Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Sau giờ Ngọ, ánh dương ấm áp lười biếng xuyên qua tấm rèm mỏng, lọt vào căn phòng màu trắng đen đơn giản, một tầng ánh sáng mềm nhẹ khiến sự thoáng đãng trong căn phòng thêm vài phần thoải mái và ấm áp.

Trên bàn trà màu đen trong phòng khách bày mấy quyển tạp chí tài chính, ghế sa lon bằng da màu xám tro tạo nên sự ưu nhã, ba chiếc áo sơ mi nam tuỳ ý vắt lên, để lộ ra nhãn hiệu cho thấy giá tiền của nó không ít.

Bên trái ghế sô pha có một bồn hoa quý hiếm đắt giá, cành lá yêu kiều, hình thái ưu mỹ, nhưng đáng tiếc vì chủ nhân không thèm để ý, nó rủ đầu xuống, một bộ dáng hữu khí vô lực.

Từ bồn hoa hướng vào bên trong là một phòng toàn thiết bị tập thể hình, so với phòng khách quạnh quẽ, những đồ vật bên trong này lại là thường xuyên được chủ nhân 'sủng hạnh', đặc biệt là máy chạy bộ , còn dính từng tia từng tia vệt nước, hiển nhiên là vừa được sử dụng.

Bên cạnh phòng tập thể hình là buồng tắm, bên trong tiếng nước chảy như mưa rơi bỗng nhiên dừng lại, cửa kính mở ra, theo làn hơi nước đi ra là một nam nhân phi thường anh tuấn.

Từng giọt nước từ tóc chảy xuống, dưới cái trán bóng loáng là một cặp mắt phượng hẹp dài hơi xếch, sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng, cần cổ thon gọn vô cùng đẹp đẽ, xương quai xanh tinh xảo nhô ra, hướng xuống phía dưới là lồng ngực rắn chắc màu mạch, cơ bụng rõ ràng cùng hai chân thon dài, nước chưa khô trên người chảy từng vệt đi xuống, khiến cho thân thể nam tính trở nên dã tính tới cực điểm.

Hắn vuốt tóc ra sau, đem khăn tắm rộng lớn tuỳ ý thắt ở bên hông, ngón tay thon dài theo thói quen cầm lên thuốc lá, sau khi châm lửa đưa lên mép, tiếp nhận điện thoại di động nãy giờ vẫn luôn kêu inh ỏi.

"Ân?" Giọng nói giống như người, bên trong khàn khàn mang theo chút nhàn nhã tuỳ ý, nhưng lại phi thường ghẹo nhân.

Người bên kia điện thoại khi nghe đến thanh âm của hắn chớp mắt, quả thật là sắp khóc lên: "Sở ca! Anh rốt cuộc cũng nghe điện thoại! Sao giờ mới xuất hiện chứ! Em sắp điên rồi a a a!"

Sở Mộ Vân hơi giơ tay, đem điện thoại di động cách xa lỗ tai, chờ người bên kia rống xong mới nhàn nhã mà trả lời: "Mấy ngày trước đang ở Senegal, tín hiệu nơi đó không tốt."

Tiểu Trương nghe đến lời này của hắn liền lập tức kinh hô thành tiếng: "Senegal? Sở ca anh là đi tham gia thi đấu kéo ô tô hay là đi dạo Sahara a?"

Sở Mộ Vân không để tâm nói:" Đều thử qua một chút."

Tiểu Trương bên kia hít vào một hơi: " Phục! Bội phục!"

Sở Mộ Vân gảy tàn thuốc, tiếp tục hỏi: " Có chuyện gì?."

Tiểu Trương lúc này mới nhớ đến công việc của mình, hắn lập tức thét to: " Sở ca! Quang Đằng Ảnh đã ra giá đến tám số, bọn họ là thật sự quyết tâm muốn mua <Ma Giới> a! Anh tại sao không nói gì, tại sao không bán! Bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn biến tác phẩm này thành phim truyền hình a! Anh trực tiếp biến nó thành điện ảnh, còn viết thêm vài bộ nữa, chẳng phải là lưu danh thiên cổ hay sao a a a!"

So với đối phương hưng phấn, Sở Mộ Vân là người trong cuộc đến âm thanh cũng không gợn sóng: " Không bán, không có hứng thua đem nó làm thành điện ảnh."

Tiểu Trương là thật muốn quỳ lạy: " Tại sao chứ! Bọn họ sẽ tìm đạo diễn giỏi nhất minh tinh tốt nhất, tuyệt đối sẽ tạo thành chấn động lớn, tuyệt đối..."

Hắn còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân liền cắt đứt: " Chẳng có ý nghĩa giáo dục gì cả, làm ra lại gieo vạ người."

Tiểu Trương bị một câu nói phủ quyết tàn nhẫn của hắn làm cho nghẹn họng, nhịn không được phản bác: " Sao lại không có ý nghĩa giáo dục? Vai chính của chúng ta rất nhiệt huyết! Năng lượng dồi dào! Cỡ nào tích cực hướng lên trên a!"

Sở Mộ Vân ha hả hai tiếng: " Cậu xác định khán giả muốn nhìn là vai chính chứ không phải nhân vật phản diện?"

Tiểu Trương bị nghẹn đến không nói nên lời.

Sở Mộ Vân nhìn thời gian, không muốn nhiều lời: " Được rồi, nếu như vẫn là chuyện này thì không cần nói nữa, tôi không có hứng thú."

Tiểu Trương thấy hắn muốn cúp điện thoại, vội vã hét lên: " Sở ca! Anh không muốn bán thì không bán, chúng ta đàm luận việc viết truyện mới, <Ma Giới> cũng đã kết thúc được ba tháng, anh có muốn hay không cân nhắc viết một quyển khác? Độc giả cũng vô cùng chờ mong!"

Sở Mộ Vân không hề nghĩ ngợi mà trả lời: "Tạm thời trên phương diện này chưa có dự định."

Tiểu Trương nếu như ở trước mặt hắn phỏng chừng liền trực tiếp quỳ xuống ôm cái đùi lớn : "Sở ca a, xin anh thương xót ,viết chút đi! Tiền a tiền a, đều là tiền a!"

Sở Mộ Vân đem tàn thuốc ném vào trong gạt tàn bằng thuỷ tinh đen, trả lời hắn: "Tôi không thiếu tiền."

Tiểu Trương đều muốn khóc: "Nào có ngại nhiều tiền..."

Sở Mộ Vân bước chân ra ngoài, một bên tìm mặc quần áo một bên nói: "Nếu tôi thật sự nghĩ muốn tiền tại sao lại phải viết sách? Trở về Hoắc Thuỵ không phải kiếm được càng nhiều sao?"

Một câu nói này triệt để khiến Tiểu Trương đồng học uể oải.

Hắn thật không còn lời nào để nói, làm biên tập ba năm, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải hầu hạ một đại thần như vậy.

Lần thứ nhất viết sách, một quyển thành thần, thời gian một năm đã trở thành website trụ cột, có thể nói kỳ tích.

Sau khi biết rõ mọi việc, Trương Nhân lòng tràn đầy kính nể thuần phục cùng quỳ liếm.

Vị đại thần này quả thật là người thắng cuộc nhân sinh!

Thân cao một mét tám lăm, vóc người gợi cảm như người mẫu, gương mặt tuấn mỹ suất khí, khoé mắt khẽ gương lên không biết có thể câu đi bao nhiêu thần hồn người ta.

...Lớn lên dáng dấp yêu nghiệt như vậy, phải chết là phi thường có khả năng.....

Trước khi viết sách, hắn từng quản lí tập đoàn Hoắc Thuỵ đứng trong vị trí một trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới, tiền đồ một mảnh sáng ngời, lương một năm không đếm xuể, chỉ cần thêm một thời gian nữa, hắn liền trở thành danh nhân trên bảng Forbes.

Nhưng mà... hắn không nói một lời liền bỏ việc làm, lý do là: Muốn dành chút thời gian viết một quyển tiểu thuyết.

Thật là tuỳ hứng đến không có bạn bè!

Tiểu Trương nhìn chằm chằm điện thoại di động đã bị cúp, tâm tình hết sức phức tạp: Người này so với người khác, đúng là không có cách nào sống a!

Sở Mộ Vân ngược lại không để điện thoại di động xuống, hắn lật qua lật lại danh bạ, bỏ qua tên vài người, cuối cùng dừng ở một cái tên.

Tiểu Tùng? Sở Mộ Vân suy nghĩ một chút, mơ hồ nhớ lại khi hắn ở Senegal tại một quán bar quan được một tiểu nam hài, lớn lên rất xinh đẹp , da dẻ trắng mịn, eo nhỏ, trọng điểm là ở trên giường rất thoải mái, chủ động.

Ở trong sa mạc nhịn hơn nửa tháng, Sở Mộ Vân vẫn là rất muốn thả lỏng một chút.

Hắn vuốt vài cái trên màn hình điện thoại , bấm số, ước chừng chỉ đổ chuông hai lần, đối diện liền truyền một giọng nói thanh thúy pha theo vui mừng: "Sở ca? Em còn tưởng rằng anh sẽ không liên lạc lại với em nữa!"

Sở Mộ Vân tiếng nói trầm thấp, đặc biệt có từ tính: "Buổi tối có thời gian rảnh không?"

Đối diện tiểu thanh niên hít vào một hơi, hưng phấn nói: "Có có có!" Mặc dù là đang bận cũng muốn đi a! Cực phẩm nam nhân như vậy, có thể gặp không thể cầu được không!

Lớn lên đẹp trai, ra tay hào phóng, tính cách ôn nhu bao dung, trọng điểm hơn chính là khí cụ lớn kĩ thuật tốt... Thời gian qua đi đã hơn nửa tháng nhưng mỗi khi nghĩ lại đêm hôm ấy, Tiểu Tùng cũng đều cảm thấy mặt đỏ tim đập! Còn tưởng rằng sẽ không liên lạc nữa, không nghĩ tới còn có thể đến một phát, làm sao có khả năng không đi?

Sở Mộ Vân cười cười: "Buổi tối tôi ở Nhã Đức đặt trước phòng, cùng nhau ăn cơm."

Tiểu Tùng vừa nghe, càng thêm kích động, nhà hàng nổi tiếng ba sao, thật là quá hào phóng rồi!

Sở Mộ Vân mặc quần áo tử tế, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Chỉ là lúc này Sở Mộ Vân dù như thế nào cũng không nghĩ tới, vì chuyến đi này hắn liền không thể trở lại căn nhà mình đã ở sáu năm.

Khi xảy ra ra tai nạn xe cộ, Sở Mộ Vân rõ ràng, mình tuyệt đối ngỏm rồi.

Nhưng mà bên trong một khoảng đen kịt , ý thức của hắn vẫn không có biến mất, thậm chí còn lảng vảng rất lâu, sau đó bỗng nhiên mở mắt ra.

Còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, hắn đã bị lượng lớn thông tin đột ngột tràn vào trong đầu làm cho kinh ngạc không thôi.

Hắn chưa chết...

Mà chính xác là ly khai thế giới của mình.

... Nơi này là <Ma giới>, nhưng hắn tại sao lại đi vào trong tiểu thuyết của chính mình?

Đột nhiên, mùi máu tanh gay mũi cùng nồng đậm mùi cháy khét phả vào mặt, Sở Mộ Vân cũng không phải một người được cưng chiều nuôi lớn, nhưng khi nhìn rõ hình ảnh trước mắt, vẫn là không đè ép được cảm giác buồn nôn cùng ghê tởm.

Như thể được xuống dưới địa ngục.

Ngọn lửa đỏ thắm cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời đen kịt, mùi hôi thối từ các thi thể kèm theo mùi cháy khét của khói từ gỗ bốc lên, khiến cho đại điện vốn xa hoa đẹp đẽ trở nên bẩn thỉu bừa bộn, vô số thi thể huyết nhục mơ hồ dần dần thối rữa, máu tanh như chảy thành sông, khói bụi xung quanh bay lên mịt mù, do ảnh hưởng của nhiệt độ cao, mọi thứ dần trở nên vặn vẹo, trở thành những hình ảnh đáng sợ mất hết nhân tính.

Sở Mộ Vân kinh ngạc nhìn.

Trong lúc hoảng hốt một trận gió nhẹ lướt qua, một thân ảnh thon dài từ phía xa tới gần.

Cực kì hư ảo cùng không chân thực, người kia phảng phất như là từ trong ngọn lửa bước ra, mang theo từng trận mát mẻ cùng hương thơm thanh mát thấm ruột gan, dường như tiên nhân lạc vào địa ngục, xiêm y tinh xảo màu xanh lam, từng lớp sương khói như một tấm lụa mỏng, vài sợi tóc đen như đùa nghịch cùng tay áo, bước chân y tao nhã mà chậm rãi, đơn bạc như cánh chim nhẹ nhàng như tinh linh, vô cùng thanh lệ thoát tục.

Y dừng lại trước mặt Sở Mộ Vân, hơi khom lưng, gương mặt phong hoa tuyệt đại, vẻ ôn nhu như có thể đem người chết chìm ở trong đó hiện lên trong đôi mắt màu xám, thanh âm của y cũng vô cùng dễ nghe: "Nhà của ngươi đã bị phá huỷ, phụ mẫu cùng thân nhân của ngươi cũng đều bị giết, cùng ta trở về đi , để ta làm người nhà của ngươi, làm phụ thân của ngươi."

Như vậy biển máu địa ngục, như vậy sáng ngời như minh nguyệt mỹ nhân, trong hoàn cảnh này nếu phải đưa ra lựa chọn, có lẽ dù là ai cũng đều không có cách nào từ chối.

Nhưng mà...

Sở Mộ Vân vẻ mặt như tro tàn.

Trong đầu hắn hiện tại chỉ có ba chữ:

Mạc Cửu Thiều.

Ba ba của ngươi là ta đây khi thiết lập ra ngươi cái biến thái này, là thật không nghĩ tới chính mình còn có thể tự trải nghiệm một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro