Chương 22: Phẫn Nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: LuoBingHee

Linh: "Ngạo Mạn tỉnh."

Sở Mộ Vân hiện tại không có tu vi, cho nên không cảm giác được y: "Ở bên cửa sổ sao?"

Linh: "Đóng giả làm pho tượng."

Sở Mộ Vân không có chút nào ngoài ý muốn, hắn lại đối với một sự kiện khác cảm thấy tương đối hứng thú: "Mạc Cửu Thiều không che giấu hơi thở?"

Linh: "Che rồi!"

Sở Mộ Vân: "Vậy mà ngươi có thể cảm giác được y?"

Linh: "Ta đã thăng cấp nha ~\(≧▽≦)/~"

Sở Mộ Vân: "......"

Linh: "...... Chủ yếu là do Mạc Cửu Thiều đứng rất gần, nên mới có thể cảm giác được."

Sở Mộ Vân minh bạch: "Cho nên đây có thể hiểu là ngươi thăng cấp từ windows95 lên tới 98?"

Linh: "Không phải......"

Sở Mộ Vân có dự cảm không được tốt cho lắm.

Ngay sau đó Linh liền thành thật mà trả lời: "Kỳ thực là từ dos1.0 lên tới 2.0."

Sở Mộ Vân: Được rồi...... thì ra bọn họ còn chưa có tiến vào thời đại windows.

Sở Mộ Vân cứ như vậy một bên duy trì tư thế trời sụp đất nứt băng thiên địa tuyết ưu thương, một bên cùng Linh bảo bảo tán gẫu mấy tiếng.

So sánh mà nói, Ngạo Mạn Đế Tôn hiển nhiên chuyên nghiệp hơn rất nhiều, nhân gia cũng đứng mấy giờ, nhưng bộ dáng diễn xuất kia thực sự là quá ổn, sống lưng thẳng tắp, thần thái một chút cũng không thay đổi....

Sở Mộ Vân: "Linh , Ngạo Mạn hiện tại có biểu tình gì?"

Linh thực nghiêm túc mà nhìn, lại thực nghiêm túc mà nghĩ từ hình dung: "Đại khái...... Khả năng là...... Có lẽ......"

Sở Mộ Vân quyết định buông tha cho dung lượng não của bảo bảo đáng thương, rốt cuộc thì cũng mới lên dos2.0, không thể cưỡng cầu.

Sở Mộ Vân: "Có phải hay không là mặt vô biểu tình, nhưng đôi mắt chuyển thành màu xám đậm, khí thế quanh thân đều như muốn ăn ta?"

Linh bảo bảo chạy nhanh chóng phụ họa: "Đúng đúng đúng!"

Sở Mộ Vân: "Hỏa lực không quá chênh lệch so với dự tính."

Mấy ngày sau, Sở Mộ Vân dùng một trăm linh một điểm kỹ thuật diễn đem hình tượng một tiểu bạch hoa thất hồn lạc phách nhưng lại kiên cường chống đỡ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Đối với việc này, linh bảo bảo trừ bỏ một chữ phục cũng không còn lời nào để nói.

Mạc Cửu Thiều đương nhiên có thể nhìn ra Sở Mộ Vân ẩn nhẫn cùng thống khổ, nhưng y vẫn coi như cái gì cũng chưa phát hiện, trước sau như một mà sủng hắn.

Nhưng tất cả những yêu thương sủng ái đó vào giờ phút này đều đã thay đổi hương vị vốn có, giống như một viên đạn bọc đường, nhìn như ngọt ngào, kỳ thật lại vô cùng hung hiểm.

Dù cho Sở Mộ Vân có cực lực cố gắng áp chế cảm xúc của mình đến mức nào, nhưng thời điểm đối mặt với Mạc Cửu Thiều, vẫn là tùy thời đều có khả năng lộ ra chút lạnh lùng.

Vô luận thế nào hắn cũng không lý giải được vì sao Mạc Cửu Thiều lại muốn đem mình mang về, cũng hoàn toàn không rõ Mạc Cửu Thiều vì sao lại muốn đem nhi tử kẻ thù dốc lòng nuôi lớn, càng thêm không thể hiểu nổi là vì sao y lại phải đối tốt với mình như vậy.

Tốt đến mức khiến hắn luân hãm, tốt đến mức khiến hắn trầm mê, tốt đến mức khiến hắn không màng tất cả mà yêu y. Tại thời điểm hắn cho rằng tuy đã mất đi người nhà, nhưng hắn lại một lần nữa tìm được thứ tình cảm thân thương gắn bó ấy, y lại cho một kích sấm rền, đâm đến hắn thương tích đầy mình.

Hết thảy đều là giả dối, mọi thứ đều là âm mưu.

Hoang đường đến cực điểm, buồn cười đến cực điểm, chật vật đến cực điểm!

Mình lại như một kẻ ngu ngốc mà dùng thời gian mười năm đem kẻ thù giết cha khắc đến trên đầu quả tim.

Mình lại như một kẻ ngu ngốc mà cùng kẻ tay dính đầy máu tươi toàn môn Sở gia hàng đêm triền miên nồng thắm.

Không ngừng hồi ức, không ngừng mà trách, không ngừng tự tra tấn mình.

Tinh thần căng chặt vô pháp thả lỏng, hắn liên tục mấy ngày mấy đêm đều khó có thể ngủ yên, dưới đòn tra tấn tâm lý đau đớn như vậy, cả người hắn trong một thời gian ngắn nhanh chóng trở nên gầy yếu.

Mạc Cửu Thiều tự nhiên cũng nhận ra, y thập phần lo lắng hỏi: "Con có tâm sự gì sao?"

Sở Mộ Vân thân thể cứng đờ, nửa ngày mới nói: "Không có."

"Tiểu Vân." Mạc Cửu Thiều ôm lấy hắn ôn thanh nói, "Có việc gì cũng đừng gạt ta, vô luận ra sao, đều có ta ở đây."

Sở Mộ Vân nghe những lời này, lại cảm giác quanh thân đều là hàn ý lạnh lẽo, cái lạnh tràn ra từ nội tâm này nháy mắt làm đông lại máu cùng xương tủy, như thể những cảm giác cơ bản nhất đều đã tê liệt.

Hắn thật muốn không màng tất cả mà lạnh giọng chất vấn y, hỏi y sao có thể nói ra những lời này! Hỏi y sau khi giết Sở gia mãn môn xong sao có thể nói ra câu yêu hắn! Càng muốn hỏi y, vì cái gì......vì cái gì... lại muốn đối xử với hắn như vậy......

Có lẽ, hắn càng muốn hỏi chính mình.
Hung thủ ở trước mắt, không có bất luận nghi ngờ gì, vì sao mình không giết y?

Biết rõ thân nhân đều đã bỏ mạng trên tay y, biết rõ máu tươi toàn môn Sở gia đều dính trên đôi bàn tay đó, vì cái gì còn không mau báo thù rửa hận!

Mâu thuẫn, giãy giụa, vô số ký ức cùng hiện thực tàn khốc đan xen, làm Sở Mộ Vân lâm vào trong nỗi thống khổ thật lớn.

Bình tĩnh vững vàng trên gương mặt hắn rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi nữa, tiếng nói run rẩy, dùng âm thanh tràn đầy khổ sở nghẹn ngào hỏi: "Nếu......nếu có một ngày......"

Mạc Cửu Thiều ôm lấy hắn, trong thanh âm tràn đều là lo lắng: "Tiểu Vân?"

Sở Mộ Vân rốt cuộc vẫn là bình tĩnh xuống, hắn dùng sức mà ôm lấy người trước mắt, hạ từng nụ hôn điên cuồng đến gần như bệnh trạng xuống khắp nơi trên người y , dùng sức mà hôn, nảy sinh từng tia hận ý, ác độc mà hôn......

Sau khi hôn đến mức làm cho chính mình thở hồng hộc, Sở Mộ Vân ngẩng đầu, một đôi con ngươi tựa hồ có chút huyết sắc, giọng nói cũng thêm vài phần khàn khàn: "Làm con đi."

Mạc Cửu Thiều nao nao.

Sở Mộ Vân cúi xuống, ngậm lấy chỗ kia.

Mạc Cửu Thiều nhíu mày, muốn đem hắn bế lên.

Nhưng thanh niên đã nhanh chóng phát ra thanh âm van cầu: "Cầu xin người, con muốn, không cần lo cho cấm chế kia, con đã vô pháp tu luyện, còn có gì đáng để ý?"

Mạc Cửu Thiều cầm lấy tay hắn: "Đừng hồ nháo, sẽ làm thương tổn đến thân thể con."

Tu vi đã phế đi, hiện tại thứ sẽ chịu phản phệ của cấm chế chính là thân thể hắn, lời nguyền ' nhẹ thì thương gân động cốt ' đối với Sở Mộ Vân hiện tại mà nói cũng khó có thể tiếp thu.

Nhưng Sở Mộ Vân cũng không để ý: "Con không sợ, con không sao hết, chỉ cần bồi dưỡng một thời gian là tốt rồi, con không còn khả năng tiếp tục tu luyện, cả đời này đều không có hi vọng đem tu vi nâng đến độ cao như vậy, cho nên....ngô......ân....."

Mạc Cửu Thiều hôn lên đôi môi hắn, cho hắn một đêm xuân khó quên.

——————cua đồng các kiểu——————

Trước lạ sau quen, lời này không giả.

Mạc Cửu Thiều kỹ thuật tốt đến kỳ cục.

Sở Mộ Vân cho y đánh giá cực cao: "Kỹ thuật này cơ hồ có thể so sánh với ta khi trước."

Mới vừa mở mắt ra — Linh bảo bảo do dự mình nên giả bộ không nghe thấy, hay là nên khuyến khích cổ động.

Nhưng mà chuyện như vậy......phải khuyến khích như thế nào? Bản hướng dẫn hệ thống không viết QAQ!

Sau hôm đó, Sở Mộ Vân không chút nào ngoài ý muốn mà phải bồi dưỡng suốt một tháng.

Loại đại giới làm một lần liền phải ở trên giường nằm một tháng này, thật đúng là trứng đau muốn chết.

Tuy rằng còn chưa nhìn thấy Sắc Dục, nhưng Sở Mộ Vân đã bắt đầu đối với gia hỏa này nhớ mãi không quên.

Một tháng không rời khỏi giường, nhưng Sở Mộ Vân lại không nhàn rỗi, hắn tiến vào hình thức điên cuồng bế quan, cơ hồ đem toàn bộ Tàng Thư Các đều dọn đến tẩm điện.

Hơn nữa tất cả đều là sách về các loại trận pháp cao cấp, phân chấp nhất kia như hận không thể đọc xong hết thư pháp chỉ trong một chớp mắt.

Mạc Cửu Thiều sủng hắn, thấy hắn thích mấy thứ đó, liền sai người đi tìm vô số bí tịch trận pháp, chồng chất trước mặt hắn.

Sở Mộ Vân cũng không hàm hồ, một chút cũng không nao núng mà nhận lấy, tiếp tục học tập không quản ngày đêm.

Mạc Cửu Thiều nói qua vài lần khuyên hắn nên hảo hảo tĩnh dưỡng, lý do của Sở Mộ Vân đặc biệt chính đáng, hắn dương môi cười đến đặc biệt động lòng người: "Phụ thân, con không muốn làm một phế nhân."

Chỉ cần một câu này, Mạc Cửu Thiều liền sẽ nhịn không được mà dung túng hắn.

Khoảng cách mấu chốt nhất kia càng ngày càng gần.

Sở Mộ Vân càng liều mạng mà nghiên cứu trận pháp.

Nhưng dù sao cũng là thân thể người thường, liều mạng một thời gian cũng khó có thể chống đỡ.

Mạc Cửu Thiều trở về, nhìn đến hắn đã dựa vào mép giường ngủ rồi, từng lọn tóc đen nhánh mềm mại như tơ lụa tuỳ ý mà rủ xuống, sấn đến gò má trắng nõn như thể phát ra ánh quang huy.

Tay trái hắn nắm một quyển sách, tay phải siết chặt vài trang giấy.

Mạc Cửu Thiều đến gần, thấy được những đồ văn phức tạp trên đó.

Ngạo Mạn Đế Tôn chưa bao giờ sử dụng qua bất luận loại trận pháp, nhưng cũng không đại biểu rằng y không hiểu, hoàn toàn tương phản, y lại rất thích loại đồ vật khiến người xem phải nghiền ngẫm này, thậm chí còn nghiên cứu thâm sâu, rất có kiến giải. Chỉ là bởi vì tu vi quá cao, vẫn luôn không có cơ hội sử dụng.

Hiện tại tuy chỉ là nhìn lướt qua, nhưng y đã thấy rõ tinh tuý cùng công dụng của trận pháp.

Một hung trận sát khí nặng nề, hơn nữa đã hiện sơ ra hình dáng.

Thật đúng là kỳ tài ngút trời, đây là ý niệm nảy lên đầu tiên trong lòng Mạc Cửu Thiều.

Bởi vì hiểu, cho nên biết để thực hiện thứ này có bao nhiêu gian nan, cũng sẽ cảm khái ngộ tính Sở Mộ Vân là lớn đến mức nào.

Vì cái gì lại muốn nghiên cứu trận pháp hung ác như vậy.

Đáp án không cần nói cũng biết.

—— muốn giết y, muốn vì Sở gia mãn môn báo thù rửa hận.

Mạc Cửu Thiều cũng không ngoài ý muốn, hoàn toàn tương phản, y thực chờ mong.

Nói thật, trong một thời gian ngắn ngủi đồng thời nghiên cứu hai loại trận pháp cao cấp, dù là Sở Mộ Vân cũng có chút mệt mỏi cả về thể xác lẫn tâm thần.

Tuy rằng từ mười năm trước liền bắt đầu trải đường tiếp xúc với những thứ đó, nhưng vì không muốn rút dây động rừng, Sở Mộ Vân cũng không có cơ hội thân thủ thực nghiệm, bởi vậy trước sau đều kém hơn không ít.

Trận pháp này bởi vì không có chỗ nào cố kỵ, liều mạng mà dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng thời gian thật sự rất hữu hạn, cho nên cơ hồ là trong đêm trước khi sự kiện phát sinh, Sở Mộ Vân mới xem như đã có định liệu trước.

Trận đầu khá là đơn giản, đến trận thứ hai lại tương đối khó.

Hơn nữa này trận pháp cũng chưa có thực nghiệm, có thể thành hay không hoàn toàn dựa vào sự chuẩn bị trong giai đoạn trước.

Nhưng mà cũng may, đều đã được sắp xếp tốt.

Sở Mộ Vân mấy ngày nay vẫn luôn cố gắng đem trình tự dos mình xử lý tới trăm phần trăm, chính là vì muốn thăm dò vị khách không mời mà đến kia.

Cũng may, vị Đế Tôn kiêu ngạo này sẽ không bao giờ che dấu hơi thở, cho nên thời điểm y xuất hiện tại Thiên Loan Phong, Linh cơ hồ đã cảm ứng được ngay: "Phẫn Nộ tới!"

Sở Mộ Vân thảnh thơi thay mà thay y bào: "Ta kỳ thật thực không thích mặc màu trắng, một đại nam nhân mặc kiểu quần áo tú khí như vậy làm gì chứ, nương muốn chết."

Linh: "......"

Sở Mộ Vân: "Nhưng ruốt cuộc thì ta là tiểu bạch hoa, mặc màu trắng mới hoàn mỹ."

Linh cảm thấy mình có thể đối đáp một câu: "Hơn nữa màu trắng cùng màu đỏ rất xứng đôi."

Sở Mộ Vân cười đến ý vị thâm trường: "Linh, ngươi thực hiểu biết."

Linh: "......" Nó cảm thấy nói câu nói kia của mình cùng ý tứ ký chủ muốn biểu đạt khẳng định là không giống nhau......Nó chỉ đơn thuần cảm thấy Phẫn nộ là tóc đỏ mắt đỏ, cho nên cùng một thân y phục trắng muốt của ký chủ rất xứng đôi, nhưng ký chủ thì......

Thiên Loan Phong, trước cửa cung điện hoa lệ rộng lớn, một nam nhân cầm kiếm kiêu ngạo đứng đó.

Một thân hắc y bị gió thổi lất phất, tóc đỏ tùy ý xoã tung, một đôi con ngươi đỏ đậm độc đáo tản ra quang mang thị huyết như dã thú khát máu.

"Mạc Cửu Thiều, lời hẹn 300 năm đã đến, lần này ngươi còn có lý do gì?"

———————————————————
L: Dự tính là cua đồng sẽ còn được thả dài dài....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro