Chương 19: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Tầm mắt Mạc Cửu Thiều lạnh như băng mà nhìn hắn.

Yến Trầm khẽ mỉm cười, tâm tình vô cùng tốt : "Mấy ngày trước, Tiểu Vân phát hiện sí hoả trong cơ thể Yến Quân Khanh có biến động, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng mạnh mẽ, ngươi biết hắn ngộ tính cực cao, từ nhỏ đã đọc đủ thứ y thư, trong khoảng thời gian ngắn nhìn ra vấn đề của Yến Quân Khanh là chuyện đơn giản, chỉ sợ chúng ta cũng khó sánh kịp."

Con ngươi hẹp dài của Mạc Cửu Thiều hơi híp lại: "Hắn sẽ không tìm ngươi hỗ trợ."

Nếu chỉ là vì muốn áp chế sí hỏa, Sở Mộ Vân sẽ không đến mức bỏ gần tìm xa.

Yến Trầm: "Nhưng mà, nếu như áp chế sí hỏa này có nguy hiểm thì sao?"

Mạc Cửu Thiều cười lạnh: "Ngươi cảm thấy chút đồ vật nhỏ bé kia sẽ tạo thành uy hiếp gì đối với ta?"

"Có thể lắm chứ." Yến Trầm vẫn mang thần sắc cười tủm tỉm.

Nghe hắn nói ra những lời này, Mạc Cửu Thiều lại trầm mặc.

Sở Mộ Vân có thể sẽ không quá hiểu tu vi của y, nhưng trên thế gian này người biết cũng không phải không có, Yếm Trầm chính là một trong số những người ít ỏi ấy, nếu hắn nói như vậy......

Yến Trầm cũng không thừa nước đục thả câu, hắn tiếp tục nói: "Ta đã từng trở về xem qua, áp chế sí hỏa không khó, tu vi của Tiểu Vân không đủ, nhưng hắn lại thông minh ở chỗ dùng Vạn Ma Tinh để tiến hành phụ trợ, lại vẽ một trận pháp cực kỳ cao minh là Tụ Linh Trận, sẽ khiến cho sí hỏa an tĩnh lại, nhưng trong thời điểm cuối cùng, sí hỏa tưởng như đã dần lặng xuống bỗng nhiên bùng nổ, đem một sợi hung hỏa trực tiếp dung nhập vào linh hồn của Tiểu Vân."

Mạc Cửu Thiều bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Yến Trầm vẫn ung dung mà nói: "Phát sinh biến cố như vậy cũng thực ngoài ý muốn của ta, nhưng làm ta càng ngoài ý muốn chính là...... Tiểu Vân rất bình tĩnh, hắn tựa hồ là đã sớm đoán trước được rồi."

Nói tới đây, Mạc Cửu Thiều còn có gì không rõ, y ngưng mi, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay thanh niên đang ngủ say kia.

Hung hỏa một khi thâm nhập vào liền khắc sâu trong linh hồn, trừ phi tử vong, không có biện pháp nào khác có thể loại trừ.

Yến Quân Khanh cả đời đều thoát không được hung hỏa, nhưng hung hoả trong cơ thể cậu cường đại, có thể sử dụng.

Hung hoả trong cơ thể Sở Mộ Vân tuy rằng cực độ nhỏ bé, nhưng lại chịu tải những oán hận cùng không cam lòng mà hung vật bị áp chế hàng tỉ năm này sở hữu, trừ bỏ mang đến cho ký chủ vô tận thống khổ, không còn có bất kể tác dụng gì khác.

Yến Trầm cảm khái một tiếng: "Đứa nhỏ này thiên tư cực cao, thư sách tàng trữ trong Thiên Loan Phong, chỉ sợ đều đã bị hắn xem hết, nếu không thì sao có thể biết được áp chế hung hỏa này sẽ có một bước hung hiểm như vậy? Hắn biết, nếu như ngươi ở Thiên Loan Phong nhất định sẽ ra tay áp chế sí hỏa, mà hung hỏa này tuy áp chế dễ dàng, nhưng hung hỏa chi độc ở bước cuối cùng lại không thể giải, hắn không muốn ngươi bị đồ vật quỷ quái này dây dưa cả đời, cho nên chính mình chủ động gánh vác."

Mạc Cửu Thiều không nhúc nhích mà ngồi ở chỗ kia, duy chỉ có những ngón tay thon dài đã nắm chặt thành quyền tiết lộ tâm trạng lúc này của y, từng móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Tầm mắt Yến Trầm di chuyển đến hướng trong giường, thần sắc trong mắt tràn đầy thương tiếc nhưng độ cong nơi khóe miệng lại tràn ngập ác ý vui sướng: "... Thật là một đứa nhỏ thiện lương tình thâm nghĩa trọng."

Mạc Cửu Thiều quay đầu về phía hắn, đôi con ngươi lạnh đến thấu xương: "Lăn!"

Yến Trầm đã được như ước nguyện, tự nhiên sẽ không tiếp tục chọc giận y, hắn cười đến vân đạm phong khinh*, vô thanh vô tức mà rời đi.

(*vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, ý chỉ thái độ điềm nhiên dửng dưng)

Đã chậm, thể chất Mạc Cửu Thiều người khác không biết, chẳng lẽ y sẽ không biết sao?

Cấm chế mà Sắc Dục thiết hạ thực sự rất có ý tứ, chỉ cần ai cùng Ngạo Mạn có tiếp xúc 'cá nước thân mật', nhẹ thì thương gân hại cốt, nặng thì trở thành phế nhân.

Một khi đã phế đi, Sở Mộ Vân cả đời này đều đừng nghĩ đến chuyện tập võ, tư chất cao như vậy, tuổi còn trẻ liền đem Thiệu nguyệt kiếm pháp luyện đến tầng thứ tám, nhưng hiện tại......chỉ sợ kiếm đều nắm không xong.

Mà hậu quả này đều do Mạc Cửu Thiều một tay tạo thành, bị chính người mình yêu thương tổn thành như vậy, tuyệt vọng đến mức nào?

Yến Trầm càng nghĩ càng vui vẻ, tươi cười bệnh trạng bên khóe miệng không chút che dấu: Đứa nhỏ tốt như vậy, vì cái gì không phải của ta?

—— nếu không thuộc về ta, vậy ai cũng đừng hòng chiếm được!

Linh bế quan một đêm, tỉnh lại quả thực sợ ngây người: "Đã xảy ra chuyện gì!"

Sở Mộ Vân lười biếng đáp một tiếng: "Ân?"

Linh: "Bốn góc trên đầu Ngạo Mạn đều sáng!"

Sở Mộ Vân cười cười, tuy không nói gì nhưng trong lòng lại hiểu rõ, xem ra tối qua Yến Trầm đã thực sự ' thương tổn ' Mạc Cửu Thiều.

Tuy rằng đau muốn chết, hơn nữa tu vi đều mất sạch, nhưng giá trị, rất giá trị.

Bốn góc đều đã sáng, vậy chỉ còn có một kích cuối cùng, cũng là lễ vật lớn mà hắn dành tặng cho Mạc Cửu Thiều.

Linh lúc này mới phát hiện thân thể ký chủ có vấn đề: "Vì cái gì tu vi của ngươi hoàn toàn không thấy......"

Sở Mộ Vân: "Phế rồi."

Linh: Σ(°△°|||)︴

Sở Mộ Vân: "Muốn công lược Ngạo Mạn, dù sao cũng phải trả giá một chút đại giới."

Linh bỗng nhiên trầm mặc xuống dưới.

Sở Mộ Vân nói đến nhẹ nhàng bâng quơ: "Từ lúc cùng ngươi ước định, ta đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, bảy người này là do ta viết ra, muốn công lược bọn họ, yêu cầu trả giá đại giới bao lớn, ta rất rõ ràng."

Linh bảo trì yên lặng.

Sở Mộ Vân cười cười: "Chỉ là ngươi đừng quên thực hiện hứa hẹn."

Thời điểm Linh nói những lời này, ngoài ý muốn khôi phục thanh âm điện tử điện tử ban đầu: "Nhất định."

Nghe hai chữ kia, Sở Mộ Vân khẽ gương lên khóe miệng.

Sở Mộ Vân ngủ suốt ba ngày ba đêm, mà Mạc Cửu Thiều cũng ở cạnh trông coi hắn từng đó thời gian, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chỉ lo chiếu cố, một bước cũng chưa từng rời đi.

Thương gân động cốt có thể trị liệu, thời gian ba ngày đã đủ để khôi phục toàn bộ, nhưng mà tu vi...... rốt cuộc cũng vô pháp vãn hồi.

Không chỉ tu vi, nguyên đan đồng thời bị hao tổn nghiêm trọng, không có nơi tích lũy linh lực, cả đời này Sở Mộ Vân cũng đừng mong tiếp tục tu luyện.

Đây mới là thành phế nhân chân chính, dù cho Mạc Cửu Thiều có thể sử dụng các loại dược vật kéo dài tuổi thọ của hắn, nhưng nhân sinh này đối với Sở Mộ Vân mà nói, e rằng cũng chỉ là một loại tra tấn thống khổ.

Mấy ngày nay trong đầu Mạc Cửu Thiều vẫn luôn hiện lên hình ảnh thanh niên múa kiếm kia, tư thái của hắn anh khí lỗi lạc, khí thế sắc bén vô song, tự tin cùng tiêu sái toát ra giống như từng cọng lông chim mềm mại, phiêu phiêu mà đáp xuống ở trái tim, mang đến từng đợt rất nhỏ nhưng lại không thể bỏ qua rung động.

Lúc đầu Mạc Cửu Thiều thu dưỡng đứa nhỏ này mục đích không đơn thuần, cũng không biết từ khi nào, y bắt đầu chờ mong.

Chờ mong được nhìn đến một mặt kiêu ngạo của thiếu niên ôn nhu này, chờ mong được thấy một mặt tự tin của thiếu niên ngượng ngùng này, chờ mong thanh niên toàn tâm toàn ý mà tin cậy chính mình này, ở trước mặt y bộc lộ ra một mặt tự tại tùy tâm.

Đáng tiếc......

Thanh niên tư chất trác tuyệt như vậy, lại không thể đi đến đỉnh cao vinh quang, rốt cuộc cũng vô pháp nhìn thấy dáng vẻ khí phách hăng hái của hắn.

Sở Mộ Vân tỉnh lại, liếc mắt một cái liền thấy được Mạc Cửu Thiều.

Sắc mặt vốn tái nhợt của hắn lại càng thêm trắng, hắn có ý đứng dậy, lại bởi vì cảm thấy thân thể mềm mại vô lực mà vô cùng khiếp sợ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Mạc Cửu Thiều nhẹ nhàng mà đem hắn bế lên, thanh âm trầm thấp, đau lòng trong đó không chút nào che dấu: "Thực xin lỗi."

Sở Mộ Vân đột nhiên run lên, hắn ngẩng đầu, nhìn vọng vào con ngươi màu xám nhạt phủ kín thâm tình kia: "Phụ thân......"

"Ta đều đã biết." Mạc Cửu Thiều thương tiếc mà ở hắn giữa trán hôn hôn, "Là ta sai, khiến ngươi chịu khổ."

Biểu tình trong mắt Sở Mộ Vân cực kỳ phức tạp, nhưng thực mau, hắn liễm mi, nhẹ giọng nói: "Chuyện này không liên quan đến phụ thân, là do Vân nhi tự mình chủ trương."

Cánh tay Mạc Cửu Thiều ôm hắn bỗng nhiên dùng sức, Sở Mộ Vân hiện tại thân thể cực kỳ yếu ớt, lực đạo như vậy nếu là trước đây căn bản sẽ không để ý, nhưng hiện tại hắn lại đau đến kêu rên ra tiếng.

Mạc Cửu Thiều hoàn hồn, buông lỏng tay, trong thanh âm từ trước đến nay luôn đạm mạc có chút hoảng loạn: "Làm con đau sao?"

Sở Mộ Vân lúc này cũng phát hiện bản thân khác thường, hắn nhìn đôi tay vô lực của chính mình, run rẩy hỏi: "Thân thể của con làm sao vậy? Còn tu vi......"

Hắn nói ra những lời này, bầu không khí lại đột nhiên lâm vào trầm mặc sâu đậm.

Tựa hồ đã qua thật lâu, Mạc Cửu Thiều mới mở miệng: "Ta vẫn luôn không chạm vào con, là bởi vì thể chất của ta rất đặc thù, đã từng......"

Hắn chậm rãi nói ra, Sở Mộ Vân cũng đi theo mở to mắt, nguyên lai phụ thân không phải không muốn mình, mà là không dám làm vậy, y chỉ là cố gắng bảo hộ hắn, chính là...... hiện tại......

Sở Mộ Vân sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ: "Phụ thân, con về sau......chính là một phế nhân sao?"

Mạc Cửu Thiều đau lòng mà hôn nhẹ lên môi hắn, thanh âm mềm nhẹ giống như khúc hát ru dỗ dành trẻ nhỏ: "Không có việc gì, ta sẽ nghĩ cách, chỉ là cần chút thời gian."

Sở Mộ Vân vẫn không nhúc nhích.

Nếu có biện pháp, Mạc Cửu Thiều hà tất phải bị cấm thuật này tra tấn gần ngàn năm......

Hắn chỉ là đang an ủi chính mình, Sở Mộ Vân rất rõ ràng.

Mạc Cửu Thiều biết Sở Mộ Vân thông tuệ, tất nhiên không thể gạt được hắn......

Y ôm hắn, vùi đầu vào cần cổ thon dài của hắn, dùng thanh âm trầm thấp hứa hẹn: "Không quan hệ, mặc dù con không thể tu luyện, nhưng có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ con, đời đời kiếp kiếp."

Cả người Sở Mộ Vân đều cứng còng.

Thanh âm Mạc Cửu Thiều giống như hợp âm êm tai nhất thiên hạ, vang lên nơi sâu nhất trong trái tim hắn: "Tiểu Vân, ta yêu con."

Chỉ là năm chữ, lại làm Sở Mộ Vân buông xuống khẩn trương cùng bất an, hắn quay đầu, phi thường nghiêm túc mà nhìn Mạc Cửu Thiều, hai người cứ như vậy đối diện, như thể đều muốn xuyên thấu đôi mắt của đối phương mà nhìn đến nội tâm.

Cuối cùng, Sở Mộ Vân cười cười, hai tròng mắt thâm tình tựa biển cả: "Mạc Cửu Thiều, ta yêu ngươi."

Mạc Cửu Thiều giật mình, ngay sau đó, y cúi đầu, hôn lên môi hắn.

***

Sở Mộ Vân dưỡng suốt ba tháng mới có thể đi ra khỏi phòng, khoảng thời gian này Mạc Cửu Thiều một tấc cũng không rời mà chiếu cố hắn, nếu nói Ngạo Mạn Đế Tôn trước kia đã đem hắn nâng niu trên lòng bàn tay, hiện tại chính là sủng lên tận trời.

Thẳng đến Sở Mộ Vân hoàn toàn bình phục, hơn nữa nhiều lần bảo đảm mình không có việc gì, Mạc Cửu Thiều mới đi xử lý những sự vụ tồn đọng lại đã lâu.

Nhưng dù vậy, y vẫn luôn trở về trước giờ Ngọ.

Mà mới vừa đi lại đây, còn chưa vào sân, y liền đứng lại.

Trời cuối thu, nơi nơi đều là lá phong đỏ dịu, mà giờ phút này một mạt thân ảnh màu lam nhạt giữa khung trời đỏ rực kia liền đặc biệt bắt mắt.

Thanh niên có thân thể cao gầy, sống lưng thẳng tắp, một thân y phục mặc đến kín cẩn, phác hoạ hình thể rõ ràng, gợi cảm mê người.

Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm màu đen, những động tác vốn nên lưu loát tiêu sái ở thời điểm này lại vụng về giống như hài tử vừa mới cầm kiếm.

Thậm chí ở một cái đâm mạnh, trường kiếm rơi khỏi tay, cả người hắn đều lảo đảo một chút.

Mạc Cửu Thiều chưa từng chân chính cảm thấy đau lòng qua, nhưng giờ khắc này, y đã nếm đến tư vị đó.

Suốt ba tháng, Sở Mộ Vân chưa bao giờ nhắc đến việc luyện kiếm, hắn nghiêm túc mà phối hợp trị liệu, lạc quan mà đối diện với thân thể vô lực, không có nửa câu oán hận, thậm chí vào thời điểm tâm trạng Mạc Cửu Thiều hạ xuống, hắn còn thấu hiểu mà an ủi y, nói y không cần áy náy tự trách.

Nhưng giờ khắc này, Mạc Cửu Thiều thấy được sự yếu ớt được che dấu dưới lớp mặt nạ kiên cường.

Không muốn để bất luận kẻ nào thấy, chỉ có thể một mình đối mặt, đây là tự tôn cùng phần kiêu ngạo cuối cùng của hắn, khắc sâu đến tận xương tủy.

Mạc Cửu Thiều chỉ đứng ở đó, trong sự kiên trì không ngừng vung kiếm của thanh niên, lặng im như một pho tượng.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi thể lực hao hết, thanh niên kia vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất, y mới đi qua.

Trong nháy mắt Sở Mộ Vân nhìn thấy y, liền nhanh chóng mà bỏ xuống trường kiếm.

Mạc Cửu Thiều cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhẹ nhàng mà đem hắn bế lên.

Trên đường trở về phòng, Sở Mộ Vân vẫn luôn trầm mặc lại bỗng dưng mở miệng, giọng nói khàn khàn tràn đầy mỏi mệt cùng thống khổ rốt cuộc không thể tiếp tục che dấu: "Phụ thân, con luyện không đến Thiệu Nguyệt Cửu Thức, con...... như thế nào báo thù rửa hận cho vong hồn Sở gia!"

————————————————————

L: Dạo này u mê Mystic Messenger quá nên bỏ bê không edit, xin lỗi nhân loại rất nhiều ỤvU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro