Chap 46.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triết dù không nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy một phần trách nhiệm là do mình. Tôi rõ ràng đã nghi ngờ cái lọ chất lỏng màu đỏ vậy mà không nói ra, cho Minh Triết hy vọng rồi lại dập tắt nó. 

Hoài Phương ngồi ngồi mặt buồn buồn, dùng ánh mắt thương cảm nhìn vào Minh Triết. Đang đọc sách bị cái loại ánh mắt kia nhìn vào, Minh Triết hắn cảm thấy Hoài Phương này rất ngứa mắt. Thở dài một hơi, hai tay giữ mặt Hoài Phương, để cho ánh mắt hai người giao nhau.

- Làm sao? 
- Đang tự trách mình thôi. 
Tôi ngạc nhiên không biết người này lại muốn làm cái trò gì. Lúc này, tôi đang ngồi ngay cạnh nên Minh Triết có thể dễ dàng đánh tôi. 

Xúc cảm hai bàn tay Minh Triết mang lại rất lạ, tay cậu ta vừa trắng lại còn mềm, tôi hoàn toàn không cảm nhận được vết chai trên tay cậu ta. Nhìn xuống hai bàn tay mình, Hoài Phương chỉ có thể thở dài, sau phải chú ý hơn mới được. 

- Còn dùng thời gian ở đây mà nghĩ ngợi linh tinh, không phải đi làm? 
- Có, nhưng mà là ngày mai. Hiệu trưởng cho tớ nghỉ phép mấy ngày rồi.

Minh Triết dùng sức, ép chặt cái mặt nào đấy rồi kéo dọc kéo ngang. 
- Ui ui đau, bỏ ra, cậu điên à. 
- Da không mềm bằng Minh Hà, cũng không trắng bằng, sờ lâu cũng không cho cảm giác sướng tay. 
- "..." Đề nghị không so sánh nữ chính với nhân vật qua đường. 

Minh Triết đột nhiên tiến sát hơn, từng khớp xương tay xinh đẹp vậy mà cầm lấy, à không là giật lấy mấy sợi tóc của tôi. 

Minh Triết đem mấy sợi tóc lên mũi ngửi thoáng qua. Không phải tự nhiên hắn lại làm vậy, rõ ràng hắn ngửi thấy mùi hương đó trên người Hoài Phương. 
- Hừm…. cậu dùng dầu gội dược liệu? 
- Làm sao, làm sao. Tớ như nào liên quan tới cậu à. 

Tôi gạt phăng hai bàn tay kia ra khỏi mặt mình, sờ tới sờ lui, Minh Triết chả nhẽ để ý đến tôi? 

Trong đầu Hoài Phương bắt đầu nghĩ tới rất nhiều thoại để từ chối lời thổ lộ của nam phụ bác sĩ. 

- Minh Triết, cậu để ý tới tớ sao. Tiếc quá, cậu không phải gu bạn trai của tớ.
- Không. 
- Chả nhẽ tớ nghĩ sai, tự nhiên cậu đối xử với tớ tốt lại còn tỏ ra rất thân thiết. Chẹp chẹp, xin lỗi, cậu không có cửa.
- Câm miệng. 
- Ây dô, đừng ngại. Không sao, tớ hiểu mà, bên cạnh cậu có một cô gái tốt là tớ, quả thật rất hiếm có, rung động cũng là điều hiển nhiên. 

Một người mang theo hương thơm trong veo, dừng lại nhìn hai người ở trong phòng cười đùa đến là vui vẻ, không nán lại quá lâu rất nhanh hắn đã rời đi. 

Minh Triết cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thì không thấy ai. 

Hoài Phương nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của Minh Triết bằng vài câu hỏi. 
- Nhật Nam cũng lâu rồi không có tin tức nhỉ?
- Ừ, cậu ta cắt đứt mọi liên hệ rồi. 
- Còn Gia Huân nữa.
- Đi công tác rồi, cậu quên? 

Tôi gãi đầu cười cười, mấy nhân vật này cứ xuất hiện rồi bay mất, không chú ý vài lần là hỏng. Số trên tay cũng sắp trở về không, việc đó khiến cho tôi lo lắng nhiều hơn. 

- Sao không thấy Minh Hà đâu?
- Không biết, hôm qua cũng không thấy em ấy vào thăm. Chắc trong nhà có việc. 

Hôm qua không thấy, hôm nay cũng chưa thấy, vậy là từ hôm Nhật Minh bế đi đã không thấy rồi. Hoài Phương về sau rất hối hận, sao lúc ấy không nghĩ kỹ hơn rồi tìm hiểu lý do. 

Giờ cũng đã hơn 3 giờ chiều. Tôi quyết định rời bệnh viện, đi lên chùa thắp hương giải nghiệp. 

Tiếng tụng kinh gõ mõ đã vang xa cả một góc trời, trong không khí phảng phất mùi hương khói. Trời hôm nay vẫn lạnh, vẫn mưa, vẫn rét buốt. Hoài Phương dựng xe ở một góc, rồi mau chóng tiến vào. 

Một cái bàn gỗ cũ kỹ được đặt trước một ngôi nhà ba gian, thấy vị sự thầy đang ngồi ở đấy tôi liền mau chóng đi qua.

- Con chào thầy, con muốn làm lễ giải hạn cuối năm. 
- Người ta thường làm lễ đầu năm, giờ cuối năm ai còn làm nữa. Để năm sau đi.
- "..."
- Giải nghiệp hay giải hạn?
- Giải hạn ạ.
- Được rồi, đã đăng ký một chỗ cho năm sau. 

Điền xong lá phiếu, tôi lên nhà chính thắp vài nén hương. Trùng hợp, tôi gặp được hai nhân vật quen thuộc. Nguyệt Ánh cùng Ngọc Miên cũng đi lễ chùa nha. 

- Giáo y, cô cũng theo Phật sao?
- Không, cô theo chủ nghĩa vô thần. 
- Đi theo Phật, e Phật cũng không độ nổi nghiệp của cô ta. Nguyệt Ánh mặt cười cười nhìn tôi, nhưng lời lẽ lại đâm sâu vào trái tim bé bỏng mỏng manh dễ vỡ của tôi. 
- Tôi như nào, thì liên quan gì tới cô. 

Nguyệt Ánh coi như không thấy gì, quay sang dặn dò cô gái bên cạnh mình.
- Ngọc Miên, sau không cần đến quá gần người này, nghiệp sẽ theo đường không khí mà truyền qua. 
- Nói, cũng phải có lý một chút. Lời lẽ như vậy là để dọa trẻ con à. Ngọc Miên còn lâu mới tin, phải không? Hoài Phương cười khinh mà đáp. 
- Ừm, Miên biết rồi. Giáo y, mong cô tránh xa em ra một chút.  

###
Cuộc hội ngộ ở trên chùa rất nhanh đã kết thúc, tôi cũng không rảnh ở nơi đó đấu võ mồm với nữ phụ. 

Về nhà dọn dẹp xem đồ đạc có đầy đủ không. Dù gì tôi ở bệnh viện chưa có về nhà lần nào, mọi thứ chắc hỗn độn lắm. Cũng may, tôi không nuôi con gì, nếu cứ đi kiểu này, thì thú nuôi cũng chết trước khi tôi về tới nhà rồi. 

Hoài Phương ung dung đi bộ trên đường vào khu nhà. Nhìn thấy, mấy con chó đang được chủ dắt đi ỉe, thì ...

Mực, chết đói. Má má, quên mất tiêu. 

5 phút. 

Tôi chạy vội, mở cửa phòng. Thứ chào đón không phải vũng máu, không phải mùi tanh, không phải căn phòng đồ đạc bị xới tung vứt lăn lóc. Một căn phòng gọn gàng sạch sẽ tinh tươm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. 

Là ai làm đây? 

Gâu gâu.
Mực quẫy đuôi sủa vài tiếng, soát độ hảo cảm tồn tại của bản thân mình. 

Tôi nhìn Mực, rồi lại nhìn căn phòng. Lẽ nào, Mực hóa nàng tiên rồi dọn dẹp nhà cửa cho tôi? Không thể nào, haha, đây không phải chuyện cổ tích. 

Điện thoại trong túi quần rung lên vài lần, tôi nghe máy, là Minh Triết gọi. 
- Hài lòng với căn phòng không?
- Rất vừa lòng, phí dịch vụ e là tớ chưa trả ngay được.
- Không sao, trên bàn có giấy ghi nợ, ký vào là được. 

Điện thoại bị cúp trước, tới bàn phòng làm việc, quả nhiên tôi thấy một tờ giấy ghi nợ. Mẹ kiếp, cái lũ nam nhân chết tiệt này. Tôi là chưa có ăn không của mấy người này bao giờ. 

Luôn có sự trao đổi qua lại, như vậy mới không bị lỗ vốn trong làm ăn. 

3 ngày trôi qua. Hoài Phương cứ sáng đi làm, tối lại tới bệnh viện thăm Minh Triết.

Tay bị thương thế mà là cái tay hiển thị chữ số, nên tôi cũng không rõ còn lại bao nhiêu ngày. 

Nguyệt Ánh tiến tới ngồi đối diện bàn làm việc của tôi. Đang mải viết nốt mấy cái hồ sơ, nên tôi cũng mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm. 

Nguyệt Ánh ngón tay nhỏ nhỏ gõ lên mặt bàn, tiếng cạch cạch theo đó mà phát ra. Nghe một lúc thì không sao, nhưng mẹ nó, Nguyệt Ánh này gõ một lần liền mấy tiếng, cô ta quả thật rất là có thời gian rảnh nha. 

- Giáo y, gần đây có phải cô quên em học sinh nào rồi không? 
- Cô có gì cứ nói thẳng, không phải vòng vo.
- Minh Hà bị Nhật Minh bắt cóc rồi.
- Cái gì? 
- Nhìn vẻ mặt bất ngờ của cô, tôi lại tin là cô thực sự không biết đấy. 

Hoài Phương xoa xoa thái dương, nhìn Nguyệt Ánh làm xong nhiệm vụ của mình xách mông rời đi. 

Đúng là tôi biết, chỉ là không biết thời gian vào lúc nào thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro