Chương 4: Thực sự là thẳng nam?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Tiểu thuyết do chính mình viết đương nhiên chính mình rõ ràng nhất.

Sở Mộ Vân đương nhiên biết <Ma giới> có xu hướng giới tính bình thường, nếu như không bình thường, làm sao sẽ có người vung nhiều tiền như vậy để làm thành phim?

Bất quá kỳ thực bộ tiểu thuyết này cũng không có quá nhiều chi tiết tình cảm yêu đương, dù sao tác giả cũng là một cái gay, nếu quả thật từ tuyến tình cảm phát triển ra mà nói, hắn não bổ tuyệt đối không phải vai chính thu thập muội tử mở rộng hậu cung mà là vai chính đẩy ngã tiểu đệ, đẩy ngã tiểu đệ của tiểu đệ, đẩy ngã tiểu đệ của tiểu đệ của tiểu đệ... Nói chung bất kể là ngực phẳng thích trang* nữ nhân nương* thụ vợ hay là cường tráng thụ, chỉ cần hợp khẩu vị đều thể đến một phát.囧

( trang : giả trang, giả bộ ; nương : có tính cách giống con gái )

Cũng may, Sở Mộ Vân từ lâu đã làm công tác cao tầng, biết được quyển tiểu thuyết này nhất định sẽ có sự giám sát từ bốn phía, không thể viết một quyển tiểu hoàng văn có một không hai lưu danh thiên cổ, cho nên hắn đành rất có tiết tháo mà nghiêm túc miêu tả <Ma giới> cái thế giới rộng rãi tráng lệ này, đi đâu cũng là tình tiết trong sáng phù hợp với trẻ nhỏ, tình cảm chỉ là mấy chiếc lá xanh, luôn đứng đằng sau làm nền.

Tuy rằng <Ma giới> sau khi nổi tiếng các loại tiểu thuyết đồng nhân trắng trợn tràn lan, fan các CP cãi vã không ngừng, tác giả là chính mình cũng thưởng thức qua không ít, mà trong lòng Sở Mộ Vân vẫn là cảm thấy được dù có là nhân vật chính - cái hán tử nhiệt huyết kia cũng sẽ không chịu nổi bị bảy tên bệnh thần kinh kia đồng thời ba ba ba trên giường. Đương nhiên, còn có loại đồng nhân nhân vật chính một hơi ba ba ba bảy tên bệnh thần kinh này, Sở Mộ Vân cũng là không phục, bản thân hắn vô cùng nhập tâm khi viết về nhóm người bệnh thần kinh này, làm sao có thể khoan dung cho việc mình bị làm? Cho nên hắn hoàn toàn nghiêm túc viết một đoạn đánh giá dài, từ góc độ tính cách thiết lập nghiêm túc phân tích một chút bản đồng nhân này nơi nào không hợp lý...

Cuối cùng... hắn vẫn là chết chìm trong đống nước miếng phun tào của các độc giả.

【 xem tiểu hoàng văn mà còn đòi thảo luận tính cách thiết lập, hài tử ngươi chính là có bệnh đi! 】

【 đồng nhân đương nhiên là OOC a, ta chính là muốn nhìn ngạo mạn nhà ta, Mạc Cửu Thiều đại đại hóa thân thành một bãi xuân thủy... 】

【 Emma, ta vẫn cảm thấy Lăng Huyền đại đại nhà ta rất có tố chất trở nên tao*! Tuy rằng sức chiến đấu nghịch thiên, nhưng khi lãng* lên tuyệt đối rất tiêu hồn có được hay không! 】

( tao, lãng : ý chỉ dâm đãng )

【 ha ha, ngươi cư nhiên dám ở trước mặt Tạ Thiên Lan đại đại so tao! Ai có thể có đại biểu cho sắc dục hơn Tạ Thiên Lan? Máu mũi... Ai nha... Máu mũi của ta ngươi lý trí chút! 】

【 ta chính là không thích Tạ Thiên Lan, vừa tà mị vừa xinh đẹp thì thế nào? Cũng chỉ là một tiểu tiện nhân thích đùa bỡn lòng người! Rất yêu thích người khác chán ghét y, càng chán ghét càng hưng phấn, nhìn liền muốn ngược hắn! 】

【 nơi này là chân ái của bảy đại đại, lầu trên ra khỏi cửa quẹo trái không tiễn a, tính cách thiết lập gì chứ, ba ba ba mới là chân lý! 】

...

Nhìn một đống bình luận này, thân là một gay chân chính Sở Mộ Vân cũng cảm thấy được mắt của chính mình sắp mù, quả nhiên...  loại sinh vật gọi là ' nữ nhân ', đời này của hắn cũng đừng mong hiểu rõ.

Cho đến ngày nay, xuyên vào trong <Ma giới>, Sở Mộ Vân lần thứ hai nhớ tới chuyện này, vẫn có chút tiếc hận.

Nếu như hắn xuyên đến bên trong một quyển đồng nhân không phải rất tốt sao? Thu thập bảy cái tiểu lãng hóa so với bẻ cong bảy cái thẳng nam độ khó nhỏ hơn nhiều lắm.

Nhưng mà, tâm lý Sở Mộ Vân vẫn không quá phục.

Truyện là hắn viết, nhân vật là hắn thiết lập ra, tuy rằng thời điểm làm việc quả thực không cân nhắc qua vấn đề xu hướng tình dục này, nhưng người đã sáng tạo bọn họ dù gì cũng yêu thích nam nhân, không có lý gì sinh ra bọn họ liền thay đổi thể loại.

Cho nên... Hắn không tin Mạc Cửu Thiều là một thẳng nam!

Sở Mộ Vân khóe miệng khẽ nhếch một chút, bắt đầu tính kế.

Tuy rằng trong đầu hắn đã suy nghĩ đủ loại thất loạn bát tao nhưng trong hiện thực lại chỉ có trôi đi mấy giây.

Thanh Tuyết tuy rằng được an bài tới hầu hạ Sở Mộ Vân, nhưng thực tế nàng căn bản không hề có chút kinh nghiệm nào, mặc dù đã được giảng dạy rất lâu, nhưng khi thực sự phải lên thực hành liền có chút căng thẳng bất an.

Dù sao thiếu cung chủ lớn lên vô cùng thanh tú tuấn nhã, mặc dù mới mười lăm tuổi, thân thể lại thẳng tắp cứng cỏi như gốc trúc gốc tùng, cánh tay nhỏ gầy lộ ra bên ngoài cũng rắn chắc căng cứng... Nghe nói thiếu cung chủ thiên tư trác việt, kiếm pháp Thiệu Nguyệt khó khăn tối nghĩa như vậy lại có thể trong thời gian ba năm ngắn ngủi liền luyện đến tầng thứ sáu, tu vi như thế dù là ra khỏi Thiên Loan Phong cũng có thể một mình đấu một cái thành, thật sự là phi thường lợi hại!

Thanh Tuyết không nghĩ tới mình có thể may mắn đến hầu hạ hắn, dù sao cũng là một thiếu niên anh tuấn như vậy, có cô nương nào lại không sinh lòng ngóng trông?

Nàng thu hồi tâm tư, xấu hổ xen lẫn chút khiếp nhược tiến lên, nghĩ lại những điều đã được nhũ mẫu dạy dỗ, thân thể liền như mềm mại không xương mà dán vào.

Nhưng làm sao đều không nghĩ tới chính là, nàng còn chưa có tới gần, Sở Mộ Vân đã bỗng nhiên đứng dậy, quát lên: "Ai cho phép ngươi tiến vào!"

Thanh Tuyết ngơ ngác, có chút khó hiểu: "Thiếu cung chủ..."

"Nói!" Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, con mắt kia lạnh đến mức như bao phủ tầng sương.

Thanh Tuyết bị giật mình, hết thảy kiều diễm trong nháy mắt tản đi, nàng lùi về sau vài bước, cung kính nói: "Là tôn thượng phân phó, tôn thượng sai nô tỳ đến hầu hạ thiếu cung chủ."

Khí thế quanh thân Sở Mộ Vân không giảm, âm thanh vẫn lạnh lẽo: "Phụ thân xác thực cho ngươi đến hầu hạ ta, nhưng ai cho ngươi nửa đêm xông đến tẩm cung của ta ?"

Thanh Tuyết hoảng rồi, nàng vội vàng giải thích: "Thiếu cung chủ, là tôn thượng nói Thanh Tuyết....nói Thanh Tuyết... hầu hạ ngài việc sinh hoạt vợ chồng."

Đột nhiên nghe được câu này, Sở Mộ Vân ngơ ngác, ngay sau đó sắc mặt hắn dần tái nhợt, âm thanh có chút run rẩy: "Ngươi nói... là phụ thân cho ngươi đến..."

"Dạ phải." Thanh Tuyết thấy hắn không còn khí thế doạ người vừa nãy, không khỏi lại muốn tiếp tục việc đang dang dở, ôn thanh nói, "Thiếu cung chủ không cần lo lắng, đến tuổi của ngài, xác thực nên biết được những chuyện này, tôn thượng cũng hiểu được vậy..."

Nàng nói còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân bỗng dưng quát khẽ một tiếng: "Cút!"

Thanh Tuyết bị dọa đến run rẩy quỳ trên mặt đất: "Thiếu cung chủ bớt giận, thiếu cung chủ..."

"Đi ra ngoài!" Sở Mộ Vân tựa hồ là không thể nhịn được nữa, bàn tay nắm chặt, bội kiếm thiếp thân càng phát ra tiếng kêu rõ rệt.

Thanh Tuyết biết được hắn là thật sự tức giận, liền không dám nán lại kì kèo nửa phần, nói một tiếng biết tội, liền vội vàng lùi ra.

Trong phòng không có một bóng người, Sở Mộ Vân như thể đã không cách nào áp chế trong lòng phẫn uất, dương tay cầm kiếm, không theo chương pháp gì mà chỉ quét lung tung, khiến cung điện vốn hoa mỹ trở nên khắp nơi bừa bộn.

Tiếng kiếm ong ong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn , Sở Mộ Vân chợt cụt hứng ngã ngồi, cả người đều hồn bay phách lạc.

Quản sự phụ trách Thiên điện nhìn thấy khung cảnh bên trong, vội vã phái người đi báo cho chủ thượng, chính mình cẩn thận đi tới, nhìn vị tiểu chủ nhân từ trước đến giờ đều ngoan ngoãn nghe lời này: "Thiếu cung chủ nếu là có cái gì không vừa ý hết thảy đều có thể nói cho lão nô, lão nô tất nhiên sẽ trừng trị những hạ nhân kia, không cho bọn họ quấy rầy ngài nghỉ ngơi."

Sở Mộ Vân đến cùng cũng không phải loại người cố tình gây sự, hắn có chút mỏi mệt nói rằng: "Không có chuyện gì, là ta tâm tình không tốt, đừng đi trách trách bọn họ."

Quản sự cúi đầu tuân mệnh, phái người quét tước bừa bộn trong điện.

Sở Mộ Vân bỗng nhiên đứng dậy, hỏi: "Phụ thân đang ở chủ điện sao?"

Quản sự đáp: "Tôn thượng đang nghỉ ngơi."

Sở Mộ Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói ra.

Quản sự lại nhận được truyền âm mật, hắn vội vã liền nói rằng: "Thiếu cung chủ tối nay có ngại không đi chủ điện nghỉ ngơi, nơi này còn phải thu thập một trận."

Sở Mộ Vân vừa nghe, lông mày cau lại, do dự một chút, cuối cùng nhưng vẫn là đứng lên, chậm rãi nói: "Được."

Hắn một đường đi rất chậm, bàn tay từ đầu đến cuối đều nắm chặt thành nắm đấm đầu, hiển nhiên đang cực lực áp chế trong lồng ngực cuồn cuộn cảm xúc.

Trong đầu, âm thanh máy móc của Linh sát phong cảnh mà vang lên: "Kỹ năng diễn xuất này của ngươi ta chấm điểm tối đa."

Sở Mộ Vân: "Chín mươi chín là được, còn dư lại một điểm ngươi giữ lại."

Thanh âm Linh mang theo chút mờ mịt: "Tại sao?"

Sở Mộ Vân: "Đề phòng ta kiêu ngạo."

Linh: "..."

Vài bước đã đi tới chủ điện, thân phận Sở Mộ Vân không ai dám ngăn cản, hạ nhân đều dồn dập hướng hắn hành lễ, Sở Mộ Vân gật đầu đáp lại, cả người nhưng vẫn không yên lòng, hắn vào trong phòng ngủ chính điện, làm thế nào đều ngủ không được, ngồi nghiêm chỉnh dưới ánh đèn, hiển nhiên là chịu rất lớn đả kích.

Một lát sau, cửa phòng đẩy ra, xuyên thấu qua ánh trăng thanh dịu, nam tử một thân bạch y phiêu phiêu bước vào phòng.

Sở Mộ Vân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một cái liền nhanh chóng rũ xuống mi mắt.

Người đến là Mạc Cửu Thiều, y đích xác đã nghỉ ngơi, nhưng nghe nói sự việc Thiên điện, liền cố ý tới xem một chút.

Bởi vì y đến, phía sau lưng Sở Mộ Vân căng thẳng, vốn là sống lưng thẳng tắp giờ khắc này càng giống như tre xanh đứng trong trời đông giá rét, kiên cường lại lộ ra một loại cảm giác yếu ớt câu nhân.

Mạc Cửu Thiều mâu sắc càng đậm, mà trên mặt lại tràn đầy lo lắng, y khẽ thở dài: "Nếu không yêu thích nha đầu kia, đổi một cái cũng được, hà tất phải nổi nóng như vậy? Vạn nhất thương tổn chính mình thì làm sao bây giờ?"

Thanh âm ôn nhu của y trong đêm tựa như cơn gió lưu luyến thoảng qua, khiến người tâm hoảng ý loạn.

Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt một mảnh sương trắng, liền cả sắc môi cũng đều nhợt nhạt trong suốt, trong con ngươi hơi có chút hơi nước, nhưng lại quật cường không chịu để cho chúng nó trào ra: "Ta không muốn!"

Ba năm nay hắn đều quá ngoan, bất thình lình cáu kỉnh như vậy trái lại khiến Mạc Cửu Thiều hơi kinh ngạc.

"Làm sao vậy? Không muốn cái gì?" Y kiên trì hỏi thăm.

Sở Mộ Vân nghiêng đầu qua chỗ khác, bàn tay nắm chặt, trong thanh âm có vẻ run rẩy: "Ta không cần những người kia!"

Mạc Cửu Thiều ngẩn ra, nói tiếp: "Đây đều là những việc nhất định phải trải qua, không có gì, không cần e ngại, chỉ cần..."

Sở Mộ Vân lần đầu tiên ngắt lời y, hắn ngẩng đầu, nhìn Mạc Cửu Thiều, tình cảm trong mắt phun trào khả năng liền chính hắn đều không cách nào nhận ra, chỉ là trong thâm tâm không cam lòng cùng đau đứn làm cho hắn không cách nào nhịn được: "Ta không muốn làm loại chuyện này, ta không muốn cùng...những người khác làm."

Mạc Cửu Thiều hơi run lên, mâu sắc đã thâm trầm, mà âm thanh vẫn là một mảnh ôn nhuận: "Bình tĩnh một chút, đều là do vi phụ tự chủ trương."

Đôi vai Sở Mộ Vân run rẩy, trong mắt hắn có niềm khát vọng khó diễn tả thành lời, những lời muốn nói đã sắp trào ra đến khóe miệng lại bởi vì trong lòng hỗn loạn mà không có cách nào nói ra mảy may.

Mạc Cửu Thiều đứng dậy, vỗ vỗ bả vai hắn động viên nói: "Không nên suy nghĩ lung tung, sớm chút nghỉ ngơi đi."

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Kỹ năng diễn xuất chín mươi chín điểm - Sở ảnh đế có chút mộng: "Đồ ăn dâng đến tận miệng còn không có phản ứng, Mạc Cửu Thiều thật sự là thẳng nam sao?"

Linh: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro