Chương 21: Án tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Tuy rằng đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, Sở Mộ Vân cũng không lựa chọn loại động tác nguy hiểm gì như uống trà ăn canh , nhưng thời điểm vị đại huynh đệ này nhào tới, hắn vẫn là có chút đau dạ dày.

Vì vậy mà nói...... cốt truyện này thật đúng là cũ kỹ đến nỗi khiến người ta vui tới phát khóc a!

Yến Quân Khanh đã kịp phản ứng lại, hắn giơ tay tạo nên một bức tường lửa rực sáng, đem Sở Mộ Vân bảo hộ ở phía sau.

Sở Mộ Vân: "Nam nhân được tiểu tức phụ bảo hộ còn là nam nhân sao?"

Linh: "Còn!"

Sở Mộ Vân: "Ân?"

Linh đối thủ chỉ: "...... Ta cũng muốn được người khác bảo hộ."

Sở Mộ Vân: "......"

Cho nên, Tiểu Linh Linh giới tính là nam, còn là thụ, giám định hoàn tất.

Yến Quân Khanh vừa ra tay, người nọ lập tức cảnh giác, lui về phía sau mấy bước, Sở Mộ Vân không tính để nhân vật mấu chốt chạy trốn như vậy, hắn tiến lên một bước, đối với thiếu niên đang bảo hộ ở trước người mình nói: "Tiểu Khanh, chờ chút."

Yến Quân Khanh quay đầu lại nhìn hắn.

Sở Mộ Vân kiệt lực duy trì bình tĩnh, nhưng thần sắc kinh ngạc giữa mặt mày vẫn là vô pháp che dấu, từ tận sâu trong đôi mắt đen kia còn có chút kinh hỉ cùng không thể tin tưởng, hắn vòng qua Yến Quân Khanh, nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất kia: "Ngươi...... Ngươi là......"

Đương nhiên, Sở Mộ Vân cũng không biết hắn là ai, ký ức mười năm trước của thân thể này, hắn chỉ nhớ mơ hồ, sao có thể nhận ra được vị này là ai.

Bất quá cũng không cần hắn nói ra, người nọ đã ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Thiếu chủ! Là A Trung a! A Trung là thị vệ bên người lão gia, A Trung...... A Trung đã nhìn thiếu chủ lớn lên a...! " Càng nói về sau, trung niên nam nhân kia liền trực tiếp mất khống chế mà khóc lớn.

Sở Mộ Vân đầy mặt khiếp sợ, nhịn không được đi về phía trước, Yến Quân Khanh hơi cản hắn: "Vân ca, ngươi thật sự nhận thức hắn?" Đừng nhìn thiếu niên tuổi còn nhỏ, nhưng ngộ tính là thứ trời sinh, tính cảnh giác rất cao.

Sở Mộ Vân vỗ vỗ tay hắn, trong thanh âm có khó có thể che dấu kích động: "Đừng lo lắng, Tiểu Khanh, ta nhận ra hắn, ta biết hắn là ai......" Nói đến đây cũng nghẹn ngào.

Yến Quân Khanh không tiếp tục ngăn cản, Sở Mộ Vân vài bước đi tới trước mặt trung niên nam nhân, đem gã đỡ lên: "Trung thúc, thúc vậy mà....... vậy mà...."

Hơi cúi đầu, nói không nổi nữa.

Sở Trung đầy mặt đều là nước mắt, kích động cùng vui sướng trong mắt vô luận thế nào đều không thể che dấu được.

Sở Mộ Vân biết, kế tiếp chính là vở kịch lớn, mà những cái đó không thích hợp để tiểu tức phụ nghe, cho nên hắn qua loa lấy tay áo lau đi khoé mắt, quay đầu nói với Yến Quân Khanh: "Tiểu Khanh, đệ có thể ra ngoài giúp ta đóng cửa không?"

Yến Quân Khanh trước sau cũng không tín nhiệm người xa lạ trước mắt, cho nên không muốn rời đi.

Dù vậy Sở Mộ Vân vẫn thực kiên trì: "Đệ yên tâm, ta sẽ không có việc gì, hơn nữa đệ đứng canh giữ ngoài cửa, nếu có động tĩnh gì cũng có thể kịp thời tiến vào."

Yến Quân Khanh nhịn không được mở miệng: "Vân ca......"

"Tiểu Khanh, ta muốn cùng hắn đơn độc nói chuyện, là về Sở gia......" Hắn vừa nói, thanh âm đã bắt đầu nghèn nghẹn. Yến Quân Khanh lập tức sinh lòng đồng cảm, nghĩ đến cảnh tượng huyết tinh toàn Yến gia hôm đó, trong lòng khó chịu vô cùng, cũng có thể thông cảm cho tâm tình Sở Mộ Vân, "Vậy ta liền ở ngoài cửa."

"Ân." Sở Mộ Vân đưa hắn ra ngoài.

Người vừa đi, Sở Mộ Vân tùy tiện vẽ một trận pháp loại nhỏ có hiệu quả cách âm, quay đầu liền tiếp tục cùng vị đồng chí A Trung này mắt to mắt nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn nhau.

Sở gia trên dưới mấy trăm miệng ăn, duy nhất sống sót cũng chỉ có hai người, Sở Trung từ nhỏ được Sở phụ nuôi lớn, đối với dốc hết tâm huyết Sở gia, trung thành đến mức độc nhất vô nhị.

Mười năm nay gã trốn trốn tránh tránh, một bên tìm kiếm tin tức Sở Mộ Vân, một bên tùy thời báo thù, có thể nói đã nhiều lần trải qua gian khổ, nếm đủ mọi khổ sở, nhưng lại bất khuất không buông tha, tuyệt đối không từ bỏ.

Thẳng đến khi......gã nghe ngóng được tung tích Sở Mộ Vân.

Nghĩ đến đây, Sở Trung cả người vạm vỡ khóc đến vô cùng đau đớn: "Thiếu chủ a! Ngài như thế nào lại rơi vào trong tay thứ ma quỷ kia, lại còn có thể đi theo hắn a!"

Sở Mộ Vân lông mày khẽ nhếch, biết trò hay đã tới: "Trung thúc, lời này của ngươi có ý gì? Chính tôn thượng đã cứu ta một mạng, nếu không có có hắn ở đó, ta đã sớm phơi thây vùng hoang vu dã ngoại!"

"Mạc Cửu Thiều...... Mạc Cửu Thiều......" Thời điểm Sở Trung nói tên này gần như nghiến răng nghiến lợi, "Chính là hắn diệt môn Sở gia a!"

Nghe đến đây, Sở Mộ Vân cả người đều ngây ngốc, phảng phất như vừa bị sét đánh, không chút sai lệch mà dừng ngay trên người hắn.

Sở Trung đấm ngực dậm chân nói: "Ngài khi đó còn nhỏ, không biết rõ ràng chuyện năm đó, Mạc Cửu Thiều kia chính là ma quỷ hiện thân, hắn đơn độc một mình đem toàn bộ Sở gia đưa vào biển lửa, là hắn đã giết tất cả mọi người, giết chết.....thân nhân của ngài a!"

Như là trời đất sụp đổ, thiên địa quay cuồng, Sở Mộ Vân thẫn thờ thật lâu, đến khi hắn hoàn hồn lập tức bắt lấy cánh tay Sở Trung, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên từng đường, hốc mắt đỏ bừng như muốn nứt ra: "Ngươi là ai! Ngươi rốt cuộc là ai?"

Sở Trung bị động tác của hắn làm hoảng sợ: "Thiếu chủ, ngài làm sao vậy?"

"Ngươi không phải Sở Trung! Ngươi rốt cuộc là ai ngụy trang thành? Ngươi tại sao lại muốn châm ngòi quan hệ giữa ta cùng phụ thân, ngươi rốt cuộc là có rắp tâm gì!"

"Phụ thân??" Sở Trung vô cùng khiếp sợ, sau đó là hận ý khắc đến tận sâu trong xương tủy: "Ông trời thật không có mắt! Rốt cuộc Sở gia ta đã tạo nghiệt gì a! Thiếu chủ ngài... đây là......đây là nhận giặc làm cha đó!"

"Lăn! Cút đi!" Sở Mộ Vân hoàn toàn bạo phát!

Sở Trung phẫn nộ vô hạn, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh giữ lại chút lý trí, một đôi mắt hổ của gã vẫn nước mắt không ngừng, duỗi tay từ trong lồng ngực lấy ra một đồ vật, đưa cho Sở Mộ Vân: "Đây là ' tử hạch ' của lão gia, nó có thể cho ngài biết rốt cuộc có phải Mạc Cửu Thiều đã diệt môn Sở gia hay không!"

Sở Mộ Vân gắt gao nhìn chằm chằm hạt châu màu đen kia, trái tim ngày càng trầm xuống, ngũ quan vặn vẹo tới mức thập phần đáng sợ, hắn cực lực áp chế, dùng sức lực mà chính mình cũng không biết đã lấy từ nơi nào mà cầm lấy hạt châu kia: "Ta sẽ điều tra rõ chân tướng......"

"Nếu thật sự là như vậy.......ta nhất định sẽ giết chết y!"

Linh: QAQAQAQAQAQAQAQAQ

Sở Mộ Vân: "Còn khóc nữa đầu ta sẽ ngập lụt."

Linh: "Sở Mộ Vân thật đáng thương QAQAQAQAQAQ!"

Sở Mộ Vân: "Ta không đáng thương."

Linh: "Không phải ký chủ, là Sở Mộ Vân QAQAQAQAQAQ."

Sở Mộ Vân: "......"

Sở Mộ Vân: Sờ đầu.jpg.

Linh: >﹏<

Sở Mộ Vân: "Ngạo Mạn không phải Tham Ăn , hắn rất ít lạm sát kẻ vô tội, cho nên không cần phải quá mức đồng tình với Sở gia, gia tộc trong Ma giới chính là như vậy, chẳng có mấy cái là hướng thiện, hầu hết tất cả đều dính đầy huyết tinh."

Linh: "Vậy Ngạo Mạn......"

Sở Mộ Vân: "Ngạo Mạn tam quan bất chính là sự thật, bằng không cũng sẽ không chết thảm như vậy."

Linh: "......"

Sở Mộ Vân: "Vậy nên tiểu bảo bối, ta chỉ muốn hỏi, ngươi vì sao lại muốn cho ta công lược một đám người điên này."

Linh: "......"

Trở lại Thiên Loan Phong, Sở Mộ Vân cả người đều mất hồn mất vía, Yến Quân Khanh nhìn ra điểm khác thường: "Vân ca, huynh đã tìm được manh mối về hung thủ sao?" Hắn là người thông minh, lập tức liền nhìn ra trọng điểm.

Sở Mộ Vân nghe được hai chữ hung thủ này, trong mắt xẹt qua nồng đậm thống khổ, nhưng thanh âm lại bảo trì bình tĩnh: "Không có, chỉ là khi ngồi ôn chuyện nhớ tới một ít chuyện cũ không vui."

Yến Quân Khanh nghe được lời này, không khỏi gợi lên tâm sự của mình, trong lúc nhất thời cũng không nói nữa.

Thời điểm chuẩn bị về phòng, Sở Mộ Vân dặn dò: "Tiểu Khanh, chuyện hôm nay đừng nói cho phụ......phụ thân."

Yến Quân Khanh do dự một chút, Sở Mộ Vân bổ sung nói: "Ta không muốn làm phụ thân phải nhọc lòng, hơn nữa ta cũng muốn tự mình nói cho y."

Yến Quân Khanh rồi cũng đồng ý: "Được, ta không nói."

Hai người tách ra. thẳng đến khi trăng lên giữa trời Mạc Cửu Thiều mới trở về.

Y vừa đi tới liền thấy được thanh niên đang ngồi bên mép giường: "Còn chưa ngủ sao?"

Sở Mộ Vân bỗng dưng ngẩng đầu, một đôi con ngươi vốn sáng ngời nay lại như trở nên đen kịt, dưới ánh trăng thậm chí còn có chút rợn người.

Trong lòng Mạc Cửu Thiều run lên một chút, khóe miệng cực nhẹ mà dương lên.

Sở Mộ Vân mở miệng, thanh âm thực bình tĩnh: "Đang chờ phụ thân."

Mạc Cửu Thiều đến gần, mang theo từng tia gió lạnh bên ngoài hôn lên môi hắn: "Hôm nay ra ngoài chơi có vui không?"

Đôi môi Sở Mộ Vân khẽ run rẩy, nhưng lại cường ngạnh không né tránh, chỉ là dùng ngữ khí cực kỳ phức tạp mà đáp về hai chữ: "Vui lắm."

Mạc Cửu Thiều thân mật mà cọ cọ trên môi hắn: "Đây mà là bộ dạng vui vẻ sao."

Sở Mộ Vân cùng y đối diện, ước chừng giằng co một lúc lâu, hắn mới đột nhiên ôm vòng lấy cổ Mạc Cửu Thiều, một cái vội vàng, nhiệt liệt, thậm chí là điên cuồng hôn quấn tới.

Mạc Cửu Thiều hơi có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó y liền phối hợp mà hôn đáp trả lại hắn, hai người trên môi lưỡi giằng co, ai nấy đều mang theo tâm tư của chính mình, cùng nhau lăn lên giường.

Một đêm này, Sở Mộ Vân nương theo xúc cảm phẫn uất, không cam lòng, kinh hoảng cùng với tuyệt vọng mà buông thả bản thân một hồi.

Tuy rằng hiệu quả biểu hiện càng giống như là tiểu bạch hoa đang điên cuồng phát tiết cảm xúc, nhưng thật ra mà nói, chiếm quyền chủ động hoan ái thực sự là quá tuyệt.

Ngạo Mạn quả là cực phẩm trong cực phẩm, con mẹ nó quá sướng!

Sở Mộ Vân đến cuối cùng thế nhưng ẩn ẩn có chút không nỡ kết thúc.

Tính kế mười mấy năm, đến khi hạ mạn cũng chưa thể chân chính nếm thử một ngụm, thật không cam tâm.

Bất quá Sở Mộ Vân từ trước tới nay đều không phải là kiểu người xử trí theo cảm tính.

' Tử hạch ' là một sợi chấp niệm do người có tu vi cực cao khi sắp chết lưu lại biến thành, được thân nhân vuốt ve sẽ biến thành màu vàng nhạt, bị người đã giết hắn đụng chạm sẽ biến thành màu đỏ đậm. Trong tình huống bình thường, hành hung giả đều sẽ không lưu hậu hoạn, mà sẽ hoàn toàn hủy diệt thứ tử hạch này.

Nhưng Mạc Cửu Thiều là cố ý giữ lại, tựa như y để lại tính mạng Sở Trung vậy, đương nhiên cũng sẽ đem đồ vật quan trọng đó lưu lại.

Theo lý thuyết, Sở Mộ Vân không cần thiết phải kích hoạt tử hạch, dù sao hắn vốn dĩ đã biết Mạc Cửu Thiều là hung thủ, nhưng đã diễn trò là phải làm cho trót, càng khỏi nói là loại trò hay này.

Cho nên sau nửa đêm, thừa dịp Mạc Cửu Thiều ngủ say, hắn lấy ra ' tử hạch '.

Khoác áo ngoài đơn bạc, Sở Mộ Vân ngồi bên mép giường thật lâu, lâu đến mức cả người tựa hồ đã trở thành một tảng đá.

Rồi sau đó, hắn rốt cuộc duỗi tay, thong thả mềm nhẹ mà đụng vào ngón tay Mạc Cửu Thiều.

Ngạo mạn Đế Tôn có một đôi tay phi thường xinh đẹp, sáng bóng như ngọc, từng khớp xương thon dài cân xứng, hoàn mỹ không hề tì vết, nhưng lại không dính chút nữ khí.

Đôi tay này có thể khống chế lực lượng thật lơan, đủ sức lay động cả một mảnh thiên địa, nhưng đồng thời...... đôi bàn tay mỹ lệ ấy cũng chứa đựng rất nhiều những dơ bẩn cùng huyết tinh.

Sở Mộ Vân hoàn toàn xuất thần, hắn từng chút từng chút mà vuốt ve y, gần như tham lam mà chạm vào, giống như lập tức sẽ mất đi, biết rõ không giữ lại được, cho nên chỉ có thể lừa mình dối người mà chìm đắm trong những biểu hiện giả dối hư ảo này.

Cuối cùng, hắn rốt cuộc run rẩy mà đem hạt châu màu đen kia đưa qua.

Khẩn trương tới lòng bàn tay đều là mồ hôi, tâm loạn khiến toàn bộ lồng ngực đều phải chua xót, đôi mắt trợn to đến mức hốc mắt dần phiếm lên sự đau đớn.

Rốt cuộc...... đầu ngón tay trắng nõn kia cũng đã đụng tới hạt châu thâm sắc.

Tiếp đó......

Quang mang màu đỏ đậm chợt loé lên.
Như một lời tuyên án tử hình, nặng nề mà nện thật mạnh trên trái tim, Sở Mộ Vân sắc mặt trắng đến dọa người, thân thể lảo đảo một chút, rồi sau đó liền hốt hoảng mà rời khỏi không gian đầy ngột ngạt này.

Người vẫn luôn ' ngủ say ' – Mạc Cửu Thiều chợt mở mắt, y xuống giường, che giấu hơi thở, đi đến bên cửa sổ, không chút ngoài ý muốn mà thấy được thanh niên đang run rẩy.

Tư thái kiên cường bất khuất nhưng lại yếu ớt như vậy, thật đúng là đẹp tới cực điểm.

Mạc Cửu Thiều tại trong sinh mệnh dài dằng dặc của mình, lần đầu tiên sinh ra dày đặc chiếm hữu dục.

Thứ cảm xúc này chẳng sợ sẽ hủy diệt bản thân y, khiến y mất khống chế, lại như cũ làm dâng lên dục vọng muốn cầm tù người kia bên mình mãi mãi.

————————————————————
L: Tui zừa đi quân sự zìa nên giờ mới up được mọi người ạ :(((( huấn luyện viên ở đấy gắt zl nên tui cũng hông chôm được điện thoại để edit nốt :'((( các zị thông cảm nheeeeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro