Ngoại truyện: Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bóng tối bên ngoài ngày càng dày đặc, Cheer bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nóng rực như thiêu đốt. Mỗi lần cô cử động, cơn đau từ vết thương lại dội lên, khiến hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn. Ann ngồi sát bên Cheer, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, cảm nhận được sức nóng bất thường. Mồ hôi túa ra trên trán Cheer, và Ann ngay lập tức nhận ra rằng cơn sốt đã ập đến.

"Cheer, em cảm thấy thế nào?" Ann khẽ hỏi, giọng chị trầm ấm nhưng đầy lo lắng. Chị cẩn thận giữ chặt tay Cheer, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của cô.

Cheer cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nhưng không giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt. "Em... có hơi mệt," cô thừa nhận, giọng nói đứt quãng vì cơn sốt.

Ann cảm thấy tim mình thắt lại. Chị đưa tay lấy một chiếc khăn sạch, nhúng vào chậu nước lạnh bên cạnh, rồi nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán Cheer. Chị cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được nỗi lo lắng dâng trào trong lòng.

"Em phải cố lên, được không? Tôi ở đây với em, đừng làm tôi sợ mà!" Ann thì thầm, bàn tay vẫn không ngừng chăm sóc Cheer. Chị biết rằng cơn sốt này có thể làm tình trạng của Cheer tồi tệ hơn, nhưng chị không thể để nỗi sợ hãi chế ngự mình. Chị cần phải giữ bình tĩnh để chăm sóc cho Cheer.

Cheer nhìn Ann, ánh mắt cô lộ rõ sự lo lắng, không phải cho bản thân, mà cho Ann. "Chị... đừng quá lo cho em. Em sợ... chị sẽ kiệt sức mất." Giọng Cheer yếu ớt.

Ann mỉm cười dịu dàng, nhưng chị không thể ngăn được sự đau lòng khi thấy Cheer như vậy. "Em là tất cả đối với tôi, Cheer. Tôi ước gì không để em chịu đau đớn một mình thế này."

Ann tiếp tục lau mồ hôi cho Cheer, rồi chị lấy một viên thuốc hạ sốt từ túi bên cạnh, nhẹ nhàng đưa lên môi Cheer. "Uống chút thuốc đi, em sẽ thấy dễ chịu hơn," chị nói, giọng khẽ khàng.

Cheer yếu ớt nuốt viên thuốc, rồi nhìn Ann bằng ánh mắt kiên định. "Chị... đừng lo, em không sao đâu," cô thì thầm, rồi nhắm mắt lại, cố gắng chống chọi với cơn sốt và cơn đau đang hành hạ.

Ann ngồi đó, mắt không rời khỏi Cheer, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa không thể diễn tả. Chị biết rằng Cheer đang chịu đựng rất nhiều, và điều đó khiến chị không thể yên lòng. Ann cẩn thận điều chỉnh lại tư thế của Cheer, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống một cách thoải mái nhất có thể, rồi chị ngồi xuống bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay Cheer như để truyền cho cô chút sức mạnh.

"Tôi sẽ luôn ở bên em, Cheer," Ann thì thầm, khẽ cúi xuống hôn lên trán cô. "Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Cheer cố gắng nắm chặt tay Ann hơn. "Em cũng không muốn rời xa chị... Không bao giờ," cô đáp lại, giọng nói dù yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.

Ann cảm nhận được từng nhịp tim của Cheer, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Những phút giây ấy, chị biết rằng tình yêu giữa họ chính là sức mạnh lớn nhất, và dù phải đối mặt với bất cứ điều gì, Ann sẽ không bao giờ buông tay. Mắt chị không rời khỏi gương mặt xanh xao của người mình yêu. Mỗi lần thấy Cheer nhăn mặt vì cơn đau, trái tim Ann như bị siết chặt. Chị vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Cheer, cảm nhận được từng sợi tóc mượt mà giữa những ngón tay. Ann cúi xuống gần hơn, khẽ hôn lên trán cô, như để trấn an không chỉ Cheer mà cả chính bản thân mình.

"Cheer, em là tất cả đối với tôi. Nhìn thấy em đau thế này, tôi không chịu nổi," Ann nói, giọng chị trầm ấm nhưng đầy lo lắng. "Tôi phải làm sao gánh hết nỗi đau cho em."

"Chị đừng nói vậy... Em không muốn chị phải khổ sở vì em," Cheer khẽ nói, giọng yếu ớt nhưng vẫn ngọt ngào. "Chị đã làm quá nhiều cho em rồi, Ann."

Ann nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì là quá nhiều cả. Tôi yêu em... yêu hơn bất cứ điều gì trên thế gian này." Chị khẽ siết chặt tay Cheer hơn, như để khẳng định thêm lời nói của mình.

Cheer cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại làm Ann thêm xót xa. "Em biết... em biết chị yêu em. Và em cũng yêu chị rất nhiều, Ann. Đó là lý do em không muốn chị phải lo lắng đến kiệt sức như thế này."

Ann cảm thấy nước mắt nóng hổi đang trực trào, nhưng chị cố giữ bình tĩnh để không làm Cheer lo hơn. "Tôi sẽ không sao. Chỉ cần em bình an, tôi có thể làm bất cứ điều gì," chị thì thầm, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Cheer.

Cheer yếu ớt đáp lại, dù cơ thể mệt mỏi, nhưng trái tim cô lại tràn đầy tình yêu thương dành cho Ann. "Em cũng sẽ không sao. Em chỉ cần chị bên cạnh em, luôn luôn."

Ann nhìn sâu vào mắt Cheer, cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa hai người. Chị biết rằng dù khó khăn có lớn đến đâu, tình yêu của họ sẽ là điểm tựa vững chắc nhất. "Tôi hứa sẽ không bao giờ rời xa em."

Cheer mỉm cười, nụ cười dịu dàng và ấm áp làm Ann cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. "Em biết chị sẽ luôn giữ lời hứa của mình. Và em cũng sẽ không bao giờ buông tay chị, Ann."

Ann khẽ gật đầu, trong lòng tràn ngập tình yêu và sự biết ơn dành cho người con gái trước mặt. Chị cảm thấy như giữa hai người không còn khoảng cách nào nữa, chỉ còn lại sự hòa quyện của hai trái tim đang đập cùng một nhịp. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ, đều chất chứa sự quan tâm sâu sắc và tình yêu chân thành.

Khi cơn sốt của Cheer có dấu hiệu giảm bớt, Ann nhẹ nhàng đặt thêm một chiếc chăn lên người cô, đảm bảo rằng cô sẽ ấm áp và thoải mái. Ann ngồi cạnh, không rời mắt khỏi Cheer, tay vẫn nắm chặt tay cô.

"Cheer, em hãy ngủ đi. Tôi sẽ ở đây trông chừng em," Ann thì thầm, dịu dàng như tiếng ru.

Cheer nhắm mắt, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Ann, lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn. "Em yêu chị, Ann... yêu chị rất nhiều," cô nói khẽ, trước khi chìm vào giấc ngủ yên bình trong vòng tay của Ann.

Ann cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Cheer một lần nữa, trước khi tựa đầu bên cạnh cô, thầm nguyện rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn cho cả hai. Mỗi nhịp thở của Cheer như một lời nhắc nhở Ann rằng Cheer vẫn ở đây, vẫn đang cùng chị chống chọi lại mọi thử thách.

"Cheer... em không biết tôi yêu em đến nhường nào," Ann thì thầm, giọng chị nhẹ nhàng như cơn gió. "Mỗi lần nhìn thấy em, tôi lại thấy mình thật may mắn. Tôi đã trải qua biết bao sóng gió trong đời, nhưng chỉ cần em ở bên, tôi cảm thấy mọi khó khăn đều có thể vượt qua."

Nhẹ nhàng như sợ làm Cheer tỉnh giấc, Ann hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Nụ hôn ấy không chỉ là sự khẳng định tình yêu mà còn là lời hứa rằng chị sẽ luôn bảo vệ và chăm sóc cho Cheer, bất kể điều gì xảy ra. Ann biết rằng Cheer cần chị, và chị cũng cần Cheer, nhiều hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Trong khoảnh khắc này, Ann cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, hòa quyện vào nhau trong một tình yêu chân thành và sắc son. Ann thầm cầu nguyện cho Cheer, mong rằng cô sẽ sớm hồi phục để họ có thể tiếp tục sống bên nhau, yêu thương và bảo vệ nhau như đã từng.

Ann đã nằm bên cạnh Cheer rất lâu, đôi mắt chăm chú quan sát từng nhịp thở của cô, không một giây nào rời đi. Những lo lắng tích tụ, cùng với sự căng thẳng và mệt mỏi sau những giờ liên tục chăm sóc cho Cheer, khiến Ann cảm thấy cơ thể mình bắt đầu rã rời. Nhưng chị không muốn để bản thân nghỉ ngơi, vẫn kiên quyết chăm lo cho người mình yêu.

Cuối cùng, Ann quyết định đứng lên để lấy thêm khăn lạnh từ chiếc bàn gần đó, nhưng khi chị vừa cố gắng đứng dậy, một cảm giác choáng váng đột ngột tràn qua. Mọi thứ trước mắt Ann trở nên mờ nhạt, cơ thể chị trở nên nặng nề, và chân chị dường như không còn đủ sức để giữ chị đứng thẳng. Ann loạng choạng, phải bám lấy thành giường để không ngã khuỵu xuống.

Cheer lúc này khẽ cựa mình, đôi mắt mơ màng mở ra, chỉ kịp thấy Ann đang lảo đảo trước khi hình ảnh trước mắt cô trở nên rõ ràng. Một cơn hoảng hốt bùng lên trong lòng Cheer, cô yếu ớt cố gắng ngồi dậy, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.

"Ann! Chị... chị làm sao thế?" Cheer hoảng hốt gọi. Cô cố gắng nhấc người lên, dù vết thương ở bụng khiến cô đau đớn, nhưng nỗi sợ hãi vì thấy Ann trong tình trạng này đã khiến cô quên cả sự khó chịu của bản thân.

Ann cố gắng mỉm cười trấn an, nhưng giọng chị run rẩy, yếu ớt: "Không sao đâu, em... tôi chỉ hơi mệt một chút thôi."

Cheer vẫn không yên tâm, cô đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay Ann để giữ chị đứng vững. "Chị không được ép bản thân như vậy! Chị ngồi xuống đi, đừng cố nữa..."

Ann nhận thấy bàn tay Cheer, dù yếu nhưng vẫn ấm áp, như truyền thêm cho chị sức mạnh để đứng vững. Chị nhìn Cheer với ánh mắt dịu dàng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để không khiến cô thêm lo lắng. "Tôi không sao thật mà, Cheer... Em mới là người cần nghỉ ngơi. Đừng lo cho tôi."

Cheer không thể che giấu nỗi lo lắng trong lòng. Cô nhìn Ann, đôi mắt cô chất chứa nỗi sợ hãi khi nghĩ đến việc Ann có thể đang chịu đựng quá nhiều mà không nói ra. "Chị nói thế nhưng em thấy rõ ràng chị đang kiệt sức. Em không thể để chị như vậy được, Ann. Chị là tất cả đối với em... Chị phải chăm sóc bản thân, để còn chăm sóc cho em nữa chứ."

Ann không thể kìm được nụ cười mềm mại trên môi khi nghe những lời ấy từ Cheer. "Tôi sẽ không để em phải lo lắng đâu. Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi... Nhưng bây giờ, em hãy nằm xuống và để tôi lo cho em."

Cheer vẫn không chịu buông tay, giọng nói tha thiết: "Nhưng nếu chị không khỏe thì làm sao em có thể yên tâm được? Chị là tất cả của em, Ann... Chị không bao giờ được quên điều đó."

Ann cảm nhận được tình yêu của Cheer trong từng lời nói ấy. Chị cảm thấy lòng mình ấm áp, và sức mạnh trở lại trong từng thớ thịt. Dù cơ thể mệt mỏi, nhưng tình yêu dành cho Cheer đã giúp Ann đứng vững hơn bao giờ hết. "Em biết không, Cheer? Chỉ cần có em bên cạnh, tôi có thể vượt qua bất cứ thứ gì. Tôi hứa sẽ chăm sóc bản thân, vì tôi cũng muốn được ở bên em, chăm sóc cho em... mãi mãi."

Ann nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Cheer, trong lòng chị tràn ngập yêu thương khi nhìn thấy đôi mắt của Cheer đang nhìn chị đầy trìu mến và lo lắng. Cheer khẽ nhắm mắt lại, cố gắng thư giãn và để Ann tiếp tục chăm sóc. Ann ngồi xuống cạnh cô, áp trán mình lên trán cô như để cảm nhận được hơi ấm từ người mình yêu.

Dù cả hai đều kiệt sức, nhưng sự gắn kết giữa họ chưa bao giờ mạnh mẽ hơn thế.

Cheer khẽ thở hổn hển khi Ann từ từ ngồi xuống cạnh cô. Cơn đau từ vết thương vẫn còn âm ỉ, nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ tới lúc này chỉ là Ann—người đã luôn mạnh mẽ, giờ đây đang kiệt quệ trước mắt cô. Nhìn thấy người phụ nữ mà cô yêu thương nhất đang mệt mỏi, mắt lờ đờ vì thiếu ngủ và căng thẳng, trái tim Cheer như bị siết chặt, nỗi tê tái lan tỏa khắp cơ thể.

Cheer đưa tay run rẩy chạm vào má Ann, cảm nhận làn da lạnh giá khiến cô không thể ngăn nổi cảm giác sợ hãi. "Ann... chị đã quá sức vì em, phải không? Em đã khiến chị mệt đến mức này..." Giọng Cheer vỡ òa trong nỗi lo lắng, ánh mắt cô tràn ngập sự xót xa khi nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Ann.

Ann khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười để trấn an Cheer, nhưng nụ cười ấy chỉ càng làm cho nỗi đau trong lòng Cheer thêm đau. "Không phải thế đâu, Cheer... Tôi làm tất cả vì tôi muốn em được bình an. Chỉ cần em ở đây với tôi, mọi khó khăn đều đáng giá."

Nhưng lời nói ấy không thể xoa dịu được nỗi lo lắng của Cheer. Cô cảm thấy bất lực, khi bản thân không thể làm gì để giúp Ann trong tình cảnh này. "Nhưng em... em không thể chịu nổi khi thấy chị như thế này, Ann. Chị đã hy sinh quá nhiều vì em, trong khi em chỉ có thể nằm đây, nhìn chị mệt mỏi mà không thể giúp gì..." Cheer khẽ nấc lên, nước mắt bắt đầu rơi khi cô nhận ra sự yếu đuối của mình.

Ann nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Cheer, cảm nhận sự run rẩy trong lòng bàn tay nhỏ bé ấy. "Cheer, em không được nghĩ như vậy... Em không phải là gánh nặng của tôi. Tôi mạnh mẽ là vì em, vì tình yêu mà chúng ta. Đừng tự trách mình, em... Tôi chỉ cần em ở đây, bên tôi, như thế là đủ rồi."

Nhưng nỗi đau trong lòng Cheer vẫn không nguôi. Cô nhìn Ann với ánh mắt chứa đựng tất cả nỗi sợ hãi và tê tái. "Ann... em không thể để chị tiếp tục như thế này. Chị đã phải chịu đựng quá nhiều, em không thể để chị một mình gánh vác tất cả nữa. Chị hãy nghỉ ngơi đi, để em chăm sóc cho chị... dù chỉ là một chút thôi."

Ann khẽ vuốt ve mái tóc của Cheer, lòng chị đau đớn khi thấy người mình yêu thương đang đau khổ như vậy. "Chỉ cần nhìn thấy em, biết rằng em đang an toàn, tôi có thể vượt qua tất cả. Tôi sẽ không sao đâu, em đừng lo..."

Cheer vẫn không thể yên lòng, nhưng cô hiểu rằng Ann sẽ không ngừng nghỉ vì cô. "Ann... em yêu chị nhiều lắm. Đừng bao giờ quên điều đó, được không? Và hãy hứa với em... rằng chị sẽ chăm sóc bản thân, vì em không thể sống mà không có chị."

"Tôi hứa, Cheer... Tôi hứa sẽ chăm sóc bản thân, vì tôi cũng không thể sống mà không có em."

Cheer nắm chặt tay Ann, giọng nói khẽ run lên: "Chị... em xin lỗi. Em biết... thời gian trước đây em đã cố tình tránh mặt chị. Em sợ rằng những cảm xúc trong lòng em, những lần em ghen tuông, sẽ làm chị đau lòng. Em không muốn thấy chị tổn thương chỉ vì những điều vô lý mà em tự tưởng tượng ra."

Ann khẽ lắc đầu, ánh mắt chị dịu dàng nhưng kiên quyết. "Cheer, em không có lỗi gì cả. Chúng ta đều có những lúc yếu đuối, nhưng điều quan trọng là chúng ta đã hiểu nhau."

Cheer cố gắng nén nước mắt nhưng không thể. "Em muốn chị biết rằng em yêu chị nhiều đến mức nào, nhưng đôi khi em sợ... sợ rằng những suy nghĩ tiêu cực sẽ làm tổn thương chị. Em không muốn làm chị đau, nhưng lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Em thật sự xin lỗi, Ann."

Ann nhẹ nhàng kéo Cheer vào lòng, để cô cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương mà chị dành cho cô. "Cheer, em là tất cả với tôi. Không có điều gì em làm mà khiến tôi ngừng yêu em cả. Những lo lắng, những nỗi sợ hãi, tôi hiểu hết. Nhưng hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua. Đừng bao giờ nghĩ rằng em đang gánh nặng lên tôi. Tôi muốn ở bên em, chăm sóc em, và yêu em, bất kể là lúc vui hay buồn."

Cheer siết chặt Ann hơn, cảm nhận trái tim mình ấm áp và yên bình hơn khi nghe những lời ấy. "Chị... em thật sự cảm thấy rất may mắn khi có chị bên cạnh. Em sẽ không bao giờ rời xa chị nữa, không bao giờ để nỗi sợ hãi khiến em tránh chị như trước. Em yêu chị, Ann, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời này, hơn cả bản thân em."

Ann khẽ hôn lên trán Cheer, thì thầm: "Tôi cũng yêu em, Cheer. Yêu nhiều hơn bất cứ điều gì tôi từng biết."

Sau những lời tâm tình, Ann và Cheer dần lắng lại trong sự im lặng, nhưng đó là sự im lặng ấm áp, tràn đầy yêu thương.

Đôi mắt Cheer dõi theo từng cử động nhỏ của người vợ yêu, lo lắng không để sót một khoảnh khắc nào mà Ann cần giúp đỡ. Cô nhận ra rằng, dù Ann luôn mạnh mẽ, nhưng chị không phải là không có giới hạn. Vết thương của Cheer và sự căng thẳng trong những ngày qua đã làm Ann kiệt sức hơn cô nghĩ.

Ann cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể chị không còn tuân theo ý chí nữa. Chị cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến, và trong khoảnh khắc đó, đôi chân Ann như mất đi sức lực. Cheer nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Ann và cảm giác chị đang loạng choạng. Cô hoảng hốt, nhanh chóng lao tới đỡ lấy Ann trước khi chị có thể ngã xuống.

"Ann!" Cheer kêu lên, giọng đầy hoảng sợ. "Chị sao vậy? Chị không thể cứ cố gắng như thế mãi được, chị cần nghỉ ngơi!"

Ann tựa vào Cheer, cố giữ bình tĩnh dù cơn chóng mặt vẫn chưa dứt. "Không sao đâu, tôi chỉ cần một chút thời gian... Cheer, đừng lo lắng quá. Vết thương của em..."

Cheer nhìn Ann, đôi mắt ngấn nước, cắt ngang lời chị. "Làm sao em không lo cho chị được chứ? Chị đã lo cho em biết bao nhiêu, nhưng bây giờ chị mới là người cần được chăm sóc. Em không thể đứng nhìn chị tự làm khổ mình như vậy."

Cheer lắc đầu, nước mắt rơi xuống trên gò má. "Em không muốn chị tự làm đau mình vì em. Chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau, không phải một mình chị gánh vác mọi thứ. Em cần chị mạnh khỏe, cần chị bên cạnh em, Ann."

Ann nhìn Cheer, nhận ra rằng Cheer đã đúng, rằng chị không thể làm tất cả mọi thứ một mình. Nhưng hơn thế, Ann hiểu rằng tình yêu của họ là sự sẻ chia và chăm sóc lẫn nhau, không chỉ là một chiều. Chị khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, để cơ thể mình thả lỏng trong vòng tay Cheer, chấp nhận rằng đôi khi, chị cũng cần dựa vào người mình yêu.

Cheer nhẹ nhàng đỡ Ann nằm xuống, kéo tấm chăn lên để giữ ấm cho chị. "Chị hãy nghỉ ngơi đi. Em sẽ ở đây, luôn ở đây, không rời xa chị một giây nào."

Ann cảm nhận được sự dịu dàng trong từng cử chỉ của Cheer, chị khẽ nắm lấy tay cô, giữ chặt, như để khẳng định rằng tình yêu giữa họ là điều duy nhất chị cần để vượt qua tất cả. "Cảm ơn em, Cheer. Tôi yêu em, mãi mãi."

Cheer cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Ann. "Em yêu chị, yêu rất nhiều."

Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro