Ngày cưới của nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nhà hàng Rochelle hôm nay đông đặc biệt. Ô tô sang trọng đỗ san sát. Bãi để xe máy cũng đầy rẫy những chiếc xe ga đời mới. Vân cua một vòng điệu nghệ trên chiếc vespa màu 'tro của hoa hồng' và dựng chân chống ngay trước mũi một đám Spacy, @ hợp hĩnh. Dù chỉ trị giá 6 triệu đồng kể cả công tái tạo sắc đẹp và hàn khung inox, 'tình yêu mini' của cô trông có phong cách và sang trọng hơn hẳn những chiếc Scooter trị giá mấy ngàn đô dán đề can chống xước kia!
       Hất mái tóc và chỉnh lại chiếc nơ trang trí bên hông bộ váy màu hồng nâu gợi cảm, cô rút mộtchiếc phong bì trong túi xách và bước những bước kiêu hãnh về phía cửa, tà váy quấn quýt vờn lấy cặp chân dài, đôi sandal cao gót khiến bắp thịt săn chắc như được tôn lên. Vân mỉm cười. Cô không có gương mặt thật sự nổi bật, nhưng thân hình của cô thì hẳn ối kẻ phải ghen tỵ.
      Nhanh nhẹn leo qua mấy bậc cấp, tiến đến trước mặt cô dâu chú rể, cô ngắm nhìn bộ váy suông màu trắng trang trí bằng những đoá hồng cuộn từ lụa và dải khăn tơ hờ hững trên vai cô dâu, vờ dằn dỗi:
      _ "Ai cũng tự lo váy cưới như mày thì tao chết đói... Nhưng mà thôi, xí xoá cho mày... Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
      Đan cười dịu dàng nắm tay Vân lắc lắc rồi khẽ nghiêng mặt giơ tay giới thiệu cô với chồng. Anh chàng nở nu cười thân thiện, lên tiếng cảm ơn bạn vợ và nhã nhặn mời cô tự nhiên nhập tiệc. Vân cũng lịch sự rút lui để nhường chỗ cho những đợt khách tiếp theo, cô bỏ phong bì vào chiếc hộp hình trái tim có ghi chữ 'nhà gái' đặt ngay lối đi rồi bước tới bên bàn cầm đĩa chọn đồ ăn. Thức ăn có vẻ ngon, đầy phong vị nước Nga và biển cá, tôm hấp và cá hồi hun khói đỏ au, salad Nga nhiều màu, những miếng mực tẩm bột rán vàng rộp cùng một khay đầy những lát bánh mì đen kèm theo phô mai trắng và trứng cá muối xanh đỏ.
      Lấy kẹp gắp mỗi món một, hai miếng, Vân cầm dĩa đi lòng vòng tìm đám bạn đại học. Cũng không có nhiều người lắm vì một số đã đi nước ngoài hoặc vào Nam làm việc. Gã Tố 'tồ' như nhảy nhổm lên khi thấy cô. Vừa làm điệu bộ lật vẫy tay áo. Tố vừa giả giọng phim Hongkong léo nhéo:
    _ "Đại sư tỷ giá lâm."
     Lũ con trai xung quanh cũng vờ vịt hô hào:
     _ "Đại sư tỷ cát tường"
     Vân cười ngất, cô phẩy tay theo kiểu của các vị thái hậu trong phim:
     _"Tố 'tồ' bình thân. Các khanh bình thân.
    Tố 'tồ' nhón một miếng cá hồi trong dĩa của cô rồi cười hìhi:
     _"Trông đại tỷ càng ngày càng... nạc ra. Ngon ngon là!"
    _ "Lạc ra, mỡ ở lại chứ gì?" Vân lăm le giật lại miếng cá trên tay Tố. -"Lâu lắm không tụ tập rồi đấy nhỉ? Tố dạo này vẫn làm cho Silvermoon chứ?"
     _"Vẫn tỷ ạ. Em bắt cơ sở cách mạng với một nữ đồng chí ở đấy rồi. Mai phục lâu dài chờ thời cơ là...lá la."
      _"Thằng 'tồ' nó điêu đấy tỷ ơi, chẳng đứa nào ngó ngàng đâu." Một cậu bạn khác lên tiếng.                     _" Còn tỷ giờ sao, Từ hồi cưới cái quỳnh là tỷ mất hút.
       _"Thì ta chém nó vì vụ váy bảy tầng đuôi cá đuối dài hai thước nên mới phải lặn. Chứ nói dại, nó bắt được nó chém lại thì cổ đâu mà đỡ."
      _"Đời tỷ tàn roir tỷ ơi, cái Quỳnh cầm dao phục ngay phía sau kìa."
      Biết là cậu bạn kia đùa vì cô bạn tên Quỳnh đã theo chồng sang tận Ba Lan, Vân vẫn quay lại. Chợt cô thấy gương mặt quen thuộc ở gần đó. Người đàn ông vẫn chia yêu cho người vợ của anh ta và cô. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta lảng tránh rồi quay người sang phía khác. Bà vợ già xồ xề tội nghiệp xun xoe hết hỏi han lại chạy đi chạy lại lấy đồ ăn đồ uống cho chồng. Tự nhiên một nỗi chán chường dâng lên ngang cổ làm Vân không thể nuốt nổi miếng mực thơm ngon. Một ai đó gọi tên làm cô giật mình bừng tỉnh. Diễn 'cảm' mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính dày cộp:
     _"Bọn em đang bảo tỷ thay thêm mấy đời bồ rồi?"
     _"Ôi giời, hỏi khó thế! Đợi ta đếm đã nhé."
     _"Không định dừng vó phiêu du hả tỷ?"
      _"Khi nào tìm được 'bác' nào như 'bác' Lập nhà cái Đan thì ta dừng!"  Vân vuốt tà váy ngồi xuống bên một dãy ghế mà nhà hàng kê sẵn để mọi người nghỉ chân. Cô liếc đám bạn bằng đôi mắt có đuôi sắc lẻm.
      _"Không thì ta cứ làm ngựa hoang tàn phá như đống cỏ bất kể già, non."
     _"Eo ôi, tỷ đừng dọa bọn em."
     Nhìn vẻ co rúm sợ xệt đầy tinh thần diễn xuất của đám bạn, cô cười khanh khách. Tất cả đám này đều thua tuổi cô, thậm chí Tố 'tồ' vì đi học sớm còn kém hơn cô ba tuổi. Tuy ra trường không còn gặp nhau thường xuyên nhưng cả bọn vẫn coi cô là thủ lĩnh tinh thần như thuở nào. Tố, Diễn, Quyền và Hải Anh  vẫn là những gã trai nghịch ngợm giống hệt hồi còn lê dép quèn quẹt trên giảng đường. Hoài Đan cùng mấy cô bạn khác lấy chồng nhưng còn giữ nguyên được nét trẻ trung. Còn cô thì đã quá già và mệt mỏi vì những cuộc tình chẳng biết tương lai với những người đàn ông không thích nói đến ngày mai. Dường như trong tất cả đám sinh viên tốt nghiệp cùng khoa, chỉ có cô càng ngày càng cằn cỗi và chua chát đi. Nhướng mắt về phía người đàn ông với dáng điệu hãnh tiến đang cười nói bên bà vợ chính thức, cô nâng ly rượu vang sóng sánh trước mặt đám bạn chép miệng nói nhỏ:
     _"Ta muốn dừng nhưng chẳng ai cho..."
     Rồi hướng về phía cô dâu chú rể đang đi đến, cô lập tức trở nên tươi tắn, sôi nổi:
     _"Nào các khanh, uống mừng Đan sư muội đi chứ nhỉ!"́
̀
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro