Chương 1: Tên ma quỷ đó mỉm cười nói, xuống địa ngục đi, cùng chỗ với tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùm ——!

Không khí mang theo hơi nóng phả vào mặt, đá vụn bị nổ bắn tung tóe trong không trung. Bức tường chịu không nổi áp suất mà đổ sụp, từng vòng một từ xa đến gần, bức tường bên trong ngọn lửa rơi xuống từng mảng như một cơn mưa, đem ánh đèn lập lòe cùng tiếng người ồn ào ngăn cách ở bên ngoài.

"Trung tâm chỉ huy, yêu cầu tiếp viện, yêu cầu tiếp viện!"

"Đội trưởng Giang đâu, đội trưởng Giang đâu rồi."

"Không hay rồi, đội trưởng Giang xông vào rồi! Nhanh nhanh nhanh!! ...."

........

Địa ngục hóa thành khối màu loang lổ méo mó, tạp âm ồn ào đã rút lui như thủy triều, bàn tay vịn tường bị bỏng, máu chảy ra từ kẽ tay bị lửa nóng làm cho bốc hơi nhanh chóng. Nhưng anh hoàn toàn không thấy đau, cũng không nghe thấy gì cả, toàn bộ thế giới chỉ vang lên tiếng thở dốc khàn khàn của chính mình, sau đó anh giơ súng về phía ma quỷ đang chậm rãi bước ra từ trong biển lửa....

Đoàng!

Thân ảnh càng ngày càng gần.

Đoàng!

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Viên đạn trúng vào ma ảnh hư ảo, giống như xuyên qua không khí, lặng yên không một tiếng động rơi vào lửa lớn.

Anh buông thõng tay, khẩu Shiki 92 rơi xuống trước mặt, ở trong biển lửa phát ra tiếng cùm cụp nhỏ bé không đáng kể.

"Tôi ở đây." Anh nghe thấy âm thanh như rắn độc vang lên ở phía sau, mang theo ý cười lạnh băng nhẹ nhàng phủ bên tai, sau đó có một bàn tay mơn trớn gò má, nói: "Giang Đình, tôi ở đây."

Lần thứ 1001, anh tỉnh lại từ trong mộng, nhưng bất luận cố sức thế nào, đều không nhìn rõ thân ảnh được phản chiếu trong mộng.

"Xuống địa ngục đi, cùng một chỗ với tôi." Thân ảnh đó mỉm cười nói: "Mọi thứ cậu đều đã kết thúc rồi.... Vĩnh viễn kết thúc rồi."

Anh nhắm mắt lại, một tia ý thức cuối cùng nghe thấy tiếng xe cứu hỏa gào thét tới gần, tiếng còi cảnh sát từ xa chạy lại. Nhưng ngọn lửa đột nhiên bùng lớn đã nuốt chửng mọi thứ, mặt đất rung chuyển và nứt ra, vô số ma trảo vươn ra, đem anh đang sống sờ sờ kéo vào vực sâu thăm thẳm không thấy mặt trời....

***

Ba năm sau, thành phố Kiến Ninh.

Giang Đình mở mắt.

Ánh mặt trời bên ngoài tấm rèm mỏng chiếu vào phòng bệnh, vách tường sạch sẽ như tuyết trắng phản chiếu ra ánh sáng, giọng nói nhẹ nhàng của y tá qua cánh cửa khép hờ bay vào phòng:

"Giường 538 hôm nay làm thủ tục xuất viện, cô nói với chủ nhiệm một tiếng, chuẩn bị hóa đơn cho người nhà..."

"Bệnh nhân này hôn mê nhiều năm, thế mà còn có thể tình lại xuất viện! Có thể thấy người thật là..."

"Suỵt!" Y tá trưởng nhẹ giọng nói: "Làm việc của cô đi!"

Tiếng bước chân xa dần, Giang Đình không có phản ứng.

Anh vẫn duy trì tư thế vừa mới tỉnh ngủ, dựa vào ghế nằm trước cửa sổ, sâu trong đồng tử là sự lạnh nhạt do việc thường xuyên bị bóng đè, phản chiếu cây cối xanh um tươi tốt và bầu trời xanh thắm phía xa xa.

Một lát sau, cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó có người cẩn thận đến gần. Giang Đình không quay đầu lại, người đó đi thẳng đến bên cạnh anh mới dừng lại, nhẹ giọng nói: 

"Anh Giang."

Dương Mị với một mái tóc dài được uốn xoăn tỉ mỉ, váy đen, móng tay hồng, đeo chiếc túi màu bạch kim, dưới tay còn kẹp một tập hồ sơ mới vừa mang ra từ văn phòng bác sĩ, thấy ánh mắt anh nhìn qua, liền dịu dàng cười: "Em thấy anh ngủ rồi nên không đánh thức anh. Thủ tục đều đã xong, xe ở dưới lầu, chúng ta đi thôi."

Giang Đình im lặng không nói, một lát sau gật gật đầu.

Đây là viện điều dưỡng tư nhân có điều kiện cực tốt ở Kiến Ninh, mặc dù chỉ treo thiết thiết bị suy trì sinh mạng cũng thu phí cực kì cao, huống chi anh tình lại trạng thái thân thể rất tốt, chắc rằng mấy năm nay được chăm sóc rất chu đáo.

Nhưng mặc kệ là như thế nào, hôn mê suốt ba năm không tỉnh, thì không thể lập tức khôi phục sinh lý như thường.

"Cô nghe nói gì chưa, cái người ở giường 538 hôn mê ba năm, là vị hôn phu của cô ấy!"

"Một bạch phú mỹ tốt đẹp lại si tình như vậy..."

"Tuổi còn trẻ cũng rất đáng thương, về sau chắc không phải là không đứng dậy được nữa chứ?"

......

Dương Mị tự mình đẩy xe lăn đi vào thang máy, cửa chậm rãi khép lại, ngăn cách những tiếng thì thầm to nhỏ trong không khí.

Thang máy bắt đầu đi xuống, cửa kim loại phản chiếu khuôn mặt không chút biểu tình của Giang Đình, nhưng thật ra Dương Mị ở phía sau anh có chút ngượng ngùng: "Năm đó lúc chuyển viện tới nơi này, y tá bảo điền thông tin, bên trong đó có hỏi quan hệ thân nhân, em cũng là nhất thời sốt ruột nên hồ đồ..."

Giang Đình nói: "Năm đó nếu không có em, anh đã chết."

"Sao có thể nói như vậy? Nếu không có anh Giang, em còn không biết đang phải ngồi tù ở đâu nữa, em có ngày hôm nay đều là nhờ anh....."

"Nhưng những người đó không bỏ qua cho anh" Giang Đình ngắt lời cô, "Anh đi lại bất tiện, còn có tình mạng bị đe dọa, em cẩn thận đừng bị anh liên lụy."

Dương Mị còn muốn nói gì đó, nhưng cô nhìn thấy ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, Giang Đình đã nhắm hai mắt lại, nên đành nhịn xuống.

***

Ánh mặt trời còn chưa tắt, đèn neon ở KTV Bất Dạ Cung đã sớm sáng lên. Một chiếc Benz dừng đỗ lại ở cửa sau, Dương Mị bước xuống xe mở cửa sau, vừa muốn cùng lái xe đỡ người xuống, Giang Đình giơ tay ngăn cô lại.

Giang Đình vịn cửa xe, dùng lực một chút, miệng khẽ rên một tiếng, một lát sau thế mà lại có thể đứng lên.

"Ai da, đại ca, anh chậm chút!" Tài xế theo bản năng duỗi tay, lại thấy Dương Mị đã nhanh hơn hắn một bước, nặng nề đỡ người, đi đến cửa sau của KTV.

Từ lúc Giang Đình tỉnh dậy đến giờ còn chưa tới một tháng, hằng ngày đi đứng không nhanh nhẹn, Dương Mị lại mang giày cao gót, hai người loạng choạng đi lên lối đi bộ, Giang Đình nói: "Vẫn còn mở à."

Anh nói chính là quán KTV này, Dương Mị nói: "Ừ, hợp đồng tranh cãi lúc trước là anh giải quyết cho. Mở quán này, tin tức của tam giáo cửu lưu đều có thể biết một chút, ngược lại càng an toàn—— anh đang nhìn gì vậy?"

*Tam giáo cửu lưu: Tam giáo gồm: Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo. Cửu lưu: chỉ chín trường phái trải dài từ nhà Tần đến nhà Hán: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia (dựa vào học thuyết âm dương ngũ hành để bói toán) , Pháp gia, Nông gia(nghiên cứu nghề nông), Danh gia, Mặc gia (theo học thuyết Mặc Tử), Tạp gia (nghiên cứu các môn lặt vặt) (Nguồn: Biết tất tật trong thiên hạ). Câu này được sử dụng để chỉ tất cả các loại người.

Cô nhìn theo tầm mắt của Giang Đình, cách cửa sau yên tĩnh của KTV không xa, một nam sinh trẻ tuổi đeo cặp sách đứng bên lề đường, hình như là đang đợi người. Ánh mắt hai bên vừa chạm nhau, man sinh nhanh chóng cúi đầu, vội váng tránh đi.

"Không có gì." Giang Đình thu lại ánh mắt, "Vào thôi."

"Tầng 1, 2 đều là phòng hát, tầng ba là văn phòng kiêm ký túc xá, ngày thường em đều ở đây. Điều kiện bình thường, anh cứ tạm ở đây trước. Này, Tiểu Trương! Ngây ra đó làm gì, mau mang nước tới cho anh Giang."

Nhan viên phục vụ vội vàng đi ra ngoài, lại bị Giang Đình ngăn lại: "Cứ làm việc của cậu đi."

Ký túc xá cách âm tương đối tốt, cơ hồ không nghe thấy chút ầm ĩ nào cảu KTV tầng dưới. Trước đó Dương Mị đã sắp xếp qua, cửa sổ đối diện sau hẻm, bàn ghế giường đệm đầy đủ mọi thứ, giống như một phòng nhỏ trong khách sạn.

"Trong quán nhiều người phức tập cũng không tiện, qua mấy ngày nữa em đi mua một căn hộ nhỏ rồi sắp xếp một chút, có một nơi để ẩn thân cũng tốt hơn. Đám người ở Cung Châu kia không tra đến nơi này của em, cũng đã qua mấy năm rồi, bọn họ khẳng định cho là anh đã chết, chờ qua hai năm nữa nếu như vẫn không có động tĩnh, em liền đóng cửa quán này, chúng ta cao chạy xa bay..."

Dương Mị lải nhải, thân ảnh yểu điệu đi tới đi lui thu dọn đồ đạc, kéo rèm cửa lên.

Ánh mắt Giang Đình dừng ở chiếc gương thay đồ lớn, ánh đèn mờ nhạt chiếu ra mặt anh, lông mi, sống mũi đúc ra những cái bóng lập thể không rõ ràng, khiến hốc mắt lạnh băng cùng khóe môi ẩn trong bóng tối.

Dương Mị nói: "Trung Quốc lớn như vậy, đến một góc xó xỉnh nào đó ở Quảng Tây, Vân Nam để trốn, đến quỷ cũng không tìm ra,... Aiz anh Giang, đồ rửa mặt em để đây cho anh nha."

Cô vừa quay đầu, chỉ thấy Giang Đình ngồi ở dưới đèn, ánh đèn phác họa ra đường cong đĩnh đạc của thân thể, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, đầu nhón tay phát ra ánh sáng nhỏ.

Nhan sắc trời ban có đẹp đến đâu cũng không chịu nổi bênh tật, tai nạn xe cộ thảm thiết cùng ba năm hôn mê bất tỉnh đủ để khiến túi da xinh đẹp thay đổi hình dạng, Nhưng trong nháy mắt đó, Dương Mị nhìn Giang Đình ở dưới ánh đèn bàn, lại cảm thấy anh không có quá nhiều thay đổi, từ trong xương cốt toát ra một thứ gì đó hấp dẫn người khác, không khác nhiều so với mấy năm trước lúc mới gặp anh.

Dương Mị không dám lên tiếng quấy rầy an. Cho đến một lúc lâu sau, Giang Đình nặng nề nói: "Qua một thời gian nữa anh đi lại tiện hơn, thì sẽ về Cung Châu một chuyến, em thu dọn đồ đạc về quê tránh bão đi."

"... Cái gì?" Dương Mị thập phần bất ngờ: "Không, anh Giang, đám người ở Cung Châu đó làm việc luôn nhỏ cổ tận gốc, nếu như bọn họ phát hiện anh chưa chết, nhất định sẽ đến lấy mạng của anh! Huống hồ không chỉ có bọn họ, còn có người đó, tên đó càng đáng sợ hơn——!"

Giọng nói của Dương Mị ngừng lại giống như bị chóp chặt.

Có sự tồn tại đáng sợ hơn, cả tên cũng không cần nói, đã làm cô sợ hãi đến khó có thể phát ra tiếng.

"Anh biết," Giang Đình nói, "Nhưng khi nhà máy nhựa phát nổ, người trong đội của anh đều ở bên trong, kíp nổ vang lên mang theo mười mấy mạng sống. Anh phải lấy lại công bằng cho bọn họ."

Dương Mị nghẹn lại, Giang Đình khoát tay với cô, ý là kêu cô không cần nhiều lời.

"Chuẩn bị cho anh một bộ giấy tờ chứng minh thân phận, di động cùng máy tính, mua thêm vài cái sim rác. Đi thôi."

Dương Mị ngập ngừng một lát, thở dài một cái, rồi đi ra ngoài.

***

Lúc này KTV đã bắt đầu buôn bán, đèn trang trí ở hành lang các phòng KTV nhấp nháy mờ ảo, trong đại sảnh truyền đến âm thanh có tiết tấu mạnh mẽ, tốp năm tốp ba những người tẻ tuổi ăn mặc theo trào lưu đi qua. Dương Mị giao phó Giang Đình cho trợ lý, giao phó xong lập tức cẩn thận đi làm, sau đó không yên tâm xuống lầu quan sát xung quanh.

Cô ra khỏi cửa kính thang máy rẽ vào lối đi ở bên, đột nhiên một phòng hát ở trước mặt mở ra, một người đàn ông cao lớn bước nhanh đi ra trong tiếng hét quỷ khóc sói gào ở phía sau "Chết rồi cũng phải yêu", lập tức đi đến quầy bar trước mặt, với khí thế khí quán trường hồng* quẳng ly rượu xuống quầy trước mặt Bartender.

"Chỗ các người bán cái gì thế này?!"

*Khí quán trường hồng (气贯长虹): ý chỉ tinh thần chính nghĩa cao ngút tận trời vượt qua cầu vồng.

Dương Mị không khỏi dừng chân lại, chỉ thấy Bartender cẩn thận xem xét một lúc: "Long Island Ice Tea nha anh."

"Tự cậu nếm thử đi, Ice Tea này có một chút vị rượu nào không?"

"Không có vị rượu a, chỗ bọn em bán chính là Ice Tea mà anh."

"Ơ, thế chỗ các người là lừa tiền khách hàng còn gì?"

Bartender lập tức nghiêm mặt, đúng tình hợp lí nói: "Anh nói câu này em liền không thích nghe đâu, anh đẹp trai. Tên của nó là Long Island Ice Tea, dùng hồng trà tươi và chanh điều chế ra, sao có thể gọi là lừa tiền được chứ?"

"...." Hiển nhiên tam quan của người đàn ông đã bị đảo lộn, một lúc lâu sau ngạc nhiên nói: "Vậy tôi gọi Bloody Mary, cậu lập tức cắt cổ tay pha một ly máu chó cho tôi thử chút?"

Dương Mị: "....."

Người này ước chừng hơn 30 tuổi, khuôn mặt thật sự rất được, dù là KTV được nhuộm bởi đủ loại màu sắc cùng ánh sánh mờ ảo cũng chưa chắc có thể bao phủ ngũ quan đĩnh đạc sắc nét của cậu ta. Mái tóc lung tung lộn xộn, làm cho dáng người 1m8 cao tới 1m9, áo thun bên trong áo khoác da bó sát thân để lộ ra đường cong thon chắc, lúc quay đầu nói chuyện ngay cả sườn cổ cũng hiện lên hình dáng cơ bắp.

Bartender: "Ai nha, anh nói đùa rồi anh đẹp trai, Bloody Mary phải không, đừng vội trước tiên em cắt cho anh quả cà chua!"

Bang!

Bartender sửng sốt, chỉ thấy anh đẹp trai rút từ lưng quần ra một con dao quân đội Thụy Sĩ* đập lên bàn quầy bar, lạnh lung nói: "Cậu muốn tự mình làm, hay để tôi tới giúp cậu?"

"Anh anh anh", Bartender kêu lên một tiếng, luống cuống tay chân lùi về phía sau: "Anh nói anh, sao lại nói chuyện như vậy chứ!"

"Anh đẹp trai này, thật ngại quá." Dương Mị bước nhanh tiến lên, cười tươi nói: "Tôi là bà chủ ở đây, bản tiệm vì cân nhắc vấn đề an toàn, nên không bán rượu pha chế nồng độ cồn từ 40% trở lên, cho nên biến Long Island Ice Tea thành trà đá. Nếu anh muốn gọi Cocktail, có muốn chúng tôi gọi cho anh một ly khác? Tiểu Lưu!"

Bartender có bảng tên bằng tiếng Anh trước ngực - Agatha Don Francisco Tony - lập tức nhỏ giọng kêu một tiếng chị Mị Mị.

"Pha cho anh đẹp trai này một ly Beach Sunset", Dương Mị hướng người đàn ông nở nụ cười xinh đẹp: "Coi như tôi mời."

Người đàn ông đánh giá cô từ trên xuống dưới, lúc này mới chậm rãi thu lại con dao gấp nhỏ, hừ một tiếng: "Kinh doanh tiêu chuẩn cũng tự giác quá ha."

Dương Mị liên tục cười nói: "Dễ nói dễ nói, cũng là do phục vụ của chúng tôi không nói rõ ràng. Anh xem Long Island Ice Tea có viết trên menu là "đồ uống không cồn", khiến anh hiểu lầm thật là ngại quá."

Nhưng cô không giải thích còn tốt, vừa giải thích liền khiến tam quan của người đàn ông đảo lộn lần nữa: ".... Hiểu lầm?" Anh ta chỉ vào chén rượu không thể tưởng tượng nói: "Chỉ là hồng trà lạnh Khang Sư Phụ mà bán hai trăm tám, còn không biết xấu hổ mà nói tôi hiểu lầm, coi tôi mù hay là coi tôi ngốc?"

Dương Mị: "...."

Anh đẹp trai xoay người liền đi về phòng hát, rõ là muốn gọi bạn bè ra phân xử. Dương Mị đang muốn đuổi theo, đột nhiên có một đầu bếp loạng choạng chạy tới, kéo tay cô như nắm dược cọng rơm cứu mạng: "Chị, chị Dương không hay rồi! Nhà bếp, tủ đông nhà bếp...."

Dương Mị cúi đầu liền nhìn thấy, dưới ánh đèn gương mặt của đầu bếp biến thành nửa lục nửa lam, toàn thân run rẩy như bi trúng gió:

"Có tên trộm chui vào tủ đông, đông đông đông , hình như bị đông chết rồi!"

***

Dương Mị đứng ở trước cửa tủ đông lớn đang mở, một âm thanh cũng không phát ra được.

Tiếng ồn ào náo nhiệt của hộp đêm phảng phất như đã cách rất xa, nhà bếp to như vậy là một mảnh tĩnh mịch. Cánh cửa thông với con hẻm nhỏ bẩn thỉu phía sau hé mở, gió lùa thổi qua, tựa như hơi thở của người chết chạm vào tai của người sống.

Người giúp việc, nhân viên phục vụ cùng bartender núp ở phía sau, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chân run rẩy của nhau. Một lúc sau bartender nhỏ giọng nói giống như muốn khóc: "Chết, chết chết chết... chết rồi sao?"

Một nam sinh hơn hai mươi tuổi ngã dưới đất mặt ngửa lên trời, sắc mặt xanh tím, hai mắt trợn lên, mũi miệng chảy máu, nửa người trên trần trụi mang theo sương lạnh, vẫn còn duy trì tư thế hai cánh tay mở ra trước khi chết.

"......" Ngực Dương Mị không ngừng phập phồng, một lúc lâu sau chậm rãi ngồi xuống, run rẩy thò tay thăm dò hơi thở.

Đột nhiên tay cô bị người khác đè xuống.

"A!" Dương Mị cả kinh nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy Giang Đình: "Anh anh anh Giang!"

Giang Đình không nói lời nào, ý bảo cô lùi về phía sau. Dương Mị lảo đảo lùi ra sau nửa bước, chỉ thấy anh quỳ một chân xuống, đeo găng tay có dung dịch kết tủa (găng tay y tế) lên, đầu tiên xem xét cổ nam sinh, rồi lại lật mí mắt, trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu.

Nhân viên phục vụ nhất thời quỳ xuống đất.

Dương Mị cũng thiếu chút nữa là hai đầu gối mềm nhũn, nhưng cô đã từng gặp qua những cuộc chiến lớn, nên cũng ổn định hơn: "Đây đây, đây con mẹ nó là chuyện gì thế này? Tên ăn trộm nào không có mặt bị người đuổi trốn trong tủ lạnh, hay là ai đánh chết cậu ta rồi rồi mang xác ném vào tủ đông của chúng ta? Hôm nay cửa sau nhà bếp có phải lại không đóng không, quản lý đâu?! Gọi lão Triệu đến đây cho tôi...."

Giang Đình ngăn cô lại: "Báo cảnh sát đi."

Dương Mị lập tức giống như bị bóp cổ: "Anh Giang, cái này... cái này không ổn lắm đâu."

Trong thời gian ba năm Giang Đình hôn mê, cô tận lực giả bớt qua lại với cảnh sát, thậm chí đến lái xe cũng không dám vượt quá tốc độ, càng không dám lưu lại bất cứ ghi chép gì ở hệ thống công an. Nhưng Giang Đình vịn tường đứng lên, thở hổn hển, hất cằm về phía thi thể:

"Phần đầu, cả trước và sau tim đều không có dấu vết bị đả thương, không có mùi rượu, không có ngoại thương. Nửa người trên co rút, có ban đỏ và vết bầm tím rõ ràng, là tổn thương hình thành do  giá rét lúc còn sống, phân rõ ranh giới với phần da từ eo trở xuống. Cậu ta không phải bị đánh chết ném vào chỗ này, mà chính là bị đông chết ở trong tủ đông."

Nữ nhân viên phục vụ cùng với bartender ôm lấy nhau run lẩy bẩy, ánh mắt Dương Mịnhìn chằm chằm thi thể, đầu óc trở nên mơ hồ.

Giang Đình thở dài: "Báo cảnh sát đi."

Thành phố hơn mười triệu dân xe cộ đi lại tấp nập*, tới lui không ngừng. Những tòa nhà cao tầng đan xen với những  màn hình quảng cáo, chiếu ra cảnh ca múa thanh bình của màn đêm thành phố phồn hoa này.

*Câu gốc: xa thủy mã long (水马龙车 – ngựa xe như nước): xe đi lại như rồng trong nước, chỉ cuộc sống nhộn nhịp sôi động.

Cuối đường, là cửa chính của phân cục công an quận Phú Dương thành phố Kiến Ninh, mấy chiếc xe cảnh sát đền xanh đỏ lập lòe xông lên đường chính, lập tức hòa vào dòng xe cộ.

"Anh Nghiêm, anh đừng nhiều lời với bọn họ, trực tiếp đánh tiếng với bên cục Công Thương đi. Này con mẹ nó chỉ là một cốc hồng trà lạnh hiệu Khang Sư Phụ mà bán hai trăm tám, ít ra thì cũng nên dùng lipton chứ, mấy anh đây từ nhỏ đến lớn uống không tới một ngàn thì cũng tám trăm cốc, còn có thể không nhận ra sao...."

Phòng hát ánh đèn lờ mờ vang lên tiếng gào rú rung trời, bảy tám tên thanh niên ở bên trong kề vai sát cánh cùng nhau kẻ tung người hứng, Mã Tường đang gân cổ ghé vào tai Nghiêm Tà lải nhải thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời.

Nghiêm Tà vừa nhìn thấy tên hiện trên màn hình, lập tức ngăn cậu lại, nghe máy: "Alo, cục trưởng Ngụy?"

Ba chữ Cục trưởng Ngụy này như một ma chú, không nghe thấy thì thôi, Mã Tường bên cạnh nhất thời sợ hãi, chỉ thấy Nghiêm Tà ghé vào điện thoại: "Vâng, vâng" hai tiếng, không ngoài dự đoán nét mặt liền trầm xuống: 

"Phân cục Phú Dương đang trên đường tới? Vâng, được được.... Đã biết, cháu dẫn người đi xem."

"Đến chết cũng phải yêu—— không lâm li tẫn trí, không vui sướng

Choang! Choang!

Âm nhạc và ánh đèn màu dừng lại, một đám thanh niên như yêu ma loạn vũ lập tức im bặt, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn qua.

Nghiêm Tà cạch một tiếng mở đèn, tiện tay ném chai bia vừa rồi dùng để gõ bàn đi, trầm giong nói: "Trung tâm chỉ huy truyền tin, quần chúng báo án ở gần đường Phú Dương có người chết, xe của khu trực thuộc đồn công an cùng phân cục đang trên đường đến, cục trưởng Ngụy kêu chúng ta đến hiện trường xem trước."

Mọi người lập tức như chết cha chết mẹ: "Không phải chứ, đội phó Nghiệm!" "Đã nói là giải quyết xong vụ án là cho chúng em nghỉ nửa ngày mà?" "Hiện trường ở đâu?" "Ai da, mẹ nó xe của chúng ta còn đang đỗ ở cục đấy..."

"Không cần xe", Nghiêm Tà ung dung nói, "Liền ở ngay sau nhà bếp của quán KTV này, người báo an là bà chủ ở đây."

Mọi người: "......"

Nghiêm Tà xoay người đẩy cửa ra, không ngừng thở dài: "Đi thôi mấy cậu ——  đây chính là hiện trường gần nhất của Cục thành phố từ trước tới nay đó. Này phục vụ! Lại đây nhà bếp của các cô đi hướng nào?"

Cửa sau bếp đóng chặt, đầu bếp và phục vụ không rõ đầu đuôi bị nhốt ngoài đang châu đầu ghé tai với nhau, sau đó bị ép sơ tán. Nghiêm Tà hồn nhiên không để ý tới lời bàn tán xung quanh, đi nhanh tiến đến đập cửa: "Mở cửa! Cảnh sát!"

Cửa kẽo kẹt mở ra, Dương Mị vừa ngẩng đầu, khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Tà liền hóa đá, run rẩy nói: "Anh, anh...."

"Anh gì mà anh, hồng trà lạnh bán 280, mở hắc điếm nên gặp phải quỷ đi." Nghiêm Tà rút thẻ công tác sáng loáng từ trong túi áo trước ngực ra, hai chữ công an thiếu chút lóe mù mắt chó hợp kim Titan 24k của mọi người: " Đội điều tra hình sự Cục công an thành phố, Nghiêm Tà, tránh ra chớ chắn hiện trường, cho tôi hai đôi giày, thi thể ở đâu?"




































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro