Chương 3: Tiểu Bạch Hoa muốn đè người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Thời gian Sở Mộ Vân trên Thiên Loan Phong chớp mắt đã qua ba năm, ba năm nay Mạc Cửu Thiều đối với hắn rất tốt, cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất, là một người bạn vô cùng tri kỉ, tự tay giáo dưỡng, công pháp của bản thân cũng không giữ lại chút nào mà truyền thụ.

Nếu không phải đã sớm biết tên này bên ngoài tốt đẹp bên trong đen đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ sợ dù là Sở Mộ Vân cũng sẽ đối với y động tâm.

Dù sao cũng là mỹ mạo vô song, ôn nhu như nước, Sở Mộ Vân tuy rằng chưa bao giờ tưởng tượng qua bạn đời của mình là bộ dạng gì, nhưng có thể xét riêng về tình nhân mà nói, Mạc Cửu Thiều phù hợp với tất cả những tiêu chuẩn của hắn.

Chỉ tiếc tư thế cơ thể thật sự có hơi bất đồng.

Sáng sớm, từng tia nắng mới nổi lên, Sở Mộ Vân đã ở bên trong đình viện luyện kiếm, Mạc Cửu Thiều đạp lên một tầng sương mù mỏng manh mà tiến tới, xiêm y màu xanh lục tuỳ ý lướt trên mặt đất, lớp vải lụa mỏng như sương, mềm nhẹ như mây, tóc đen óng buông xuống như thác nước, bên trong ánh sáng bình minh nhàn nhạt tựa như tiên nhân hạ phàm.

Sở Mộ Vân thấy y đến, thu kiếm, khom mình hành lễ: "Phụ thân."

Mạc Cửu Thiều ra hiệu cho hắn: "Tiếp tục."

Sở Mộ Vân hơi nở nụ cười, thân hình hơi động, trường kiếm lần thứ hai xoay chuyển.

Mạc Cửu Thiều ở một bên yên tĩnh nhìn, thiếu niên trước mắt mới chỉ có mười lăm tuổi, trên người mặc một kiện y phục màu trắng, thân thể mặc dù đơn bạc thon gầy, mà hình thể lại kiên cường như tre xanh, trường kiếm vung ra, thân mình di chuyển nhanh nhẹn dường như cùng thân kiếm hòa làm một thể, quả thực là sắc bén vô song.

Luyện xong một hồi tâm pháp, thiếu niên thu kiếm lại, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đẹp trên gương mặt thanh tú tràn đầy ỷ lại cùng từng tia mong đợi.

Hơi thở hắn hổn hển, có chút khẩn trương khẽ gọi: "Phụ thân?"

Ý cười trong mắt Mạc Cửu Thiều sâu thêm vài phần, chậm rãi nói: "Ngươi rất thông minh, học tập vô cùng nhanh, đây là đã luyện công pháp Thiệu Nguyệt đến tầng thứ sáu ?"

Sở Mộ Vân con mắt sáng ngời, bởi vì được y khích lệ mà có chút đắc ý, hắn nhỏ giọng nói: "Chỉ là thử một hồi, có rất nhiều chỗ không hiểu, mong rằng phụ thân có thể dành chút thời gian chỉ bảo."

Mạc Cửu Thiều tâm tình không tệ: "Rút kiếm ra."

Sở Mộ Vân đem chuôi kiếm của chính mình đưa tới.

Mạc Cửu Thiều một thân trường bào thướt tha, áo khoác được làm từ vải lụa mỏng manh, thân quần áo này vốn là cực kỳ không thích hợp với việc múa kiếm, nhưng trong nháy mắt khi hắn nắm chặt chuôi kiếm, khí thế quanh thân lại đột nhiên biến đổi, khí chất tao nhã như tiên kia trong nháy mắt bịt kín một tầng sát khí rõ ràng, trường kiếm sắc bén trong ngón tay trắng nõn của y như tỏa ra khí thế oai phong lẫm liệt.

Đồng dạng một chiêu thức hoàn toàn giống nhau như đúc, Mạc Cửu Thiều xuất ra lại cường hãn đến vượt quá mức tưởng tượng, kiếm khí lẫm liệt kia, xé rách trời cao, mũi kiếm nhắm thẳng vào một chỗ, hàn quang như ẩn như hiện! Trường bào xanh nhạt lại không có nửa điểm vướng víu, trái lại càng tô điểm dáng người, khiến khí thế sắc bén kia như thêm vài phần nhẹ nhàng thoát tục, phong thái uyển chuyển mềm mại, điểm kiếm mà đứng, nhanh chóng di chuyển đến thiểm điện, đi tới cuối cùng, nghiễm nhiên hình thành một đạo ánh sáng đỏ hồng, từ trên trời giáng xuống khí thế như sấm vang chớp giật, chấn động thần hồn người khác!

Tầm mắt Mộ Vân không nhúc nhích chút nào, biểu tình trên mặt hắn hoàn toàn là sùng kính ái mộ, mà trong lòng nổi lên lại là dục vọng chinh phục nồng đậm.

"Thật muốn làm y đến không xuống giường được."

Ba năm nay, Linh đối với tính nết vị này đã vô cùng rõ ràng, nó ha hả cười lạnh một tiếng.

Sở Mộ Vân hơi liếm môi: "Yên tâm, ta sẽ để y yêu ta trước."

Linh cảm thấy được chính mình cần có nghĩa vụ nhắc nhở gắn một chút: "Vậy ngươi phải biết được y thích dạng người gì."

"Tiểu Bạch Hoa chăm chỉ hiếu học không ngừng vươn lên ."

"Tiểu Bạch Hoa như vậy sẽ không luôn muốn nghĩ cách đè người khác."

Sở Mộ Vân cười cười: "Nhưng mà ta sẽ a."

Linh: "..."

Giao lưu giữ bọn họ là hoàn toàn bí ẩn, dù cho tu vi cao như Mạc Cửu Thiều cũng không thể phát hiện chút nào, ba năm nay, Sở Mộ Vân đã vô cùng xác định điểm ấy, cho nên hắn thỉnh thoảng sẽ cùng cái gia hỏa ngốc nghếch này tán gẫu một chút.

Mạc Cửu Thiều thu lại chiêu thức, từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, bởi vì có gió, một thân xiêm y xanh nhạt hơi tung ra, vạt áo phấp phới, một đầu tóc đen như mực, tất cả những hình ảnh đều đẹp đến mức khiến người khác phải nín thở chiêm ngưỡng.

Sở Mộ Vân ở trong lòng kinh diễm, mà trên mặt lại là một bộ thẹn thùng, hai gò má ửng hồng, vừa hưng phấn lại có chút mong đợi nói rằng: "Phụ thân thật là lợi hại, không biết khi nào Vân nhi mới có thể xuất ra được uy lực bằng một phần mười của người."

Sử dụng nhiều chiêu kiếm ác liệt như vậy, Mạc Cửu Thiều liền hô hấp cũng không thay đổi nửa phần, y vẫn là dáng dấp tao nhã thoát tục kia, mặt mày ôn nhu, âm thanh trong trẻo dịu dàng: "Ngươi mới mười năm tuổi, còn nhỏ, không nên gấp."

Nghe y nói như vậy, trong xon ngươi Sở Mộ Vân có chút âm u, hắn cúi đầu, tay nắm trường kiếm hơi dùng sức , có chút tối nghĩa nói: "Phụ thân, ta không sợ chịu khổ, cũng không sợ bị ảnh hưởng, ta chỉ muốn trở nên mạnh mẽ thật nhanh chóng, ta muốn tự tay đâm chết hung thủ, ta muốn vì từng bách tính chết oan của Sở gia mà báo thù rửa hận!"

Bờ vai khẽ run, dáng dấp ẩn nhẫn kiên cường kia được thân thể thon gầy đơn bạc thể hiện ra vô cùng động nhân.

Thần tình trong mắt Mạc Cửu Thiều tất cả đều là thương tiếc, y nắm chặt bàn tay ấm áp của thiếu niên, chậm rãi nói: "Việc này không vội vàng được, ngươi phải từ từ tập luyện, căn cơ ổn định mới có thể trưởng thành càng nhanh hơn."

Sở Mộ Vân ngẩng đầu, một đôi mắt bên trong tất cả đều là bi thương thần sắc: "Phụ thân, ngài nói cho ta hung thủ là ai được không?"

Ngón tay trắng nõn của Mạc Cửu Thiều đem nhưng sợi tóc lộn xộn trên trán khi luyện kiếm ban nãy của hắn vén ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Chờ ngươi luyện công pháp Thiệu Nguyệt đến tầng thứ chín, ta liền nói cho ngươi."

Sở Mộ Vân không cam lòng, nhưng cũng biết Mạc Cửu Thiều là vì muốn tốt cho mình, chỉ có thể lần thứ hai ẩn nhẫn lại.

Dáng dấp kia của hắn khiến Mạc Cửu Thiều càng ngày càng thương tiếc, y đem hắn ôm vào trong lòng mình, bàn tay phía sau lưng hắn khẽ vuốt, ôn thanh an ủi: "Con ngoan, vi phụ biết ngươi đã rất nỗ lực, yên tâm, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ được đền bù như mong muốn."

Lời này của y chính là có hai ý nghĩa, Sở Mộ Vân vốn là nghe hiểu được nhưng ' Sở Mộ Vân ' sẽ không hiểu, cho nên hắn chỉ dựa vào trong lồng ngực Mạc Cửu Thiều, khẽ run.( Sở Mộ Vân là thụ quân, còn ' Sở Mộ Vân ' là nguyên chủ thân xác nha mọi người :v , ở đây ý nói lời công quân thụ quân nghe hiểu nhưng nguyên chủ thì sẽ không hiểu á )

Chỉ là trong đầu chính là một cảnh tượng khác.

Sở Mộ Vân: "Y nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn một hài tử, rồi lại tự tay phá huỷ, vui lắm sao?"

Linh: "Cái này cần hỏi ngươi."

Sở Mộ Vân: "Ta mới không có ác thú như vậy, ta không phải biến thái."

Linh: "Mạc Cửu Thiều biến thái như vậy chẳng lẽ không phải do ngươi thiết lập?"

Sở Mộ Vân: "..."

Cư nhiên không có cách nào phản bác... con trai không ra gì chính là lỗi của cha, hắn giống như thực sự phải chịu chút trách nhiệm...

Mạc Cửu Thiều hôm nay vô cùng rảnh rỗi, lưu lại bồi Sở Mộ Vân dùng bữa tối, Sở Mộ Vân tự nhiên là phi thường mừng rỡ, mặc dù tính cách vốn cũng đã rất tốt, nhưng cũng nói nhiều hơn không ít so với bình thường.

Mạc Cửu Thiều kiên nhẫn bồi tiếp hắn, sau khi ăn xong, thậm chí nói muốn cùng tắm rửa.

Đây cũng không tính là gì, thời điểm khi mới vừa tới đây, Sở Mộ Vân hai chân bất tiện, Mạc Cửu Thiều vẫn luôn ôm hắn, tự mình giúp hắn làm mọi thứ .

Chỉ là thời gian đã qua rất lâu, thời điểm đó Sở Mộ Vân còn chưa phát dục, chỉ là đơn thuần thưởng thức mỹ nhân tắm rửa, bây giờ hắn đã mười lăm tuổi, nếu lại cùng Mạc Cửu Thiều tắm chung, hắn sợ rằng chính mình sẽ cương, thời điểm đó kỹ năng diễn xuất đều là mây bay, thậm chí có thể lao vào đánh đấm một chút.

Nhưng vấn đề là nên làm sao để từ chối? Tâm tư Sở Mộ Vân khẽ nhúc nhích, tiếp đó chớp mắt một cái liền đem tầm mắt né tránh, không quá tự nhiên mà nói rằng: "Phụ thân, Vân nhi đã lớn rồi..."

Lời này của hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng hai gò má lộ ra từng tia từng tia ửng hồng, tâm tư thiếu niên như đã lộ rõ mồn một, vô cùng rõ ràng.

Mạc Cửu Thiều hơi dừng một chút, không lên tiếng.

Sở Mộ Vân đầy mặt không dễ chịu, tựa hồ cả vành tai đều nổi lên một màu hồng nhàn nhạt: "Con... con có thể tự mình tắm rửa. Con..."

Thấy dáng dấp muốn nói lại thôi này của hắn, Mạc Cửu Thiều sao có thể không hiểu, hắn khẽ cười một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Vân nhi quả thật là lớn rồi."

Sở Mộ Vân cũng không biết là nghe hiểu hay nghe không hiểu, cả thân thể khẽ run, đầu cúi xuống càng thấp hơn.

Mạc Cửu Thiều khóe miệng ngậm ý cười, ở trên bả vai hắn vỗ nhẹ, đứng lên nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ trở lại thăm con."

Sở Mộ Vân hơi lúng túng đáp: "... Phụ thân đi thong thả."

Mạc Cửu Thiều rời đi, Sở Mộ Vân liền đi thẳng vào buồng tắm, hắn ngâm mình bên trong nước suối ấm áp, trong đầu hỏi Linh: "Ngươi đoán xem Mạc Cửu Thiều có hiểu ám chỉ của ta hay không?"

Linh: "Y mặc dù là người bị bệnh thần kinh, nhưng cũng sẽ không đối với một thiếu niên mười lăm tuổi ra tay."

Sở Mộ Vân hơi lui về phía sau dựa vào bên cạnh ao, từng sợi tóc đen dài tuỳ ý thả bồng bềnh trong nước, như một đoạn mang bóng loáng màu đen, ôm lấy thân thể thon gầy, sấn tới màu da, nhìn qua phi thường câu nhân, khóe miệng hắn hơi kéo lên một nụ cười thanh thiển: "Cũng phải, mười lăm tuổi thực sự quá non, ăn còn sợ y đau răng."

Linh muốn nói lại thôi một chút, cuối cùng quyết định không nhắc nhở hắn.

Sở Mộ Vân ngâm một lúc, thấy Mạc Cửu Thiều quả thật là không có ý định xông vào, chỉ có thể mang theo tiếc nuối đứng dậy lau khô mình rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Cách vài ngày, Mạc Cửu Thiều phái người đưa đến một tiểu cô nương, nói là cho làm nha hoàn thiếp thân của hắn.

Sở Mộ Vân ngơ ngác, nửa ngày cũng không phản ứng kịp đây là muốn nháo cái dạng gì.

Tiểu cô nương kia nhìn qua cũng chính là dáng dấp mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một thân váy dài màu vàng nhạt, da trắng mỹ mạo, một đôi mắt to long lanh giống như có nước trong đó, vô cùng xinh đẹp động nhân, nàng hơi cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà hơi ửng hồng, nhẹ nhàng nói rằng: "Nô tỳ Thanh Tuyết gặp qua thiếu cung chủ."

Sở Mộ Vân chưa bao giờ từ chối những thứ Mạc Cửu Thiều an bài, vì vậy cũng đem người thu nhận.

Hắn suy nghĩ một chút, hỏi Linh: "Mạc Cửu Thiều này là chuẩn bị hành động? Đưa một người đến bên cạnh chính muốn ta cùng nàng bồi dưỡng chút tình cảm sau đó đem nàng giết?"

Lúc trước Mạc Cửu Thiều vẫn luôn vô tình hay cố ý cự tuyệt không cho Sở Mộ Vân cùng những người khác tiếp xúc, việc to việc nhỏ đều là y tự thân làm. Cái này Sở Mộ Vân có thể hiểu được, nếu muốn tóm được tâm một người, phương thức đơn giản thô bạo nhất chính là tận lực đem không gian của người đó thu nhỏ, khiến cho hắn chỉ có thể nhìn thấy ngươi, chỉ có thể ỷ lại vào ngươi, cuối cùng cũng chỉ có thể tín nhiệm ngươi.

Nhưng bây giờ lại đưa đến một tiểu cô nương, Sở Mộ Vân cảm thấy được ý nghĩ của mình là chính xác: "Không chừng là muốn chế tạo chút nhân duyên trùng hợp khiến ta tự mình giết chết? Sau đó sẽ phát hiện là hiểu lầm..." Mẹ kiếp, thật là ngược, nguyên bản đứa nhỏ được Mạc Cửu Thiều thu nuôi trong cuốn tiểu thuyết kia nhất định đã phải ăn không ít đau khổ .

Từ đầu đến cuối, Linh đều không lên tiếng.

Mà rất nhanh, Sở Mộ Vân liền ý thức được chính mình đã sai hoàn toàn, đến xúc động đi tìm chết cũng có.

Bóng đêm mông lung, rèm lụa mỏng khẽ nhúc nhích, thiếu nữ trước mặt mặc một bộ sa y mỏng gần như trong suốt, hoàn toàn không giấu được vóc người xinh đẹp đang trong kì trổ mã, hai gò má nàng ửng hồng, âm thanh mềm mại như nước: "Thiếu cung chủ, để cho Thanh Tuyết hầu hạ người nghỉ ngơi đi."

Sở Mộ Vân đen mặt.

Mạc Cửu Thiều quả thật là xem hiểu ám hiệu của hắn, thế nhưng vậy mà không có tự mình ra trận!

Sở Mộ Vân nổi giận: "Mạc Cửu Thiều làm cái gì vậy? Lẽ nào hắn không phải là gay?"

Linh: "Nhắc nhở ấm áp : <Ma giới> là một cuốn tiểu thuyết có xu hướng giới tính bình thường."

Sở Mộ Vân: "..."

Cho nên nói hắn nên phiền não không phải vấn đề ai công ai thụ mà là nên làm thế nào đem thẳng nam bẻ cong sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro