Câu lạc bộ Vespa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Xong tiệc cưới, từ giã cô dâu chú rể đẹp đôi và đám bạn nhí nhố, Vân vi vu cưỡi 'tình yêu mini' đến nhà hàng Bia hơi Mỏ Neo dự  một cuộc họp mặt với hội đồng hương Lào Cai. Dịp cuối tuần cô thường rảnh rỗi quá mức. Người tình phải ở nhà với vợ hoặc nếu có ra ngoài cũng là đi chơi golf hoặc ăn uống với đối tác làm ăn, cô chẳng còn cách nào hơn là nhận lời tham gia hết cuộc gặp nhóm bạn này đến buổi họp hội đồng hương khác.
      Vân đến cũng là lúc tiệc bia sắp tàn, mọi người đang hứng chí rủ nhau đi karaoke. Cô ngồi một lát, ăn uống một chút cho phải phép rồi rút lui êm đẹp. Sau đám đồng hương này, cô còn một buổi báo cáo về 'tình yêu mini mới cưới' trước câu lạc bộ Vespa nữa. Cô chẳng muốn có một phút nào trống trong ngày Chủ nhật mà lòng cô quá trống trải, chán nản này.
     Quán café nằm trên con đường lớn và đẹp vào bậc nhất thành phố, buổi chiều vắng vẻ, những ngôi biệt thự Pháp cũ im lìm trong nắng thu, chỉ có những chiếc lá vàng xào xạc rơi trên vỉa hè rộng thênh. Dựng 'tình yêu mini' bên cạnh một hàng Vespa cổ điệu đà khác, cô liếc qua đám xe như để điểm danh chủ nhân rồi bước tới đẩy cửa nhanh nhảu chào. Một đám già trẻ lẫn lộn ồ lên đáp lễ. Cô ngoắc ngón tay về phía dãy xe, hỏi ngay:
     _"Em' Acma xanh yên đỏ là của bác nào mới 'mua' đấy."
      Thành, người được coi là sáng lập Câu lạc bộ Vespa, cười chỉ vào một người ngồi phía trong:
     _"Của Thanh. Vân chưa biết Thanh nhỉ."
       Vân nghiêng đầu nhìn và hơi sững lại với chủ nhân của chiếc Acma. Tưởng ai, hoá ra người quen cả thôi mà! Đôi mắt nâu nhìn cô cười hiền lành. Dù cảm thấy khá dễ chịu với gương mặt sáng sủa theo kiểu thanh niên năng động của Thanh, cô vẫn không thoải mái với anh chàng đầu đinh này. Chỉ cần gặp anh ta đi với một mình Vinh hay Hạnh Phương là đã quá mất cảm tình rồi, đằng này cô thấy anh ta đeo bám cả hai. Mà vĩ nhân nào đó đã dạy, hãy cho tôi biết bạn anh là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người như thế nào. Thanh đã làm bạn với hai nhân vật cô chẳng ưa gì thì... Thành vỗ tay lên bàn bộp bộp làm cho Vân không nghĩ tiếp được, anh ngồi xích vào trong nhường ghế:
     _"Ngồi đi Vân. Thằng này là cháu ruột... thừa của anh, mới đi học ở Sinh về.
      Vân gật đầu trước nụ cười thân thiện của Thanh, mặt không tỏ vẻ gì nhưng thầm nghĩ: Có lẽ 'cháu' cũng tập tành Vespa theo phong chào thôi! Như hiểu được ý nghĩa của cô, một chú lớn tuổi trong hội lên tiếng trêu:
     _"Cô Vân đừng thấy cháu nó trẻ mà khinh nhé! Trông thế thôi, 'nghiện' hai chục năm rồi.
      _"Ấy, họ hàng gì mà cô với cháu! Mấy bác cứ làm em nó sợ." Vân lắc lắc mái tóc nâu. Thành tươi cười nói tiếp luôn:
      _"Thằng này có thâm niên cưỡi Vespa của ông bà từ hồi mới đẻ cơ. Ông già nó là cái lão từng bỏ vợ để cưới một lúc ba em Tăng-đa đấy?"
      Vân à lên một tiếng. Người đó thì cô biết, quái kiệt Túc 'sáu ngón'. Giới chơi xe cổ ở miền Bắc không ai không nhắc đến ông bằng vẻ kính nể lẫn ái ngại vì niềm đam mê Vespa tới độ tan nát gia đình. Bất giác cô liếc sang Thanh với một chút cảm thông. Nghe nói vợ của ông Túc đã có chồng mới và sang Đức làm ăn sinh sống. Xa mẹ, lại sống với ông bố ngoài xe ra không biết gì hơn, có lẽ cậu ta cũng pe vất vả nhiều.
       Thanh chuyển quyển thực đơn cho Vân, giọng nhẹ nhàng:
      _"Chị gọi đồ uống đi. Nghe chú Thành nhắc đến chị suốt. Chị chính là người ép giá con mini của ông Đỗ ở Nhổn, đúng không?"
      _"Ờ" Vân mỉm cười đáp lại.
      _"Nhìn 'em' của Thanh mình lại thấy tiếc 'em' Acma năm 1957 máy gin mua hụt trong Sài Gòn."
      Linh, vợ Thành, xoay xoay chiếc móc đeo chìa khói hình Vespa, dài giọng ra vẻ đàn chị:
       _"Úi giời ơi, can cô! Chị đây nếm mùi một Acma máy gin rồi, ác lắm. Trung bình hai ngày dắt bộ một lần, hụt hơi sái tay tím đùi, gãy gót vài ba đôi giày, muộn làm không biết mấy chục lần. Thôi, phận gái phải biết điều. Cô cứ đi con mini đấy cho dễ xử lý lại đỡ tiếc tiền. Sáu triệu cái xe 'dọn' tinh tươm, chị thấy thế là quá được!"
       _"Phải đấy. Nữ đi mini cho nhẹ nhàng." Một người khác góp chuyện.
       Vân vung tay hào hứng:
      _"Ấy, kiếm được một 'em' Standard ngon thì cũng đi được chứ sao. Chẳng lẽ các bác lại cứ bắt em chết dí với mini à? Hồi xưa em đi 'con' Super tân trang thành Sprint thì sao?"
      Nghe Vân nói vậy, Thanh cười xoà:
      _"Chị Vân thì không nói làm gì rồi."
      Nhận thấy vẻ thán phục thật lòng trong câu nói của anh ta, Vân thoáng ngượng. Cô cũng mới chơi Vespa được ba, bốn năm nay, chỉ vừa mới sang đời xe thứ hai thôi, xét ra thì thua xa con nhà nòi như Thanh hoặc dân gạo cội như Thành. Chẳng qua vì tính hiếu thắng ngông nghêng chọn loại xe ít nữ tính nhất để đi nên mới... nổi tiếng đôi chút. Cô không biết đáp lại Thanh thế nào thì mọi người bắt đầu nhao lên, hết bàn luận về 'tình yêu mini mới cưới' của cô lại chuyển sang 'em Acma xinh tươi gốc Sinh' của Thanh. Buổi họp mặt càng lúc càng rôm rả.
      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro