Ngoại truyện: Chiếc khăn gió ấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ann cẩn thận ngồi dậy để tránh làm Cheer thức giấc, ánh đèn dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ tỏa ra, tạo nên một không gian ấm áp giữa cái lạnh của đêm Giethoorn. Bên cạnh chị là cuộn len đỏ tươi, màu sắc Ann yêu thích, màu mà chị đã chọn từ trước, không hẳn vì Cheer thích, mà vì Ann muốn mỗi khi Cheer quàng khăn sẽ luôn nhớ đến chị.

Chị khéo léo đan từng mũi chỉ, đôi tay tuy run run vì đã lâu lắm rồi Ann mới đan len trở lại, nhưng chị vẫn rất kiên nhẫn. Đây sẽ là quà sinh nhật tặng Cheer, Ann muốn làm điều gì đó thật đặc biệt. Trên từng mũi kim, Ann gửi gắm vào đó tất cả tình cảm và sự biết ơn của mình dành cho cô vợ trẻ—người đã luôn kiên nhẫn, luôn bên cạnh chị dù có chuyện gì xảy ra. Mỗi lần mũi kim mắc vào sợi len, chị lại cắn nhẹ môi, cố gắng giữ cho sợi chỉ không bị rối, không bị lỗi, như chính chị đang cố gắng giữ mối quan hệ này khỏi tan vỡ.

Thời gian trôi qua, đêm càng về khuya càng tĩnh lặng. Bên ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhè nhẹ qua những hàng cây bên ngoài. Cả thế giới dường như đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Ann vẫn miệt mài với chiếc khăn len của mình. Đôi lúc, chị cảm thấy mệt đến mức muốn gục xuống, nhưng rồi lại nhớ đến Cheer, nhớ đến đôi mắt cô ấy mỗi khi nhìn Ann, đôi mắt mà dù có đau buồn vẫn luôn chất chứa tình cảm nồng nàn. Ann liền nở nụ cười tươi rồi tiếp tục. Mỗi mũi kim, mỗi vòng len, Ann đều nghĩ đến khuôn mặt Cheer, những lần Cheer mỉm cười với chị, những khi Cheer cố gắng làm chị vui dù bản thân cô ấy cũng đang chịu nhiều áp lực. Những ký ức ấy cứ ùa về, làm lòng Ann vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Mỗi khi nghĩ đến những lần chị đã vô tình làm tổn thương Cheer, nước mắt Ann lại lặng lẽ rơi, lăn dài trên má rồi thấm vào sợi len đỏ, như thể mỗi giọt nước mắt ấy đang kết nối chị với chiếc khăn, làm nó trở nên có hồn, trở thành một phần của chị gửi đến Cheer.

Khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng, đôi tay Ann bắt đầu tê cứng, nhưng chị vẫn kiên trì đan. Chị sẽ không nghỉ ngơi, không ngừng lại, cho đến khi hoàn thành món quà này. Trong tâm trí chị, hình ảnh Cheer hiện ra, ngọt ngào nhưng cũng đượm buồn. Chị tự hỏi liệu món quà này có đủ để bù đắp những tổn thương mà chị đã vô tình gây ra cho Cheer? Biết rằng bản thân không thể thay đổi quá khứ nhưng Ann có thể làm tất cả để xây dựng lại niềm gắn kết và hạnh phúc cho cả hai. Chỉ là... bắt đầu lại như thế nào thì chưa tìm ra cách. Có lẽ... lòng tự tôn chính là khó khăn lớn nhất với Ann.

Sự mệt mỏi thấm vào từng cơ bắp. Đôi mắt Ann mờ đi vì kiệt sức, phải chớp liên tục để giữ tỉnh táo. Đôi vai chị đau nhức, như bị đè nặng bởi sức nặng vô hình của những lo toan và căng thẳng trong thời gian qua. Mỗi khi cơ thể đòi hỏi nghỉ ngơi, Ann lại cố gắng vượt qua, chị không muốn dừng lại. Chiếc khăn không chỉ là món quà, mà còn là lời nhắn gửi từ tận đáy lòng Ann tới Cheer, như thể từng mũi đan là từng lời xin lỗi, từng lời hứa hẹn mà chị muốn truyền tải.

Cảm giác kiệt quệ không chỉ đến từ việc thức trắng đêm, mà còn từ tất cả những gì Ann đã trải qua trong thời gian gần đây. Những đêm không ngủ vì lo lắng, những giây phút căng thẳng khi phải đối mặt với những thử thách không lường trước. Cả cơ thể lẫn tâm hồn Ann đều đã chịu nhiều áp lực, nhưng ý nghĩ về Cheer, về tình yêu mà chị dành cho cô, chính là điều duy nhất giúp Ann kiên trì đến tận lúc này.

Chị ngả lưng vào ghế, đôi tay rã rời đặt hờ trên chiếc khăn đã gần hoàn thiện. Đôi mắt chị nhắm lại trong giây lát, nhưng hình ảnh của Cheer lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Ann nhớ lại những lúc Cheer nhìn chị bằng ánh mắt dịu dàng, đầy yêu thương, nhưng cũng không giấu được nỗi buồn và sự lo lắng. Chính điều đó khiến Ann tỉnh dậy trong chốc lát. Bởi vì đối với chị, việc hoàn thành chiếc khăn này là cách duy nhất để chị thể hiện được những gì đang chất chứa trong lòng.

Nhưng mỗi phút trôi qua, sự mệt mỏi càng trở nên nặng nề hơn. Ann cảm thấy như thể mọi sức lực trong cơ thể đang bị hút cạn. Mỗi mũi kim đan vào lại thêm một lần chọc vào những lo toan và áp lực mà chị đã kìm nén. Liên tục tự động viên mình rằng chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, chị sẽ hoàn thành món quà này. Và điều đó sẽ xứng đáng với mọi nỗ lực mà chị đã bỏ ra.

Đến gần sáng, Ann cuối cùng cũng hoàn thành chiếc khăn. Chị thở phào, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc lạ kỳ. Chiếc khăn đỏ nằm gọn trong tay chị, mềm mại và ấm áp, như chính tình cảm của chị dành cho Cheer. Ann vuốt nhẹ chiếc khăn, cảm nhận từng sợi len, từng mũi kim đã được đan vào đó, như thể chị đang chạm vào chính trái tim mình. Cơ thể Ann cũng bắt đầu biểu tình mạnh mẽ. Đôi mắt cay xè, đầu óc choáng váng vì thiếu ngủ, và từng khớp xương như kêu gào đòi nghỉ ngơi. Ann gục đầu xuống, cảm nhận rõ rệt cơn mệt mỏi đang tỏa ra từ mọi tế bào, nhưng lòng chị lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Chị đã hoàn thành điều mà chị tin rằng sẽ mang lại nụ cười cho Cheer, và điều đó, dù nhỏ bé, là động lực để Ann tiếp tục.

Ann từ từ đứng dậy, cố gắng giữ thăng bằng giữa cảm giác mệt mỏi và sự nhẹ nhõm vừa tràn ngập. Chị nhìn chiếc khăn với đôi mắt lấp lánh niềm vui xen lẫn sự ngóng trông nụ cười của Cheer sẽ thích thú thế nào. Chiếc khăn đỏ mềm mại trên tay chị như một phần của chính mình, gắn kết với từng khoảnh khắc và cảm xúc mà chị đã trải qua trong suốt đêm dài. Chị khẽ mỉm cười, tự nhủ rằng dù có mệt mỏi đến thế nào, việc này thật xứng đáng. Món quà này không chỉ là một chiếc khăn đơn thuần, mà là lời nhắn gửi sâu sắc, là tình cảm mà Ann muốn trao tặng Cheer từ tận đáy lòng.

Bước ra khỏi phòng, Ann cảm thấy từng bước chân nặng nề, nhưng trong lòng chị lại tràn ngập sự yên bình. Chị nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên bàn, nơi mà chị biết rằng Cheer sẽ nhìn thấy đầu tiên vào buổi sáng. Ánh mắt Ann dừng lại ở chiếc khăn thêm một lần nữa trước khi chị quay đi. Chị muốn dành cho Cheer một ngày thật đặc biệt, một ngày mà cả hai sẽ cùng nhau tận hưởng niềm vui, quên đi những lo toan và khó khăn.

Cơn gió mát lạnh của buổi sớm thổi vào người, làm Ann cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Chị bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, hít thở không khí trong lành của làng Giethoorn, nơi mặt trời đã bắt đầu lên cao, chiếu rọi những tia sáng ấm áp xuống mọi nơi. Cảnh vật xung quanh như bừng tỉnh, mang theo một vẻ đẹp thanh bình và đầy sức sống. Ann dừng lại một lúc, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cảm thấy lòng mình dịu lại. Sự yên bình của ngôi làng, tiếng chim hót, những bông hoa rực rỡ bên đường—tất cả như một sự an ủi, giúp Ann tạm quên đi những mệt mỏi vừa qua. Với tâm trạng nhẹ nhàng hơn, Ann tiếp tục bước đi đến chợ địa phương gần đó. Chị muốn chuẩn bị một bữa sáng thật ngon lành để cả hai có thể ngồi lại bên nhau, trò chuyện và quên đi những chuyện buồn trong quá khứ. Ann cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi nghĩ đến Cheer, nghĩ đến những khoảnh khắc mà cả hai đã cùng nhau trải qua.

Sau một giấc ngủ dài, Cheer tỉnh giấc, cảm giác trống vắng ngay lập tức tràn ngập trong lòng. Cô vội quay đầu nhìn sang bên cạnh nhưng chỉ thấy chỗ trống lạnh lẽo, không có dấu vết của Ann. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi những ký ức và nỗi sợ hãi từ những ngày qua ùa về. Cô vội ngồi bật dậy, mắt nhìn quanh căn phòng, mong mỏi tìm thấy dấu hiệu nào đó cho thấy Ann vẫn còn ở đây. Nhưng chẳng có gì ngoài sự tĩnh lặng nặng nề. Cheer nhảy khỏi giường, cảm giác hoang mang như bóp nghẹt trái tim cô. "Chị Ann đâu rồi?" Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cheer, không ngừng nghỉ, như một tiếng gọi khẩn thiết của nỗi lo sợ đang dần xâm chiếm lý trí. Cô chạy tới cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài, nhưng ngoài trời nắng đẹp chỉ có những tia sáng rực rỡ và một vài người dân đang dạo bước, không có dấu hiệu nào của Ann.

Trái tim Cheer bắt đầu đập nhanh hơn, đôi tay run rẩy khi cô quay người lại, mắt quét qua căn phòng lần nữa, tìm kiếm một lời giải thích, một manh mối. Và rồi, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc khăn đỏ được đặt ngay ngắn trên bàn. Cheer tiến lại gần, đôi chân như không còn cảm giác, đầu óc cô quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ đan xen. Chiếc khăn đỏ nằm yên trên bàn như một lời tạm biệt lặng lẽ, nhắc nhở cô về một thứ quen thuộc, nhưng cũng chứa đựng một cảm giác xa cách vô hình.

Cheer đưa tay lên chạm vào chiếc khăn, cảm nhận được sự mềm mại của len, nhưng lòng cô lại trĩu nặng. Màu đỏ này là màu của Ann, sắc đỏ đầy đam mê và nhiệt huyết, màu của tình yêu sâu đậm mà Ann đã luôn giữ gìn suốt thời gian qua. Cheer đột nhiên nhận ra rằng chiếc khăn này không phải chỉ là một món quà, mà là một dấu hiệu. Một dấu hiệu rằng Ann có thể đã bỏ đi.

Nỗi sợ hãi biến thành sự hoảng loạn, nước mắt trào ra từ khóe mắt Cheer khi cô hình dung ra viễn cảnh Ann rời bỏ mình. "Không, không thể nào," Cheer thì thầm với chính mình, cố gắng xua tan ý nghĩ đó. Nhưng lý trí của cô không chịu nghe lời, và sự bất an càng lớn dần lên. Cheer quay lại, vội vã lao về phía cửa, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Cô phải tìm Ann, cô phải biết chắc rằng Ann vẫn còn ở đây, vẫn còn bên cô.

Vừa mở cửa bước ra ngoài, Cheer bỗng khựng lại. Phía xa xa, Ann đang từ từ tiến về nhà, trên tay ôm hai túi giấy lớn chứa đầy thức ăn. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên mái tóc của chị, khiến chị trông như một mỹ nhân vừa bước ra từ một giấc mơ. Cheer sững sờ trong giây lát, nỗi hoảng hốt trong lòng đột ngột tan biến, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn sự ngỡ ngàng. Nước mắt vẫn còn đọng trên má cô, nhưng nụ cười dần hé nở trên môi khi cô thấy Ann đang trở về, bình yên và an toàn.

Cheer đứng đó, mắt không rời khỏi Ann. Cô muốn chạy ngay đến bên chị, ôm chầm lấy chị, nhưng đôi chân cô như bị chôn chặt xuống mặt đất, không thể nhúc nhích. Cảm giác của sự nhẹ nhõm quá lớn khiến cô không thốt nên lời, chỉ có những giọt nước mắt hạnh phúc tiếp tục lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi sợ hãi, lo lắng dường như tan biến hết, chỉ còn lại hình ảnh của Ann đang dần tiến đến gần, với ánh mắt tràn đầy yêu thương và sự quan tâm.

Khi Ann ở gần hơn, Cheer cuối cùng cũng lấy lại được sự điều khiển của đôi chân mình. Cô bước nhanh về phía Ann, rồi không kìm nén được cảm xúc, cô chạy thật nhanh đến bên chị. Cheer lao vào vòng tay của Ann, siết chặt lấy chị như sợ rằng nếu buông ra, chị sẽ biến mất lần nữa. Cheer rúc vào vai Ann, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên khi cô cố gắng nói điều gì đó nhưng không thể.

"Chị Ann..." Cheer thì thầm, giọng nói lạc đi trong tiếng khóc, "Em đã nghĩ rằng chị lại bỏ đi... em không biết phải làm gì nếu chị thật sự bỏ em mà đi nữa."

Ann đặt hai túi giấy xuống đất, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Cheer, cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể cô. Ann không nói gì, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Cheer, như một lời trấn an rằng chị vẫn ở đây, vẫn bên cạnh cô. Cheer rúc sâu hơn vào vòng tay Ann, cảm giác như chỉ có thế này, trong vòng tay Ann, cô mới tìm lại được cảm giác an toàn.

Cheer từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt Ann. "Đừng rời xa em, đừng bao giờ rời xa em nữa," Cheer nói, giọng nói khẩn thiết và chân thành.

Ann thoáng ngạc nhiên khi thấy Cheer khóc đến mắt đỏ hoe như thế, đôi mắt sưng mọng và đầy vẻ hoảng hốt. Cheer vốn dĩ luôn mạnh mẽ, luôn là người an ủi và bảo vệ Ann, nhưng những lúc như thế này, cô như một đứa trẻ lạc đường, cần được chăm sóc và yêu thương.

Ann nhìn thật sâu vào mắt Cheer, nơi mà chị có thể thấy rõ nỗi lo sợ và sự hoang mang. "Là tôi lại làm em sợ phải không?" Ann hỏi, giọng chị tràn đầy sự quan tâm và dịu dàng.

Cheer nhìn Ann, đôi môi cô mấp máy nhưng không thể thốt nên lời. Trong một khoảnh khắc, mọi cảm xúc như muốn vỡ òa, nhưng Cheer chỉ có thể lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

Một hồi sau, khi Ann vẫn ôm Cheer thật chặt, chị dần nhận ra lý do tại sao Cheer lại hoảng sợ đến thế. Chiếc khăn đỏ, màu sắc của riêng chị, chiếc khăn mà Ann đã đan suốt đêm. Ann nhớ lại cách chị đặt nó trên bàn, như một món quà mà chị mong muốn Cheer sẽ yêu thích. Nhưng Ann đã không nghĩ đến việc chiếc khăn đó có thể khiến Cheer hiểu lầm. Chị đã đặt chiếc khăn như một biểu tượng của tình yêu, nhưng Cheer lại nhìn thấy nó như một lời tạm biệt lặng lẽ.

"Cheer," Ann thì thầm, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để nhìn thẳng vào mắt cô. "Tôi không hề có ý định rời bỏ em. Tôi chỉ ra chợ mua thức ăn cho bữa sáng, chỉ là một chút thôi mà. Chiếc khăn đó, nó là món quà sinh nhật tôi dành tặng em, không phải là một lời tạm biệt đâu."

Cheer nhìn Ann, đôi mắt vẫn đẫm lệ, nhưng trong đó đã bắt đầu lóe lên sự hiểu biết. Cô ngạc nhiên, rồi lại cảm thấy có chút ngượng ngùng vì sự lo lắng thái quá của mình. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận được sự ấm áp và khẳng định từ Ann, cuối cùng thì nụ cười cũng xuất hiện trên môi cô, dù nó vẫn còn lẫn trong nước mắt.

Ann khẽ cười, dịu dàng ôm lấy Cheer, như để xóa tan những nỗi sợ trong lòng cô. "Tôi ở đây, bên em. Tôi sẽ không bao giờ bỏ em đi đâu cả, không bao giờ."

Cheer dựa vào Ann, cảm nhận sự an toàn và bình yên mà chị mang lại. Mọi nỗi lo lắng, hoảng sợ dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Ann đang ở đây, bên cô, và điều đó là tất cả những gì cô cần. Cô nắm chặt lấy Ann, như muốn chắc chắn rằng chị sẽ không bao giờ rời xa mình.

Ann tiếp tục vuốt ve mái tóc của Cheer, rồi nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, chúng ta vào nhà thôi. Tôi sẽ làm bữa sáng."

Cheer gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô nắm lấy tay Ann, cùng bước về nhà, bỏ lại sau lưng những nỗi sợ hãi và lo lắng. Trong ánh nắng buổi sáng rực rỡ, chỉ còn lại hai người họ, bên nhau và an lành.

Bạn nhỏ không quên cằn nhằn: "Sao chị không gọi em dậy cùng đi?"

"Tôi đi một mình được, em đang ngủ say tôi không nỡ đánh thức em." Ann khoác tay Cheer bước đi cùng cô.

Cheer cầm hai cái túi giấy to đùng đầy thức ăn cũng thấy nặng, vậy mà Ann một mình mang từ chợ về đây, hỏi sao cô chịu cho được. "Vậy chị cũng nên mang theo xe đẩy, sao lại mang nặng như thế này?"

Ann cười trừ. "Tôi không nghĩ sẽ mua nhiều như vầy."

Thấy Cheer còn định nói thêm nữa, Ann phủ đầu ngay. "Được rồi, lần sau tôi sẽ... à không phải, là không có lần sau. Được chưa bà cụ non?" Ann lắc đầu cười trêu Cheer.

Cheer mỉm cười hài lòng. "Đúng vậy! Chị không được đi đâu mà không có em!"

Ann và Cheer bước vào nhà, ánh sáng mặt trời buổi sớm lấp lánh qua khung cửa sổ. Căn bếp nhỏ nhưng ấm cúng của họ tỏa ra một cảm giác an bình, như muốn bao bọc lấy hai người sau những giây phút hoảng loạn vừa qua. Cheer đặt hai túi giấy đựng thức ăn lên bàn, rồi quay sang nhìn Ann, một nụ cười nhẹ thoáng trên môi.

"Để tôi nấu bữa sáng nhé," Ann nói, giọng chị dịu dàng nhưng phảng phất chút mệt mỏi.

Cheer gật đầu, đôi mắt cô vẫn chưa thể rời khỏi Ann. Mặc dù Ann đã trấn an rằng chị không đi đâu cả, nhưng sự lo lắng vẫn còn đó, lẩn khuất đâu đó trong tâm trí Cheer. Cô bước tới gần Ann, như thể sự gần gũi này sẽ đảm bảo rằng Ann thật sự ở đây, an toàn bên cô.

Ann lấy các nguyên liệu ra từ túi giấy: trứng, bánh mì, rau củ tươi và một vài món ăn nhỏ khác mà chị đã cẩn thận chọn mua ở chợ sáng nay. Chị cẩn thận đập trứng vào bát, bắt đầu khuấy đều để chuẩn bị cho món trứng chiên mà Cheer yêu thích. Nhưng Ann cảm thấy một sự mệt mỏi âm ỉ, len lỏi trong cơ thể chị. Cả đêm qua chị đã thức trắng, không thể chợp mắt còn gì.

Cheer đứng bên cạnh Ann, đôi tay cô không thể yên. Cô liên tục giúp Ann lấy đồ dùng, rửa rau, chuẩn bị bánh mì, nhưng ánh mắt cô luôn dõi theo Ann. Cô để ý thấy quầng thâm dưới mắt Ann, thấy sự chậm chạp trong từng động tác của chị, và điều đó khiến lòng cô không yên.

Ann cầm con dao để thái rau củ, nhưng sự mệt mỏi đã làm chị không cẩn thận như thường lệ. Đột nhiên, lưỡi dao sắc bén cắt trúng ngón tay Ann, một dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra. Ann giật mình, buông con dao xuống, nhưng trước khi chị kịp phản ứng thêm, Cheer đã lao tới, hốt hoảng nắm lấy tay Ann.

"Ann! Chị làm sao thế này?" Cheer kêu lên, đôi mắt cô mở to, đầy lo lắng.

Ann cố gắng mỉm cười để trấn an cô, nhưng chị biết nụ cười của mình có phần gượng gạo. "Tôi không sao... chỉ là vết cắt nhỏ thôi, em đừng lo," Ann nói, giọng chị nhẹ nhàng.

Nhưng Cheer không thể bình tĩnh được. Cô nhìn thấy máu chảy ra từ vết cắt trên ngón tay Ann, và điều đó như một nhát dao đâm vào lòng cô. Mặc dù chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng nó đủ để làm trái tim Cheer thắt lại. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ Ann bị đau, dù chỉ là một chút.

"EM KHÔNG LO SAO MÀ ĐƯỢC CHỨ?!" Cheer gần như hét lên, giọng cô run rẩy vì lo lắng. Rồi chợt nhận ra mình lớn tiếng, Cheer ngập ngừng. "Ann, em không thể... không thể chịu nổi nếu chị bị thương. Để em... để em rửa vết thương cho chị."

Cheer nhanh chóng lấy một chiếc khăn nhỏ và nước sạch để rửa vết thương, rồi cẩn thận băng bó ngón tay Ann. Cô làm việc này với tất cả sự khẩn trương và chú tâm, như thể vết cắt đó rất nghiêm trọng. Mọi động tác của cô đều vô cùng cẩn thận, sợ rằng chỉ một sai lầm nhỏ có thể khiến Ann đau thêm.

Ann nhìn Cheer, cảm nhận được nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng cô. Điều đang diễn ra đột nhiên làm chị nhớ tới ngày mới gặp Cheer, cũng là băng bó một vết cắt nhỏ trên tay Ann mà người này hình như trước sau đều như một. Một nụ cười hiện rõ trên môi Ann. "Cheer, em không cần phải lo quá như vậy. Tôi không sao thật mà, em xem em kìa..."

Cheer nhìn chị đầy sự hối lỗi. "Em xin lỗi... Em không nên lớn tiếng với chị như vậy. Nhưng em thực sự không thể không lo được. Em không muốn thấy chị bị đau, dù chỉ là một chút."

Ann khẽ thở dài, không phải vì mệt mỏi, mà vì chị cảm nhận được tình yêu sâu sắc của Cheer qua từng hành động nhỏ nhặt ấy. "Tôi hiểu rồi. Nhưng em cũng cần phải giữ bình tĩnh. Tôi hứa tôi sẽ cẩn thận hơn."

Cheer cúi đầu, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi vết băng trên ngón tay Ann. Cô muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng, chỉ nắm chặt tay Ann, như để đảm bảo rằng chị vẫn ở đây, an toàn và mạnh khỏe.

Ann nhẹ nhàng nâng cằm Cheer lên, nhìn sâu vào đôi mắt cô. "Đừng như vậy mà, tôi hết đau rồi, cũng không có trách em."

Cheer khẽ gật đầu, biết mình cần phải mạnh mẽ, nhưng tình yêu này chính là điểm yếu của Cheer, khiến cô không thể bình tĩnh mỗi khi nghĩ đến việc Ann có thể bị tổn thương.

Ann thấy được tất cả điều đó trong ánh mắt của Cheer, và chị cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Những nỗi lo lắng, mệt mỏi dường như tan biến khi chị nhận ra rằng Cheer sẽ luôn ở bên cạnh chị, chăm sóc và yêu thương chị với tất cả trái tim mình.

"Thôi nào, chúng ta tiếp tục nấu ăn nhé," Ann nói, nở một nụ cười thật tươi để Cheer yên lòng.

"Không được, chị để đó em sẽ làm," Cheer đáp ngay lập tức, giọng cô chắc nịch. Cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy Ann sang một bên để tự mình tiếp quản công việc bếp chính.

Ann thở dài, nhưng là một cái thở dài đầy tình cảm. Chị biết Cheer lo, nhưng đã lỡ mất ngày quan trọng, ngày mà chị không bao giờ nghĩ mình sẽ quên nên Ann muốn ngay hôm nay là một ngày đặc biệt, đền bù cho ngày sinh nhật của Cheer. "Tôi muốn nấu... sinh nhật của em mà tôi không nhớ, thật sự rất áy náy đó..." Ann nói, giọng chị có chút xấu hổ, nhưng lại chất chứa nhiều yêu thương.

Cheer ngừng lại, đôi mắt cô dịu đi khi nghe Ann nói. "Em cần nhất là chị thôi, Ann! Không cần phải bù đắp gì cả, chỉ cần chị ở đây, bên em, là đủ rồi."

Ann vẫn nài nỉ. "Nhưng em phải để tôi cùng em nấu bữa sáng!"

Cheer vẫn còn do dự, nhưng rồi cuối cùng cô cũng gật đầu, đồng ý. Tuy nhiên, cô vẫn không quên giữ chặt lời hứa trong lòng mình: sẽ không để Ann đụng vào bất kỳ vật gì sắc nhọn.

Vì vậy, dù Ann có muốn giúp thế nào đi nữa, Cheer vẫn kiên quyết giữ dao kéo và các vật dụng sắc bén cách xa chị. Mỗi lần Ann với tay định lấy con dao, Cheer đều lập tức cản lại. "Không, để em làm," Cheer nói, giọng không cho phép phản đối. Cô vợ trẻ chăm sóc Ann như một người mẹ chăm con, ánh mắt lúc nào cũng không rời khỏi Ann, sẵn sàng ngăn cản bất cứ hành động nào có thể gây nguy hiểm.

Ann không khỏi bật cười trước sự cẩn trọng thái quá của Cheer. "Em cứ như đang chăm một đứa trẻ ấy," Ann nói, nhưng không giấu được sự yêu thương trong giọng.

Cheer nghiêm mặt đáp lại, "Chị mới là đứa trẻ. Đã bảo không được đụng vào những thứ đó mà."

Ann cười khúc khích, nhưng cũng không tranh cãi thêm. Chị hiểu rằng Cheer chỉ đang lo lắng cho chị, và điều đó khiến Ann cảm thấy mình được yêu thương và trân trọng hơn bao giờ hết.

Thế là Ann chấp nhận để Cheer đảm nhận phần lớn công việc, trong khi chị tự tìm cho mình những việc đơn giản hơn, như đánh trứng hoặc sắp xếp những lát bánh mì. Mỗi lần Ann làm gì đó, Cheer lại quan sát kỹ lưỡng, khiến Ann cảm thấy mình như đang bị giám sát nhưng đồng thời cũng thấy ấm lòng trước sự quan tâm ấy.

Khi bữa sáng đã gần hoàn tất, Ann quay sang Cheer, đôi mắt chị ánh lên sự biết ơn và yêu thương. "Cảm ơn em, Cheer. Tôi thật may mắn khi có em bên cạnh."

Cheer dừng lại một chút, ánh mắt cô mềm mại khi nhìn Ann. "Em chỉ muốn chị an toàn và hạnh phúc. Đó là điều quan trọng nhất đối với em."

Ann khẽ gật đầu, không cần nói thêm lời nào. Chị hiểu rằng dù cuộc sống có khó khăn hay thử thách thế nào, chỉ cần có Cheer bên cạnh, chị sẽ luôn có sức mạnh để vượt qua. Nhưng lúc này, Ann cũng cảm thấy một niềm hạnh phúc nhỏ bé, khi biết rằng Cheer sẽ luôn ở đó, bảo vệ và yêu thương chị bằng tất cả những gì cô có.

Trong không khí ấm áp của buổi sáng, Ann và Cheer ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Những món ăn đơn giản nhưng ngon lành được bày biện trước mặt họ, và ánh sáng nhẹ nhàng của mặt trời chiếu qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh thật bình yên.

Cheer mỉm cười, lấy một miếng bánh mì nướng đã phết bơ và mứt dâu, rồi nhẹ nhàng đút cho Ann. "Chị ăn thử xem nào, xem em làm có ngon như chị không," Cheer nói, giọng điệu tinh nghịch pha chút dịu dàng.

Ann nhìn vào mắt Cheer, khẽ mỉm cười rồi cắn một miếng từ tay Cheer. Chị cảm nhận được vị ngọt của mứt dâu và sự ấm áp từ bánh mì vừa nướng, nhưng điều làm chị cảm thấy ngon nhất chính là tình cảm của Cheer đang truyền qua từng cử chỉ nhỏ nhặt ấy.

"Ngon quá!" Ann khen ngợi, nhưng chưa kịp nói thêm gì, Cheer đã nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Ann, hôn chị một cách dịu dàng. Nụ hôn bất ngờ khiến Ann thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức chị đáp lại bằng sự mềm mại và ấm áp của riêng mình. Một khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người khiến cả căn phòng như lắng đọng lại.

Khi Cheer từ từ rời khỏi nụ hôn, Ann nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch. "Em không biết đút cho tôi ăn bình thường được à? Lúc nào cũng phải hôn lén thế này sao?" Ann đùa, nhưng trong ánh mắt chị lại ẩn chứa sự yêu thương vô hạn.

Cheer cười khúc khích, "Tại em muốn nếm thử vị mứt dâu trên môi chị thôi mà," cô nói, nửa đùa nửa thật.

Ann chau mày, đánh yêu vào vai Cheer một cái, "Hư quá! Nhưng... tôi cũng thích." Chị vừa nói vừa nhìn vào mắt Cheer, để lộ rõ sự mềm mại và dịu dàng trong ánh nhìn.

Không chịu yên, Cheer tiếp tục trò đùa của mình bằng cách cầm muỗng lên, múc một ít trứng chiên và đưa lên miệng Ann, "Thử cái này nữa nhé, vợ yêu."

Ann nghiêng đầu, khẽ cắn nhẹ đầu muỗng, mắt vẫn không rời khỏi Cheer. "Em chỉ toàn muốn làm tôi bất ngờ thôi. Nhưng lần này tôi không để em qua mặt đâu." Nói rồi, Ann nhanh như chớp hôn vào má Cheer một cái, khiến cô bất ngờ và bật cười.

"Chị giỏi lắm!" Cheer mỉm cười, đôi má ửng hồng vì nụ hôn bất ngờ từ Ann. Cô không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ vào môi Ann, ngón tay cô lướt nhẹ qua làn môi mềm mại, rồi cô lại hôn lên môi chị lần nữa, lần này sâu và tràn đầy tình cảm hơn.

Ann đáp lại nụ hôn với sự dịu dàng, tay chị vòng qua eo Cheer, kéo cô lại gần hơn. Cả hai người như hòa vào nhau trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, chỉ cần những cử chỉ và cảm giác từ trái tim. Nụ hôn dài mang theo tất cả sự yêu thương, sự bảo bọc và niềm hạnh phúc mà họ dành cho nhau.

Khi nụ hôn kết thúc, Ann khẽ thở dài, nhưng là một cái thở dài hạnh phúc. Chị nhìn Cheer, thấy trong đôi mắt cô là cả một trời yêu thương mà chị chưa bao giờ ngừng cảm nhận. "Em hôn tôi như thế này, tôi ăn sao nổi đây?" Ann đùa, nhưng trong giọng nói chị không giấu được hạnh phúc.

Cheer cười tươi, "Thì chị cứ ngồi đó để em đút cho chị ăn, em đảm bảo chị sẽ no bụng mà không cần phải tự làm gì cả." Nói rồi, Cheer lại tiếp tục cầm muỗng lên, đút cho Ann từng miếng nhỏ, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui.

Ann đón nhận tất cả những cử chỉ ấy với một trái tim tràn đầy yêu thương. Chị hiểu rằng dù cuộc sống có mang đến bao nhiêu thử thách, chị vẫn có Cheer bên cạnh, và đó là điều quý giá nhất. Trong khoảnh khắc này, Ann không muốn nghĩ đến gì khác ngoài hiện tại—nơi chị và Cheer đang cùng nhau chia sẻ một bữa sáng ấm áp, nơi những nụ hôn và cử chỉ âu yếm chính là ngôn ngữ của tình yêu mà họ dành cho nhau.

Sau bữa ăn sáng đầy mật ngọt và tiếng cười, Cheer đứng dậy dọn dẹp bàn ăn. Ann định theo để giúp, nhưng vừa chạm tay vào đống đĩa bẩn, Cheer đã nhanh chóng ngăn lại.

"Chị để đó cho em," Cheer nói, giọng cương quyết nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng.

Ann cười, "Tôi không muốn để em làm hết mọi việc đâu. Hơn nữa, em nhớ là em đã hứa sẽ không làm hết việc này một mình rồi mà."

Cheer nhẹ nhàng lấy những cái đĩa từ tay Ann, cố gắng không để chị làm gì cả. "Em đã nói là sẽ lo phần này mà. Chị ngồi nghỉ đi. Chị thức trắng đêm qua rồi còn gì."

Ann mỉm cười nhìn Cheer một lúc, nhận thấy sự quan tâm tỉ mỉ của cô vợ trẻ. "Em lo lắng quá đấy. Nhưng tôi không muốn em làm hết mọi việc. Nào, chúng ta cùng làm cho nhanh."

Cuối cùng, Ann và Cheer cùng nhau rửa chén, nhưng Cheer vẫn không chịu để Ann đụng vào những thứ có thể gây nguy hiểm. Khi Ann định cầm con dao để rửa, Cheer ngay lập tức giành lấy, "Này này! Chị lại không nghe lời rồi. Em không cho làm nữa đâu."

Ann bật cười, "Em làm như tôi là trẻ con vậy. Nhưng được rồi, tôi sẽ để em rửa cái này." Chị giơ một cái nĩa lên, ánh mắt đầy tinh nghịch.

Cheer cũng cười theo, nhưng ánh mắt cô vẫn nghiêm túc, "Em không muốn chị bị đứt tay nữa đâu. Em thật sự rất sợ khi thấy máu chảy từ tay chị."

Ann khẽ chạm vào tay Cheer, ánh mắt đầy dịu dàng. "Tôi hứa sẽ cẩn thận, không để bị đứt tay nữa. Thật đấy."

Cheer nhìn Ann, trong lòng có chút mềm mại nhưng vẫn không chịu nhường, "Không được, chị để đó em sẽ làm. Chị chỉ cần ngồi nghỉ và để em chăm sóc thôi."

Cuối cùng, Ann cũng nhượng bộ, để Cheer rửa chén, nhưng vẫn cố gắng giúp bằng những việc nhỏ như lau khô bát đĩa hoặc xếp gọn gàng chúng vào tủ. Mỗi khi Ann định làm gì, Cheer đều quan sát kỹ, sợ rằng chị lại làm mình bị thương. Ann không khỏi mỉm cười khi nhận thấy sự quan tâm chăm sóc mà Cheer dành cho mình giống như cách người ta chăm sóc một đứa trẻ nhỏ.

Cheer nhìn Ann với ánh mắt đầy yêu thương và kiên quyết. Cô không thể để người mà cô yêu thương nhất chịu đựng bất kỳ tổn thương nào nữa, dù là nhỏ nhất. Khi Ann cầm lấy cái ly cuối cùng để lau khô, Cheer bước đến gần, nhẹ nhàng hôn lên trán chị.

"Em yêu chị, Ann," Cheer nói khẽ, nhưng tiếng lòng cô vang vọng.

Ann mỉm cười, nhìn vào mắt Cheer. "Tôi cũng yêu em. Và tôi rất hạnh phúc khi có em chăm sóc tôi như thế này."

Cheer cười tươi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc khi thấy Ann vui vẻ.

Khi Cheer đặt chiếc ly Ann vừa lau xong vào tủ, đóng cánh tủ phía trên lại, Ann bất ngờ tiến sát đến, vòng tay ôm lấy Cheer từ phía sau. Cheer giật mình, cảm giác ấm áp từ vòng tay Ann lan tỏa khắp cơ thể. Cô có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim Ann, đều đặn và vững chắc. Điều này khiến Cheer không chỉ vui mừng mà còn xúc động.

Cheer đứng im, cố giữ cho hơi thở mình đều lại, nhưng tim cô lại đập loạn nhịp vì hạnh phúc. Ann chủ động ôm cô, điều mà sau những biến cố vừa qua, những tưởng không biết tới chừng nào cô mới có thể có lại được. Cheer có thể cảm nhận được sự do dự, sự khó khăn mà Ann đã trải qua, nhưng giờ đây, chị đang cố gắng để mở lòng hơn. Ann siết nhẹ vòng tay, rồi lặng lẽ lắng nghe từng nhịp tim của Cheer. Mỗi nhịp đập như một bản nhạc êm dịu, đầy cảm xúc, hòa quyện với nhịp tim của chính Ann. Cả hai đứng lặng yên một lúc, không cần nói thêm lời nào, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau.

Cheer mỉm cười, cảm thấy lòng mình như vừa được an ủi. Dù biết Ann còn nhiều vướng mắc trong lòng, việc chị chủ động ôm cô như vậy đã là một tiến bộ lớn. Cô hiểu rằng, cần thời gian để chữa lành mọi vết thương, và mỗi khoảnh khắc như thế này sẽ là những viên thuốc tinh thần quý giá cho cả hai.

Khi Ann từ từ buông tay, Cheer quay lại nhìn chị, đôi mắt cô ánh lên niềm vui. "Chị có biết rằng, chỉ cần chị ôm em như vậy thôi, em cũng đủ hạnh phúc rồi không?"

Ann nhìn vào mắt Cheer, nụ cười trên môi chị dịu dàng và tràn đầy yêu thương. "Tôi ... sẽ cố gắng để có thể ôm em... nhiều hơn nữa."

Cheer cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ann, rồi cười khẽ. "Em sẽ chờ đợi những lần ôm tiếp theo của chị."

HẾT.
-VLM WRITER-
Faceboo.com/vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro