CHƯƠNG 312

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍉Dịch : Autumnnolove🍉

CHƯƠNG 312

Lục Tuân cầm một cái gối dựa và đưa cho Lạc Ninh lót, "Cái này anh biết!".

Anh tiếp tục nói: "Ông cụ Cẩu ra viện, sau đó tới tìm dì Khương, muốn dì ấy khuyên em lên mạng làm sáng tỏ mối quan hệ giữa ông ta và Cẩu Trinh Mị".

"Dì Khương không đồng ý, nên ông ta cứ liên tục dẫn Bào Bảo Du đến chung cư quấy rầy".

"Cẩu Trinh Mị cũng đi theo, bà ta giống như bị điên vậy, cứ nhìn chằm chằm dì Khương không rời mắt".

Lục Tuân nói thêm, "Phùng Nham Bách cũng đi quấy rối dì Khương rất nhiều lần".

Lạc Ninh nghe anh nói như vậy, sắc mặt âm trầm, "Đúng là một đám gián đánh hoài không chết, xem ra trước kia dạy dỗ họ còn chưa đủ".

Mẹ của Lạc Ninh quả nhiên là không chịu nổi người của Cẩu gia, lúc này mới nhanh chóng chuyển nhà. Mặc dù căn nhà dưới chân núi không có quản lý tài sản và bảo vệ, nhưng lại có lính đánh thuê quốc tế canh gác, cho nên thực tế lại an toàn hơn. Người của Cẩu gia cũng không thể đến làm phiền mẹ cô nữa.

Lục Tuân nói: "Gần đây Cẩu gia và Phùng gia xảy ra rất nhiều chuyện, nên họ đã ngừng lui tới rồi".

Lạc Ninh vừa nghe đã đoán ra được đại khái, có lẽ ảnh đế Lục đã làm không ít chuyện, "Cảm ơn!".

Lục Tuân bật cười, "Chuyện nên làm thôi!".

Cẩu gia lởn vởn mãi hơi phiền, anh cũng thấy chướng mắt, cho nên đã không chờ Lạc Ninh về mà ra tay luôn.

Lạc Ninh hỏi: "Cẩu Trinh Mị và Phùng Nham Bách đã ly hôn rồi sao?".

Lục Tuân gật đầu, "Ly hôn rồi, nhưng Cẩu Trinh Mị không muốn, bà ta muốn níu kéo".

"Nhưng mà trên mạng có rất nhiều hình ảnh mập mờ của bà ta, nên Phùng Nham Bách đã trực tiếp sử dụng chúng như chứng cứ để kiện".

"Cuối cùng tòa án phán quyết ly hôn, Cẩu Trinh Mị thậm chí còn chẳng nhận được bao nhiêu tài sản".

"Kết quả xét nghiệm ADN chứng minh Phùng Ngọc Tiêu không phải con gái ruột của Phùng Nham Bách bị người ta tung ra, Phùng Ngọc Tiêu bị đuổi khỏi Phùng gia, đã trở lại Cẩu gia được nửa tháng rồi".

"Ông cụ Cẩu bị Bào Bảo Du và Phùng Ngọc Tiêu dỗ dành, lại mềm lòng".

Lạc Ninh cười lạnh, "Ông già đó tới chết cũng chỉ biết nghiêm khắc với mẹ tôi thôi". Cô lại hỏi: "Khi nào thì Cẩu thị phá sản?".

Thế trận phong thủy mà cô bày ra trước đó chắc là đã có tác dụng. Lục Tuân hiển nhiên biết rất rõ, "Thư ký bên cạnh của ông cụ Cẩu đã bị người khác mua chuộc, trong thời gian ông ta dưỡng bệnh, nội bộ tập đoàn đã xảy ra vấn đề rất lớn".

"Theo như tiến độ hiện nay, có lẽ vòng vốn sẽ bị cắt đứt trong vòng một hai tháng tới, sau đó sẽ bị điều tra các vấn đề về kinh tế, cuối cùng là phá sản".

Mặc dù Lục Tuân có nhúng tay vào, nhưng nguyên nhân chính dẫn đến sự sụp đổ của Cẩu thị chính là tác dụng từ thế trận phong thủy do Lạc Ninh bố trí, làn sóng dư luận trước khi cô ra nước ngoài cũng không thể không nhắc đến. Nếu như anh thật sự ra tay, một giây là có thể đè chết Cẩu gia. Nhưng anh ra tay thì Lạc Ninh sẽ không cảm thấy hả giận khi được tự tay báo thù và trút giận cho mẹ cô, cho nên anh chỉ đứng sang một bên mà quan sát, hỗ trợ và "đổ thêm dầu vào lửa" là được.

Lạc Ninh trở lại vẻ mặt bình thường, mỉm cười, "Vậy thì tốt rồi". Cô sẽ chờ ông cụ Cẩu khóc lóc hối hận.

–Editor: Autumnnolove–

Hai người nói chuyện lúc đã đến chân núi. Khương Tâm Hân đang ở trong nhà ấm mới xây để trồng hoa. Nhìn thấy con gái trở về, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng thân thiết, "Con về rồi à!".

Lạc Ninh tiến lên và ôm bà, "Con về rồi, nhớ mẹ và Hi Hi quá đi!".

Lục Tuân cũng bước đến chào hỏi Khương Tâm Hân, sau đó không quấy rầy hai mẹ con ôn chuyện mà nhanh chóng rời khỏi đó. Anh đi rời, Khương Tâm Hân mới nói với Lạc Ninh: "Khoảng thời gian con ở nước ngoài một tháng này, may mà có Lục Tuân và Tinh Hành, nếu không mẹ và em trai của con đã bị người của Cẩu gia làm phiền đến chết mất".

Lục Tuân đưa con gái về nhà, chắc là trên đường đã nói đến chuyện này rồi.

Lạc Ninh hỏi: "Gần đây nhà ông cụ Cẩu còn tới tìm chúng ta sao?".

Khương Tâm Hân trả lời: "Bị lính đánh thuê mà mẹ thuê ngăn cản mấy lần, nên không có đến nữa. Dạo này Cẩu gia và Phùng gia còn đang rối rắm lắm".

"Hai nhà đó rối rắm chuyện gì?", Lạc Ninh duỗi tay giúp bà tưới hoa.

Khương Tâm Hân nói: "Chuyện của Phùng Ngọc Tiêu đó, Cẩu Trinh Mị không thừa nhận Phùng Ngọc Tiêu là đứa bé do bà ta ngoại tình sinh ra, cho nên muốn Phùng Nham Bách chia tài sản cho Phùng Ngọc Tiêu".

"Đặc biệt là người bạn trai nhà giàu của Phùng Ngọc Tiêu lại để nghị chia tay cô ta, thanh danh của mẹ con Phùng Ngọc Tiêu trong giới quyền quý đã chìm xuống đáy bùn rồi, Phùng Ngọc Tiêu muốn kết hôn với một nhà giàu có ngang hàng sẽ vô cùng khó khăn".

"Hai mẹ con bà ta muốn vơ vét một mớ tài sản từ Phùng Nham Bách trước, dù sao thì rắc rối vậy cũng vui".

Đây là những gì Phùng Nham Bách đã nói khi ông ta lén lút một mình đến đây tìm bà, nhưng bà không chờ ông ta nói xong thì đã cầm chổi đuổi ông ta đi. Ông già kia bệnh hoạn đến mức nói rằng ông ta ly hôn với Cẩu Trinh Mị là vì bà, bây giờ ông ta đã độc thân, muốn theo đuổi bà một lần nữa. Còn liên tục lảm nhảm ông ta bị Cẩu Trinh Mị lừa, cho nên mới phụ bạc tấm lòng của bà, blah blah...Nghe giọng điệu của ông già cặn bã kia cứ như thời trẻ bà tha thiết muốn được kết hôn với ông ta, sau đó ông ta ngoại tình vậy. Hôn sự giữa bà và Phùng Nham Bách là do người lớn hai nhà đính ước từ nhỏ, sau khi lớn lên bà cũng chưa từng yêu Phùng Nham Bách. Cho nên khi Phùng Nham Bách và Cẩu Trinh Mị qua lại với nhau, bà cũng chỉ khó chịu vì bị phản bội, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Đúng là cả gia đình bệnh hoạn, quả nhiên nồi nào thì úp vung nấy. Nhưng những chuyện buồn nôn như vậy, bà sẽ không làm ô uế lỗ tai của con gái.

Lạc Ninh khẽ cười: "Bây giờ mới đi đến bước này, còn chưa có ầm ĩ lắm đâu".

Chờ sau khi Cẩu gia phá sản, với bản chất như "đỉa hút máu" của mẹ con Cẩu gia, còn không thể không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm Phùng gia nữa. Mặc dù Phùng Ngọc Tiêu "không phải" là con gái ruột của Phùng Nham Bách, nhưng vẫn còn đứa con trai ruột Phùng Ngọc Hạo.

Khương Tâm Hân vô cùng thông minh, đã hiểu rõ ý tứ sâu xa của con gái. Bà đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Phải rồi, Phùng Ngọc Hạo đang quen với cô Bạc Tương Tương mà con không thích đó".

"Tuần trước mẹ đi mua sắm, tình cờ trông thấy Phùng Ngọc Hạo và Bạc Tương Tương đến trung tâm thương mại mua đồ xa xỉ, hai người họ có vẻ như rất thân mật".

Lạc Ninh đang tưới cây thì khựng lại, bất ngờ nói: "Không ngờ hai người này lại đến với nhau".

Đời trước, Bạc Tương Tương và Phùng Ngọc Hạo đâu có ở bên nhau, dù sao thì Phùng Ngọc Hạo cũng không đạt yêu cầu để được trở thành nam chính.

Khương Tâm Hân nói: "Đúng vậy, mẹ cũng không ngờ tới".

Trên khuôn mặt của Lạc Ninh lộ ra ý cười, giọng điệu vui mừng khi người khác gặp chuyện: "Thế thì trò hề của Phùng gia và Cẩu gia mới càng thú vị chứ!".

Nếu Bạc Tương Tương đã lựa chọn qua lại với Phùng Ngọc Hạo có vận may hiện tại không tốt lắm, chứng tỏ vận may của bản thân cô ta đã tiêu tan sắp hết rồi. Chờ sau khi vận may hoàn toàn biến mất, bước tiếp theo sẽ là phản phệ, chắc chắn muốn bao nhiêu xui xẻo lập tức có bấy nhiêu xui xẻo, người liên quan hay người thân thiết với cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng vận rùi. Phùng Ngọc Hạo đang lo lắng Phùng gia còn suy tàn chậm sao, lại thực sự cặp kè với nữ chính sắp gặp vận rủi.

Khóe môi Lạc Ninh cong lên, chưa kể hai người này còn rất xứng đôi, tốt nhất là có thể trực tiếp trở thành một cặp đi. Bạc Tương Tương muốn gả vào nhà cao cửa rộng, trên lý thuyết thì Phùng gia vẫn là nhà cao cửa rộng đấy thôi. Với tình cảnh của Bạc Tương Tương hiện giờ, miễn là có tác dụng, chắc là cô ta sẽ sẵn lòng kết hôn. Phải để cho nữ chính và đám Cẩu Trinh Mị cá mè một lứa cùng nhau chơi đùa, ở ác gặp ác, tránh trở thành tai họa cho người khác.

Lạc Ninh càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này hay, đó là một quyết định vui vẻ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro