Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cả đêm đó cô bị ông ta chà đạp không thương tiếc, cô một lời cũng không hé chỉ cắn răng chịu đựng. Xong việc ông ta dứt áo bỏ đi, trước khi đi cũng không quên ném bản hợp đồng đã được ông ta kí vào mặt cô.

  Cô lê lết thân thể tàn tạ của mình về phía phòng tắm, cô bật vòi hoa sen nước từ phía trên ào ạt rơi xuống rất nhanh thân thể cô đã ướt đẫm. Nước rất lạnh nhưng cô lại chẳng cảm thấy gì cả giống như người đã mất đi tri giác. nhìn mình trong gương cô chỉ cảm thấy mình thật bẩn, chỗ nào cũng đều dơ bẩn. Cô lấy bông tắm kì thật mạnh vào cơ thể mình, kì đến nỗi da đã có dấu hiệu bong tróc cô cũng không dừng lại.Rồi sau đó cô ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, cả cơ thể nhỏ bé thu chặt lại. Cuối cùng không nhịn được mà khóc thút thít, tiếng khóc đầy ai oán của một cô gái nhỏ, nếu là trong truyện cổ tích có lẽ ông bụt sẽ xuất hiện và giúp cô quên đi cơn ác mộng kia. Nhưng thực thế luôn đi ngược lại với cổ tích, không có ông bụt nào xuất hiện cả cũng chẳng có hoàng tử đến cứu giúp cô. Đối mặt với cô chỉ bốn bức tường lạnh lẽo, cùng một tâm hồn đã vỡ  nát.

  Cô cầm theo bản hợp đồng trở về nhà, vào đến cửa đã thấy anh ngồi chỉnh chu trong phòng khách đọc báo. Cô đến trước mặt anh rồi chìa bản hợp đồng ra:'" ông ta đã kí rồi.". Anh mỉm cười hài lòng nhận lấy bản hợp đồng đó, vuốt mái tóc có hơi bù xù của cô mà nói:" Chắc đêm qua em đã rất mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.". Cô một lời cũng không nói ngoan ngoãn trở về phòng của mình.

 Sau đó một thời gian anh cũng không còn bắt cô đi tiếp khách nữa, có lẽ vì chưa gặp được khách hàng nào đủ tiêu chuẩn của anh. Cô ngày ngày vẫn đến công ty anh, việc của cô rất đơn giản chỉ cần ngồi một chỗ đọc tài liệu có chỗ nào sai sót thì chỉnh sửa lại là xong. 

 Cho đến một tháng sau, lúc đó cô đang đọc tài liệu thì anh đột nhiên gọi cô vào phòng làm việc của anh. 

" Anh tìm em có chuyện gì không?" Cô đứng trước bàn làm việc của anh nhỏ nhẹ nói.

" Tối nay đến khách sạn Vương Hồng để kí hợp đồng, em chuẩn bị một chút đi." Anh vừa gõ máy tính vừa nói, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái.

 Mặt cô thoáng chốc trở nên trắng bệch, nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó trong lòng cô vẫn còn đang kinh sợ, giờ lại bảo cô tiếp tục làm loại chuyện đó sao thật sự rất kinh khủng.

" Em có thể không đi được không?' Cô rụt rè lên tiếng như sợ anh sẽ tức giận. Anh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô phải vội vàng né tránh.

" Em được phép từ chối sao?" giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng tất cả.

 Cô chán nản lắc lắc đầu, cô vốn muốn giữ lại chút tôn nghiêm lại cho mình nhưng nếu anh không thích thì bỏ đi. Ai biểu cô yêu người đàn ông tuyệt tình này làm gì

" Mau ra ngoài chuẩn bị đi, đừng để tôi nghe thấy những lời này của em nữa" Anh nói rồi tiếp tục cúi xuống làm việc.

 " Được" Dứt lời cô quay người rời khỏi phòng làm việc của anh.
****

Tối đó cô cùng anh đi đến khách sạn Vương Hồng, trước khi mở cửa phòng bao cô có hơi lưỡng lự không dám vào. Cho đến khi cảm nhận được hơi lạnh từ người bên cạnh tản ra cô mới run rẩy đi vào.
Khách hàng lần này của anh là một người đàn ông trẻ tuổi, tầm trạc tuổi anh. Anh đi đến bắt tay với anh ta rồi ngồi xuống đối diện, cô định ngồi vào bên cạnh anh nhưng anh lại ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh người đàn ông kia. Cô bất đắc dĩ chỉ có thể làm theo.
Hai người họ nói những chuyện liên quan đến công việc, nhưng hình như người đàn ông kia không đồng ý với những điều khoản trong hợp đồng thì phải.
" Hiện tại tôi có việc bận, thư kí của tôi sẽ cùng anh đàm phán tiếp." Anh liếc nhìn cô với ánh mắt đầy ám chỉ rồi rời đi.
Khi cánh cửa khép lại, thì cô biết ải này cô không thể qua khỏi rồi. Cô còn đang ngẩn ngơ thì đã bị người đàn ông kia ném mạnh lên giường.
" Nếu ông chủ của cô đã dâng cô cho tôi thì tôi nhất định sẽ vui vẻ thưởng thức" Dứt lời hắn lao vào giống như hổ đói.
Lúc đầu cô còn phản kháng, nhưng cô biết đó chỉ là vô dụng mà thôi. Đến cùng cô chỉ nằm cứng đơ như xác chết mặc hắn ta muốn làm gì thì làm. Dù thân thể đau đớn cũng không đau bằng trai tim cô lúc này.
  Xong xuôi, hắn vui vẻ kí vào hợp đồng rồi rời đi để lại cô với đống ngổn ngang lộn xộn.
  Lần này cô không tắm rửa nữa mà đi thẳng về nhà đưa hợp đồng cho anh rồi trở về phòng. Anh lấy được hợp đồng đương nhiên là rất vui vẻ đâu còn để ý xem cô thế nào nữa.

  Lần một, lần hai đương nhiên sẽ có lần ba thậm chí còn nhiêu hơn thế. Thậm chí một tháng cô phải ngủ với năm người đàn ông. Cô ở trên lúc nào cũng chỉ như cái xác không hồn mặc người ta dày xéo, phát tiết. Rồi hôm sau phải cố gắng bày ra vẻ mặt mình không sao mà đưa hợp đồng đã được bọn họ kí cho anh. Vì anh cô đã làm đến thế này rồi, thể xác bẩn thỉu, tôn nghiêm mất hết cô bây giờ có khác gì những cô gái ở phố đèn đỏ đâu chứ. Nhưng anh một chút thương xót cũng không có, hiện tại còn đang bận vui vẻ bên người phụ nữ mà mình yêu thương.
Một ngày kia anh nói với cô anh sẽ kết hôn với một cô gái, nên muốn cô chuyển ra khỏi nhà của anh. Cô ngoài đồng ý còn có thể làm gì đây. Anh ra tay cũng rất hào phóng, mua hẳn cho cô một căn biệt thự thật lớn nhưng cô lại chẳng có tí vui vẻ nào. Cô thà sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp còn hơn là sống trong ngôi nhà to lớn nhưng lại đầy lạnh lẽo.
Những ngày tiếp đó cô vẫn phải đi tiếp khách hàng của anh. Mỗi đêm trở về nhà hai chân run lẩy bẩy như muốn khụy xuống đến nơi, phía dưới hạ thân đau đớn khôn cùng, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng lết về phòng. Thời gian đã khiến cho cô trở nên chai sạn, cô ép buộc mình không được khóc, ép buộc mình phải cười dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, ép buộc mình không được nhớ đến anh. Nhưng đêm nay khi nằm trên chiếc giường ấm áp cô lại không nhịn được mà nhớ anh. Cô run rẩy cầm lấy điện thoại nhấn nút gọi cho anh. Tiếng chuông vang lên từng hồi nhưng lại chẳng có ai nghe máy.  Đột nhiên có số điện thoại lạ gọi đến máy cô, cô do dự một chút rồi nghe máy.
" Chào thư kí Thẩm" Bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của một người đàn ông.
Người này chẳng phải là người đàn ông vừa nãy được cô phục vụ sao.
" Ông gọi tôi có chuyện gì? " Trong lòng cô nghi hoặc.
" Tôi quên nói cho cô, vừa nãy vì quá gấp gáp mà tôi quên mang áo mưa, không biết có đem vi rút gì vào người cô hay không" Giọng ông ta tràn đầy đểu giả.
Cô vội bật dậy từ trên giường " Ông nói vậy là có ý gì? " Trên trán cô lúc này đã lấm tấm mồ hôi, cô sợ anh ta sẽ nói ra một sự thật kinh khủng nào đó.
" Cô cũng biết rồi đấy, cuộc sống đời tư của tôi có hơi hỗn loạn, trong một lần ngủ với gái bán hoa mà bị lây nhiễm HIV...."
Sau đó cô không còn nghe thấy ông ta nói gì nữa. Tất cả dường như sụp đổ trước mắt cô, cô thừa nhận cô đang rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Cô vẫn còn rất trẻ, cô dự định sẽ xin nghỉ việc không muốn làm loại chuyện này nữa nợ cô trả anh thế là đủ rồi, cô muốn sống cuộc sống tự do như bao người khác, cô còn chưa thực hiện được mà. Trong một căn phòng nhỏ chợt truyền đến tiếng khóc bi thương của cô gái nhỏ đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thanhtâm