Chương 16: Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sauce_jin

Thời gian phảng phất yên lặng.

Yến Trầm phi thường kiên nhẫn, mà Sở Mộ Vân đang phải trải qua thống khổ mà giãy giụa.

Thân thể y chưa động được, chỉ có ngón tay đang không ngừng mà cuộn tròn, trong cặp mắt sáng ngời đầy sự quay cuồng...... Sở Mộ Vân không tự giác mà cắn môi dưới, cái loại xúc động muốn phủi tay rời đi này va chạm với lý trí làm hắn cả người đều căng giống như dây cung, tựa hồ tiếp theo trong nháy mắt, cung tiễn sẽ nhanh chóng lao ra, hoặc là dây cung sẽ hoàn toàn đứt đoạn.

Yến Trầm càng xem càng hưng phấn, mắt tím một mảnh quang hoa đảo qua, trong thanh âm lương bạc còn cố tình trộn lẫn một loại nhiệt độ, khàn khàn ái muội, giống như đa tình: "Nói cho ta, vì cái gì muốn ta ly khai sư huynh."

Nghe hắn hỏi vấn đề này, Sở Mộ Vân giống như đang nằm trong nước đá bị người lôi ra, cả người hơi run rẩy, mà hắn thực mau đã giữ được bình tĩnh: "Ngươi không cần biết!"

Đã sớm biết hắn sẽ không nói cho mình, bất quá cũng không sao, có tâm muốn tra thì cũng không khó.

Chỉ là Yến Trầm rất muốn trêu y: "Tiểu Vân, có việc cầu người nói, ngươi không muốn đem sự tình công đạo rõ ràng sao?"

Sở Mộ Vân quay đầu nhìn hắn: "Ta không tin ngươi!"

"Nga," Yến Trầm phát ra một thanh âm trầm thấp. Chỉ có điều, "Không tín nhiệm lại một hai phải tới tìm ta...... Ta đoán, khẳng định là cùng sư huynh có quan hệ đi? Thiên Loan Phong không có khả năng xảy ra chuyện gì, như vậy chính là cùng người có quan hệ, nghe nói sư huynh lại thu dưỡng một tiểu hài tử, hay là...... Là cùng đứa nhỏ này có quan hệ?"

Sở Mộ Vân kinh ngạc mà mở to mắt, một bộ dạng không thể tưởng tượng được, mà như vậy biểu tình bất an của y vừa lúc cũng bị bại lộ.

Yến Trầm cười đến tràn đầy ác ý: "Có phải vì sư huynh sủng ái đứa nhỏ này, nên ngươi mới không cao hứng? Muốn thừa dịp sư huynh ra cửa huỷ hoại hắn?"

Sở Mộ Vân gấp giọng nói: "Sao có thể! Ta như thế nào......" Nói xong y liền ý thức được Yến Trầm chỉ là nói đùa, mà chính y đã lọt vào bẫy rập.

Sở Mộ Vân nhanh chóng ngặm miệng, đáng tiếc đã muộn.

Yến Trầm: "Đúng vậy, tiểu Vân thiện lương như vậy, như thế nào sẽ ghen ghét a? Cho nên...... Không phải ngươi muốn giết hài tử kia, như vậy vẫn là cùng sư huynh có quan hệ."

Mắt thấy lời hắn nói càng ngày càng gần chân tướng, Sở Mộ Vân thực khẩn trương, nhưng lại không có biện pháp ngăn hắn tiếp tục nói.

Yến Trầm đương nhiên sẽ không dừng lại: "Hài tử kia là Yến gia, nghe nói Yến gia nhiều thế hệ hưng thịnh. Hiện giờ Yến gia chết, này......"

"Đủ rồi!" Sở Mộ Vân càng nghe tâm trạng càng đi xuống, y hoảng loạn mà đánh gãy lời hắn nói, "Ngươi không nghĩ cách hỗ trợ ta! Ta trở về!"

Nói xong thật sự làm bộ phải đi.

Yến Trầm như thế nào sẽ để Sở Mộ Vân rời đi, hắn hạ đầu ngón tay xuống, Sở Mộ Vân đã bị đứng tại chỗ.

Đây là điểm huyệt đứng yên.

Sở Mộ Vân ngẩng đầu, hướng phía hắn trợn mắt giận nhìn.

Yến Trầm đến gần hắn, ngón tay trắng nõn vỗ về chơi đùa từng thước da thịt trơn trượt, tầm mắt đặt ở đôi môi mỏng nói: "Mặc dù sư huynh cũng không sủng ái ngươi, mặc dù hắn chỉ xem ngươi là nhi tử, mặc dù ngươi đều đã biết điều đó, nhưng vẫn không màng hết thảy mà cứu hắn, thậm chí không tiếc mà hy sinh chính mình?"

Sở Mộ Vân không rõ rằng hắn đã biết được bao nhiêu, nhưng hiển nhiên lời này đã chọc tới trọng tâm rồi, chỉ thấy đồng tử của hắn co chặt, có một tia nan kham hiện lên, nhưng thanh âm vẫn là lạnh nhạt, làm như đang duy trì sự tôn nghiêm cuối cùng: "Là hắn đã cứu ta, là hắn nuôi lớn ta, ta vô luận vì hắn làm cái gì, đều là cam tâm tình nguyện."

Cứ như vậy thuần túy mà nói, tình cảm cứ trong sạch như vậy, tốt đẹp như vậy......

Làm người ta muốn bóp nát.

Yến Trầm khóe miệng tràn ra hàn ý tươi cười, thanh âm lại ôn nhu như nước: "Ngươi thật là...... Nhất vãng tình thâm a."

Sở Mộ Vân nghe được hắn nói những lời này, lại cảm thấy giống như bị nhục mạ, phẫn hận mà ly khai tầm mắt.

Yến Trầm nhéo cằm y, bắt y cùng hắn đối diện: "Ta không cần ngươi quan tâm, ta chỉ là nhớ thân thể của ngươi, bốn năm trước chúng ta không phải rất vui sướng sao?"

Nhắc tới việc này, Sở Mộ Vân lửa giận càng tăng lên: "Ngươi cái đồ vô sỉ này, khi đó......"

"Đúng vậy, khi đó ta đã biến thành sư huynh, cho nên hiện tại ta chính là ta, mà ngươi chính là cùng ta làm, không tốt sao?"

Sở Mộ Vân căn bản không có cách nào lý giải lời nói của hắn, nhưng lời nói cuối cùng của Yến Trầm hoàn toàn đánh sập y: "Ngươi đáp ứng cùng ta làm, ta sẽ giúp ngươi che giấu với sư huynh; ngươi không đáp ứng, ta liền nói cho sư huynh nghe tiểu bí mật của ngươi."

Sở Mộ Vân: "Cuối cùng mới nói đến vấn đề chính, sớm nói như vậy, ta đã sớm thỏa hiệp, mệt chết lão tử."

Linh: "......" Chỉ số thông minh cao như vậy quyết đấu, tui theo không kịp tiết tấu làm sao bây giờ!

Sở Mộ Vân trợn to mắt, Yến Trầm ở nơi này đã làm cho y biết được cái gì gọi là vô sỉ tới cực điểm: "Ngươi...... Ngươi thật ma quỷ!"

Y căm giận mà hô lên, Yến Trầm lại giống như bị người khích lệ, cười đến dù bận vẫn ung dung.

Vốn dĩ chính là điều tử lộ, hiện tại Yến Trầm uy hiếp lại giống như trái tim hắn bị thanh đao treo trên đầu, Sở Mộ Vân phẫn nộ, lại không cam lòng, cuối cùng cũng hóa thành vô lực, bất đắc dĩ cùng bất lực.

Rốt cuộc...... Y cúi đầu, đầu ngón tay nắm chặt thành nắm tay, thanh âm cơ hồ là từ hàm răng phát ra: "Ta đáp ứng ngươi."

Yến Trầm con ngươi đột nhiên sáng ngời, sự sung sướng cơ hồ tràn đầy, hắn thiện ý mà cười: "Vì tỏ vẻ thành ý, chờ ngươi làm xong chính sự, chúng ta gặp lại, được không?"

Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn.

Yến Trầm thanh âm ôn nhuyễn nói: "Ngươi không tin ta, cho nên ta làm như vậy, ngươi mới có thể an tâm, ta không vội nhất thời, ta chờ ngươi, hảo hảo mà hưởng thụ."

Lời nói động lòng người này chỉ làm Sở Mộ Vân cảm thấy càng thêm bị vũ nhục.

Mục đích đã thành, hắn không nhất thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này, ném xuống một câu lạnh như băng cáo từ liền rời khỏi.

Lúc ra cửa, Yến Trầm lại ôm eo y, cúi đầu xuống triền miên hôn.

Hắn môi răng phi thường thoải mái, hơi thở thanh tân, giống như mùa đông khắc nghiệt lại nở hoa mai, thanh u hương khí, dụ dỗ người đi nhấm nháp.

Sở Mộ Vân rất thích nụ hôn này, chỉ tiếc, tiểu bạch hoa không nên thích.

Vì thế chỉ nếm vài cái, y liền xấu hổ và giận dữ mà đẩy hắn ra, lung tung xoa miệng mình.

Yến Trầm giống như con mèo trộm được cá cười cười: "Bảy ngày sau, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Sở Mộ Vân da mặt mỏng, nghe thấy lời ám chỉ nói, trên mặt ửng đỏ, người cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Linh: "Không nghĩ tới Đố Kỵ còn rất trượng nghĩa, biết làm việc trước sau đó mới muốn thù lao."

Sở Mộ Vân: "......"

Linh: "Ta nói sai rồi sao......"

Sở Mộ Vân: "Ngoan."

Linh: "......" Không đúng chỗ nào sao? Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Tò mò a ⊙-⊙!

Sở Mộ Vân về tới Thiên Loan Phong, vừa vặn gặp phải Mạc Cửu Thiều.

Mạc Cửu Thiều từ thư phòng đi ra, trên người còn mang theo mặc hương nhè nhẹ, nhìn Sở Mộ Vân hỏi: "Đi ra ngoài?"

Sở Mộ Vân có chút khẩn trương, nhưng lại trấn định nói: "Ân, xuống núi."

Mạc Cửu Thiều nhìn hắn thần thái không được tự nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

Sở Mộ Vân vội vàng trả lời: "Không, không có!"

Mạc Cửu Thiều giương giương khóe mi.

Sở Mộ Vân trong lòng như có quỷ, rũ đầu nói: "Con đi về trước đổi quần áo."

Mạc Cửu Thiều không cản hắn, chỉ là lúc Sở Mộ Vân đi xa, một cổ nhàn nhạt hương khí hiện lên trên không trung.

Hương vị mang theo nhè nhẹ hàn ý, giống sương tuyết hạ hoa mai, sâu kín mà cực kỳ đặc sắc.

Mạc Cửu Thiều cơ hồ trong nháy mắt liền nhớ tới sư đệ của mình.

Hàng năm hoa mai ở Đế Tôn nở rộ làm nơi nơi ngưỡng mộ.

Linh: "Ta cảm thấy Ngạo Mạn giống như phát hiện ra một cái gì đó."

Sở Mộ Vân: "Ân."

Linh: "Không quan trọng sao?"

Sở Mộ Vân mỉm cười: "Chờ xem, đây là một vở tuồng dài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro