Ngoại truyện: Cuốn nhật ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa sáng, Ann lặng lẽ bước vào phòng khách, lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nhìn thấy Cheer tươi cười bên cạnh. Nhưng Ann làm sao giấu đi sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, kết quả của những mất ngủ và lao tâm... Nếu cứ tiếp tục như thế kiểu gì cũng sẽ đổ bệnh mất thôi. Cheer vốn là người nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra điều này. Chiếc khăn gió ấm Ann đan tặng Cheer không chỉ là một món quà bình thường; nó còn chứa đựng biết bao nhiêu yêu thương và tâm huyết của Ann. Cheer nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn, bàn tay cô lướt trên từng mũi đan mềm mại, cảm nhận rõ ràng từng đường nét mà Ann đã chăm chút từng chút một. Cô biết Ann đã phải thức trắng cả đêm để hoàn thành món quà này. Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, nhưng xen lẫn vào đó là nỗi xót xa khi nghĩ đến việc đại bảo bối đã vì muốn làm cô vui mà phải vất vả như vậy.

Cheer quay người lại, ánh mắt cô rưng rưng nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Cô bước đến gần Ann, ôm chầm lấy chị từ phía sau, chiếc khăn đỏ trên tay như một minh chứng cho tình yêu sâu đậm giữa hai người.

"Chị à, em cảm ơn chị rất nhiều vì món quà này," Cheer thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao nhiêu cảm xúc. "Em biết chị đã phải thức trắng cả đêm để đan nó cho em. Em thật sự rất xúc động, nhưng cũng rất đau lòng khi biết chị đã tự làm mình mệt như thế."

Ann mỉm cười, quay đầu lại nhìn Cheer với ánh mắt ấm áp. "Tôi chỉ muốn làm điều gì đó đặc biệt cho em," Ann đáp, giọng nói của chị thật nhẹ nhàng. "Màu đỏ là màu tôi thích nhất, tôi muốn khi em mang nó, em sẽ luôn nhớ đến tôi."

Cheer khẽ chạm môi lên má Ann, rồi từ từ di chuyển xuống cổ chị, mỗi nụ hôn như một lời cảm ơn sâu sắc. "Em không chỉ nhớ đến chị khi mang chiếc khăn này đâu. Lúc nào em cũng nghĩ về chị cả," Cheer nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Em thương chị nhiều lắm." Cheer nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Ann lên, nhìn sâu vào đôi mắt chị. "Em biết chị luôn muốn làm mọi thứ thật hoàn hảo, nhưng em chỉ cần chị khỏe mạnh thôi. Chị không biết em đã lo lắng thế nào khi không thấy chị đâu sáng nay đâu." Cheer khẽ vuốt ve gò má Ann, cảm nhận rõ sự mềm mại và ấm áp từ người chị yêu.

Ann cười nhẹ, đặt tay lên tay Cheer, đáp lại ánh mắt cô bằng sự dịu dàng. "Tôi hứa sẽ cẩn thận hơn, không làm mình mệt mỏi như vậy nữa. Tôi thật sự không muốn em phải lo lắng."

Cheer nghe vậy liền gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không thể giấu được nỗi bận tâm. Cô nhẹ nhàng kéo Ann lại gần hơn, rồi áp môi lên đôi môi chị. Nụ hôn sâu và dịu dàng, chứa đựng tất cả tình cảm mà Cheer dành cho Ann. Ann cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thật hạnh phúc. Chị vòng tay qua eo Cheer, kéo cô lại gần hơn, như muốn giữ chặt người phụ nữ này mãi mãi bên mình.

"Em cần nhất là chị thôi," Cheer thì thầm giữa nụ hôn, giọng cô tràn đầy cảm xúc. "Chiếc khăn rất đẹp, nhưng điều em quan trọng nhất vẫn là chị."

Ann lặng lẽ gật đầu, lòng chị ấm áp lạ kỳ.

Cheer cười nhẹ, đặt thêm một nụ hôn nữa lên môi Ann, rồi thì thầm. "Chị nhớ là không được làm mình mệt nữa nhé. Nếu không, em sẽ không tha cho chị đâu."

Ann khẽ lắc đầu, mỉm cười đáp lại. "Tôi sẽ không để em phải lo nữa đâu, tôi hứa đấy."

Hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận sự kết nối sâu sắc và không thể tách rời. Cheer nhẹ nhàng cuộn chiếc khăn lên cổ, cảm giác ấm áp từ chiếc khăn khiến cô nhớ đến tình yêu mà Ann dành cho mình. Cô mỉm cười, áp má lên vai Ann, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim người mình yêu.

"Em thật sự rất hạnh phúc khi có chị bên cạnh," Cheer thì thầm. "Cảm ơn chị vì tất cả."

Ann không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, lòng chị tràn đầy niềm hạnh phúc. Dù những chuyện đã xảy ra trước đây có khó khăn đến đâu, nhưng chỉ cần có Cheer bên cạnh, chị biết rằng mọi thứ sẽ ổn.

Cheer luôn để mắt đến Ann, lo lắng không yên dù chị đã trấn an cô rằng mình vẫn ổn. Ann thấy ánh mắt chăm chú của Cheer, đôi mắt ấy luôn dõi theo chị như sợ mất đi điều gì quý giá nhất. Ann hiểu rằng sự quan tâm này không chỉ là vì những gì đã xảy ra, mà còn bởi tình yêu sâu đậm mà Cheer dành cho chị nay đã từ lâu vượt ra khỏi mọi ranh giới.

Cheer dìu Ann vào phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn ướt lau mặt Ann, đôi mắt mệt mỏi, hơi thở cũng vắn đoạn hơn bình thường làm sao giấu được Cheer. Mọi lời trấn an của chị đối với Cheer như là nước đổ lá khoai, cô không cãi chị, không phản bác mà chỉ cười trừ rồi làm những gì cần thiết. Ann mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích. Chị kéo Cheer lại gần, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. "Em làm gì mà chăm sóc tôi kỹ vậy?" Ann đùa, rồi bỗng nhớ lại cái đùa của mình ban nãy đã khiến bạn nhỏ một phen giận tím người, chị nhanh chóng kéo Cheer để cô cúi xuống, mặt giáp mặt, Ann đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Cheer rồi mỉm cười. "Nhưng mà... tôi thích thế đấy."

Cheer không nói gì, chỉ cười đáp lại. Cô biết Ann đang cố gắng, chị luôn như vậy, dù có mệt mỏi thế nào cũng không muốn cô phải lo lắng. Nhưng chính điều đó lại khiến trái tim cô càng đau đớn hơn.

Bên ngoài, khu vườn nhỏ của họ ngập tràn ánh nắng, tiếng chim hót líu lo, và những cơn gió nhẹ nhàng lay động những tán lá xanh mướt. Cả hai nằm lặng yên một lúc, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau và âm thanh thiên nhiên xung quanh. Ann cảm nhận từng nhịp đập của trái tim Cheer, đều đều nhưng có chút gì đó hồi hộp. Chị ôm Cheer, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô sớm đã chui rúc vào lòng ngực Ann, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể cô trong vòng tay mình.

Trong lòng Ann, cảm giác yêu thương và biết ơn tràn ngập. Dù có những lúc chị cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu này. Tuổi tác quá sức chênh lệnh, và khả năng của một người phụ nữ như chị có thể mang đến cho Cheer, ngoài tài chính ra, chẳng có thêm điều gì thật sự ý nghĩa hơn nữa. Mai này khi chị bệnh tật nhiều hơn hay phải ra đi trước cô, thật sự càng làm Ann thấy có lỗi nhiều hơn với Cheer, nhưng mà.... những giây phút như hiện tại, khiến chị nhận ra mình may mắn biết bao. Ann siết chặt vòng tay hơn một chút, như muốn truyền đi sự an ủi, sự bình yên cho Cheer.

Cheer cảm nhận được mọi thứ, từng cử chỉ nhỏ của Ann, từng hơi thở ấm áp bên tai cô. Trái tim cô như lỡ một nhịp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bình yên lạ thường. Cheer biết, dù họ còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng có Ann ở bên, cô tin mình sẽ vượt qua tất cả.

Bất ngờ, Ann rời vòng tay khỏi Cheer, đứng dậy đi về phía tủ. Cheer nhìn theo, tự hỏi Ann đang làm gì. Chỉ một lát sau, Ann quay lại với một vật gì đó giấu sau lưng. "Nhắm mắt lại đi," Ann nói, giọng chị đầy bí ẩn.

Cheer cười nhẹ, đôi mắt nhắm lại như Ann yêu cầu. "Không phải là cái khăn khác chứ?" Cô đùa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hồi hộp.

Ann bật cười. "Không phải đâu, nhưng mà cũng bất ngờ đấy."

Khi Cheer mở mắt, cô thấy Ann cầm một bó hoa hồng, những bông hoa mà cô thích nhất. Không phải món quà lớn lao, nhưng nó chứa đựng tất cả tình cảm mà Ann muốn dành cho cô. Cheer cảm động, đôi mắt ngấn lệ khi cô nhận lấy bó hoa từ tay Ann.

"Chỉ là một bó hoa thôi, nhưng tôi muốn mỗi ngày của em đều tràn đầy niềm vui, như khi em thấy những bông hoa này nở rộ vậy," Ann nói, ánh mắt đầy sự chân thành.

Cheer không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, cô đứng dậy, vòng tay qua cổ Ann và hôn chị một cách ngọt ngào. "Em cảm ơn chị. Cảm ơn vì tất cả mọi thứ."

Trong khoảnh khắc ấy, Cheer cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung. Tình yêu cô dành cho Ann ngày càng lớn, lớn đến mức đôi khi cô cảm thấy sợ hãi vì không biết liệu mình có thể bảo vệ tình yêu này mãi mãi không. Nhưng rồi khi nhìn vào mắt Ann, cô thấy được sự quyết tâm, sự tin tưởng, và tình yêu không gì lay chuyển được.

Cheer khẽ thì thầm bên tai Ann, "Em yêu chị nhiều lắm. Em biết chị cũng yêu em, nhưng chị hãy nhớ rằng, em không cần gì hơn ngoài việc thấy chị hạnh phúc. Chị có thể làm bất cứ điều gì mà chị muốn, chỉ cần chị không bao giờ rời xa em thôi."

Ann ôm Cheer chặt hơn, cảm nhận được sự bất an trong lời nói của cô. "Tôi hứa," Ann thì thầm, "Tôi sẽ không bao giờ rời xa em đâu. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, bất kể điều gì xảy ra."

Đêm xuống, ánh đèn dịu nhẹ của căn phòng lan tỏa khắp không gian, tạo nên một bầu không khí ấm áp, yên bình. Bên ngoài, gió khẽ lay động tán cây, như tiếng thì thầm an ủi những tâm hồn đang yêu thương nhưng cũng chất chứa đầy nỗi đau. Ann và Cheer ngồi bên nhau, cảm nhận sự hiện diện của nhau, nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách vô hình. Một khoảng cách mà cả hai đều hiểu rõ, nhưng không biết làm thế nào để vượt qua.

Ann biết rằng mình đã cố gắng rất nhiều để quên đi nỗi ám ảnh của quá khứ, nhưng nó vẫn bám riết lấy chị như một cơn ác mộng không thể thoát ra. Trong lúc này, chị cảm thấy muốn gần gũi với Cheer hơn, muốn chứng minh rằng tình yêu giữa họ mạnh mẽ hơn bất kỳ nỗi sợ hãi nào. Ann nghiêng người lại gần Cheer, đôi mắt chị nhìn vào mắt cô đầy sự quyết tâm và yêu thương. Nhưng khi Cheer đáp lại bằng cái chạm nhẹ nhàng trên tay, rồi cúi xuống để đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi chị, rồi chậm rãi di chuyển đến hai bên tai và xuống cổ, cùng bàn tay cũng không còn yên phận muốn cởi chiếc áo ngủ chị đang mặc ra. Ann cảm thấy một làn sóng sợ hãi tràn qua cơ thể.

Hình ảnh Christopher đột nhiên xuất hiện trong tâm trí chị, như một bóng ma của những gì đã qua. Mọi thứ bỗng chốc trở nên mờ ảo, và Ann cảm thấy mình như rơi vào hố sâu của sự hoảng loạn. Đôi mắt chị mở to, và hơi thở trở nên khó nhọc, không còn là nhịp thở bình thường nữa. Ann cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng cơn khó thở ngày càng nghiêm trọng, như thể không khí trong phổi chị đang bị rút cạn. Chị run rẩy, tay bám chặt lấy giường, còn trong lòng thì loạn nhịp.

Cheer nhanh chóng nhận ra điều gì đang xảy ra. Cô thấy Ann đang lạc vào cơn ác mộng khi cố gắng chống lại nỗi ám ảnh của mình. Cô không thể để Ann phải đối diện với điều này một mình. Với tất cả sự bình tĩnh mà cô có, Cheer kéo Ann vào vòng tay mình, ôm chị chặt hơn, như muốn truyền cho chị sự an toàn và tình yêu.

"Chị, em ở đây rồi. Không sao đâu, hắn ta không thể làm hại chị nữa đâu. Hãy nhìn em này, hãy chỉ tập trung vào em thôi. Em ở đây, ở bên cạnh chị," Cheer thì thầm bên tai Ann, giọng nói của cô nhẹ nhàng như một cơn gió xuân. Cheer dùng tay vuốt ve mái tóc của Ann, từng cử chỉ đầy âu yếm và tràn đầy tình yêu thương.

Ann không thể kiềm chế được nữa. Cơn hoảng loạn đã vượt quá giới hạn chịu đựng của chị. Nước mắt tuôn rơi, chị nức nở khóc trong vòng tay Cheer. Mọi nỗ lực kiểm soát cảm xúc đều bị phá vỡ, và Ann cảm thấy mình như một đứa trẻ bị lạc trong cơn bão lớn. Chị gục đầu vào vai Cheer, để những giọt nước mắt chảy ra mà không còn sức chống cự. Cheer ôm Ann thật chặt, không nói gì thêm, chỉ để Ann biết rằng mình không hề đơn độc. Cô cảm nhận từng giọt nước mắt thấm ướt vai áo của mình, Cheer vuốt ve lưng Ann, từng động tác nhẹ nhàng và trấn an. "Em ở đây rồi. Mọi chuyện đã qua rồi."

Dần dần, dưới sự chăm sóc dịu dàng của Cheer, Ann bắt đầu bình tĩnh lại. Những tiếng nấc trở nên nhẹ nhàng hơn, và cuối cùng chị lặng lẽ ngủ thiếp đi trong vòng tay của Cheer. Nhịp thở của Ann trở nên đều đặn hơn, khuôn mặt chị từ từ giãn ra, như thể đã tìm thấy sự yên bình trong giấc ngủ. Cheer vẫn ngồi đó, không dám cử động mạnh, sợ rằng bất kỳ sự thay đổi nào cũng sẽ đánh thức Ann dậy. Cô nhìn ngắm khuôn mặt Ann trong lúc ngủ, một vẻ đẹp pha lẫn giữa sự mệt mỏi và thanh thản. Cheer biết Ann đã cố gắng rất nhiều vì cô, và chính điều đó lại khiến trái tim cô thêm đau đớn. Cheer hiểu rằng, để vượt qua nỗi ám ảnh của Christopher, Ann đã phải dồn hết sức mạnh của mình. Cô không thể tưởng tượng được Ann đã phải chịu đựng bao nhiêu, chỉ để có thể ở đây, bên cạnh cô, cố gắng để yêu và được yêu một cách trọn vẹn.

Cheer nhẹ nhàng vuốt ve má Ann, cảm nhận được sự ấm áp từ làn da của chị. "Em biết chị đã trải qua nhiều chuyện đau lòng. Nhưng em muốn chị biết rằng, em sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị, bất kể chuyện gì xảy ra," cô thì thầm như thể Ann có thể nghe thấy trong giấc ngủ. Cheer khẽ mỉm cười, nhìn vào đôi môi mím chặt của Ann, nơi đã từng cất lên những lời yêu thương, những lời hứa sẽ luôn bảo vệ cô. Nhưng giờ đây, Cheer cảm thấy chính mình cũng cần phải làm điều đó cho Ann. Không chỉ là để bảo vệ Ann khỏi những mối nguy hiểm bên ngoài, mà còn để bảo vệ chị khỏi chính những nỗi sợ hãi bên trong.

Trong khoảnh khắc này, Cheer cảm thấy mình và Ann kết nối với nhau hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc, mà còn là sự kiên nhẫn, là sẵn sàng đối mặt với những khó khăn cùng nhau. Cheer cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Ann, thật nhẹ nhàng, như một lời hứa sẽ mãi bên chị.

"Ngủ ngon nhé, vợ của em. Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị," Cheer thì thầm, tay vẫn nắm chặt tay Ann, cảm nhận nhịp đập của trái tim chị dưới làn da mềm mại. Cô ngồi đó, lắng nghe từng nhịp thở đều đều của Ann, biết rằng chị đang dần tìm lại được sự yên bình trong giấc ngủ. Cheer thấy trái tim mình tràn đầy yêu thương, nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô sẽ làm mọi thứ có thể để Ann có thể cảm thấy an toàn, để chị biết rằng không còn phải chiến đấu một mình nữa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Ann thật bình yên, và Cheer cảm thấy lòng mình như dịu lại. Cô không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng cô biết rằng hôm nay, trong khoảnh khắc này, họ đang ở bên nhau, và điều đó là đủ.

Khi những tia nắng sớm rọi nhẹ vào căn phòng, Cheer thức giấc, đồng hồ chỉ mới 6:00 sáng, dậy sớm như vậy vì muốn mình chính là bình minh của Ann, sẽ đón lấy ánh mắt trong trẻo của chị. Nhưng nhìn Ann ngủ say như vậy chắc là hôm qua không bị mất ngủ nữa rồi, nụ cười an lòng bất giác xuất hiện trên môi Cheer. Cô nhẹ nhàng như một con mèo cố gắng không động mạnh để tránh làm Ann bị giật mình. Bước xuống giường định tập vài động tác căng duỗi thì tình cờ phát hiện ra một vật vô cùng quen thuộc trong phòng của Ann. Đó là cuốn sổ cũ mà cô đã từng để lại cho chị nhiều năm trước, khi rời xa Ann vì sợ tình yêu mình dành cho chị là sai trái. Cheer không ngờ chị mang theo nó tới tận đây, giống như nó là một thứ gì đó quan trọng mà Ann luôn giữ gìn bên mình. Nhìn kĩ mới thấy cuốn sổ không hề ngả màu theo thời gian, chắc hẳn Ann đã rất thường xuyên sử dụng. Cheer tiến lại gần, cẩn thận mở cuốn sổ ra, từng trang giấy cũ kỹ hiện ra trước mắt. Chân dung Ann hiện ra ở trang giấy đầu tiên với dòng chữ viết tay của cô từ những năm tháng trước hiện rõ, mang theo những cảm xúc đã từng khiến cô sợ hãi mà chạy trốn khỏi chị. Nhưng điều khiến Cheer bất ngờ hơn cả là những trang viết mới, với nét chữ quen thuộc của Ann. Cô nhận ra rằng Ann đã biến cuốn sổ cũ của mình thành một cuốn nhật ký để ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của chị.

Mở từng trang giấy, Cheer bắt đầu đọc những dòng nhật ký của Ann. Cheer đọc về thời gian hai người mới kết hôn. Ann đã viết về cảm giác hạnh phúc và biết ơn khi có Cheer bên cạnh, chị đã mô tả sự ấm áp mà Cheer mang lại cho chị mỗi ngày. Những dòng chữ dịu dàng, chân thành, ngập tràn tình yêu khiến Cheer không khỏi rưng rưng. Ann luôn trân trọng từng khoảnh khắc bên Cheer, từ những điều nhỏ nhặt như nụ cười, ánh mắt của cô. Tuy nhiên, càng đọc, Cheer càng cảm thấy nhói lòng đoạn Ann ghi lại cảm xúc của mình khi Cheer bắt đầu tránh né chị. Cheer có thể cảm nhận được nỗi đau và sự lo lắng của Ann trong từng câu chữ. Ann đã viết về những đêm dài thức trắng, cố gắng tìm hiểu lý do tại sao Cheer lại dần xa cách. Ann tự trách mình, tự hỏi liệu có phải chị đã làm gì sai, hay chị đã không đủ tốt để giữ Cheer ở bên mình. Đôi khi, Ann chỉ đơn giản viết rằng chị nhớ Cheer, nhớ sự gần gũi và ấm áp mà Cheer mang lại.

Cheer ngừng lại, mắt cay cay. Cô biết mình đã làm tổn thương Ann nhiều đến thế nào, nhưng cô không thể ngờ rằng Ann đã chịu đựng tất cả mà không một lần trách móc cô. Cheer tiếp tục đọc, và cô dừng lại ở một đoạn nhật ký mà Ann đã viết ngay sau khi chị phát hiện ra lý do Cheer tránh né chị. Ann viết về sự nhẹ nhõm khi cuối cùng chị cũng hiểu được nỗi sợ hãi và lo lắng của Cheer. Chị không giận, không oán trách, mà thay vào đó, Ann viết về việc chị sẽ cố gắng để Cheer cảm thấy an toàn, cảm thấy rằng tình yêu của họ sẽ không làm tổn thương lẫn nhau. Ann chỉ muốn Cheer biết rằng chị sẽ ở bên Cheer, không quan trọng mọi thứ có khó khăn đến đâu, chỉ cần là có cô, chị sẽ là một "superwoman"! Cheer cảm thấy tim mình thắt lại khi đọc đến những dòng này. Cô không thể tưởng tượng được Ann đã phải mạnh mẽ đến thế nào để vượt qua tất cả những lo lắng, đau khổ ấy.

Và rồi, Cheer đến đoạn nhật ký mà Ann ghi lại về những sự việc gần đây, liên quan đến Christopher. Mỗi từ ngữ như đè nặng lên trái tim Cheer khi cô đọc về nỗi sợ hãi và ám ảnh mà Ann đã phải trải qua. Những cơn ác mộng, những lúc Ann không thể thở nổi vì sợ hãi, tất cả đều được ghi lại một cách chân thật và đau đớn. Cheer nhận ra rằng Ann đã cố gắng gồng mình lên để bảo vệ cô, ngay cả khi bản thân chị đang chịu đựng rất nhiều.

"Còn thương em thì không để em phải khóc! Còn yêu em thì không để em một mình!" - Là câu nói Cheer đã khổ sở biết bao khi nói ra lúc cô biết chị đã chuẩn bị kết liễu chính mình trong cái đêm chị gặp chuyện với Sawat Sawade. Thì ra nó đã trở thành sợi dây mong manh giữ chị lại dù là thống khổ chịu đựng móng vuốt của con sói Christopher. Chỉ để giữ cho Cheer vẫn còn vợ ở đây, bằng xương bằng thịt, bên cô!

Cheer cầm cuốn sổ mà lòng cô ngổn ngang trăm mối. Cô cảm thấy vừa thương Ann vô cùng, vừa tự trách bản thân vì đã không thể nhận ra sớm hơn những gì chị đã trải qua. Cheer nhẹ nhàng lật sang trang cuối cùng, lòng cô trào dâng một sự an ủi như là chính Ann đang nói với cô vậy. Ann không kết thúc cuốn nhật ký bằng lời lẽ nào nặng nề, mà thay vào đó là một dòng chữ đầy hy vọng. Ann đã viết rằng, bất chấp mọi khó khăn, chị sẽ không bao giờ từ bỏ Cheer. Chị chỉ mong rằng, một ngày nào đó, Cheer sẽ không còn sợ hãi và có thể đón nhận tình yêu của chị một cách trọn vẹn. 

Cheer khép cuốn sổ lại, nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má. Trong lòng cô dâng trào một cảm giác vừa thương xót, vừa biết ơn, và trên hết là một quyết tâm không để Ann phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa. Cô ngồi bên cạnh Ann, người vẫn đang say ngủ, đôi mắt mệt mỏi của chị khép lại nhưng vẫn mang nét u buồn. Cheer cúi xuống, khẽ hôn lên trán Ann, hứa rằng từ bây giờ cô sẽ làm mọi thứ để chị không phải chịu đựng những nỗi đau ấy một mình nữa.

Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, Cheer ôm lấy Ann thật chặt, thì thầm những lời yêu thương và trấn an, hy vọng rằng khi Ann thức dậy, chị sẽ cảm nhận được tình yêu vô bờ mà Cheer dành cho chị. Cheer biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng chỉ cần có Ann bên cạnh, cô tin rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.


Hết.
FB/IG: vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro