Chương 20: Nhận thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Nghe được lời này, Ngạo Mạn Đế Tôn hơi giật mình.

Mười năm trước, Sở gia diệt môn, Mạc Cửu Thiều trong biển lửa dữ dội phát hiện thiếu niên chật vật này.

Y đem hắn mang về Thiên Loan Phong, dốc lòng nuôi dưỡng mười năm, là vì cái gì?

Người nào quen thuộc Mạc Cửu Thiều sẽ biết, y chỉ là đơn thuần thích bồi dưỡng, thích thân thủ đắp nặn nên những đồ vật xinh đẹp, tựa như có người thích nuôi hoa nuôi cỏ vậy, nhưng cái y thích, lại là nuôi người.

Bởi vì so sánh với cỏ cây vô tâm không có tri giác, đổi thành người sẽ thú vị hơn nhiều.

Mà sau khi dưỡng tốt rồi, cái y mong chờ chính là khoái cảm khi được đem nó hoàn toàn bẻ gãy.

Càng hoàn mỹ, trong nháy mắt bị dập nát kia sẽ càng mỹ lệ.

Càng sạch sẽ, trong thời khắc bị nhiễm đen kia sẽ càng kinh diễm.

Không thể nghi ngờ, thanh niên trong lồng ngực Mạc Cửu Thiều đã hoàn toàn trưởng thành để có thể khiến y đạt được thật nhiều khoái cảm cùng vui sướng, nhưng hiện tại...... y lại không muốn đem hắn bẻ gãy sớm như vậy.

Ngạo Mạn Đế Tôn rũ mắt, đặt một nụ hôn ôn nhu dịu dàng giữa trán hắn, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp mê người: "Việc con không thể tiếp tục, để ta tới hoàn thiện nó được không?"

Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y, trong con ngươi đen nhánh có hơi nước đảo quanh, nhưng hắn lại quật cường không chịu để chúng rơi ra: "Phụ thân, người có thể nói cho con không, rốt cuộc là ai, là ai......"

Sở gia diệt môn tuyệt đối là một cây châm cứng rắn luôn ghim sâu trong lòng Sở Mộ Vân, dù chỉ hơi đề cập đến một chút cũng là đau đớn đến xuyên tâm thực cốt.

Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài: "Ta sở dĩ vẫn luôn không chịu nói, là sợ con trẻ tuổi dễ xúc động."

"Rốt cuộc là ai!" Sở Mộ Vân nắm chặt vạt áo y, ngón tay cuộn tròn, từng khớp xương nhô lên trắng bệch, biểu hiện hắn đang kiệt lực áp xuống hận ý cùng không cam lòng của chính mình: "Rốt cuộc con cũng đã không còn cách nào để tu luyện, con không thể luyện đến Thiệu Nguyệt Cửu Thức...... Phụ thân, nói cho con đi, cầu người, hãy cho con biết sự thật!"

Tư thái ẩn nhẫn thống khổ của thanh niên thật khiến người ta sinh lòng thương tiếc, Mạc Cửu Thiều như muốn trấn an mà nhẹ hôn hắn: "Ta sẽ nói cho con, nhưng con phải nghe theo ta, hết thảy đều chờ ta an bài, được không?"

"Được!" Sở Mộ Vân mắt cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm y.

"Người đó là Phẫn Nộ."

Sở Mộ Vân vừa nghe thấy danh hào này, cả người đều ngơ ngẩn, sắc mặt càng ngày càng trắng, đáy mắt thậm chí còn dâng lên thần sắc tuyệt vọng nồng đậm.

Mạc Cửu Thiều đau lòng mà thả nhẹ thanh âm: "Nếu là người khác, ta sẽ trực tiếp giúp con báo thù, căn bản sẽ không để hắn tiêu dao sống tới mười năm, nhưng đây......"

Y không có nói hết, nhưng hễ là người sống trong thế giới này, ai mà không biết Phẫn Nộ Đế Tôn —— Lăng Huyền.

Người điên cuồng nhất trên toàn bộ Ma Giới, hắn hành tẩu khắp nơi, cuồng nhiệt mê luyến chiến đấu, hắn thiên phú cực cao, tu vi có thể xưng là đệ nhất đương thời.

Càng đáng sợ chính là ý chí chiến đấu mãnh liệt mà hắn thiên chuy bách luyện ra kia, tâm cầu thắng vô cùng mạnh mẽ chấp nhất, tuyệt không phải là thứ mà thường nhân có thể tưởng tượng.

"Khó trách phụ thân không chịu nói cho con." Sở Mộ Vân nỉ non.

Khoảng cách giữa hắn cùng Lăng Huyền chênh lệch quá lớn, Mạc Cửu Thiều muốn hắn luyện đến Thiệu Nguyệt Cửu Thức mới chịu nói cho hắn hung thủ là ai, chỉ sợ cũng không phải để khi đó hắn có thể chính tay đâm chết hung thủ, mà là để sau khi hắn đạt tới cái cảnh giới kia, hắn mới có thể thoát khỏi tâm tính non nớt ' nghé con mới sinh không sợ cọp ', từ đó chân chính nhận rõ sự khác biệt như trên trời dưới đất giữa hai bên.

Mạc Cửu Thiều hứa hẹn với hắn: "Con không cần lo lắng, ta sẽ khiến Phẫn Nộ vì những việc hắn làm mà trả giá đại giới."

Linh: "Nói đến chân thật như vậy, ta suýt chút nữa là tin rồi."

Sở Mộ Vân: "Chỉ thích bộ dạng ngốc bạch ngọt này của ngươi."

Linh: Thẹn thùng.jpg

Sở Mộ Vân: "Hắn kéo Phẫn Nộ tới úp nồi thật ra cũng hợp tình hợp lý."

Linh nghiêm túc hồi tưởng một chút lịch sử đen tối của vị đệ nhất cuồng bá kia, đầu đội trời chân đạp đất, lãnh khốc hung hăng, chỉ hận không thể đánh nhau đến mức thiên địa u ám , nghiêm túc hồi đáp: "Cho dù là đối chất cùng Phẫn Nộ, vị kia chỉ sợ cũng sẽ không chút do dự thừa nhận."

"Có người đến đánh là tốt rồi, gia hỏa kia đương nhiên sẽ không để ý đến việc thêm một chút ' tội danh '."

Linh bảo bảo có điểm khó hiểu: "Vậy như thế nào mới có thể vạch trần chân tướng? Tìm Đố Kỵ tới hỗ trợ sao?"

Sở Mộ Vân lắc đầu: "Ngạo Mạn có tâm lừa gạt, liền không có khả năng để cho Đố Kỵ tới phá rối."

Nói cho cùng, Đố Kỵ thành công 'thọc gậy bánh xe' hai lần, tất cả đều là bởi vì Ngạo Mạn không thèm để ý, lần đầu tiên thậm chí còn cố ý thúc đẩy, lần thứ hai tuy rằng không phải là cố tình, nhưng cũng không ngăn cản.

Bất quá lần này khẳng định sẽ không tiếp tục để hắn lại đến quấy rối.

Không có Yến Trầm, Sở Mộ Vân phải vạch trần tình tiết quan trọng ' Mạc Cửu Thiều diệt môn Sở gia ' này như thế nào?

Không khó.

Có một câu ông cha ta nói rất đúng: Không làm thì không chết.

Mạc Cửu Thiều một lòng muốn huỷ hoại hắn, mà mối thù giết cha chính là khớp nối quan trọng nhất, bàn cờ này y đã tốn mười mấy năm sắp đặt, muốn trong một khoảng thời gian ngắn thu hồi lại, nào có dễ dàng như vậy?

Huống chi, Sở Mộ Vân quá hiểu biết Ngạo Mạn cùng thứ mà y muốn.

Mạc Cửu Thiều nhịn không được, nhịn không nổi bản tính của chính mình.

Ngủ một cái giấc thật thoải mái, ngày hôm sau Sở Mộ Vân thần thanh khí sảng, lười biếng duỗi eo, xuống giường đi lại.

Tuy nói tu vi đã hoàn toàn phế bỏ, nhưng cũng chỉ về tới hàng ngũ người thường, suy yếu khi trước đại đa số là giả bộ...... Bất quá việc cầm không nổi kiếm chính là sự thật, Sở Mộ Vân đúng là rất tiếc nuối, luyện mười năm đều nghiện, lúc này lại không thể đụng vào, ngứa tay muốn chết.

Cũng may, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Thân là một tiểu bạch hoa không ngừng vươn lên, chẳng sợ từ nay đã không thể tu luyện cũng sẽ không trở thành sâu gạo.

Thiên Loan Phong tàng thư phong phú, Sở Mộ Vân muốn đọc qua toàn bộ cùng nhớ thật kỹ khi ' còn sống ', cho nên tự nhiên sẽ không làm chậm trễ thời gian.

Chớp mắt một cái lại là mấy tháng, Sở Mộ Vân trừ bỏ mỗi ngày kiên trì phục hồi cùng rèn luyện thân thể, không còn tiếp tục giơ đao múa kiếm, ngược lại là chui đầu vào kho tri thức mênh mông bát ngát, liều mạng nghiên cứu y thư cùng trận pháp.

Hai thứ này không cần bất luận một chút tu vi nào, chỉ cần có thể học tập thật tốt, cũng sẽ có cơ hội ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Chỉ là tìm hiểu những thư pháp này đều cực kỳ gian nan, rất nhiều người tiêu hao cả đời cũng vô pháp nhập môn, nhưng Sở Mộ Vân hiển nhiên không thuộc về ' rất nhiều người ' này.

Mạc Cửu Thiều trở lại tẩm điện, liền nhìn thấy thanh niên đang ngồi bên trước cửa sổ, nhẹ nhàng lật từng trang sách cổ đã ngả vàng trong tay, những tia nắng hoàng hôn xuyên thấu qua mành rèm hơi mỏng mà tiến vào, dừng trên cần cổ thon dài hơi cúi của thanh niên kia, giống như phủ lên trên một tầng kim quang lấp lánh, mộng ảo, mỹ lệ, cũng thật mê người.

Y đi tới, lặng yên không tiếng động mà bao trùm lấy hắn từ phía sau: "Xem gì vậy?"

Sở Mộ Vân tựa hồ là mới nhận ra y đã trở lại, hắn quay đầu, trong đôi mắt sáng ngời đều là thần sắc vui sướng: "Phụ thân, người đã về rồi."

Mạc Cửu Thiều đem《 Huyền Dương Pháp Trận 》trong tay hắn cầm lấy, nhẹ giọng nói: "Đừng tự làm khổ mình như vậy, mau nghỉ ngơi đi."

Sở Mộ Vân xoay người, ngửa đầu hôn y một chút, mới đáp lời: "Không mệt, phụ thân, con rất thích những thứ này."

Mạc Cửu Thiều cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy trái tim đang đập trong lồng ngực kia thật sự đã nhanh hơn mấy nhịp.

Tu luyện mười năm, từ nay lại không thể tiếp tục đụng vào kiếm.

Thiên tư lỗi lạc, chỉ trong một đêm toàn bộ biến mất.

Dù vậy thanh niên trước mắt này lại không hề sụp đổ, không có sa sút tinh thần, không có từ bỏ, thậm chí còn tích cực mà tìm một hướng đi khác, một con đường cũng đồng dạng có thể đi đến đỉnh cao cùng vinh quang.

Thật đẹp đẽ, linh hồn của hắn mỹ lệ đến mức khiến nhân tâm phải run rẩy.

Mạc Cửu Thiều không nhịn được mà bắt đầu chờ mong, nếu để hắn biết được mình mới là hung thủ diệt môn Sở gia, nếu để hắn biết được hiện thực trước mắt đều là giả dối, chính người phụ thân mới là đầu sỏ tạo nên bi kịch của cả cuộc đời hắn.

Khi đó, Sở Mộ Vân sẽ như thế nào? Linh hồn mỹ lệ này sẽ như thế nào?

Hắn sẽ còn có thể không khuất phục, không cúi đầu, vẫn duy trì phần kiêu ngạo khắc sâu đến tận trong xương tuỷ này sao?

Hay sẽ hỏng mất? Sẽ bị huỷ diệt?

Hoặc là vì đã trải qua thảm thống mà khi sa đoạ sẽ càng thêm mỹ lệ?

Vô luận là kết quả nào, Mạc Cửu Thiều phát hiện, trái tim trầm mặc cô tịch đã lâu của chính mình đang gia tốc mà đập ngày càng nhanh.

Buổi tối hôm đó, Sở Mộ Vân được hầu hạ tương đối thoải mái, tuy rằng hắn thiếu chút nữa cho rằng Mạc Cửu Thiều sẽ nhịn không nổi mà thao hắn một hồi.... nhưng cũng may lão xử nam ngàn năm này 【 cái quỷ gì 】đã nhịn lâu như vậy, tính tự chủ không phải chỉ nói suông, vô cùng kiên định mà nhịn xuống.

Từ bộ dạng hưng phấn đêm nay của Mạc Cửu Thiều mà nói, Sở Mộ Vân biết mình thành công kích thích tới y.

Điều cần làm hiện tại cũng chỉ còn chờ đợi.

Linh bảo bảo gần đây đang nỗ lực để trở thành một hệ thống chuẩn mực chỉ giúp đỡ không kéo chân, nên sau một thời gian sau, nó phát hiện một vấn đề.

"Sí hỏa đã bị áp chế, tiếp theo có phải hay không sẽ có một tình tiết quan trọng xuất hiện?"

Sở Mộ Vân gật đầu: "Đúng vậy, hẳn là chỉ phải đợi thêm khoảng một hai tháng."

Linh đột nhiên đột nhiên nhanh trí: "Ngươi định sẽ......"

Sở Mộ Vân: "Bảo bảo ngươi đột nhiên thông minh như vậy làm ta có chút không thích ứng."

Linh: "......"

Biến cố phát sinh tại thời điểm mùa đông sắp bắt đầu, tiết trời đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Yến Quân Khanh đang chuẩn bị nghênh đón sinh nhật.

Mạc Cửu Thiều giúp cậu tổ chức yến hội, Sở Mộ Vân tặng Yến Quân Khanh một phần lễ vật.

Yến Quân Khanh nhìn bình ngọc nhỏ trong tay, tò mò hỏi: "Vân ca, đây là gì vậy?"

Sở Mộ Vân cười: "Ngọc Thanh Hoàn, tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng là do ta thân thủ luyện chế."

Yến Quân Khanh kinh hỉ nói: "Vân ca ngươi thật là lợi hại!"

Sở Mộ Vân hơi mang chút thẹn thùng mà cười cười: "Cũng không có bao nhiêu lợi hại, lăn lộn đã lâu mới luyện ra một bình nhỏ như vậy."

Yến Quân Khanh: "Sao có thể! Nghe nói luyện đan rất khó nhập môn, nhiều đại sư đều phải học tập mấy trăm năm mới miễn cưỡng có thể luyện ra một loại đan dược cấp thấp, nhưng sư huynh ngươi......"

Nghe được từ 'mấy trăm năm' này, thần sắc Sở Mộ Vân có chút ảm đạm.

Yến Quân Khanh ý thức được mình đã lỡ lời, có chút sốt ruột.

Mạc Cửu Thiều vừa lúc hoà hoãn bầu không khí: "Nói nhiều chuyện như vậy, mau lại đây ngồi vào bàn."

Yến hội bắt đầu, tuy rằng chỉ có ba người bọn họ, nhưng Yến Quân Khanh cũng phi thường vui vẻ, toàn bộ quá trình đều cười đến tươi tắn đáng yêu.

Sở Mộ Vân nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, trong lòng cảm khái: Tiểu tức phụ lượng thân làm theo yêu cầu* thật là đẹp mắt, ngẫm lại ngày sau sẽ trổ mã đến càng thêm động lòng người, tiếp đó trong đầu toàn bộ đều là vai chính nhiệt huyết kia......

(*chỗ này ý là SMV lúc thiết lập YQK là lấy theo tiêu chuẩn, sở thích của mình ấy)

Cảm giác tấm tắc nhàn nhạt này ai có thể hiểu?

Vài ngày sau, Sở Mộ Vân đáp ứng bồi Yến Quân Khanh xuống núi chơi, Mạc Cửu Thiều an bài mấy người hộ vệ đi theo.

Yến Quân Khanh ra mặt, thân thể nhỏ nhắn đứng thẳng tắp nói: "Tôn thượng! Ta có thể bảo hộ Vân ca!"

Thanh âm trong trẻo thanh thuý này.... Sở Mộ Vân chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm: "Đừng câu ta đừng câu ta đừng câu* ta..."

(*câu trong câu dẫn)

Có thể nghe được tiếng lòng của hắn – Linh bảo bảo: "......"

Mạc Cửu Thiều từ trước tới nay đều rất dễ nói chuyện, vì thế đáp: "Vậy cũng được, các ngươi đi chơi đi, tiểu Khanh phải hảo hảo chiếu cố Vân ca đó."

Được cổ vũ, đôi mắt Yến Quân Khanh càng thêm sáng ngời, vô cùng nhiệt tình.

Sở Mộ Vân: "Nói thật, ta có thể hiểu cho tâm tình của Ngạo Mạn, tiểu gia hỏa động lòng người như vậy, thật khiến người ta muốn hung hăng ngược đãi!"

Linh châm chước một chút mới đáp lại: "Ngươi hiện tại so với hắn càng khiến người ta muốn ngược đãi."

Sở Mộ Vân: "......"

Linh: ⊙-⊙? Không đúng chỗ nào sao? Trong lòng Ngạo Mạn, rõ ràng ký chủ đại đại so với tiểu Quân Khanh càng thêm động lòng người, vậy nên logic ký chủ càng khiến người ta muốn ngược này không sai đi!

Xuống núi, Yến Quân Khanh chơi đến thật vui vẻ, toàn bộ quá trình Sở Mộ Vân đều đứng chờ người qua đường Giáp nào đó nhào tới nhận thân.

Cũng may ông trời không phụ sự kì vọng của hắn, thời điểm bọn họ tới tửu lầu dùng bữa, một nam tử cải trang thành bộ dáng tiểu nhị tiến vào, sau khi đóng cửa lại liền bùm một tiếng quỳ xuống đất, kích động đến mức nước mắt doanh tròng: "Thiếu chủ! A Nô rốt cuộc tìm được ngài!"

———————————————————
L : Mỏi mắt chờ mong Ngạo Mạn ăn hành _(:з」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro