Chương 17: Bị bắt gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sauce_jin

Yến Trầm nói được thì làm được, ngày hôm sau, y thành công khiến Mạc Cửu Thiều rời khỏi.

Sở Mộ Vân mặc kệ bọn họ làm cái gì, nhưng hắn biết, Yến Trầm sẽ cho hắn đủ thời gian, rốt cuộc niềm vui đều ở lại phía sau, Đố Kỵ bị tiểu lãng hóa kia trêu đến nổi lên hứng thú, phải làm sao để Sở Mộ Vân phạm phải sai lầm đây?

Mạc Cửu Thiều vừa đi, Sở Mộ Vân liền bắt đầu xuống tay chuẩn bị.

Tại thời điểm này, hắn cảm thấy rất hài lòng với các chi tiết cài đặt của riêng mình. Về cách ngăn chặn ngọn lửa, hắn đã suy luận vô số lần trước và sau. Mặc dù không có nhiều đoạn thực sự được đưa vào kế hoạch, những đều được viết riêng tư rất tỉ mỉ và hoàn hảo.

Giả thiết này, biên tập tiểu Trương may mắn nhìn đến, hắn lúc ấy buột miệng thốt ra chính là: "Sở ca, ngươi có phải từ Ma giới xuyên tới không a!"

Tuy rằng nói như vậy có chút khoa trương, nhưng cũng đủ để chứng minh kế hoạch của hắn có bao nhiêu kỹ càng, tỉ mỉ, chu đáo, chặt chẽ giống như thật.

Lúc này Sở Mộ Vân trực tiếp lấy ra dùng, hiệu quả chỉ sợ so với Mạc Cửu Thiều còn muốn hoàn hảo hơn kế hoạch.

Đương nhiên, hắn tu vi thấp, bất quá cái này không yêu cầu tu vi cao, trọng điểm là phải dùng ma hồn kiềm chế hung hỏa.

Chuẩn bị công tác thu phục, Sở Mộ Vân lại cố tình điều dưỡng thân thể của Yến Quân Khanh một chút.

Vào đêm thứ tư, khi trăng đã lên giữa trời, một trận sóng nhiệt cuồng bạo đột nhiên bùng nổ.

Sở Mộ Vân căn bản không ngủ, hắn xoay người xuống giường, vài bước chạy tới chỗ ở của Yến Quân Khanh.

Càng tới gần một cổ nhiệt khí nóng bức tới kinh người toả ra càng, sau khi đi vào phòng sau, Sở Mộ Vân mang theo tích hỏa châu, nhưng làn da của hắn vẫn như cũ bị thiêu đến đau đớn, quang cảnh trước mắt bị nhiệt độ nóng bức làm cho vặn vẹo, mơ mơ hồ hồ như ảo giác.

Yến Quân Khanh chịu đựng thống khổ, cậu gần như đã bất tỉnh. Quanh thân cậu bị bao bọc bởi một ngọn lửa màu đỏ cam rực rở, đôi mắt đen thế nhưng lại trở thành u lam sắc, đám lửa đang cháy xung quanh hắn hiển nhiên cao tới mức vượt quá sức tưởng tượng.

Sở Mộ Vân vừa xuất hiện, cậu tựa hồ cảm giác được, còn sót lại một tia lý trí làm cho cậu miễn cưỡng mở miệng: "Vân ca, không cần lo cho ta...... Đi......"

Cậu gian nan nói ra, làm cho Sở Mộ Vân trong lòng ấm áp: Thật là một đứa trẻ ngoan, không uổng công hắn yêu thương*.

*Tui không hiểu câu này cho lắm TvT nguyên văn là : 【 真是个好孩子,没白疼。】

Thời gian không thể chậm trễ được, Sở Mộ Vân nhanh chóng thực hiện pháp trận, vạn ma tinh Yến Trầm đưa cho hắn phát huy tác dụng thật lớn, tất cả sức mạng bên trong đều được Sở Mộ Vân giải phóng, toàn bộ rót vào đến pháp trận bên trong, lúc này mới miễn cưỡng cạnh tranh với buồng lửa khốc liệt.

Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu, Sở Mộ Vân đi vào bên trong Yến Quân Khanh, tuy rằng hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm đối mặt, ngón tay vẫn bị lửa hun cháy.

Mùi máu và thịt trộn lẫn đánh thức Yến Quân Khanh, cậu trợn to mắt nhìn Sở Mộ Vân, trong con ngươi xanh thẳm u sầu một mảnh nôn nóng: "Không cần lo cho ta a, Vân ca, ngươi mau đi ra, ngươi không thể......"

Sở Mộ Vân nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch, tặng cho hắn một điệu cười dịu dàng: "Đừng sợ, ngươi sẽ không có việc gì."

Thanh niên trấn định lại thần thái, thanh âm nhẹ nhàng, còn có cặp mắt to tròn đen láy như bao trọn cả thiên địa trấn an Yến Quân Khanh.

Ngay cả khi sóng nhiệt đốt cháy cả ảo ảnh của không gian, nhưng giờ khắc này, nụ cuời của Sở Mộ Vân như đã đưa cậu đến vùng đồng bằng xanh biếc có làn gió dịu nhẹ, sự dịu dàng của hắn làm cho sắc mặt lạnh lẽo của cậu chậm rãi thả lỏng.

Vô cùng tin cậy, Yến Quân Khanh tín nhiệm hắn.

Sở Mộ Vân thấy cậu dần dần bình tĩnh trở lại, hắn biết chính mình nhiều năm như vậy nỗ lực đã không uổng phí.

Hung hỏa hoàn toàn bị áp chế, nhưng đó cũng không phải kết thúc, Mạc Cửu Thiều xem nhẹ ngọn lửa, cho nên ở cuối cùng hắn đã bị phản đòn, bị hung hoả tấn công dữ dội.

Sở Mộ Vân muốn tránh cuộc phản công này, cho nên trong quá trình tập trung toàn lực, ý đồ đem ngọn lửa toàn bộ dập tan, để nó không còn năng lực kháng cự.

Nhưng sự thật là Sở Mộ Vân đã xem nhẹ thứ này.

Kháng cự mạnh mẽ suốt mười giờ, ngay sau khi Sở Mộ Vân cho rằng nó đã dừng lại, ngọn lửa lại bỗng nhiên bùng nổ, giống như con mãnh thú bị giam cầm mấy ngàn năm, mang theo một cổ tuyệt vọng cùng không cam lòng, phóng thích sự công kích cuối cùng.

Sở Mộ Vân muốn tránh cũng không được, bởi vì đó là đòn thẳng tắp hướng về phía hắn, hơn nữa còn trực tiếp xuyên qua máu thịt.

Cú sốc bất ngờ khiến cơ thể hắn lắc lư nhưng thực mau liền ổn định trở lại.

Ngọn lửa thực sự bất lực, tuy rằng nó vẫn như cũ làm y trúng những đòn chất độc, nhưng độc tính thấp kém làm cho Sở Mộ Vân có thể dễ dàng áp chế.

Chỉ tiếc thứ này quá vướng người, dấu vết tốt còn có thể tước da xẻo thịt, lại còn bị quấn bởi ma quỷ, chỉ có cái chết mới có thể thoát khỏi đau đớn.

Sở Mộ Vân cũng không để ý quá nhiều, tránh ngộ độc là ý tưởng tốt nhất, mà trúng độc còn lại là dự kiến bên trong

Sóng nhiệt tan đi, không gian yên tĩnh trở lại, Yến Quân Khanh mê mang ngủ thiếp đi, Sở Mộ Vân bắt mạch cho cậu, nhận thấy được không có vấn đề gì sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.

Lăn lộn suốt đêm, ngay cả khi được cung cấp năng lượng liên tục, Sở Mộ Vân cũng mệt mỏi tới rồi cực hạn.

Hắn chu đáo dàn xếp tốt cho Yến Quân Khanh rồi trở về tẩm điện, ngã đầu liền ngủ thiếp đi.

Ngủ suốt một ngày một đêm, Sở Mộ Vân mới tỉnh lại.

Nhiều năm rèn luyện như vậy, thân thể của hắn vốn là tư chất rất tốt, hiện giờ lại chính trực nằm, sức sống dư thừa, ngủ một giấc liền thần thanh khí sảng.

Bởi vì Mạc Cửu Thiều không có ở đây, Sở Mộ Vân cũng không quá để ý, hắn tùy ý khoác một bộ trường bào bằng lụa màu đen, cổ áo chạy đến một nửa, thắt lưng lỏng lẻo, tóc dài cũng chưa được chải chuốt, tùy ý xoã ra ở phí sau, khuôn mặt xinh đẹp, tiêu sái không có chút nào gò bó.

Tiếc là ở đây không có tiểu cô nương, nếu không cô nàng nhìn thấy nhất định sẽ mặt đỏ tim đập mà không dời mắt được.

Sở Mộ Vân tay trái cầm một bầu rượu nhỏ, hắn ở kiếp trước có một điếu thuốc rất ngon, chỉ tiếc sống lại một đời trong cơ thể đứa nhỏ này thì mãi mãi sẽ ko bao giờ có, hắn chỉ có thể uống một chút rượu để tự an ủi lấy bản thân.

Đáng thương ở chỗ trước mặt Mạc Cửu Thiều hắn còn phải tỏ ra đơn thuần, uống đến hai bên má trên mặt phiếm hồng, liều mạng bất chấp tửu lượng kém, không ai có thể ngăn hắn.

Lúc này vắng vẻ, hắn có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, cứ như vậy đi thẳng đến phòng của Yến Quân Khanh.

Chỉ là...... Mới đi được nửa đoạn, liền gặp phải một người.

Sở Mộ Vân ngẩn ra.

Nam tử một thân áo đen đối diện hứng thú đánh giá hắn, trong con ngươi màu tím cơ hồ tràn đầy sự hứng thú.

Linh: "Là Đố Kỵ tới!"

Sở Mộ Vân: "Vừa rồi không nhận thấy được hơi thở của y à?"

Linh: "...... Không có."

Sở Mộ Vân: "Bảo bối nhi, ngươi nên thăng cấp."

Linh: "......"

Sở Mộ Vân: "Đừng khóc, thăng không được cấp cũng không có việc gì."

Linh: "......"

Sở Mộ Vân: "Trói định ta, ngươi đã là khai quải."

Linh: "......"

Hỏi: Làm thế nào để một con bò có đầu óc sở chung với vật chủ? (S: vật chủ ở đây là SMV)

Đáp: Chỉ có dấu ba chấm mới có thể đại diện cho trái tim ta.

Yến Trầm nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân, ánh mắt như muốn thiêu đốt y: "Ngươi trong bộ dáng này, ta thế nhưng chưa bao giờ gặp qua."

Sở Mộ Vân đứng yên, chỉnh lại cổ áo, thanh âm lạnh lùng hỏi: "Vì cái gì ngươi lại ở chỗ này?"

Yến Trầm nhìn thần thái nghiêm túc của hắn, trong lòng hơi có chút tiếc nuối, y thở một hơi dài nhìn hắn, dục vọng cơ hồ trong nháy mắt đã bị châm ngòi, bên trong cổ áo như ẩn như hiện lộ ra nước da màu mật, ngón tay thon dài câu lấy bầu rượu, bởi vì giơ lên mà chảy xuống tay áo rộng, lộ ra những đường nét tuyệt vời......

Đây là một thân thể tuyệt đối không mảnh khảnh, nhưng là so với những mỹ thiếu niên trắng nõn thời bấy giờ đều câu nhân hơn, gợi cảm đến khó lòng mà giải thích được.

Nếu nói Yến Trầm có thể nhìn thấy thời điểm Sở Mộ Vân thành niên, hắn còn nghĩ muốn đem hắn hảo hảo thao khóc, mà hiện tại trái tim của hắn đã hưng phấn đến không áo chế được.

Đố kỵ đế vương khóe miệng cong lên, lộ ra một cái cười ôn nhu: "Đương nhiên là muốn thù lao."

Sở Mộ Vân thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệch: "Ngươi nói rằng sẽ chờ ta làm xong việc......"

"Ngươi làm xong đi." Yến Trầm đánh gãy lời nói của hắn: "Yến Quân Khanh đã không có việc gì."

Sở Mộ Vân hơi sững sờ, nhưng hắn thực mau liền nói: "Không thể làm loạn ở đây, bảy ngày sau ta sẽ đi xuống chân núi."

"Nhưng ta đợi không được đến khi đó." Yến Trầm bỗng dưng tới gần hắn, đôi môi mát lạnh ngậm lấy vành tai hắn, ôn nhu nói, "Ta muốn ngươi, muốn ở Thiên Loan Phong, ở tẩm điện của ngươi, ở nơi của ngươi ở cùng sư huynh ân ái triền miên trên giường, làm đến khi ngươi khóc lóc ra tới."

Trong tình huống này, hệ thống cùng ký chủ phản ứng thế này.

Linh bảo bảo: "Hảo...... Hảo biến thái!"

Sở Mộ Vân: "Hảo hưng phấn."

Linh: Σ(°△°|||)︴

Tuy rằng trong lòng hắn hưng phấn, nhưng trên mặt còn tỏ ra vẻ chán ghét đến chết.

Sở Mộ Vân căng chặt thân thể, âm thanh lạnh lùng nói: "Phụ thân đi đâu vậy?"

Yến Trầm trấn an hắn: "Yên tâm, hắn trong vòng 3 ngày cũng chưa về."

Sở Mộ Vân hơi thả lỏng một chút.

Yến Trầm lại không nghĩ đợi, y trực tiếp nắm lấy eo hắn, nóng bỏng hôn xuống.

Sở Mộ Vân không hề né tránh, nhưng cũng không tính là cao hứng, hắn bị động mà thừa nhận, không đáp lại cũng không ra tiếng, chỉ là tùy ý người kia dùng lưỡi linh hoạt câu lấy hắn, từ từ liếm cắn, làm cho chỉ bạc trượt xuống, nhưng y vẫn duy trì một bộ dạng thanh tỉnh cùng bình tĩnh.

Dáng vẻ này của hắn, Yến Trầm lại càng thêm hăng hái.

"Ta thực chờ mong," y vô cùng quý trọng mà hôn hôn hắn, miên mang nói: "Chờ mong ngươi mang cho ta vui sướng."

Sở Mộ Vân dùng toàn bộ nghị lực mới không làm cho chính mình ngạnh lên.

Nói thật...... Yến Trầm bộ dáng quá thô lỗ, nếu không phải phía sau có một âm mưu quan trọng, hắn sẽ không quan tâm mà làm chết y, dù sao lần này đã định là không công lược được Yến Trầm, trước cứ thao đã mới sảng khoái.

Chỉ tiếc, cốt truyện kế tiếp quá trọng yếu đến mức bất cẩn.

Trở lại tẩm điện, Yến Trầm trực tiếp xé quần áo của Sở Mộ Vân, từng nụ hôn từ từ rơi xuống, cùng với mùi hương của hoa mai, dẫn người say mê trong đó.

Mang dạo đầu làm Sở Mộ Vân chật vật, hắn muốn bảo trì bình tĩnh, nhưng thân thể lại vô pháp khống chế, bị lộng đến như vậy, sao có thể kiên trì được.

Hắn không muốn thừa nhận mình đã bị cái tên mà quỷ này bắt đi, đơn giản tự sa ngã nói: "Phải làm liền mau chút, trực tiếp tiến vào......"

Còn chưa nói xong, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một nam nhân diện ngân bạch trường bào tựa như sương nguyệt lạnh nhạt đứng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro