Chương 2: Mạc Cửu Thiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Người thứ nhất trong Ma giới bảy tôn: Mạc Cửu Thiều, chưởng quản ác tính "Ngạo Mạn", dung mạo khuynh thế, phong hoa tuyệt đại, nhìn như tinh khiết không nhiễm bụi trần nhưng thật ra tâm cơ quỷ quyệt, lòng dạ cực sâu, thông minh đến vượt quá tưởng tượng, đồng thời cũng vô cùng khinh miệt nhân tính, thích dùng thủ đoạn ôn nhu nhất đem người đẩy xuống vực sâu không đáy, vô cùng hưởng thụ biểu tình tuyệt vọng khi bị phản bội của họ trước khi chết.

Sở Mộ Vân trí nhớ phi thường tốt, có thể nói đã gặp qua là không quên được, đoạn này do chính hắn viết xuống, đương nhiên cũng sẽ không quên mảy may.

Cho nên hắn hiểu rất rõ ác thú của vị mỹ nhân trước mắt này.

Mạc Cửu Thiều cúi người, mái tóc đen dài đổ xuống như thác nước, kèm theo mùi hương thanh mát nhàn nhạt, mặt mày y ôn nhu như nước, thanh âm dịu dàng mềm nhẹ: "Không phải sợ, ta và phụ thân ngươi có giao tình, xảy ra chuyện như vậy ta phi thường tiếc nuối, chỉ tiếc đã tới chậm, không thể cứu được bọn họ, thật may là bọn họ liều mạng che ngươi..."

Sở Mộ Vân phi thường chăm chú lắng nghe y trợn mắt nói dối.

Ngón tay Mạc Cửu Thiều thon dài trắng nõn, ống tay áo màu lam nhạt như nước dưới biển sâu vô cùng đẹp đẽ tinh xảo , y nhẹ nhàng xoa trán của thiếu niên chật vật này, tiếp tục nói: "Cùng ta trở lại, ta giúp ngươi tìm hung thủ, được không?"

Sở Mộ Vân đôi mắt không chớp mà nhìn hắn, qua rất lâu mới mở miệng, suy nhược phun ra một từ : "...Được."

Con trai của bản thân đương nhiên chính mình rõ ràng nhất, lúc này nếu không đáp ứng, sau một khắc hắn có thể sẽ trở thành một cỗ thi thể hư thối, giữa hai lựa chọn như vậy, kết quả đã vô cùng rõ ràng, hà tất phải tự tìm đường chết? Mạc Cửu Thiều cũng coi như rất tốt, ít ra trước khi đẩy ngươi vào địa ngục còn có thể ôn nhu đem người nâng tới thiên đường.

Tuy rằng cứ như vậy khi ngã xuống sẽ chết càng thảm hại hơn, nhưng mà việc này đối với hắn ảnh hưởng không lớn, chờ rời đi chỗ này, hắn nhất định sẽ tránh xa biến thái, nửa điểm liên hệ cũng không có, tự nhiên sau này cũng sẽ không sao.

Sở Mộ Vân tuy rằng phi thường kinh ngạc tại sao mình lại đi đến thế giới này, mà đã đến rồi thì nên ở lại, ngược lại cũng không ràng buộc gì ở thế giới cũ, ở nơi nào sống đều là chuyện như nhau.

Nghe được đáp án của hắn, khoé miệng Mạc Cửu Thiều hơi cong tạo nên một nụ cười thản nhiên, bàn tay trắng nõn đưa tới trước mặt hắn.

Đây là muốn kéo hắn lên sao? Thời điểm Sở Mộ Vân đưa tay lên mới phát hiện mình bàn tay này nhỏ đến đáng thương, dính đầy tro bụi đen bẩn cùng vài vết máu, cùng với bàn tay Mạc Cửu Thiều so sánh mà nói, dường như trăng sáng cùng bùn đất, khác nhau một trời một vực, tựa hồ chạm vào liền là khinh nhờn.

Sở Mộ Vân dừng một chút.

Mạc Cửu Thiều lại lập tức đem tay hắn bao phủ ở trong lòng bàn tay.

Xúc cảm ấm áp, như mặt ngọc ôn nhuận đẹp đẽ nhất, nhẵn nhụi mềm mại, dường như có thể đem da thịt người khác hút lại...(?)

Mạc Cửu Thiều hơi dùng sức, đem hắn toàn bộ ôm vào trong lòng, mùi thơm thanh mát quanh quẩn trong khoang mũi, mùi vị thấm ruột thấm gan này như đem mùi máu tanh cùng mùi khói cháy khét xung quanh xua đi, tạo thành một khoảng trời nhỏ, khiến thân thể căng thẳng cũng không nhịn được thanh tĩnh lại.

Mạc Cửu Thiều ghé vào lỗ tai hắn, thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng nói : "Chân của ngươi bị thương, ta trước tiên ôm ngươi, chờ khi nào trở lại sẽ đem ngươi đi trị liệu."

Sở Mộ Vân trong con ngươi một mảnh mê man, có chút eo hẹp sốt sắng mà đáp: "Được."

Bộ dạng khiếp nhược này của hắn khiến ý cười bên khoé miệng Mạc Cửu Thiều càng sâu, y vỗ nhẹ vài cái trên lưng hắn, ôn thanh nói: "Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, không cần sợ, sau này có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi."

Sở Mộ Vân thuận theo mà chôn ở trên bả vai y, chỉ là sau khi tầm mắt chuyển sang hướng khác, đôi mắt vốn đang căng thẳng mê man trong nháy mắt âm trầm xuống, bên trong là một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị.

Ngay khi Mạc Cửu Thiều đụng vào hắn, trong đầu hắn càng đột ngột 'tích' một tiếng, ngay sau đó một thanh âm máy móc lạnh lẽo vang lên: "Xác định mục tiêu công lược, xin mau sớm thu thập thông tin, hoàn thành nhiệm vụ."

Nếu là người bình thường nghe được thanh âm này chỉ sợ sẽ kinh ngạc hoảng hốt một trận, mà Sở Mộ Vân lại có thể bình tĩnh tiếp thu, một mặt là hắn tâm tính hơn người, một mặt khác là hắn thực sự hiểu rất rõ nhân vật phản diện Mạc Cửu Thiều, nam nhân này nhìn như ôn nhu kì thực quỷ quyệt, nếu là ở trước mặt hắn hơi thất thố, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.

Trong lòng hắn có rất nhiều nghi ngờ, mà lại nhịn được không có hỏi, chỉ là khéo léo dựa vào trên người Mạc Cửu Thiều, suy tư về tình huống trước mắt.

Nơi này là <Ma giới>, nam nhân đang ôm hắn là Mạc Cửu Thiều, đoạn tình tiết này Sở Mộ Vân có thể xác định chính mình chưa bao giờ miêu tả qua, nói cách khác đây đang là trước khi 'nội dung vở kịch' bắt đầu. Căn cứ vào sự hiểu rõ của hắn đối với Mạc Cửu Thiều, y diệt môn người khác là chuyện thường xảy ra, giết trên dưới mấy trăm miệng ăn rồi tỏ ra có hảo tâm mà thu dưỡng một cô nhi, đây chính là một trong những ác thú của y.

Ban đầu Sở Mộ Vân tính chờ đến khi rời khỏi nơi này thì nghĩ cách rời xa Mạc Cửu Thiều, nhưng khi nghe thấy âm thanh trong đầu, hắn lại suy đoán ra e rằng sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Mạc Cửu Thiều là một trong bảy vị đế tôn trong Ma giới, tu vi rất cao, chớp mắt đã trở về Thiên Loan Phong trên thánh điện Ma tôn.

Giống như con người y, cung điện này rộng lớn tọa lạc lượn lờ trong biển mây, thềm bạch ngọc, xà thanh ngọc, đẹp đẽ như tiên cảnh, tinh khiết không hề giống Ma giới.

Mạc Cửu Thiều ôm Sở Mộ Vân đi vào, thị vệ thủ lĩnh cúi đầu cung kính hành lễ: "Tôn thượng."

Mạc Cửu Thiều nhàn nhạt ứng một tiếng.

Sở Mộ Vân tự hỏi rằng mình có nên biểu hiện kinh ngạc một chút để hợp cảnh hay không, vì thế hắn ngẩng đầu, bất an hỏi: "Tôn thượng?"

Mạc Cửu Thiều ôn hòa mà nhìn Sở Mộ Vân: "Con có bằng lòng gọi ta một tiếng phụ thân hay không?"

Sở Mộ Vân dừng một chút, điều hắn do dự chính là: Bối phận này hơi loạn, luận theo lý thuyết thì ta đây mới chính là cha ngươi.

Đương nhiên Mạc Cửu Thiều sẽ không nghĩ vậy, y kiên nhẫn vuốt lưng Sở Mộ Vân, nói: "Không vội, con vừa mất song thân, ta nhắc tới chuyện này lại khiến con thương tâm."

Không muốn người ta thương tâm thì không diệt cả nhà người ta không phải là được rồi sao? Tuy trong lòng đang điên cuồng phun tào nhưng trên mặt Sở Mộ Vân vẫn là một bộ đau lòng, cô đơn rũ mắt.

Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài, lại ấn Sở Mộ Vân vào trong lòng.

Sở Mộ Vân nhìn cần cổ trắng mịn gần ngay trước mặt, lại sinh ra tiếc nuối, bộ dáng Mạc Cửu Thiều hoàn toàn là loại hình hắn thích, nếu không phải tính cách quá lừa đảo thì Sở Mộ Vân không ngại làm một phát với y.

Tiếc là bây giờ... nghĩ lại tính cách của gia hỏa này, Sở Mộ Vân chỉ đàng thở dài trong lòng: Sớm biết có một ngày xuyên sách thì hắn nên thiết lập Mạc Cửu Thiều thành một tiểu thiếu thao rời nam nhân là không sống được mới đúng.

Ý niệm này của Sở Mộ Vân vừa hiện trong đầu thì thanh âm điện tử lại bất ngờ xuất hiện, không mặn không nhạt phun ra hai chữ: "Ha hả."

Sở Mộ Vân nhướng mày, nhưng vẫn nhịn xuống, không mở miệng.

Mạc Cửu Thiều sắp xếp cho Sở Mộ Vân ở Thiên điện, suốt ba ngày đều cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi cho tốt mà chiếu cố, tự mình trị liệu đôi chân bị thương của Sở Mộ Vân, bồi hắn ăn cơm dỗ hắn ngủ, bộ dạng ôn nhu tri kỷ này đủ khiến bất cứ ai cũng phải dỡ xuống phòng bị, chân chính tin cậy ỷ lại thậm chí là yêu thương quyến luyến hắn.

Thân thể này của Sở Mộ Vân ước chừng chỉ mười một, mười hai tuổi, là một tiểu thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều sủng ái mà lớn lên, đột nhiên bị tan cửa nát nhà trôi dạt khắp nơi, thì e rằng cảm thấy như trời sụp, , sống không bằng chết. Mạc Cửu Thiều mang hắn về, dốc lòng chiếu cố như vậy, tri kỷ giáo dưỡng, nếu là nguyên chủ thì nhất định sẽ một mưc coi Mạc Cửu Thiều là chúa cứu thế, dần dần như thế chi e rằng mấy năm sau nữa thì hoàn toàn trâm luần, đến lúc đó...... Mạc Cửu Thiều đã có thể hảo hảo mà chơi đùa một phen.

Chỉ tiếc người đã thay đổi.

Thật ra ba ngày nay Sở Mộ Vân sống rất thư thái, Mạc Cửu Thiều rất đẹp, đã vậy còn thích giả trang thành bộ dạng tiên nhân, phóng vào trong mắt Sở Mộ Vân thì mỗi động tác đều rất mê người, may là thân thể này còn nhỏ, nếu không thì hắn lại phải tìm cách dập hỏa.

Ngày thứ tư, hai chân của Sở Mộ Vân đã khôi phục được chút, Mạc Cửu Thiều cũng không phải người rảnh rỗi, vì thứ đồ này mà mất ba ngàu đã rất tốt rồi, hơn nữa chuyện dưỡng thành không phải lúc nào cũng dán sát vào, phải có lúc xa lúc gần, có tiến có lùi để nắm lấy tâm.

Cuối cùng Mạc Cửu Thiều cũng rời đi, Sở Mộ Vân nhẹ nhàng thở ra.

Diễn suốt ba ngày, Sở Mộ Vân đã nhanh chóng đem mình trở thành một Tiểu Bạch hoa đáng thương rồi.

Nhân vật nguy hiểm rời đi, Sở Mộ Vân dãn gân cốt, mắt đen chợt trở nên sắc bén, thanh âm thiếu niên mềm mại mang theo hơi lạnh: "Ngươi là ai?"

Trong phòng không có một bóng người, thứ Sở Mộ Vân muốn hỏi chính là thanh âm trong đầu kia.

Âm thanh điện tử lại vang lên: "Ngươi có thể gọi là Linh."

Sở Mộ Vân nheo mắt: "Là ngươi đưa ta đến thế giới này?"

"Có thể nói là vậy."

"Mục đích?"

"Khiến cho bảy vị Ma tôn trong Ma giới yêu ngươi."

Nghe vậy, tuy là Sở Mộ Vân cũng hơi hơi giật mình, hắn cảm thấy vớ vẩn: "Nếu ta không đồng ý?"

Linh cũng không ngoài ý muốn: "Ngươi cũng không muốn trở lại thế giới ban đầu, cũng không sợ chết, cho nên nếu ngươi cự tuyệt thì nhất định phải nếm thử cái chết của bảy vị kia."

Sở Mộ Vân đen mặt, cái thứ chết tiệt này lại hiểu hắn như vậy.

Nhưng Sở Mộ Vân vẫn luôn không thích người khác áp đặt: "Không ai có thể ép ta làm chuyện ta không muốn."

Linh cũng rất hiểu tính Sở Mộ Vân: "Nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ được thứ đồ mình muốn."

Sở Mộ Vân cười: "Ngươi làm sao biết ta muốn gì?"

Linh dừng lại rồi nói: "Tự ngươi biết."

Mấy chữ không dao động này lại khiến Sở Mộ Vân lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Thứ đồ mình muốn... Sở Mộ Vân quả thật muốn một thứ... Từ khi có ký ức thì đã bắt đầu khát vọng......

Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Sở Mộ Vân mở miệng, đáp: "... Thành giao."

Trên thế giới này chỉ sợ không ai so với Sở Mộ Vân hiểu về bảy tên thần kinh này, dù sao cũng là hắn sáng tạo ra họ, muốn gãi đúng chỗ ngứa cũng không phải là chuyện khó.

Chuyện duy nhất khiến Sở Mộ Vân đau trứng đó là hắn kho thiết lập bọn họ có hơi quá biến thái quá công, cho nên dù Mạc Cửu Thiên trông vô cùng xinh đẹp như vậy nhưng vẫn là công vẫn là biến thái, chưa dám nói đến yêu trúng, đoán không chừng giây tiếp theo chính là ngũ mã phanh thây.

Cho nên mới nói...... Sớm biết sẽ xuyên qua như vậy thì Sở Mộ Vân nhất định sẽ viết bọn họ thành mấy tiểu yêu tinh thiếu thao không có nam nhân sẽ không sống nổi.

Thật là, biết vậy đã chẳng viết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro