét.

Thẳng đến khi ba chữ kia ánh vào mi mắt: "Đỗ Tử Đằng."

Tiêu Thần lần đầu tiên bắt đầu nhíu mày, trên Tiên Duyên Trấn, trong ngoại môn kiếm phái, thậm chí mơ hồ liên lụy tới nội môn và cả kết cấu của mấy đại môn phái, còn có tình hình cứu tiểu tử này lúc ấy...... Cả thành bị giết sạch máu tươi thành sông, tà môn xuống tay tàn khốc cỡ nào, lại cố tình lưu lại một tiểu tử như vậy bình yên vô sự...... Tiêu Thần vốn không phải người có thể dễ dàng tin người, làm sao không nghi ngờ?

Ngày đó hắn vì tu sĩ tà đạo mà trọng thương, không thể không bế quan, đặt Đỗ Tử Đằng ở Tiên Duyên Trấn, Tiêu Thần chỉ muốn quan sát gần, cũng không phải không có ý giam cầm, hắn lại chưa từng dự đoán được, thế sự khó liệu như thế, đôi trai gái của Cảnh gia sẽ song song bái dưới môn hạ Hoa Nghi, dẫn phát rất nhiều khúc chiết sau này, hiện tại tiểu tử này lại có vẻ hoàn toàn không nhớ rõ quá khứ...... Tất cả mọi việc làm cho bí mật phía sau tiểu tử này không những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng khó bề phân biệt.

Trong lòng hắn thực sự do dự, đây không chỉ là vấn đề một danh ngạch Phá Hiểu bí cảnh, mà an bài tiểu tử này thật sự sẽ bứt dây động rừng, khiến hắn cũng nhất thời khó xử.

Thôi đi, trái phải chẳng qua chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng năm, không ngại quăng ra xem rốt cuộc có thể dẫn tới được đầu trâu mặt ngựa gì.

==========================================================

Hoàng hôn sâu nặng, ngàn vạn hang suối nơi Yến Sơn sớm đã sáng tối không rõ, trong một hang động sâu thẳm, ánh đèn dầu như hạt đậu, ánh lên bóng quỷ lay động âm trầm vô cùng.

Một giọng nam trầm thấp nói: "Lần này Tiêu Thần chắc chắn đích thân đến, ngươi cần phải nắm chắc thời cơ."

Tiếng cười khàn khàn khặc khặc quái dị đột ngột vang lên, khiến lông tơ người ta dựng đứng: "Đó chính là một Kim Đan thượng phẩm, bổn tọa nhất định sẽ không lãng phí!"

"Hừ, vậy sao?!" Giọng nam trầm thấp kia trào phúng lạnh băng: "Không biết lần trước là ai để tiểu tử đó chạy mất, khi đó hắn còn chưa Kết Đan! Lần này nếu ngươi sơ suất nữa, dựa vào sự tiến cảnh của hắn có lẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ không còn làm gì được, ai không buông tha ai còn chưa chắc!"

Thanh âm này đến cuối cùng đã không cam lòng đến cực điểm.

Thanh âm khàn khàn không giống tiếng người kia bỗng nhiên cũng trở nên âm trầm: "Việc của bổn tọa, ngươi cũng xứng khoa tay múa chân?! Nên là của ngươi thì sẽ không thiếu!"

Giọng nam trầm thấp cười lạnh: "Tốt nhất như thế, thứ của ta tốt nhất đừng có ai đụng vào!"

Tiếng khàn khàn lại nói tiếp: "Tiểu tử Luyện Khí Kỳ kia, ngươi an bài như thế nào?"

Một tấm ngọc phù lướt qua trong tia sáng mỏng manh lay động: "Đã vào tròng. Dựa theo ước hẹn lúc trước, tiểu tử đó đổi một mạng của Tiêu Thần —— ta đã tốn không ít sức, ngươi đừng thu hàng rồi quỵt nợ."

"Khặc khặc, bổn tọa đã biết."

Một trận gió tanh thổi qua mãnh liệt, trong hang động đã khôi phục sự u ám trống trải, tựa hồ tất cả chưa từng xảy ra.

=====================================================

Cùng thời gian, trên vách đá nơi nào đó ở Vân Hoành Phong, cũng là một điểm sáng như Bắc Đẩu.

Đỗ Tử Đằng đang chuyên chú mày mò Lan Chu, sắp xuất phát đến Phá Hiểu bí cảnh, cậu sửa sang lại các loại vật phẩm trong tay: Vô số kể các kiểu phù chú, trang phục chữ Thần do mấy vị sư huynh Phương Bình Phi Hào Viện tặng cho, lượng lớn linh thạch, Phù Bảo do Thôi sư huynh tặng cho, các loại linh đan do Giản Trạch nhất quyết nhét tới sau khi nghe tin, còn có đạo cụ quan trọng nhất trước mắt —— Lan Chu.

Lúc này Lan Chu tuy có thể dựa vào linh thạch điều khiển, nhưng khuyết điểm trên tính ẩn mật trước sau vẫn khiến Đỗ Tử Đằng cảm thấy không quá yên tâm, tuy thoạt nhìn hấp tấp bộp chộp, nhưng nếu đề cập đến chính sự, cậu lại là người cực kỳ chu đáo.

Đủ loại phù chú kia nện xuống, đủ để đập ra lực công kích hơn xa cảnh giới hiện tại của cậu, nếu gặp phải một số tình huống, những phù chú này cũng không đủ để giải quyết vấn đề, vậy cậu chỉ còn lại một đường lui cuối cùng —— Lan Chu.

Bởi vậy, linh thạch phải đủ, phải đầy đủ.

Việc cải tiến Lan Chu càng phải nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây tận khả năng có đột phá.

Lúc này Lan Chu như chó đốm kia từng chút từng chút khôi phục nguyên trạng, nếu Ẩn Khí Phù vô dụng, vậy nói rõ phương án này có sai lầm, phương hướng không đúng thì đổi cách nghĩ khác, Đỗ Tử Đằng một bên gỡ xuống từng chút kết cấu ẩn khí, một bên suy tư.

Đương nhiên có thể khôi phục được còn may nhờ lúc ấy Thiết Vạn Lí cảm thấy không đáng tin cậy, không ghi chép kết cấu ẩn khí lên phôi thể Lan Chu, mà khảm từng đám lên, có thể gỡ xuống, nếu không, Lan Chu trông như chó đốm này nếu muốn khôi phục nguyên trạng, dù đi tìm Tư Thiếu Văn Tư đại minh chủ cũng chỉ có thể về lò nấu lại.

Đỗ Tử Đằng về lại vấn đề căn bản nhất: Lan Chu vì sao sẽ nhanh? Rốt cuộc tốc độ của nó do cái gì quyết định? Vì sao tu vi càng cao tốc độ Lan Chu sẽ càng nhanh? Tu sĩ với tu vi càng cao điều khiển Lan Chu rốt cuộc sẽ có điều gì khác nhau? Những quang mang này rốt cuộc là một trong những nguyên nhân của tốc độ, hay là nhân tố mang tính căn bản?

Chỉ tiếc sau khi Lan Chu nhận chủ chỉ có thể do chủ nhân điều khiển, nếu không bất kể là Thiết Vạn Lí hay Thôi Tuyệt Trần, chẳng sợ đi Chấp Sự Đường tìm Tiền Hữu Tài tới thử một lần, cũng có thể để cậu tìm được đáp án dễ dàng hơn.

Mấy ngày mò mẫm trước đó, cậu đã sớm quen thuộc vô cùng từng chút từng chút cấu tạo chỉnh thể của Lan Chu, nhưng cậu lại chưa từng đọc qua luyện khí, người có kinh nghiệm luyện khí phong phú như Thiết Vạn Lí cũng nói cải tạo Lan Chu khó như lên trời, sở dĩ có thể thêm vào dùng linh thạch điều khiển chỉ bởi vì Tụ Linh Phù Trận là do Đỗ Tử Đằng sáng chế, Lan Chu lại là pháp bảo của cậu, cậu rất rõ ràng chỗ nối tiếp đưa vào linh lực của hai bên, mới có thể không cần tốn nhiều sức.

Điều khiển pháp bảo sẽ biết cửa vào linh lực, nhưng sau khi linh lực tiến vào pháp bảo vận hành như thế nào, vậy thì không phải chuyện mà trở thành chủ nhân của pháp bảo là có thể biết được......

Xét đến cùng, tựa như phù chú, người sử dụng phù chú có thể thông qua thử nghiệm để biết sử dụng phù chú như thế nào, biết uy lực của phù chú, tức là đưa vào ban đầu và kết quả phát ra cuối cùng, nhưng trung gian rốt cuộc thực hiện như thế nào, ngoại trừ người vẽ phù, người ngoài rất khó biết được, đây có lẽ cũng là nguyên nhân Lan Chu nổi tiếng Tu Chân Giới mấy ngàn năm lại trước sau không có môn phái nào có thể phỏng chế.

Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên chợt lóe ý tưởng, cậu đồng thời gọi ra Tiểu Mộc Bổng và Lan Chu, nhưng lúc này đây, lực chú ý của cậu không còn chuyên chú lên Lan Chu nữa, mà tập trung trên người Tiểu Mộc Bổng, sau đó, cậu chậm rãi dẫn tâm thần của mình chìm vào trong Tiểu Mộc Bổng, thật giống như lúc này cậu đã hợp nhất với Tiểu Mộc Bổng, dùng một cây bút phù —— dùng mắt khắc họa phù chú để quan sát đường vận chuyển linh lực của Lan Chu.

Không có ai nói cho Đỗ Tử Đằng có thể làm như vậy hay không, làm như vậy rốt cuộc được hay không, cậu chỉ theo bản năng cảm thấy, nếu tâm thần tương liên, Tiểu Mộc Bổng có thể mượn linh lực của cậu, vậy cậu mượn năng lực khống chế linh lực của Tiểu Mộc Bổng để khống chế sự chuyển nhập linh lực của Lan Chu, đồng thời quan sát Lan Chu thì cũng nên có thể chứ nhỉ?

Đỗ Tử Đằng dẫn tâm thần chìm vào Tiểu Mộc Bổng không hề phát hiện rằng, trong nháy mắt tâm thần hòa hợp, hào quang màu tím thâm trầm lộng lẫy trên người Tiểu Mộc Bổng lại lần nữa lưu chuyển, màu sắc vốn đen sì như lại lui bước từng chút một.

Lúc này Đỗ Tử Đằng đã hoàn toàn đắm chìm trong thị giác tâm thần tương liên —— cậu thấy được rõ ràng, khi Tiểu Mộc Bổng nhẹ nhàng chọc lên phía trên "cửa vào linh lực" của Lan Chu, trong phút chốc đó, giống như thời gian tự động chậm lại trăm tỷ lần, từng điểm linh quang tựa như thủy ngân cuồn cuộn, chảy dọc theo vô số hoa văn phức tạp vi diệu, cơ hồ đồng thời khi linh quang chảy xuôi sẽ thẩm thấu đến những nơi khác trên thân thuyền, trên thân Lan Chu lại lần nữa tràn lên quang mang sặc sỡ kia, hử, quang mang này......!!!

Đỗ Tử Đằng còn chưa kịp dò xét xem sự ảo diệu trong đó đã cảm thấy một trận đau đớn, nháy mắt tiếp theo, thị giác kỳ dị kia sớm đã như thủy triều lui bước, đầu Đỗ Tử Đằng đau muốn nứt ra mồ hôi lạnh ròng ròng, cậu run rẩy lấy ra một viên linh đan khôi phục thần thức nhét vào miệng, hơn nửa ngày mới hòa hoãn được một hơi.

Sau đó cậu nghĩ lại mà sợ nhìn Tiểu Mộc Bổng nằm trên mặt đất, đậu má, thiếu chút nữa đã hút khô thần thức chủ nhân nhà mình rồi, mi rốt cuộc có biết cái gì gọi là trung thành tận tâm hay không, có một chút đạo đức chức nghiệp của pháp bảo bản mạng hay không!

Tiểu Mộc Bổng bình tĩnh nằm ở nơi đó, rõ ràng không nói gì, lại như đang trào phúng thầm lặng: Nếu không phải ta ngăn cách nối tiếp tâm thần trước một bước, cậu cho rằng hiện tại cậu còn có thể tung tăng nhảy nhót tới nôn máng ta?!

Đỗ Tử Đằng căm giận đá nó một cước, cuối cùng dù không cam lòng thế nào đi nữa, cũng vẫn thu hồi lại trong đan điền.

Khi cậu lại lần nữa vỗ lên thân thuyền mộc mạc của Lan Chu, xúc cảm lạnh băng ôn hòa khiến cậu dần dần khôi phục bình tĩnh, trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, thứ mà thị giác thần kỳ kia thấy được có lẽ cũng là sự ảo diệu lớn nhất của Lan Chu.

Chỉ tiếc thời gian quá ngắn, nhìn thấy được quá hữu hạn, hiện tại hồi tưởng lại cảnh tượng kia như núi tuyết nguy nga nối tiếp bình nguyên diện tích rộng lớn, nơi xuân về hoa nở, nước tuyết ào ào trút xuống phân liệt thành mấy đường sông tẩm bổ bình nguyên, nước ở mỗi một đường sông đều sẽ thấm vào mỗi một tấc đất đai, mà quang mang kia vi diệu nấp trong những đất đai đó —— đối ứng bên trong thân thuyền Lan Chu, khi linh lực từ linh mạch thẩm thấu vào, quang mang sẽ sáng lên.

Khó trách Ẩn Khí Phù của cậu chỉ có thể biến Lan Chu thành chó đốm, phạm vi tác dụng của mỗi một kết cấu ẩn khí vốn có hạn, lại bị những kinh mạch linh lực kia cắt ngang, đương nhiên không cách nào hô ứng với nhau, chỉ có thể tạo được tác dụng cục bộ.

Hơn nữa, Đỗ Tử Đằng có một loại trực giác, những hoa văn truyền linh lực kia không hề đặc thù, chẳng qua được thiết kế xảo diệu chút khiến linh lực có thể tận lực nhanh, tận lực đều đều phân phối lên thân thuyền, những quang mang kia, cũng chính là bản thân thân thuyền mới là nguyên nhân Lan Chu nhanh như vậy.

Ngồi ở bên trong Lan Chu, không có cách nào nhìn thấy được những quang mang đó, cho nên Đỗ Tử Đằng suy đoán, đây không phải đặc tính vật liệu chế tạo thân thuyền Lan Chu, hẳn là ở ngoài thân thuyền có thứ gì đó, cậu trầm ngâm một hồi tỉ mỉ vuốt sờ trong ngoài Lan Chu, quả nhiên có sự khác nhau rất nhỏ, sau đó, biểu cảm Đỗ Tử Đằng có chút cổ quái, chẳng lẽ nguyên nhân mà mấy ngàn năm nay những thiên tài tu chân không cách nào phá giải được sự huyền bí của Lan Chu là vì —— bọn họ đều để ý đến kết cấu truyền linh lực của Lan Chu, kỳ thật sự huyền bí lớn nhất của Lan Chu nằm ở...... tầng sơn bên ngoài thân thuyền?

Hóa ra không phải bởi vì kết cấu mà bởi vì vật liệu, Đỗ Tử Đằng cười than.

Chẳng qua như vậy, mọi chuyện hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc, phân tích kết cấu mới là việc cậu am hiểu, vật liệu...... vậy cần phải rõ như lòng bàn tay đối với đặc tính của toàn bộ linh vật Tu Chân Giới lại phải có kinh nghiệm luyện khí phong phú, hơn nữa, dựa vào trình độ sản lượng quý hiếm của Lan Chu là có thể suy đoán được, có lẽ thành phần sơn này tương đối trân quý...... Được rồi, vấn đề biến thành khảo sát tri thức đối với linh vật quý hiếm thậm chí là kỳ dị ở Tu Chân Giới, ừ, đối với tên ngố tu chân mà nói, Đỗ Tử Đằng chỉ đành uể oải giao giấy trắng.

Không phải cậu không muốn, mà là sắp xuất phát đi bí cảnh, cho dù có thể đến Yên Hải Các ngoại môn tìm kiếm, cũng phải có đối tượng tìm kiếm chứ? Trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi cậu cũng chỉ nhận thấy được sự dị thường của đặc tính lớp sơn đó, hoàn toàn không có cách nào phán đoán kỹ càng tỉ mỉ hơn, nếu muốn tiến thêm một bước, cậu còn cần dùng Tiểu Mộc Bổng để khảo sát một lần nữa, thời gian và độ khôi phục thần thức đều thật sự giày vò không nổi.

Nghĩ đến đây, Đỗ Tử Đằng lại căm giận nhéo nhéo ngón tay, tựa như Tiểu Mộc Bổng còn đang trong lòng bàn tay bị cậu bóp vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Ngay sau đó, Đỗ Tử Đằng lại ngẩn ra, thị giác vừa rồi kia...... loại cảnh tượng như thẩm tách căn nguyên vạn vật, nhìn thẳng năng lượng và kết cấu, hình như đã từng thấy ở nơi nào đó rồi......

Bỗng nhiên, Đỗ Tử Đằng xoay người nhìn thẳng Ma Kiếm Nhai —— Đúng rồi! Chính là lúc đó!

Khi xông lạch tới ba trăm bước cuối cùng, cậu rõ ràng đã sắp thất bại, lại hai lần gặp được chân thân những phi kiếm kia, thấy rõ được những linh lực và phù văn cấu thành phi kiếm chân chính sau lưng, mới có thể dùng phương pháp phù đạo, mà không phải đấu pháp theo ý nghĩa truyền thống xông qua Ma Kiếm Nhai.

Đỗ Tử Đằng lại lần nữa gọi Tiểu Mộc Bổng ra, lúc nhận chủ, cậu chỉ cảm thấy buồn nản đến cực điểm dưới sự mất mát thật lớn khi vô số linh thạch bay đi, hoàn toàn không nghĩ lại những dị trạng đó, hiện tại hồi tưởng lại, còn có mấy lần kêu gọi mơ hồ, có lẽ lúc chọn kiếm, cú ngã của cậu vốn dĩ không phải việc ngoài ý muốn, mà là Tiểu Mộc Bổng lựa chọn cậu?

Đỗ Tử Đằng chọc chọc Tiểu Mộc Bổng đen tuyền, nheo mắt nói: "Nói! Mi nhất quyết muốn đi theo ta rốt cuộc có âm mưu gì!"

Tiểu Mộc Bổng:......

Đậu má, cậu chỗ nào thấy ta mọc miệng có thể nói chuyện?!

Đối phương vẫn nằm thẳng tắp trong lòng bàn tay cậu, không hề nhúc nhích, cứ như vậy giả chết.

Cái thứ đen tuyền như cây củi này, đoạn thời gian này màu sắc lại trở nên nhạt đi chút xíu, ít nhất không còn bẩn như trước, lồi lõm bên ngoài cũng trơn nhẵn hơn, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, dường như...... còn béo một chút? Tựa như cải thiện thức ăn mà béo phì.

Sau đó, nghĩ đến hơn phân nửa thu nhập đoạn thời gian này của mình đều bị cái động không đáy đó nuốt mất, Đỗ Tử Đằng căm giận quát: "Nói! Có phải mi thấy trên Vân Hoành Phong linh thạch của ta nhiều nhất mới bám lên ta phải không!"

Tiểu Mộc Bổng:......

Cậu...... thật sự để mắt chính cậu rồi đó.

Rõ ràng cái thứ đồ vứt đi này không cách nào mở miệng, nhưng Đỗ Tử Đằng vẫn hiểu được sự khinh bỉ thầm lặng của đối phương, Đỗ tiểu gia cười lạnh một tiếng: "Thế nào, xem thường tiểu gia?" Sau đó cậu chọc Tiểu Mộc Bổng nói từng câu từng chữ: "Đừng tưởng rằng mi trâu bò bao nhiêu, hiện tại còn không phải đồ tham ăn dựa vào tiểu gia bao dưỡng?"

Bao dưỡng!!!!!!

Đồ tham ăn?!!!!!

Đỗ Tử Đằng khoanh tay cười lạnh: Làm việc không tích cực cả ngày đút không no, còn kén ăn ị ị, nếu không phải không có cách nào vứt đi, tiểu gia mới không làm việc mua bán rõ ràng lỗ vốn này đâu!

Ngay sau đó cậu bi thương nghĩ mình lại xót cho thân, nói: "Ta biết mà, quá hoàn mỹ dễ bị ông trời đố kị, tiểu gia ta nhất định quá anh tuấn quá có tài hoa, mới có thể dẫn tới thứ đồ vứt đi như vậy, aiz."

Tiểu Mộc Bổng:......

Lần này đã hoàn toàn không cách nào nôn máng.

Đỗ Tử Đằng thu hồi Lan Chu và Tiểu Mộc Bổng, được rồi, nếu hai cái đồ tham ăn lớn nhất này tạm thời không có cách nào, vậy nhắm mắt làm ngơ đi. Có thể chuẩn bị đầy đủ thêm một ít những phương diện có thể nỗ lực khác.

Đúng, còn có linh thạch!

Đỗ Tử Đằng chậc một tiếng, ngồi xuống trước bàn, nhấc bút lên, lần trước ở trên quảng trường cậu đã nghe thấy có đồng môn la hét 《 Vân Hoành thủ tịch truyện 》 còn có thể viết tiếp hay không, lúc ấy còn có đồng môn phản bác, thuyết thư đã viết hai chữ "Kết Thúc" lên câu chuyện rồi, còn viết tiếp như thế nào.

Hừ, tiểu gia sẽ cho những tên Tu Chân Giới không kiến thức mấy người biết, kết thúc?

Đỗ Tử Đằng đề bút viết xuống một hàng chữ mở đầu: "Phiên ngoại một, đại điển Kim Đan."

Nhân vật của bảy đại môn phái lên sân khấu sinh động như thật chảy xuôi dưới ngòi bút của Đỗ Tử Đằng, có thể thấy Tu Chân Giới sẽ lại gợn lên một trận triều dâng, cũng có thể thấy sẽ có một số lớn linh thạch lại lần nữa chảy về phía hầu bao của Đỗ tiểu gia.

Hóa bi phẫn thành động lực vẫn luôn là sức đẩy kiếm linh thạch lớn nhất đời này của Đỗ tiểu gia, cho nên rất khó nói, ai biểu "đồ tham ăn" trên tay càng ngày càng nhiều chi.

Chẳng qua, khi mọi người thúc giục canh tân phát hiện tác giả đã đi bí cảnh trải qua nguy hiểm thì không biết sẽ nghĩ thế nào.

Tất cả việc xảy ra trong sân viện tồi tàn này tối nay, đối với Vân Hoành Phong nguy nga mà nói, quá nhỏ bé không đáng kể. Không có ai sẽ biết, khi một tu sĩ nho nhỏ ý thức được rằng bản thân có thể quan sát được năng lượng và kết cấu, lại hoàn toàn nắm giữ được kỹ năng này, rốt cuộc sẽ có ý nghĩa gì với Tu Chân Giới.

.

Quyển thứ hai: Vân Hoành (Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro