Q2 Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 69 Cùng nhau chơi đùa đi

Phía trên quảng trường là một cảnh tượng khác, sư trưởng các môn phái đều đang tham gia yến tiệc trong điện, bên ngoài Hoành Tiêu kiếm phái đương nhiên cũng có linh thực linh tửu chiêu đãi một chúng đệ tử, dưới trường hợp mấy vạn người, đương nhiên không có khả năng chu đáo mọi mặt như đại điện Tàng Kiếm, huống chi, Hoành Tiêu kiếm phái cũng không phải tác phong xa hoa lãng phí, chỉ bày lên đồ ăn nước uống ở mấy địa điểm trên quảng trường cung cấp cho các đệ tử dùng.

Dưới trường hợp thoải mái như vậy, Đỗ Tử Đằng lại vội như con quay, không biết vì sao, Vân Uyển tới chào hỏi còn chưa tính, bọn họ cùng tu phù đạo, sau lại có hợp tác, coi như có giao tình, ừm, Vân Dung kia cũng tới...... Được rồi, xem trên mặt mũi của tấm Vân Sa kia, miễn cưỡng coi như không đánh không quen nhau đi, nhưng mà hai người các cô ai có thể nói cho tôi một chuỗi cô nương với tên mở đầu chữ "Vân" theo phía sau các cô là có ý gì? Còn có vô số ánh mắt nóng rực xen lẫn ghen ghét bắn phá đến, quả thực khiến đầu Đỗ Tử Đằng to như cái đấu.

"Vân Ninh sư tỷ, đây là Đỗ đạo hữu mà muội từng đề cập với tỷ." Vân Uyển mang vẻ mặt vui sướng, nói: "Đây là thủ tịch chân truyền của Vân Hoa sơn trang bọn ta Vân Ninh sư tỷ, tỷ ấy rất lợi hại."

Thủ tịch rất đáng giá sao? Đỗ Tử Đằng miễn cưỡng chắp tay thi lễ: "Vân Ninh đạo hữu."

Bộ dáng của Vân Ninh trong một chúng sư tỷ muội như hoa như ngọc chỉ tính là thường thường, hiếm thấy là loại hơi thở nhã nhặn thấm vào ruột gan: "Đỗ đạo hữu thứ lỗi, bởi vì Uyển Nhi nhắc tới rất nhiều lần, tò mò nhịn không được tới bái phỏng, bọn ta đường đột rồi."

Đỗ Tử Đằng xem trọng thủ tịch Vân Hoa sơn trang này thêm mấy phần, dù sao cậu chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng năm, đối phương cũng đã Trúc Cơ viên mãn xung kích Kim Đan, có thể bình dị gần gũi như vậy, đã coi như độ lượng cao thượng rồi.

Đỗ Tử Đằng cũng khách khách khí khí giới thiệu mấy vị sư huynh Phi Hào Viện với các cô, Phương Bình đứng trong ánh mắt giết chết người của một chúng tu sĩ bên ngoài cũng cảm thấy áp lực cực lớn, tiếp sau trực tiếp tìm cái cớ chuồn đi, Mạnh Lâm mặt đỏ tai hồng trả lời các loại câu hỏi tò mò ùn ùn không dứt về cuộc đời Tiêu Thần của một chúng nữ đệ tử, Lâm Tùng thì nhíu mày không kiên nhẫn lắm, chỉ ngại bởi lễ nghi mà trả lời có lệ, tự nhiên nhất thế mà là Đàm Anh, vừa không nịnh nọt lại có phong độ, giành được sự ưu ái của mấy vị nữ tu —— bị tóm lấy đương trường đi giới thiệu phong cảnh kiếm phái.

Đỗ Tử Đằng chỉ làm bộ không thu được ánh mắt cầu cứu của mấy sư huynh cùng viện, hừ, cho rằng quần áo của cậu dễ lột vậy sao? Hiện tại tiểu gia còn nhớ đó.

Vân Ninh thật ra là đối tượng khá dễ nói chuyện phiếm, có chừng có mực hiểu rõ thức thời, vừa sẽ không tẻ ngắt cũng sẽ không có vẻ quá nhiệt tình, Đỗ Tử Đằng một bên ha ha một bên nghi hoặc trong lòng: Những người này rốt cuộc tới làm gì?

Rất nhanh, Đỗ Tử Đằng lại gặp được Tân Thu Bình của Xuân Sơn Trì, chậc, lại một "người quen cũ", hơn nữa, đối phương thế mà cũng dẫn thủ tịch chân truyền đến, đương nhiên lại không thể thiếu một phen sáo rỗng, trong lúc nói chuyện phiếm bắt đầu làm thân, tìm xem sự giao thoa giữa đôi bên......

Sau đó, Liên Bình Giang cũng tới xem náo nhiệt, ông ta còn không chỉ đến một mình, mang theo ước chừng bốn năm tu sĩ trẻ tuổi có nam có nữ, nhìn dáng vẻ trang phục, có lẽ mỗi người đều có địa vị bất phàm.

"Ha ha, Đỗ lão đệ, mau tới làm quen, mấy vị này đều là công tử thiên kim trong nhà mấy vị minh chủ, tuổi các cậu gần nhau, vừa vặn thân cận một hồi, tiểu lão đệ này của ta là người rất thú vị, Tư thiếu, Hoàng thiếu, Lôi tiểu thư, mấy vị làm quen cậu ta đi nha, nhất định sẽ không cảm thấy nhàm chán đâu, ha ha ha ha ha ha. Xem ta nói nhảm nhiều quá này, người trẻ tuổi các cậu chậm rãi trò chuyện, chậm rãi trò chuyện đi."

Sau đó là Diệu Tư thư viện......

Nhìn thủ tịch chân truyền họ Mao kia, đối phương dù phong độ nhanh nhẹn ôn tồn nho nhã như thế nào đi nữa, Đỗ Tử Đằng thật sự cũng không dậy nổi được hứng thú đi hỏi thăm tên họ đối phương.

Đỗ Tử Đằng bắt đầu đau đầu, rất đau đầu, đám con cưng của trời như mấy người chẳng lẽ không phải nên ở trong đại điện Tàng Kiếm vây quanh tên khốn Tiêu Thần kia sao? Chạy tới chỗ tiểu gia tụ tập làm gì?!

Hơn nữa, Đỗ Tử Đằng dần dần phát hiện, những người trẻ tuổi với lai lịch không nhỏ đó cũng không lạ nhau, hiếm thấy nhất là, lúc họ chào hỏi nhau thế mà không khiến Đỗ Tử Đằng cảm thấy bị lạnh nhạt, không không được tôn trọng nửa phần, hiển nhiên, các đệ tử này đều không phải hạng người chỉ biết tu hành không biết tục vụ, có một số thủ đoạn giải thích, trong mắt Đỗ Tử Đằng dù còn non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra được phương hướng bồi dưỡng của sư môn —— Thật sự mẹ nó đây rõ ràng là đoàn thể nhỏ người nối nghiệp tương lai của các thế lực đỉnh cấp Tu Chân Giới mà, kẹp tiểu gia ta ở bên trong tính làm gì nha a a a a a!

Đỗ tiểu gia đáng thương, muốn trách thì trách phen miêu tả sự tích bỏ thêm dầu của Tiêu Thần đi, ách, từ ý nghĩa nào đó mà nói, một giới càng cao cấp thì càng không có bí mật đáng nói, truyền âm gì đó chỉ là tầng quần chip —— làm cho cả quy trình chỉ thêm một bước lột ra nữa mà thôi.

Bởi vậy, mấy mao đầu tiểu tử, các tiểu cô nương đó luôn nhịn không được đặt ánh mắt mà bọn họ tự cho là bí ẩn kỳ thật trần trụi lên người Đỗ Tử Đằng tò mò lưu luyến, Đỗ tiểu gia hoàn toàn xù lông: "Các vị không cần đi bái phỏng Tiêu chân nhân sao? Hắn ở trong đại điện Tàng Kiếm đó."

Một đám con cưng của trời đó tức khắc ngây ngẩn cả người, tuy rằng nghe nói đủ loại sự tích ra bài không dựa theo kịch bản của Đỗ Tử Đằng, nhưng phương thức đuổi người quang minh chính đại hoàn toàn không vòng vo như vậy, bọn họ quả thật chưa từng gặp qua trong giới này.

Đỗ tiểu gia lại hoàn toàn không cảm thấy mình làm như vậy là thất lễ hoặc là sẽ đắc tội mấy con rồng cháu tiên đời thứ N không thể đắc tội nổi đó: "Hay mấy người muốn đánh giá ta thì có thể dùng con mắt không? Đừng che cũng đừng nghiêng, như vậy sẽ không thấy rõ được dung nhan anh tuấn của tiểu gia đâu."

Vân Ninh nhịn không được "Phụt" một tiếng bật cười, ngay sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu cười to, tiểu tử này thật sự rất thú vị. Ai cũng không có ý dời bước về đại điện Tàng Kiếm, đi theo trưởng bối luôn không được tự nhiên, huống chi nơi này còn có một tiểu tử rất thú vị, lại càng sẽ không đi, ha ha.

Đỗ tiểu gia hoàn toàn không biết hàm nghĩa của Tinh Diệu Cung, tại đây điên cuồng nôn máng người nào đó chưa tận hết nghĩa vụ của chủ nhà dắt đám ngớ ngẩn muốn xem xiếc khỉ kia đi —— Hiện tại Tiêu Thần người ta đã bắt đầu phải chơi đùa với đám lão nhân rồi, không thể hòa trộn với đám người trẻ tuổi nữa nha oa ha ha ha

Lúc này trong đại điện Tàng Kiếm cũng là lúc yến tiệc đang say, rất nhiều môn phái trời nam biển bắc, ngoại trừ kết giao trùng hợp trên đường du lịch, thì trường hợp như vậy đã là cơ hội làm quen thích hợp nhất, trong lúc chuyện trò nhiệt tình cũng không có ai phát giác, như Tiêu Thần, trưởng lão Chấp Sự Hoành Tiêu kiếm phái, người dẫn đầu các môn phái đã lặng yên rời tiệc.

Hoa Nghi buồn bực không vui một mình nốc điên cuồng, khi y ý thức được rằng Tiêu Thần sẽ tham dự vào sự vụ mà y vĩnh viễn cũng không cách nào tham dự, liệt hỏa băng tuyết hỗn loạn trút xuống trong ngực, cuối cùng khí huyết cuồn cuộn không kiềm chế được.

Bên trong hậu điện, Tiêu Thần quả thật đang cùng nhau chơi đùa với một đám lão nhân.

"Việc này...... Tiêu chân nhân?" Hiển nhiên, tiểu đồng bọn lần đầu tiên đạt được tư cách chơi đùa, đặc biệt là khi tuổi tác ngươi chỉ có một phần mấy của người ta, luôn không thể hoàn toàn phục người.

Tiêu Thần gật đầu cười nói với Vu Thận đang đặt câu hỏi: "Sư tôn đã từng giao phó, chắc hẳn thành chủ cũng dặn dò với ngài rồi."

Mấy người khác âm thầm có chút buồn cười, Bích Nguyệt Thành này thật sự là, trên địa bàn của người ta, đừng nói hôm nay có chuyện Tinh Diệu Cung, dù là ánh mắt trước khi đi của Trường Tiêu chân nhân cũng không dễ chịu đựng được, một phó thành chủ như ngươi lại khiêu khích như thế, há có thể lấy được chỗ tốt? Thấy chưa, bị người ta giáp mặt vả mặt nói ngươi không làm chủ được rồi đó?

Vu Thận nhìn đối phương cười chân thành ôn hòa không có nửa phần sơ hở, sự chán ghét đối với Hoành Tiêu kiếm phái trong lòng càng sâu hơn một tầng.

Tiêu Thần không có công sức đâu đi dây dưa với gã, hiềm khích giữa hai phái tồn tại đã lâu, chỉ cần không có trở ngại mặt mũi thì thôi, không cần so đo mấy việc nhỏ không đáng kể đó.

"Chư vị trên đường tu hành đều xem như tiền bối của Tiêu mỗ, cuộc thương nghị hôm nay do Tiêu mỗ thay sư tôn dự thính thật sự là bất đắc dĩ, tiếp đón chư vị không được chu đáo là lỗi của Hoành Tiêu kiếm phái ta." Tiêu Thần đứng dậy hành lễ, cách nói năng phong thái đều không thể bắt bẻ, khiến các loại lấy cớ của Vu Thận đều bị bóp chết toàn bộ.

Các vị chưởng môn liếc nhau, đều cảm thấy sợ rằng Tiêu Thần này không phải hạng người dễ ở chung, nếu vì tuổi tác tu vi của đối phương mà coi khinh thì có lẽ sẽ không cẩn thận vấp ngã đó.

"Tiêu chân nhân, chúng ta cũng không phải người ngoài, cần gì như thế?"

"Đúng đúng, Trường Tiêu chân nhân đã giao phó rõ ràng, sau này địa vị cậu cao quý là chưởng tọa Tinh Diệu Cung, nhất cử nhất động đương nhiên có thể đại biểu Hoành Tiêu kiếm phái."

Tiêu Thần mỉm cười cảm tạ sau đó ngồi xuống, ít nhất trong mấy vòng kế tiếp, chỉ cần hắn không có sai lầm rõ ràng, ai cũng không thể dễ dàng đá hắn ra khỏi ván cờ này.

Trưởng lão Chấp Sự ngồi một bên hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, cảm thấy mình theo tới là tự mình đa tình kỳ thật hoàn toàn không cần thiết, nhìn thủ đoạn lấy lui làm tiến của Tiêu Thần, thủ đoạn như nhu mà cương được dùng thuận tay như thế, khóe miệng ông không khỏi nhếch lên, thật sự khỏi nói, lúc thủ đoạn của tiểu tử này không đối phó đồng môn mà đối phó ngoại phái, thoạt nhìn khá là cảnh đẹp ý vui, khó trách nhiều tiểu cô nương bên ngoài mê đến thần hồn điên đảo như vậy.

Vì thế, lão nhân gia ông dứt khoát ấn một pháp quyết nhắm mắt đả tọa tại chỗ, xem hội nghị đầu sỏ cao cấp nhất Tu Chân Giới là phòng tĩnh tu.

"...... vậy thỏa thuận như thế đi, nếu Tiêu chân nhân tự mình đến Phá Hiểu bí cảnh thì đương nhiên tốt nhất."

"Tư minh chủ, Lan Chu bên phía ngài ......"

"Chư vị yên tâm, đây đã là quy củ cũ nhiều năm, bốn nhà Tư, Hoàng, Giang, Lôi ta chắc chắn mang đủ tộc nhân trung tâm chuẩn bị kỹ phôi tàu chờ tin lành của Tiêu chân nhân ở Tây Hoang."

"Được, vậy dựa theo quy củ cũ, dựa vào số lượng Tinh Tinh Trần Quang để phân phối Lan Chu, đến lúc đó để được bay qua Tiêu Hà thì phải xem thủ đoạn của bản thân mỗi người rồi! Ha ha ha ha!"

Kế sách đã được định, Tiêu Thần lần lượt tiễn các chưởng môn đến điểm truyền tống ở đại trận hộ sơn.

Hạ Hầu Dục Minh cố ý thả chậm bước chân, Tiêu Thần 'nghe huyền ca mà biết nhã ý': "Không biết Hạ Hầu chưởng môn có chuyện gì......?"

Hạ Hầu Dục Minh nói: "Mấy lần gần đây trong Phá Hiểu bí cảnh biến động kịch liệt khác thường, Tiêu chân nhân lần trước đã đi qua rồi, mấy đệ tử của ta tương đối không nên thân......"

"Cần gì ngài dặn dò, ta nhất định chiếu cố như sư huynh đệ đồng môn."

"Như thế thì đa tạ. Ngoài ra," Hạ Hầu Dục Minh lại bắt đầu do dự: "Ba tháng trước, Xuân Sơn Trì ta có ba đệ tử lần lượt mất tích ở lân cận Yến Sơn, hai đệ tử chân truyền mà ta phái đi điều tra cũng có đi không về, sau đó ta lại tự mình đi một lần, cũng hoàn toàn không có tin tức, nhưng thoạt nhìn nhất định không thoát được quan hệ với tà môn."

Sắc mặt Tiêu Thần đông lại: "Đa tạ ngài đề điểm."

Xuân Sơn Trì cách Yến Sơn không tính xa, cửa vào Phá Hiểu bí cảnh chính ở bên trong dãy núi Yến Sơn, lần trước Tiêu Thần gặp phục kích đã có thể thấy được sự kiêu ngạo của tà môn, lúc này lại dám lui tới ở lân cận Xuân Sơn Trì, quả thực không cách nào khiến người ta không nghi ngờ: Bọn chúng chắc chắn đang theo dõi Phá Hiểu bí cảnh.

Hạ Hầu Dục Minh thấy Tiêu Thần đã có thể một mình đảm đương một phía, không khỏi thầm than phúc khí Trường Tiêu thật tốt, nếu ngày nào đó nghe nói Trường Tiêu trở thành người phi thăng thành công đầu tiên ở Tu Chân Giới, ông cũng sẽ không quá kinh ngạc, có thể thoát thân từ trong những tục vụ kia để chuyên tâm tu hành, chắc chắn tiến triển cực nhanh, huống chi cảnh giới của Trường Tiêu vốn đã khó lường.

Sau khi tạm biệt Hạ Hầu Dục Minh, Tiêu Thần nhíu mày cân nhắc, lần này chuyện Phá Hiểu bí cảnh lại thêm biến số.

======================================================

Mà Đỗ Tử Đằng bên này bị các lộ thiên kiêu / thiên kiều hoa vây xem làm cho chịu không nổi, trực tiếp xoay người chuẩn bị đi, lập tức có người hét lên: "Đỗ đạo hữu dừng bước! Ngươi muốn đi đâu?" "Đỗ đạo hữu, chúng ta còn chưa thảo luận xong biện pháp đổi điểm của ngươi đâu!" "Còn có nghe nói chỗ vui chơi ở Tiên Duyên Trấn không tệ, không bằng mang bọn ta tới hiểu biết một chút đi nha......"

Đám người này ngày thường ở trước mặt đồng môn tuyệt đối không thể nói ra mấy câu mang theo vài phần vô lại đó, nhưng không biết vì sao, Đỗ Tử Đằng có loại kỹ xảo khiến người ta không có cách nào nói chuyện đứng đắn.

Đối với việc này, Đỗ tiểu gia ha ha một tiếng, ánh mắt đảo qua toàn thể đám con rồng cháu tiên kia: "Vậy thì xin lỗi, người có ba vội mà."

Mọi người sửng sốt.

Lúc này Đỗ Tử Đằng hình như một chút cũng không "vội", cậu thong thả ung dung giải thích thêm một bước: "Như chư vị thấy đó, tại hạ chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng năm, chưa Trúc Cơ, chưa Trúc Cơ đương nhiên không có cách nào tích cốc rồi, đã phải ăn tạp vật phàm tục, thì ngũ cốc luân hồi......"

Mặt các vị thiên kiêu đã bắt đầu xanh mét, ừ, Đỗ tiểu gia rốt cuộc vẫn dùng hạn cuối của mình đánh bại đám kiêu / kiều tử không có cách nào so với cậu đó: Hạn cuối của Đỗ tiểu gia sâu không lường được, bọn họ quả thật không cách nào so.

Thân ảnh nghênh ngang phất tay rời đi của Đỗ Tử Đằng thấy thế nào cũng khoe khoang thế đó, khiến đỉnh đầu đám người treo vô số sọc đen.

Vân Dung trợn mắt há hốc mồm nhỏ giọng hỏi Vân Uyển: "Tiểu tử họ Đỗ đó...... Ngày thường cũng như vậy?" Hay chỉ lúc này bị dọa choáng? Cậu ta có biết trước mắt đều là nhân vật gì không? Không thấy nhiều tu sĩ trên quảng trường tự động né xa ba thước lại cực kỳ ao ước ngưỡng mộ như vậy sao?

Vân Uyển nghiêm túc suy nghĩ.

Lúc này các tu sĩ trẻ tuổi của danh môn đại phái cũng bất chấp sự phong độ, đều vểnh tai đợi đáp án của Vân Uyển.

Thanh âm thanh thúy của Vân Uyển trả lời: "Ngày thường cậu ta không phải như thế......"

Chẳng lẽ cố ý làm ra bộ dáng đó trước mặt bọn họ để hấp dẫn sự chú ý? Các tu sĩ trẻ tuổi có chút thất vọng, người có địa vị tôn quý luôn từng thấy qua đủ loại phương pháp nịnh bợ kỳ hoa, không phải mới thấy lạt mềm buộc chặt với lòe thiên hạ, chẳng qua hiếm khi gặp được một người hành sự thú vị như vậy...... Aiz, thật sự mất hứng.

"...... hôm nay cậu ta có lễ phép hơn...... ừm, chú ý dáng vẻ hơn ngày thường nhiều, ngày thường dù là trưởng lão Kim Đan ngoại môn, cậu ta cũng trực tiếp chống đối. Lần trước ở Yên Hải Các ngoại môn Hoành Tiêu kiếm phái, trưởng lão Kim Đan kêu cậu ta giao linh thạch mới được cho vào, muội thấy cậu ta trực tiếp nói năng hùng hồn đầy lý lẽ quở trách trưởng lão đến mức không còn gì để nói, cuối cùng vẫn thả cậu ta vào đó."

Mọi người:......

Đột nhiên cảm thấy mình lăn lộn thật thất bại mà, đệ tử chân truyền / thủ tịch / thiếu minh chủ / thiếu chưởng môn thì sao? Ở trước mặt trưởng bối Kim Đan đều phải ngoan ngoãn nghe lời, khi nào mới có thể tự (càn) tại (quấy) một phen hãnh diện được như vậy chứ!

Mà toàn cảnh câu chuyện Vân Uyển không nhìn thấy được là: Đỗ Tử Đằng nơi nào được cho vào, là bị trưởng lão Kim Đan không thể nhịn được nữa túm vào đổ sạch linh thạch trên người bị trực tiếp nhét vào Yên Hải Các.

Lúc này Đỗ Tử Đằng đang cầm một hũ Hòa Hòa Tửu không biết túm được từ chỗ nào, đang chuẩn bị uống một mình tiêu trừ lửa giận cho mình, lại nghe thấy một thanh âm nói: "Đỗ sư đệ quá không nghĩa khí rồi, rượu ngon vậy mà không tìm ta cùng thưởng thức."

Đỗ Tử Đằng: Đậu má!!! Tiểu gia chỉ muốn làm một mỹ nam tử an an tĩnh tĩnh thôi mà làm sao khó như vậy!!!

Quay đầu, hóa ra là Vương Hổ.

Lần trước Đỗ Tử Đằng nhận được một ân tình lớn của ông ta, bấy giờ mới bày ra một gương mặt tươi cười, hai chén rượu: "Hổ huynh, ngồi."

Vương Hổ cười ha ha: "Hôm nay ta trợ lý tạp vụ trên quảng trường này, vừa rồi chỉ là trêu ghẹo Đỗ huynh đệ mà thôi."

Đỗ Tử Đằng cười ha ha, cũng không ngại: "Còn chưa cảm tạ huynh về sách phù lần trước đâu, ngồi xuống uống hai ly rồi hẵng đi, nhiều đệ tử bận bịu như vậy cũng không thiếu một mình huynh, nghỉ một chút không có gì đáng ngại."

Vương Hổ thuận thế ngồi xuống, hai người đối ẩm mấy chén, Vương Hổ thấy lân cận không ai, ép thấp thanh âm nói với Đỗ Tử Đằng: "Kỳ thật chỉ là tới nhắc một chuyện cho Đỗ huynh đệ."

Ông ta chỉ dùng tay chấm viết một chữ "Cảnh", rồi chắp tay thi lễ cười rời đi.

Đỗ Tử Đằng lại cười lạnh phía sau ông ta, Vương Hổ tướng tá lang sói, đặc biệt tới nhắc nhở? Sợ rằng muốn cậu với Cảnh gia đấu nhau để được lợi từ giữa mới đúng nhỉ? Tiểu nhân bực này chỉ biết thủ đoạn chả ra gì bực đó, hoàn toàn không cần để ý tới.

Về phần Cảnh gia, nghĩ đến tin tức lần trước của Lâm Tùng, Đỗ Tử Đằng cảm thấy rất phiền, cậu cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian tại loại chuyện này, thậm chí trong khoảng thời gian này cậu còn chả để ý tới Cảnh gia, nếu Cảnh gia an phận thủ thường, cậu sẽ không truy cứu tất cả trước kia nữa. Chẳng qua cố tình có người nhìn không thoáng, nhất quyết muốn tông lên họng súng của Đỗ tiểu gia, Đỗ Tử Đằng đã bắt đầu tính toán biện pháp 'một lần vất vả suốt đời nhàn nhã'.

Chẳng qua tính đến tính đi, đều lách không thoát được Hoa Nghi chân nhân, đó dù sao cũng là Kim Đan, phải đối phó một Kim Đan thì làm sao 'một lần vất vả suốt đời nhàn nhã' đây?

Đỗ Tử Đằng cảm thấy thật sự bực bội cực, nói đến nói đi, vẫn do tu vi cậu không đủ, nếu cậu có tu vi như Tiêu Thần thì còn tính cái rắm đó, trực tiếp rút kiếm chém rồi, đôi trai gái của Cảnh gia còn dám ngấm ngầm giở trò sau lưng sao?!

Đỗ Tử Đằng nắm chặt sách phù trong tay, trong lòng càng hạ quyết tâm, bất kể thế nào nhất định phải đi suối Linh Tủy, hiện tại tu vi đã thành mặt yếu lớn nhất của cậu rồi, bất kể thế nào cũng phải nhanh chóng bổ khuyết.

Vốn lúc xông lạch, cậu từng ủy thác Giản Trạch đi thu thập mấy sách phù, phù chú để nghiên cứu, sau đó cũng dần dần quên lãng, không biết Vương Hổ biết được tin tức này từ đâu, lại nghe nói cậu đi phù đạo, trong quá trình vận chuyển sự vụ Tiên Duyên Trấn, trong tay Vương Hổ có không ít chỗ cần Đỗ Tử Đằng chiếu cố, cũng liên tục tặng cậu không ít đồ, vì để làm an lòng hợp tác của Vương Hổ, Đỗ Tử Đằng cũng xét thu một phần, sách phù chính là một trong số đó.

Phỏng đoán về suối Linh Tủy của Đỗ Tử Đằng chính là đến từ đó. Quyển sách này bề ngoài xem chỉ là quyển sách ghi chép phù chú, hỗn độn không thể tả, nhưng mà, Đỗ Tử Đằng từng dùng đạo phù chú phân tích qua, phát hiện hóa ra là bản đồ Phá Hiểu bí cảnh, suối Linh Tủy rõ ràng là một trong số đó. Cậu lật xem tư liệu Yên Hải Các cũng dần dần có hiểu biết về tình huống trong Phá Hiểu bí cảnh, về tình hình của suối Linh Tủy. Nếu không, dựa vào nguồn gốc tin tức của tên ngố tu chân Đỗ Tử Đằng, Linh Tủy là cái gì cậu cũng chưa chắc biết.

Tâm tư Thiết Vạn Lí thẳng thắn, chưa từng hỏi tỉ mỉ. Đỗ Tử Đằng cũng không muốn nói ra giao dịch lung tung lộn xộn giữa mình và Vương Hổ để đi thiêu óc Thiết Vạn Lí, chỉ báo tin tức mà mình lấy được từ đó cho Thiết Vạn Lí.

Mà từ kết quả lần trước Tiêu Thần đi để xem, tình hình bên trong bí cảnh chẳng hề lạc quan, lần trước các đại môn phái tổn thất nhiều đệ tử như vậy rồi mà lần này vẫn phái người đi vào, hiển nhiên, hành trình bí cảnh rèn luyện đệ tử gì đó chỉ là cái cớ để che giấu, đệ tử đều chết hết rồi còn rèn luyện cái rắm đó!

Nhưng rốt cuộc những danh môn đại phái đó tính toán gì, tin tức Đỗ Tử Đằng có hạn, trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng mọi chuyện liên quan đến kế hoạch tu hành của cậu, nếu cậu quyết định ứng phó toàn lực thì sẽ không lùi bước, hiện tại còn lại chính là chuẩn bị thỏa đáng mấy công tác trong Lan Chu, chẳng qua mấy vị sư huynh......

Đại điển kết thúc, trên đường quay về, Phương Bình say khướt ôm lấy Đỗ Tử Đằng nói: "Đỗ sư đệ, yên tâm đi, đừng sợ, lần này bọn ta sẽ đi cùng đệ!"

Đỗ Tử Đằng không nhịn được bật cười, Phương sư huynh còn xem mình là tên ngốc mà ngày đầu tiên tới Vân Hoành Phong, ngay cả đi đường cũng sẽ rớt xuống đường núi sao?

Sau đó, cậu nghiêm túc nói với Phương Bình: "Không, sư huynh vẫn nên đừng đi, nếu thích vẽ phù, thì nghiêm túc thanh thản ổn định vẽ phù đi, làm chuyện mình thích, không cần do dự, cũng không cần hối hận."

Sự chân thành tha thiết trong những câu nói bình đạm đó khiến Phương Bình nửa tỉnh nửa say ngơ ngẩn.

Sau đó, Đỗ Tử Đằng lại nói: "Phương sư huynh, huynh và Mạnh sư huynh, Đàm sư huynh chỉ từng vẽ phù, chưa từng đấu pháp, Phá Hiểu bí cảnh lần này không thể so với lần trước, đệ sợ lúc biến cố xảy ra, trưởng bối sư môn cũng chưa chắc có thể kịp thời bảo hộ mọi người. Điểm công tích trên tay các huynh đủ để đổi Trúc Cơ Đan rồi, nếu chỉ vì đi theo đệ, vậy thì rất không cần."

Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên cười rộ lên: "Đệ chính là phù tu đã xông qua Ma Kiếm Nhai đó! Các sư huynh xông qua Ma Kiếm Nhai rồi hẵng đến nói cùng đi với đệ đi!"

Mạnh Lâm vỗ một phát lên ót cậu: "Tiểu tử thúi! Không lớn không nhỏ!"

Phương Bình không biết rốt cuộc là say hay tỉnh, nghiêng đầu mơ mơ màng màng suy tư sau một lúc lâu vậy mà nói: "Ừ, ta nhất định phải xông qua Ma Kiếm Nhai!"

Khiến Đỗ Tử Đằng nghe thấy mà dở khóc dở cười, ngày đó Phương Bình khuyên cậu không nên suy nghĩ viển vông, cậu còn nhớ rõ từng câu từng chữ đó, làm sao khi bản thân sư huynh suy nghĩ viển vông thì hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý vậy?

Đàm Anh ngoài cảm động, còn đang tính toán xông qua Ma Kiếm Nhai rốt cuộc phải làm công tác chuẩn bị gì, hoặc có thể đi hỏi bọn Vân Uyển lúc ấy đã chuẩn bị như thế nào, ngươi nói đi hỏi Đỗ Tử Đằng? —— Kỳ hạn xuất phát bí cảnh sắp tới, vẫn nên để cậu an tâm chuẩn bị đi.

Trong lòng Đàm Anh không hề tức giận chút nào, tuy Đỗ Tử Đằng chỉ nói lời vui đùa, nhưng kỳ thật không sai, tình hình hiện tại của bọn họ, dù đi cũng sẽ chỉ liên lụy đồng môn, cho tới nay đều là Đỗ Tử Đằng làm rất nhiều cho Phi Hào Viện, nếu may mắn làm sư huynh, vậy cũng phải chú ý tôn nghiêm của sư huynh, làm sao có thể để tiểu tử này đi phía trước chứ.

Trong gió đêm nhè nhẹ, mùi thơm thức ăn hương ngát linh tửu, còn có sự vui sướng cười vui trên quảng trường đã bị ném lại xa phía sau, kỳ sơn dị thủy của nội môn kiếm phái khi tới cũng đã biến mất sâu bên trong hoàng hôn, mà tất cả tương lai cũng như hiện tại, được giấu trong chỗ sâu nhất của bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro