Ngoại truyện: Đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Ann và Cheer nghỉ ngơi, không gian quanh họ tràn ngập sự yên tĩnh, nhưng sâu trong lòng Ann vẫn không ngừng lên kế hoạch để đánh bại Christopher. Chị biết rằng hắn sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu của mình, và đó là điều mà Ann không thể chấp nhận. Mặc dù mệt mỏi, Ann hiểu rằng thời gian để chuẩn bị không còn nhiều. Chị không thể chờ đợi lâu hơn.

Ann ngồi dậy, quay sang Cheer nắm lấy tay Cheer, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô. "Cheer, tôi biết em lo lắng cho tôi, nhưng giờ đây tôi cần em mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

Cheer nhìn Ann, cảm nhận được cơn sóng của những cảm xúc đang cuộn trào bên trong chị. "Em sẽ làm bất cứ điều gì chị cần. Em chỉ muốn chị an toàn."

Ann cúi xuống, hôn lên trán Cheer, ánh mắt chị dịu dàng nhưng cũng rực sáng với những kế hoạch trong đầu. "Chúng ta sẽ phải đối mặt với Christopher sớm thôi, và lần này tôi sẽ không để hắn thắng. Tôi đã có một kế hoạch, nhưng tôi cần sự hợp tác của em."

-----------------

Victor, gương mặt trầm ngâm, ngồi đối diện với Ann và Cheer trong căn phòng nhỏ đầy ánh sáng lờ mờ. Sau khi quan sát tình hình một cách cẩn trọng, anh ta đề xuất kế hoạch với một giọng điệu điềm tĩnh nhưng không kém phần căng thẳng.

"Ann," Victor bắt đầu, ánh mắt anh ta ánh lên sự nghiêm túc, "có lẽ cách duy nhất để bắt Christopher là chị phải làm mồi nhử. Hắn sẽ không ngờ tới việc chị dám chủ động đối đầu với hắn."

Ann thoáng chốc im lặng, lắng nghe những lời của Victor. Nhưng ngay khi lời đề nghị vừa dứt, Cheer đã phản ứng ngay lập tức. Cô ngồi bật dậy, khuôn mặt tái mét, ánh mắt chứa đầy sự phản đối mạnh mẽ.

"Không, không đời nào!" Cheer gần như hét lên, giọng cô run rẩy vì sợ hãi và lo lắng. "Em không đồng ý. Ann không thể làm như vậy. Chị không hiểu là nguy hiểm đến mức nào đâu!"

Ann nhìn vào mắt Cheer, thấy rõ sự sợ hãi và lo âu trong đó. Chị biết rằng kế hoạch của Victor rất mạo hiểm, nhưng cũng là một cơ hội để bắt Christopher. Sự lưỡng lự dần chiếm lấy tâm trí chị, nhưng Ann vẫn giữ được sự bình tĩnh.

"Cheer," Ann nhẹ nhàng gọi tên cô, cố gắng an ủi, "tôi biết em lo nhưng nếu chúng ta không làm gì, Christopher sẽ không dừng lại. Hắn sẽ tiếp tục đe dọa chúng ta và những người xung quanh."

"Nhưng chị không thể tự đẩy mình vào nguy hiểm như vậy!" Cheer nắm chặt lấy tay Ann, sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt cô. "Em không thể mất chị, Ann. Nếu có chuyện gì xảy ra với chị, em sẽ không sống nổi."

Victor ngồi yên lặng, lắng nghe cuộc trao đổi giữa hai người. Anh hiểu rằng đây là một quyết định khó khăn, nhưng anh cũng biết rằng thời gian đang cạn dần. "Ann, tôi không ép chị phải quyết định ngay bây giờ. Nhưng chúng ta cần phải cân nhắc tất cả các lựa chọn. Chị là người duy nhất có thể khiến Christopher mắc bẫy."

Ann lặng người một lúc, suy nghĩ về lời nói của Victor. Một kế hoạch bắt đầu hình thành trong tâm trí chị, nhưng đồng thời, chị cũng nhận thức rõ ràng rằng việc này không chỉ liên quan đến mình mà còn ảnh hưởng đến Cheer. Ann hít một hơi thật sâu, đặt tay lên má Cheer, dịu dàng vuốt ve gương mặt cô. "Em à, tôi hứa sẽ làm mọi cách để bảo vệ chúng ta. Nhưng chúng ta không thể chỉ ngồi đây mà chờ đợi nữa. Victor nói đúng, đây có thể là cơ hội duy nhất."

Cheer nhìn Ann, đôi mắt cô rưng rưng, không thể chấp nhận được ý tưởng Ann có thể gặp nguy hiểm. "Nhưng... nếu chuyện gì xảy ra với chị... Em không thể để chị đối mặt với hắn một mình được."

Ann hôn nhẹ lên trán Cheer, giọng nói của chị dịu dàng nhưng quyết liệt: "Tôi hiểu. Và tôi sẽ không bao giờ để em một mình, em biết điều đó mà. Nhưng tôi phải làm điều này, vì chúng ta, vì tương lai của cả hai ta."

Cheer nhìn sâu vào mắt Ann, cố gắng tìm lời để thuyết phục chị thay đổi ý định, nhưng mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa khi đối diện với quyết tâm của Ann.

Ann gật đầu, biết rằng đây không phải là một quyết định dễ dàng đối với cả hai. "Tôi sẽ cẩn thận, tôi hứa."

Victor đứng dậy, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. "Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện kế hoạch này, và đảm bảo rằng mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng. Christopher sẽ không có cơ hội phản kháng."

Cheer ngồi yên lặng bên cạnh Ann, trái tim cô nặng trĩu lo âu nhưng cũng không thể ngăn cản Ann nữa. Tình yêu của họ đã vượt qua nhiều thử thách, và giờ đây, cô chỉ biết cầu mong rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua thêm một thử thách lớn nữa.

Ann siết chặt tay Cheer, rồi quay sang Victor, ánh mắt chị đầy quyết tâm nhưng cũng lẫn chút lo âu. "Được, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch. Nhưng bất cứ giá nào, anh phải giữ an toàn cho Cheer."

Cheer vẫn nắm chặt tay Ann, không muốn rời xa chị dù chỉ một giây.

Khi thời điểm quyết định đã đến gần, Ann và Cheer dành những phút cuối cùng để chuẩn bị cả về thể chất lẫn tinh thần. Họ ngồi cạnh nhau, dựa vào nhau để lấy sức mạnh và an ủi.

"Cheer," Ann thì thầm, vuốt ve tóc Cheer. "Em phải giữ vững niềm tin. Chúng ta đã vượt qua bao khó khăn, và lần này cũng không ngoại lệ."

Cheer nắm chặt tay Ann, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng. "Chị, em sợ những gì có thể xảy ra."

Ann ôm lấy Cheer, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. "Em sẽ không một mình. Dù có thế nào, tôi sẽ luôn bên em."

"Em không thể mất chị."

Ann cảm thấy lòng mình thắt lại trước những lời của Cheer. Chị hôn Cheer một lần nữa, cảm nhận sự ngọt ngào và ấm áp trong khoảnh khắc đó. "Tôi hứa sẽ trở về với em. Chúng ta còn nhiều điều chưa làm cùng nhau, và tôi sẽ không để bất cứ điều gì ngăn cản chúng ta."

Cuối cùng, thời điểm đã đến. Ann chuẩn bị bước vào cuộc đối đầu với Christopher. Cheer nhìn theo với trái tim nặng trĩu, không thể làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện cho sự an toàn của Ann. Khi Ann rời khỏi phòng, Cheer thì thầm với mình, "Chị hãy cẩn thận. Em cần chị trở về."

Sự lo lắng và yêu thương của Cheer là động lực lớn nhất đối với Ann, và chị bước vào cuộc chiến với tất cả những gì mình có. Ann đứng trước gương, ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn bàn chiếu sáng khuôn mặt chị. Cảm giác hồi hộp bao trùm, nhưng sự quyết tâm trong đôi mắt chị vẫn không hề lay chuyển. "Em nhớ là, khi tôi ra ngoài, hãy luôn giữ liên lạc và sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào," Ann nhấn mạnh.

Cheer gật đầu, nhưng đôi mắt cô vẫn không giấu nổi sự lo lắng. "Chị đừng làm em sợ đó. Em không thể chịu nổi nếu chị gặp nguy hiểm."

Ann bước đến gần Cheer, vòng tay ôm lấy vợ yêu, cảm nhận nhịp đập lo lắng trong lòng Cheer. "Em yên tâm. Chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn không thể che giấu mãi được. Chỉ cần em giữ vững tinh thần, mọi thứ sẽ ổn."

Cheer khẽ hôn lên môi Ann, mỉm cười dù sự lo lắng vẫn hiện rõ. "Em yêu chị rất nhiều. Chị hãy cẩn thận nhé."

Ann ra ngoài với chiếc điện thoại nhỏ gọn trong tay, đã chuẩn bị sẵn thông điệp lừa Christopher. Chị dạo quanh những khu vực vắng vẻ, để lại các dấu vết nhỏ nhằm tạo ra sự dẫn dụ cho hắn. Dưới ánh đèn lờ mờ, Ann nhẹ nhàng di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, thay đổi hướng đi liên tục để giữ Christopher phải luôn theo dõi chị.

Từ xa, Christopher dõi theo từng bước đi của Ann. Hắn bị cám dỗ bởi sự hiện diện của chị và những gì chị đã viết trong bức thư giả. Với sự tự mãn, hắn quyết định hành động và ra khỏi chỗ ẩn náu.

Ann tìm một khu vực tối tăm, ánh sáng yếu ớt từ các ngọn đèn đường chỉ đủ để nhìn thấy hình bóng Christopher đang tiến lại gần. Chị cảm thấy hồi hộp, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để dụ hắn ra ngoài.

Khi Christopher gần đến, hắn không thể cưỡng lại sự cám dỗ và bước ra khỏi nơi ẩn náu. "Cuối cùng thì em cũng xuất hiện," hắn nói, âm điệu đầy sự hài lòng.

Ann đứng vững, dù cơ thể chị run rẩy vì lo sợ.

Hắn tiến gần hơn, cố gắng tiếp cận chị. "Em không còn lối thoát. Em đã tự đưa mình vào cái bẫy này."

Nhưng ngay khi hắn định hành động, các thuộc hạ của Victor bất ngờ xuất hiện từ các khu vực xung quanh, bao vây Christopher và cắt đứt con đường trốn thoát của hắn.

Christopher nhìn hai người, cơn giận dữ và sự tủi nhục bùng lên trong hắn. Hắn biết rằng Ann đã khiến hắn cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết, nhưng điều khiến hắn điên tiết là sự có mặt của Cheer. Hắn gào lên, giọng nói đầy oán hận và căm ghét: "Các người không hiểu sao? Ann, mọi thứ mà em đã từng nghĩ mình có, tất cả chỉ là một trò chơi đối với tôi. Tôi đã làm mọi thứ để khiến em đau đớn, và giờ đây, tôi sẽ phá hoại cả những gì em yêu thương nhất."

Hắn nhìn vào Cheer, nụ cười của hắn trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết. "Cheer, có biết không? Tình yêu của đã trở thành điểm yếu của Ann. Tôi đã thấy sự đau khổ trong mắt Ann, và tôi đã làm mọi cách để khiến Ann phải trả giá cho tình cảm mà Ann đã dành cho . Tôi đã cưỡng bức Ann không phải một mà nhiều lần, và mỗi lần như vậy, tôi thấy được sự thất vọng và nhục nhã trong ánh mắt vợ cô đó Cheer. Ha ha ha. Nhưng mà Cheer à, Ann đúng là cực phẩm đó. Tại sao một người phụ nữ như cô lại may mắn có được Ann, thật bất công!"

Không dừng lại ở đó, Christopher công khai từng chi tiết về hành vi bỉ ổi mà hắn đã thực hiện với Ann trước tất cả. Những lời hắn thốt ra không chỉ phơi bày sự độc ác mà còn găm sâu từng nhát dao của lòng tự trọng và trái tim Ann. Mỗi câu chữ của hắn như một lưỡi dao sắc bén, xé toạc lớp bảo vệ duy nhất mà Ann còn giữ cho bản thân.

Ann cảm thấy một cơn sóng dữ dội tràn về, như một cơn lũ cuốn phăng mọi thứ. Những ký ức đau đớn về những lần bị hành hạ và nhục nhã trước đây hiện về rõ nét, không còn là những mảnh ký ức mơ hồ mà là những hình ảnh sắc nét của sự tổn thương và đau đớn. Cảm giác nhục nhã và đau đớn như một vết thương lở loét không ngừng rỉ máu trong tâm hồn chị. Trái tim chị quặn đau, nước mắt bắt đầu rơi, nhưng chị không thể làm gì ngoài việc nén lại những tiếng khóc đang dâng trào.

Sự tủi thân và xấu hổ làm cho Ann cảm thấy mình như một con mồi yếu đuối, bị lột trần bởi chính sự tàn nhẫn của kẻ thù. Cảm giác bị đả kích đến mức không thể thở nổi, sự căng thẳng và sự xúc phạm quá lớn khiến chị không thể tiếp tục đứng vững. Đầu óc chị quay cuồng, mọi sức lực dường như biến mất. Ann gục ngã xuống đất, không còn đủ sức chống đỡ, chị bất tỉnh.

Cheer đứng bên cạnh, trái tim cô như bị xé rách bởi cảnh tượng trước mắt. Cô quỳ xuống bên Ann, ôm chặt lấy chị, đôi mắt ngập tràn sự đau khổ và sự bất lực. Cảm giác tội lỗi và đau đớn khiến Cheer không biết phải làm gì để giúp Ann trong lúc này. Sự giận dữ và đau lòng đan xen với nỗi sợ hãi khiến cô cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ quanh mình.

Christopher nhìn thấy cảnh tượng đó, nụ cười đắc thắng nở trên môi hắn. Hắn đã đạt được mục tiêu cuối cùng của mình—phá vỡ trái tim Ann, khiến chị phải gục ngã và không còn đủ sức chống trả. Nhưng niềm vui của hắn không kéo dài lâu. Bị bao vây bởi quân kháng chiến và Victor, hắn không còn con đường thoát nào nữa.

Christopher bị áp giải ra ngoài, ánh mắt hắn đầy sự tức giận và thất vọng. Mặc dù hắn đã đạt được một phần mục đích của mình, nhưng sự tự mãn của hắn nhanh chóng bị thay thế bằng sự thất bại. Hắn bị bắt và bị đưa đi, kết thúc một chương tăm tối trong cuộc đời.

Sau khi Christopher bị áp giải, không còn lý do gì để ở lại hiện trường. Victor và đội kháng chiến đưa Ann và Cheer về nhà. Cảnh vật bên ngoài dường như hòa nhịp với tâm trạng của họ—u ám và trầm lặng.

Khi về đến nhà, Cheer đỡ Ann vào trong, từng bước đi nặng nề, như thể mỗi bước chân đều chậm rãi, cố gắng vác cả thế giới trên vai. Ann vẫn không nói một lời, ánh mắt chị trống rỗng và mệt mỏi. Mặc dù có thể cảm nhận được sự lo lắng từ Cheer, nhưng sự im lặng của Ann như một bức tường chắn mọi sự quan tâm.

Cheer nhẹ nhàng dìu Ann lên giường, rồi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để chăm sóc cho chị. Cô không ngừng lén nhìn về phía Ann, lo lắng không biết làm thế nào để giúp chị vượt qua nỗi đau này. Mỗi động tác của Cheer đều đầy sự chăm sóc và cẩn thận. Cô lau mồ hôi cho Ann, sắp xếp lại gối, và chuẩn bị nước uống.

"Chị, em ở đây," Cheer thì thầm khi ngồi xuống bên giường, đặt tay lên trán Ann để kiểm tra nhiệt độ.

Cheer đặt một chiếc chăn ấm lên người Ann và cố gắng làm cho phòng ốc ấm cúng hơn. Cô lấy một chút nước và thuốc để giúp Ann cảm thấy dễ chịu hơn. Dù có lẽ không cần thiết, Cheer vẫn thử nói chuyện với Ann, mong rằng dù chị không đáp lại, ít nhất thì những lời an ủi của cô có thể chạm đến trái tim Ann.

"Em biết chị đang đau đớn và mệt mỏi. Nhưng chị không cần phải gánh mọi thứ một mình. Em ở đây, bên chị," Cheer nói trong một giọng điệu dịu dàng và đầy tình cảm.

Ann vẫn không đáp lại, nhưng ánh mắt mờ mịt của chị dường như vẫn tìm kiếm một chút ánh sáng trong bóng tối. Cheer ngồi bên giường, không rời xa, giữ một khoảng cách gần gũi và sẵn sàng bất cứ khi nào Ann cần. Cô cảm nhận rõ ràng sự tĩnh lặng trong không khí, sự im lặng của Ann như một bức tường không thể phá vỡ.

Cheer cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Ann, cảm giác như từng sợi tóc đều gắn bó với trái tim mình. Cô biết rằng việc Ann không nói lời nào không phải vì thiếu sự quan tâm, mà vì nỗi đau quá lớn để có thể diễn tả thành lời.

Cheer làm mọi thứ có thể để làm cho Ann cảm thấy dễ chịu hơn, dù trong tình trạng hiện tại của chị, mọi nỗ lực của cô dường như chẳng tạo ra nhiều khác biệt. Cheer bắt đầu bằng những trò đùa nhỏ. Cô đứng trước gương và bắt đầu làm những động tác múa may, nhảy nhót như một vũ công kỳ cục. "Chị Ann, em đã học được một động tác nhảy mới. Em gọi nó là 'Nhảy Như Được Thả Ra!'" Cheer vừa nói vừa làm những động tác kì quặc, vung vẩy tay chân như một con rối bị mất dây điều khiển.

Khi không thấy Ann phản ứng, Cheer tiếp tục. Cô quay về phía Ann với một chiếc gối trên đầu, giả vờ là một chiếc mũ của một nhà vua trong một vở kịch hài hước. "Em là vua Cheer, và chị là quý phi Ann. Vua Cheer ra lệnh cho quý phi Ann ăn một chút nước canh thần kỳ để mau khỏe lại!" Cheer dùng một giọng điệu trang trọng và đầy quyền lực, làm cho các cử chỉ của cô thêm phần phô trương.

Cô thậm chí còn làm cho một quả cam thành "vật phẩm quý giá" và cố gắng giao tiếp với nó như thể nó là một người bạn bí mật của mình. "Này, quả cam, chị Ann không chịu cười với ta, nên ta cần nhờ sự trợ giúp của ngươi!" Cheer thì thầm với quả cam, trước khi đưa nó lên cao như thể đang chỉ huy một đội quân hùng mạnh.

"Chị Ann, có thể cười một chút với em không?" Cheer nói với một nụ cười rộng, mặc dù trong lòng cô có chút lo lắng khi không thấy Ann phản ứng.

Cheer lấy một cái gương nhỏ và bắt đầu diễn một màn trình diễn ảo thuật nhỏ với một con chuột bông, lặp lại những câu thoại hài hước và cố gắng tạo ra những tình huống buồn cười bằng cách nói chuyện với con chuột như thể nó là một nhân vật chính trong câu chuyện của mình. "Ôi, bạn chuột, bạn đã phải làm thế nào để giúp chị Ann cười? Bạn có cách nào thần kỳ không?"

Khi mọi trò đùa của Cheer đều không thành công, cô quyết định chuyển sang cách tiếp cận khác. Cô lấy một cuốn sách truyện cổ tích và bắt đầu đọc cho Ann nghe bằng giọng điệu hài hước, tạo ra những tiếng động và âm thanh kỳ quặc để làm cho câu chuyện thêm phần sống động.

Dù những nỗ lực của Cheer làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Ann vẫn không cười, chỉ nằm yên trên giường với ánh mắt xa xăm. Cheer không bỏ cuộc; cô tiếp tục trò chuyện và làm những điều ngốc nghếch, với hy vọng một ngày nào đó Ann sẽ tìm thấy chút ánh sáng và niềm vui trong những khoảnh khắc hài hước của cô.

Cheer mỉm cười với một chút chua xót, nhìn Ann với ánh mắt đầy tình cảm. "Em biết chị đang rất đau nhưng em sẽ không ngừng cố gắng, vì em yêu chị hơn bất cứ điều gì trên thế giới này."

Cheer tiếp tục làm mọi thứ có thể để tạo ra những phút giây vui vẻ, vì cô hiểu rằng dù Ann không đáp lại ngay lập tức, tình yêu và sự quan tâm của Cheer sẽ không bao giờ thiếu.

Cô quay trở lại với một chút sáng tạo và bắt đầu chuẩn bị một buổi tối đặc biệt. Cheer lẳng lặng trang trí phòng bằng những bóng đèn nhỏ màu sắc và một số đèn nến tạo ra ánh sáng mềm mại. Cô đặt một số hoa tươi lên bàn cạnh giường và nhẹ nhàng thay đổi không khí trong phòng.

Khi Ann nhìn thấy sự thay đổi này, vẫn không có biểu hiện rõ ràng nào từ chị, Cheer quyết định tiếp tục với một kế hoạch khác. Cô bắt đầu hát những bài hát yêu thích của Ann với một giọng hát lạc quan và vui vẻ. Cheer cố gắng làm cho các bài hát trở nên đặc biệt hơn bằng cách thêm những phần lời ngộ nghĩnh và động tác nhảy nhót.

"Chị Ann, đây là bài hát mà chị thích nhất, em đã thêm một chút gia vị của Cheer vào đây. Hy vọng chị sẽ thấy thích!" Cheer hát một cách hào hứng, tạo ra một không khí vui vẻ mặc dù không thấy Ann phản ứng.

Sau đó, Cheer đã chuẩn bị một bữa ăn nhỏ với các món ăn yêu thích của Ann. Cô đặt món ăn lên khay và bắt đầu đùa giỡn với từng món để khiến cho tình hình bớt căng thẳng. "Chị Ann, đây là món ăn mà em đã làm với tất cả tình yêu. Nếu chị không cười, món ăn này sẽ tự động nhảy lên và làm trò vui cho chị đấy!" Cheer cố gắng làm cho mọi thứ trở nên hài hước.

Ann vẫn với vẻ mặt trầm tư, Cheer vẫn tiếp tục những nỗ lực của mình với một sự kiên trì không lay chuyển. Cô chăm sóc Ann với tất cả sự yêu thương của mình, không ngừng làm mọi cách có thể để làm cho tình hình nhẹ nhàng hơn.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro