Ngoại truyện: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của Ann và Cheer ở Hà Lan ban đầu tràn đầy những trải nghiệm mới mẻ và sự hứng khởi khi khám phá môi trường sống mới. Họ chọn một ngôi nhà nằm ở vùng ngoại ô Amsterdam, với khu vườn rộng lớn, cây cối xanh tươi bao quanh, và một sân tennis nhỏ ở phía sau. Đây là nơi mà Ann thường thích lui tới để tập luyện.

Tuy nhiên, dần dần, sự bình yên đó bị phá vỡ bởi những cảm xúc phức tạp của Cheer. Cheer yêu Ann một cách mãnh liệt, và tình yêu đó đã biến thành sự chiếm hữu quá mức. Mỗi khi Cheer nhìn thấy Ann trò chuyện với Christopher – người đàn ông hấp dẫn đã từng gặp trước đây – lòng ghen tuông của Cheer lại bùng lên. Christopher có phong thái tự tin và luôn có vẻ hài hước, dễ gần, điều này khiến Ann cảm thấy thoải mái khi trò chuyện với ông ta. Nhưng với Cheer, mỗi lần như thế lại là một nhát dao găm vào lòng cô, chẳng hiểu làm sao trùng hợp tới mức đi đến đâu cũng gặp lại ông ta và người này thường xuất hiện khi Cheer không có mặt bên cạnh Ann.

Cheer không thể chịu được việc phải chia sẻ Ann với bất kỳ ai, nhất là với một người đàn ông. Một lần, sau khi nhìn thấy Ann và Christopher đứng nói chuyện với nhau trong sân nhà, chẳng thèm nhìn tới Ann có giữ khoảng cách hay không, Cheer đã không thể kiềm chế cơn giận của mình. Khi Ann bước vào nhà, Cheer không nói lời nào, chỉ kéo Ann vào phòng ngủ. Cheer đã thể hiện sự chiếm hữu bằng cách thô bạo trong chuyện gần gũi, như thể muốn đánh dấu rằng Ann là của riêng mình. Ann không quá bất ngờ vì trước đây Cheer đã nhiều lần hành xử như thế với chị.

Hôm nay, khi Ann quyết định ra sân tennis để tập luyện như mọi ngày, Cheer đã cảm thấy lo lắng ngay từ lúc Ann ra khỏi cửa. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí không thể rời khỏi hình ảnh Ann đang ở ngoài sân. Khi Cheer nhìn ra cửa sổ, cô thấy Christopher xuất hiện, bước vào sân tennis và bắt đầu trò chuyện với Ann. Họ cười đùa, trao đổi vài câu nói vui vẻ, và Ann trông thật thoải mái, điều đó khiến cơn ghen của Cheer lại trỗi dậy.

Cheer không thể ngồi yên được nữa. Cô cảm thấy như máu nóng đang sôi lên trong người. Không cần suy nghĩ, Cheer bước nhanh ra sân tennis. Cô thấy Ann và Christopher đang đứng cạnh nhau, Ann mỉm cười nhẹ nhàng, và Christopher dường như đang kể điều gì đó thú vị. Khi Cheer bước đến gần, Ann quay lại và nhận ra biểu cảm không mấy dễ chịu trên gương mặt Cheer. Cheer không thể che giấu cơn giận dữ và sự chiếm hữu đang thiêu đốt cô. Không để cho Christopher nói thêm lời nào, Cheer kéo tay Ann một cách thô bạo và nói với giọng lạnh lùng:

"Vợ tôi và tôi có chuyện cần nói."

Christopher hơi bất ngờ trước thái độ của Cheer, nhưng ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông chỉ mỉm cười gượng gạo, gật đầu và bước đi, để lại Ann đứng đó với Cheer, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí.

Ann không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Cheer, cố gắng hiểu và trấn an cô. Nhưng Ann biết rằng chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng. Cheer nắm chặt tay Ann, ánh mắt vừa giận dữ vừa đầy đau đớn, như muốn hỏi tại sao Ann lại dành thời gian trò chuyện với Christopher thay vì ở bên cô.

"Cheer, em đừng như thế..." Ann nhẹ nhàng nói, cố gắng kéo Cheer trở về thực tại, nhưng trong lòng chị cũng đang lo sợ rằng cuộc sống mới ở Hà Lan, vốn dĩ đầy hứa hẹn, giờ đây đang bị đe dọa bởi những cảm xúc tiêu cực của Cheer.

Tối hôm đó, không khí trong nhà nặng nề. Cheer không thể bình tĩnh lại, cảm xúc ghen tuông và chiếm hữu khiến cô không thể nghĩ rõ ràng. Mỗi khi Ann cố gắng nói chuyện, Cheer chỉ im lặng hoặc đáp lại bằng những lời lẽ ngắn gọn, lạnh lùng. Ann hiểu rằng nếu không tìm ra cách giải quyết, mối quan hệ của họ sẽ ngày càng trở nên căng thẳng và khó cứu vãn. Chị chưa từng thấy Cheer như vậy trước đây, lần này bạn nhỏ chẳng ép buộc chị lên giường để phát tiết mà trở thành một tảng băng trôi im lìm, lạnh buốt và xa cách. Ann cố gắng duy trì bầu không khí yên tĩnh trong nhà, nhưng cảm giác lo lắng và bất an vẫn bủa vây. Cheer ngồi ở ghế sofa, đôi mắt trầm tư, còn Ann chuẩn bị bữa tối. Mỗi tiếng động nhỏ trong bếp dường như cũng trở nên lớn hơn trong sự im lặng giữa hai người.

Khi Ann bưng đĩa thức ăn ra bàn, Cheer vẫn không ngẩng đầu lên. Ann biết rằng Cheer đang cố gắng kìm nén những cảm xúc trong lòng, nhưng cơn ghen tuông và sự chiếm hữu của cô dường như vẫn sục sôi. Ann ngồi xuống đối diện Cheer, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào tay cô, nhưng Cheer vẫn không phản ứng.

"Cheer... em không cần phải lo lắng như thế." Ann khẽ nói, giọng đầy sự dịu dàng và thấu hiểu. "Christopher chỉ là hàng xóm, không có gì hơn. Em biết rằng tôi yêu em, đúng không?"

Cheer khẽ nhíu mày, ngước lên nhìn Ann. Đôi mắt của cô, thường ngày sáng ngời, giờ đây bị phủ bởi bóng tối của sự bất an và ghen tuông. Cô hít một hơi sâu, như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

"Ann... em không chịu nổi khi thấy chị cười nói với ông ta" Cheer cuối cùng cũng thốt lên, giọng cô run rẩy. "Em biết chị không có gì với Christopher, nhưng mỗi khi em thấy hai người đứng cạnh nhau... em lại cảm thấy như mình đang mất chị. Và em không thể chịu đựng được điều đó."

Ann cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của Cheer. Chị biết rằng tình yêu của Cheer dành cho chị rất mãnh liệt, nhưng cũng chính điều đó đã biến thành sự chiếm hữu, một thứ mà cả hai phải đối mặt. Ann nắm lấy tay Cheer, siết chặt, cố gắng truyền đi sự ấm áp và an ủi.

"Cheer, tôi là của em, và chỉ của em thôi!" Ann nói, giọng đầy quyết tâm. "Đừng để sự ghen tuông này chi phối chúng ta. Tôi không muốn thấy em đau khổ như thế này."

Cheer nhìn sâu vào mắt Ann, cảm nhận sự chân thành và yêu thương trong từng lời nói. Nhưng sự bất an trong lòng vẫn còn đó, dù nó đã được xoa dịu phần nào bởi sự dịu dàng của Ann.

Ann đứng dậy, bước vòng qua bàn và ngồi xuống cạnh Cheer. Chị nhẹ nhàng ôm lấy Cheer từ phía sau, cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể cô bắt đầu giảm dần. Cheer từ từ thả lỏng, dựa vào vòng tay của Ann, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người phụ nữ mà cô yêu thương hơn tất cả.

"Em xin lỗi" Cheer thì thầm, mắt nhắm lại như muốn xóa tan mọi cảm xúc tiêu cực. "Em không muốn làm chị tổn thương... nhưng em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."

"Chúng ta sẽ vượt qua điều này cùng nhau" Ann đáp, hôn nhẹ lên mái tóc của Cheer "Chỉ cần em tin tưởng vào tình yêu của chúng ta."

Cheer gật đầu, mắt vẫn nhắm, cảm nhận tình yêu và sự an ủi từ Ann. Nhưng trong lòng cô vẫn còn những mối lo ngại, những bóng đen của sự chiếm hữu chưa hoàn toàn tan biến. Và Ann biết rằng họ sẽ cần phải làm việc cùng nhau rất nhiều để giữ cho tình yêu của họ vững bền, bất chấp những thử thách mà cuộc sống có thể mang lại.

Những bóng đen của sự chiếm hữu trong lòng Cheer như một đám mây dày đặc, che phủ tâm trí cô mỗi khi nghĩ đến Ann. Dù Ann đã trấn an và dành cho Cheer tất cả tình yêu, nhưng nỗi sợ mất đi người mình yêu thương nhất vẫn âm ỉ trong lòng cô. Nó là một cảm giác mơ hồ, không hoàn toàn có lý do rõ ràng, nhưng lại mạnh mẽ đến mức khiến Cheer cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của sự mất mát.

Cheer nhận ra rằng những cơn ghen tuông của mình không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần, mà còn tác động lên cách cô đối xử với Ann. Cô nhớ lại những lần trước đây khi cơn giận dữ và chiếm hữu đã làm lu mờ lý trí của mình, dẫn đến việc cô cư xử thô bạo với Ann trong những đêm ân ái. Cô đã để sự chiếm hữu điều khiển mình, dùng sức mạnh thể chất để khẳng định quyền sở hữu với Ann, nhưng điều đó chỉ để lại nỗi đau và sự tổn thương cho cả hai. Ấy vậy mà Ann một tiếng cũng không trách móc.

Mỗi khi nghĩ về những lần đó, Cheer cảm thấy ghê sợ bản thân mình. Cô không bao giờ muốn làm tổn thương Ann, nhưng đồng thời, cô không thể phủ nhận rằng bóng tối của sự chiếm hữu vẫn bám riết lấy cô, đôi khi khiến cô sợ hãi chính mình. Cô sợ rằng một ngày nào đó, nỗi sợ mất Ann sẽ lại dẫn dắt cô vào con đường cũ, làm Ann đau đớn và khiến tình yêu của họ rạn nứt.

Cheer đã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bóng đen đó luôn lẩn quất, như một con thú hoang chực chờ để xé toạc bất cứ lúc nào cô cảm thấy Ann bị người khác cướp đi. Cheer biết rằng cô cần phải kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng điều đó không hề dễ dàng. Mỗi lần Ann nói chuyện với người khác, dù là ai, Cheer lại cảm thấy một đợt sóng ghen tuông dâng lên, và cô phải nỗ lực rất nhiều để giữ cho mình không bị cuốn theo. Cheer yêu Ann sâu sắc, nhưng tình yêu đó lại đi kèm với nỗi ám ảnh rằng mình có thể mất chị. Mỗi khi nghĩ đến việc Ann có thể rời xa mình, Cheer cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ. Điều đó càng làm cho nỗi lo sợ và chiếm hữu trong cô lớn lên, trở thành một bóng đen khó có thể loại bỏ hoàn toàn. Mặc dù Ann luôn thông cảm và dung túng, Cheer vẫn không thể tránh khỏi cảm giác rằng cô đang tự hủy hoại mối quan hệ của mình. Cô biết mình cần thay đổi, cần vượt qua bóng đen này để giữ cho tình yêu của họ không bị tổn thương thêm nữa. Nhưng để làm được điều đó, Cheer cần phải chiến đấu với chính mình, đối mặt với những cảm xúc tiêu cực mà cô đã để chúng kiểm soát quá lâu. Cheer đã từng cho rằng đó là cách để khẳng định quyền sở hữu của mình, để chứng minh rằng Ann thuộc về cô và chỉ cô mà thôi. Nhưng mỗi lần như thế, khi cơn giận dữ tan đi, Cheer chỉ còn lại cảm giác tội lỗi, đau đớn vì đã làm tổn thương người mình yêu nhất. Cheer không thể quên những khoảnh khắc sau khi mọi chuyện đã qua, khi Ann nằm yên bên cạnh, ánh mắt không giấu được nỗi buồn man mác. Ann không bao giờ trách móc hay phản kháng, nhưng chính sự im lặng đó lại khiến Cheer cảm thấy đau đớn hơn bất kỳ lời nói nào. Mỗi lần nhìn thấy những dấu vết mình để lại trên cơ thể Ann, Cheer lại cảm thấy sự ghê tởm với chính mình. Cô hiểu rằng Ann không đáng phải chịu đựng điều đó, và tình yêu không phải là sự chiếm hữu hay đau đớn.

Giờ đây, mỗi khi cơn ghen tuông bắt đầu nhen nhóm trong lòng, Cheer cố gắng kiểm soát bản thân, ngăn không cho nó bùng lên thành hành động. Cô biết mình không thể tiếp tục sử dụng sự thô bạo như một cách để xả cơn giận, nhưng sự kiềm chế đó không hề dễ dàng. Cheer thường cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ, đầy căng thẳng trong cơ thể, như một con thú bị dồn nén, muốn thoát ra ngoài. Những lúc như vậy, Cheer chọn cách rời khỏi phòng, đi dạo quanh nhà hoặc tập thể dục để giải tỏa bớt năng lượng tiêu cực. Cô thậm chí tránh những lúc ở riêng với Ann khi cảm thấy mình không thể kiểm soát được cảm xúc. Cheer sợ rằng nếu để mình rơi vào tình trạng mất kiểm soát như trước, cô sẽ lại làm đau Ann. Cheer cũng nhận ra rằng, bằng cách kiềm chế bản thân, cô đang cố gắng bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ Ann khỏi những tổn thương mà chính cô đã gây ra. Nhưng sự kiềm chế này không phải là giải pháp hoàn hảo. Cheer vẫn cảm thấy khó chịu, bức bối, như thể đang chiến đấu với chính mình trong một trận chiến không hồi kết.

Cheer hiểu rằng chỉ kiềm chế thôi là chưa đủ; cô cần tìm ra cách giải quyết gốc rễ của vấn đề, để những cảm xúc tiêu cực không còn chi phối hành động của mình. Cheer bắt đầu suy nghĩ về việc tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng vẫn còn một phần trong cô lo sợ rằng việc thừa nhận mình cần hỗ trợ đồng nghĩa với việc cô yếu đuối, và rằng cô có thể mất đi Ann. Rồi cũng sợ là lời khuyên của người ngoài cuộc sẽ lại bảo cô trả chị về với gia đình như trước đây. Chuyện ngày xưa Cheer tìm đến hai chị chuyên gia tư vấn tình cảm, họ bảo cô rời xa Ann và trả Ann về với gia đình, Cheer làm theo rồi thành ra nhận lấy hậu quả nghiêm trọng ám ảnh suốt cuộc đời. Cheer chưa dám kể chuyện đó cho Ann nghe, chị mà biết chắc chắn giận lắm, có khi cấm cửa Cheer luôn thì khổ. Vì vậy, Cheer tiếp tục giấu đi nỗi đau và sự đấu tranh nội tâm của mình, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh mỗi khi ở bên Ann. Nhưng trong thâm tâm, Cheer biết rằng chỉ khi cô có thể thực sự vượt qua bóng đen của sự chiếm hữu và ghen tuông, họ mới có thể tìm lại sự yên bình và hạnh phúc thực sự trong mối quan hệ của mình.

Lớn chuyện hơn là Cheer luôn cảm thấy một nỗi lo sợ vô hình mỗi khi nghĩ đến việc gần gũi với Ann. Mặc dù Ann đã cố gắng trấn an cô, Cheer không thể quên được lần cuối cùng mà cơn ghen tuông và chiếm hữu của mình đã khiến Ann phải chịu đựng quá nhiều. Cô nhớ rõ cái đêm đó, khi sự thô bạo trong lúc ân ái đã làm Ann kiệt sức, đến mức bệnh cũ của chị tái phát. Ann đã không thở được, và Cheer chỉ biết ôm lấy Ann, đầy sợ hãi và hối hận khi chị trải qua cơn hoảng loạn đó.

Mặc dù Ann đã giải thích rằng đó không phải lỗi của Cheer và chị không giận cô, nhưng nỗi ám ảnh về việc mình có thể gây ra đau đớn cho Ann lại ăn sâu vào tâm trí Cheer. Mỗi lần Ann cố gắng gần gũi, Cheer không thể không nghĩ đến khả năng tái diễn bệnh tình của chị, về việc một lần nữa làm tổn thương người mình yêu.

Ann, với sự nhạy cảm và lo lắng, không hề biết rằng những lần Cheer lảng tránh không phải vì thiếu tình yêu hay ham muốn, mà vì nỗi sợ đã gặm nhấm Cheer từ bên trong. Nỗi sợ đó không dễ dàng biến mất, nó như một con quái vật ẩn nấp trong bóng tối, luôn chực chờ để nhấn chìm Cheer trong cảm giác tội lỗi và lo lắng. Ann cứ gặng hỏi, cố tìm hiểu lý do vì sao Cheer dường như đang rút lui khỏi mối quan hệ của họ. Nhưng Cheer không thể nói ra sự thật. Cô sợ rằng nếu Ann biết, chị sẽ cảm thấy tội lỗi, hoặc tệ hơn, sẽ tự đổ lỗi cho mình về nỗi sợ mà Cheer đang mang trong lòng. Vì vậy, mỗi lần Ann hỏi, Cheer lại chỉ đáp qua loa, tránh né những câu hỏi của chị, như một cách để bảo vệ Ann khỏi sự thật đau lòng. Nhưng chính sự lảng tránh này lại khiến Ann hiểu lầm, khiến chị cảm thấy mình bị bỏ rơi. Ann không biết rằng trong lòng Cheer, tình yêu dành cho chị vẫn mãnh liệt như trước, nhưng lại bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi mất kiểm soát, sợ rằng cô sẽ lại làm tổn thương người mà mình yêu thương nhất. Cheer tiếp tục ôm nỗi sợ đó, một mình chiến đấu với những cảm xúc hỗn loạn, cố gắng bảo vệ Ann, nhưng không nhận ra rằng sự im lặng của mình đang dần làm rạn nứt tình yêu của họ.

Tối hôm ấy, khi cả hai ngồi trong phòng khách với ánh đèn ấm áp tỏa xuống, Ann cảm nhận rõ sự căng thẳng đang bao trùm không gian. Những buổi tối trước, Ann đã cố gắng giữ im lặng, kiên nhẫn chờ đợi Cheer mở lòng, nhưng mọi thứ dường như chỉ ngày càng tồi tệ hơn. Đêm nay, Ann quyết định mình không thể chịu đựng thêm nữa.

Cheer ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào màn hình TV nhưng tâm trí lại lơ đãng, không thực sự để ý đến những gì đang diễn ra trên đó. Ann nhìn Cheer, lòng nặng trĩu. Chị biết rằng giữa họ đang có một bức tường vô hình, và chị không thể phá vỡ nó nếu Cheer không cho chị một lời giải thích.

Ann hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng chị không giấu được sự kiên quyết. "Cheer, chúng ta cần nói chuyện. Tôi không thể tiếp tục thế này được."

Cheer giật mình, cảm nhận rõ sự nghiêm trọng trong giọng nói của Ann. Cô quay lại, gặp ánh mắt Ann đang nhìn mình, đầy sự quyết tâm nhưng cũng pha chút đau lòng. "Chị, chuyện gì vậy? Em tưởng chúng ta đã nói chuyện rồi mà."

Ann lắc đầu, ánh mắt chị sáng lên vì sự cố gắng không để cảm xúc lấn át. "Không, Cheer. Chúng ta chưa thực sự nói chuyện. Em đã tránh né tôi, và điều đó làm tôi cảm thấy bất an. Tại sao em cứ lảng tránh? Em có chuyện gì không muốn chia sẻ với tôi sao?"

Cheer cắn môi, cảm thấy sự căng thẳng trong lòng bắt đầu dâng lên. Cô đã cố gắng tránh đối mặt với chuyện này, nhưng Ann luôn kiên định và không dễ dàng bỏ qua. "Chị à, không phải như vậy. Em chỉ... Em chỉ cảm thấy mệt thôi. Em không muốn làm phiền chị."

"Làm phiền chị?" Ann nhướn mày, không thể tin nổi vào những gì mình đang nghe. "Cheer, tôi là vợ em. Tôi ở đây để cùng em chia sẻ mọi thứ, không phải để em một mình chịu đựng tất cả. Em không thấy rằng chúng ta đang dần xa cách sao? Em nghĩ rằng việc em cứ tiếp tục lảng tránh sẽ giải quyết được gì sao?"

Cheer cố gắng nắm chặt tay mình để kiềm chế cảm xúc. Cô biết Ann có lý, nhưng sự sợ hãi của cô vẫn mạnh mẽ hơn. "Chị Ann, em chỉ cần thời gian. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Em không muốn làm chị lo lắng."

"Lo lắng? Em nghĩ rằng việc em cứ im lặng, lảng tránh sẽ không làm tôi lo lắng sao?" Ann đứng dậy, bước đến gần Cheer, giọng chị trở nên khẩn khoản hơn. "Tôi cần biết lý do, Cheer. Tại sao em lại tránh né tôi như vậy? Chúng ta đã từng rất ân ái, nhưng giờ đây em như một người khác. Có chuyện gì mà em không nói được với tôi sao?"

Cheer cúi đầu, tránh ánh mắt Ann. Cô không thể nói ra sự thật, không thể thú nhận rằng nỗi sợ hãi của cô đang kiểm soát mọi hành động. "Không phải em không muốn nói... Chỉ là... Chỉ là em không muốn làm chị buồn thêm nữa."

Ann cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang dần cạn kiệt. "Buồn? Em nghĩ rằng việc em cứ tiếp tục giấu diếm sẽ làm tôi bớt buồn sao?" Ann dừng lại một chút để giữ cảm xúc của mình nhưng cuối cùng chị cũng chọn nói ra câu nói làm bản thân khó chịu nhất. "Em đang khiến tôi phát điên vì lo lắng, vì không hiểu tại sao người mà tôi yêu thương lại đẩy tôi ra xa."

Cheer cảm thấy bị dồn ép vào góc tường. Cô không muốn làm Ann đau khổ nhưng hình như là chuyện này đã xảy ra rồi. Cô thề là cô nhìn rõ thấy ánh mắt thất thần xen lẫn tuyệt vọng của Ann khi nói ra câu vừa rồi. Ánh mắt bi thương của người đàn bà dành trọn thanh xuân của mình trong cuộc hôn nhân đầy mùi đổ vỡ, lừa dối, đen tối. Dù đã qua rất lâu nhưng Cheer còn nhớ như in cái đêm cô chạy đến nhà chị như một con thiêu thân bất chấp mọi thứ chỉ vì nghe thấy tiếng chị khóc khi gọi cho Yo. Chị đã như rơi vào bước đường cùng ngày hôm ấy mới yếu đuối như thế, cô không bao giờ muốn lặp lại chuyện như vậy một lần nào với Ann, nhưng giờ đây cũng không thể tìm ra cách để nói ra nỗi sợ hãi của mình mà không làm chị thêm tổn thương. "Ann, em chỉ muốn mọi thứ trở lại bình thường. Em không muốn chúng ta lại cãi nhau vì chuyện này."

"Cheer, tôi không muốn cãi nhau. Tôi chỉ muốn hiểu được tại sao em lại thay đổi như vậy. Tôi không thể sống mãi trong sự im lặng và lảng tránh của em. Chúng ta đã hứa sẽ không giấu nhau điều gì, vậy tại sao em lại không thể mở lòng với tôi?"

Cheer ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt Ann đang nhìn mình với đầy sự cầu khẩn và đau lòng. Cô cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp chặt, nhưng vẫn không thể nói ra sự thật. "Ann, em không biết phải nói gì. Em chỉ cần thời gian. Em không muốn làm chị buồn."

Ann cảm thấy như có một cơn bão đang gào thét trong lòng mình. Chị yêu Cheer, nhưng sự lảng tránh này đang dần khiến chị mất kiên nhẫn. "Thời gian? Em cứ nói cần thời gian, nhưng đến bao giờ em mới thực sự mở lòng với tôi? Tôi không thể cứ chờ đợi mãi trong sự băn khoăn và lo lắng này. Nếu em không thể tin tưởng tôi, chúng ta làm sao có thể tiếp tục được?"

Cheer cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát. Cô không muốn mất Ann, nhưng nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào lòng, khiến cô không thể nói ra sự thật. "Ann, xin đừng ép em. Em chỉ cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ."

Ann thở dài, đôi mắt chị ngấn lệ. "Cheer, tôi không muốn ép em. Nhưng tôi cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Chúng ta đã kết hôn đã là mối quan hệ chính thức và cam kết, tôi cần biết em đang nghĩ gì, đang cảm thấy gì. Nếu không, tôi sợ rằng chúng ta sẽ dần xa cách mà không có cách nào cứu vãn được."

Cheer nhìn Ann, cảm thấy trái tim mình đau nhói. Cô biết rằng Ann nói đúng, nhưng mà... "Ann, em xin lỗi... Em thật sự xin lỗi. Nhưng em không thể nói ra lúc này. Xin hãy tin em, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Ann nhìn Cheer, cảm thấy lòng mình như tan nát. Chị không biết phải làm gì nữa, không biết phải làm thế nào để kéo Cheer trở lại. "Cheer, tôi yêu em, nhưng tôi không biết liệu chúng ta có thể vượt qua chuyện này nếu em cứ tiếp tục lảng tránh. Tôi cần em, cần sự gần gũi và tin tưởng mà chúng ta từng có."

Cheer không nói gì, chỉ ngồi đó, cảm nhận sự đau khổ đang bao trùm cả hai. Cô biết mình đang làm Ann đau lòng, nhưng lại không thể tìm ra cách để giải quyết vấn đề này mà không làm tổn thương chị thêm nữa.

Ann nhìn Cheer một lúc lâu, rồi thở dài và quay đi. Chị không còn gì để nói nữa, vì dường như mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa nếu Cheer không chịu mở lòng. Ann bước ra khỏi phòng, để lại Cheer ngồi đó, một mình với nỗi sợ hãi và hối tiếc.

Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro