Ngoại truyện: Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự hoang mang và hụt hẫng dần len lỏi trong lòng Ann, như một cơn gió lạnh vô hình từ từ thổi qua, để lại sau nó những khoảng trống mà chị không thể nào lấp đầy. Ban đầu, Ann cố gắng lý giải sự thay đổi của Cheer bằng những lý do bình thường. Chị nghĩ có thể do công việc mới, do môi trường sống khác biệt, hoặc thậm chí do thời tiết lạnh lẽo của Hà Lan làm Cheer cảm thấy mệt mỏi. Nhưng dần dần, sự lảng tránh của Cheer trở nên rõ ràng và khó hiểu hơn. Những cái ôm của Cheer không còn nồng nhiệt như trước, những nụ hôn dường như trở nên nhanh chóng và thiếu cảm xúc, và mỗi khi Ann cố gắng tiến tới, Cheer luôn tìm cách né tránh.

Mỗi tối khi nằm cạnh nhau, Ann không thể không cảm thấy khoảng cách vô hình giữa hai người. Khi chị khẽ chạm vào Cheer, thay vì sự đáp lại dịu dàng mà chị đã quen thuộc, Cheer lại hơi co rút, như thể cô đang cố gắng tránh xa. Ann cảm nhận được điều này, nhưng chị không muốn thừa nhận nó với chính mình. Chị vẫn hy vọng rằng đó chỉ là một giai đoạn tạm thời, rằng Cheer sẽ sớm trở lại với mình.

Nhưng sự thực càng ngày càng khó phủ nhận. Ann bắt đầu cảm thấy sự lo lắng, sự tự ti trỗi dậy trong lòng. Chị tự hỏi, liệu có phải vì tuổi tác của mình đã khiến Cheer mất đi hứng thú? Ann năm nay đã 53, và chị không thể không cảm thấy rằng thời gian đã bắt đầu ghi dấu lên cơ thể mình. Chị nhìn vào gương mỗi sáng, nhìn thấy những nếp nhăn mờ ảo trên khóe mắt, làn da không còn căng mịn như trước, và cơ thể dần trở nên cứng nhắc hơn sau mỗi đêm dài. Ann tự hỏi liệu những thay đổi này có làm Cheer cảm thấy chị kém hấp dẫn hơn không. Mỗi khi Cheer từ chối chị, Ann lại cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương một chút. Nỗi sợ hãi dần dần trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí chị.

Ann bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về mọi khả năng có thể xảy ra. Chị lo lắng rằng Cheer đã tìm thấy ai khác, một người trẻ hơn, xinh đẹp hơn, cuốn hút hơn. Hay có lẽ Cheer đang giấu chị điều gì đó? Mỗi lần Ann đưa mắt nhìn Cheer, chị luôn cố tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của bạn nhỏ, người đã từng chẳng cần biết thời gian mà vòi vĩnh chị đến rã rời mới thôi, vậy mà giờ đây chỉ nhận lại sự xa cách khó nắm bắt.

Sự hụt hẫng trong Ann càng trở nên rõ rệt khi chị cảm nhận được khoảng cách không chỉ trong những khoảnh khắc thân mật mà còn trong cuộc sống hàng ngày. Cheer không còn chia sẻ với chị những câu chuyện nhỏ nhặt như trước. Những buổi tối hai người thường ngồi bên nhau trò chuyện giờ đã trở nên thưa thớt, thay vào đó là những khoảng im lặng kéo dài, khiến Ann cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới khác, nơi mà Cheer chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt.

Ann cố gắng gặng hỏi Cheer, cố gắng tìm kiếm lý do, nhưng mỗi lần chị đề cập đến, Cheer lại lảng tránh hoặc đưa ra những lời giải thích qua loa. Cheer bảo rằng cô mệt, cô cần thời gian để thích nghi, nhưng Ann biết rằng có điều gì đó sâu sắc hơn đang diễn ra mà Cheer không muốn thừa nhận. Sự mơ hồ trong câu trả lời của Cheer chỉ làm nỗi lo lắng trong Ann trở nên lớn hơn. Mỗi đêm nằm bên cạnh Cheer mà không nhận được sự âu yếm, Ann cảm thấy lòng mình như rơi vào một vực thẳm tối tăm, nơi không có lối thoát.

Càng cố gắng gần gũi Cheer, Ann càng nhận lại sự thờ ơ, lãnh đạm. Điều này khiến chị càng hoang mang hơn. Những lời trấn an, những cái vuốt ve nhẹ nhàng từ Ann dường như chẳng thể xoa dịu được Cheer, ngược lại, còn khiến cô càng thu mình hơn. Ann bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, tự hỏi mình đã làm sai điều gì, đã bỏ lỡ điều gì khiến Cheer trở nên như vậy.

Mỗi khi Ann lặng lẽ nhìn Cheer từ phía sau, khi cô đang bận rộn với một việc gì đó, chị không thể không cảm thấy một nỗi buồn man mác, như thể mình đang nhìn thấy một phần của cuộc sống mà mình không thể chạm tới. Cheer, người mà chị từng nghĩ là tri kỷ, là người sẽ cùng mình đi đến cuối đời, giờ đây lại trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.

Những đêm dài không ngủ, Ann nằm trằn trọc bên cạnh Cheer, lắng nghe từng nhịp thở của cô, cảm nhận sự lạnh lẽo từ khoảng cách giữa họ. Những lúc đó, chị chỉ muốn ôm lấy Cheer thật chặt, nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Nhưng khi Ann quay sang nhìn, chỉ thấy gương mặt của Cheer, chìm trong giấc ngủ, dường như không còn quan tâm đến những gì đang diễn ra giữa họ.

Sự hoang mang, hụt hẫng khiến Ann cảm thấy mình như lạc lối trong một mê cung không lối thoát. Chị không biết làm sao để kéo Cheer trở lại, không biết làm sao để hàn gắn những vết nứt đang ngày càng lớn lên trong mối quan hệ của họ. Chị chỉ lo rằng nếu mọi thứ tiếp tục như thế này, chị sẽ mất Cheer mãi mãi, và đó là điều mà Ann không thể chịu đựng nổi.

.....................

Cheer sống trong một trạng thái căng thẳng liên miên, như thể đang đi trên một sợi dây mảnh giữa hai bờ vực, mỗi bước đi đều có thể dẫn đến sự đổ vỡ không thể cứu vãn. Mỗi ngày trôi qua, nỗi sợ mất Ann cứ như một bóng ma lẩn khuất trong tâm trí cô, ám ảnh mọi suy nghĩ và hành động. Cô sợ rằng nếu cô không cẩn thận, Ann sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, sẽ tìm kiếm sự ấm áp ở nơi khác. Nhưng cùng lúc đó, nỗi sợ làm Ann đau càng khiến cô không thể đến gần, không thể yêu thương chị như trước.

Cheer vẫn nhớ như in lần cuối cùng cô đã để cho cơn ghen tuông lấn át lý trí. Khi ấy, cô không thể kiểm soát được bản thân, đã dùng sức mạnh của mình để trấn áp Ann, khiến chị không chỉ bị tổn thương thể xác mà còn làm bệnh cũ tái phát. Hình ảnh Ann gục ngã, cơ thể mỏng manh của chị run rẩy trong cơn hoảng loạn, khiến Cheer không bao giờ có thể quên. Cô tự trách mình, cảm thấy ghê tởm bản thân vì đã để sự chiếm hữu biến cô thành một kẻ hung bạo, kẻ đã làm tổn thương người mình yêu hơn bất cứ ai khác.

Kể từ đó, Cheer sống trong sự giằng xé, một nỗi sợ hãi thầm kín mà cô không dám bộc lộ ra với Ann. Cô muốn bảo vệ Ann khỏi chính mình, nhưng cũng không muốn đẩy Ann ra xa. Mỗi khi Ann chạm vào cô, Cheer lại cảm thấy căng thẳng, toàn thân như căng ra, cảnh giác với chính cảm xúc của mình. Cô lo sợ rằng chỉ cần một phút yếu lòng, một phút buông thả bản thân, cô sẽ lại làm tổn thương Ann, sẽ lại thấy hình ảnh người phụ nữ mà cô yêu nằm bất động, khó nhọc tìm kiếm từng hơi thở.

Càng muốn gần gũi Ann, Cheer càng cảm thấy mình bị đẩy vào góc tường, không có lối thoát. Khi Ann khẽ gọi tên cô, đôi tay dịu dàng của chị vuốt ve gương mặt cô, Cheer cảm thấy lòng mình quặn thắt. Cô muốn đáp lại, muốn ôm chầm lấy Ann và thể hiện tất cả tình yêu mà cô đang kìm nén, nhưng nỗi sợ vẫn đè nặng lên tâm trí. Cô biết rằng chỉ cần một chút sơ sẩy, một chút để cơn ghen tuông trỗi dậy, cô sẽ lại biến thành con người mà cô căm ghét, người đã làm tổn thương Ann.

Mỗi đêm, khi Ann ngủ say, Cheer lại nằm đó, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, trong lòng tràn đầy nỗi lo sợ. Cô không thể ngủ được, không thể thoát khỏi những hình ảnh trong quá khứ, những ký ức khiến cô đau đớn. Cô sợ rằng nếu Ann biết được lý do thật sự, biết rằng cô đang kìm nén bản thân vì nỗi sợ làm tổn thương chị, Ann sẽ rời xa cô mãi mãi. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể tiếp tục sống trong trạng thái căng thẳng này, không thể tiếp tục giả vờ như mọi thứ vẫn ổn.

Mỗi sáng, khi thức dậy, Cheer nhìn Ann đang ngủ, đôi mắt chị khép hờ, gương mặt yên bình dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Cảnh tượng đó luôn khiến Cheer cảm thấy nghẹt thở, như thể một thứ gì đó đang bóp chặt lấy trái tim cô. Cô tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, phải vượt qua nỗi sợ này vì Ann, vì mối quan hệ của họ. Nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt của Ann, nhìn thấy sự buồn bã và hụt hẫng ẩn chứa bên trong, Cheer lại cảm thấy tội lỗi và xấu hổ, vì cô không thể cho Ann điều chị cần, điều mà chị xứng đáng được nhận.

Cheer cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp không có hồi kết. Cô không thể buông tay, nhưng cũng không thể nắm chặt. Cô sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, mối quan hệ của họ sẽ không thể cứu vãn. Nhưng cô cũng không thể vượt qua nỗi sợ làm tổn thương Ann, nỗi sợ đã ăn sâu vào tận xương tủy. Cheer đã từng nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ để đối mặt với bất cứ điều gì, nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy mình yếu đuối và bất lực.

Những lúc một mình, Cheer thường ngồi trong im lặng, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc, từng giây từng phút trôi qua mà không thể tìm ra cách giải quyết. Cô biết rằng mình phải làm điều gì đó, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc đối diện với Ann, cô lại thấy trái tim mình co thắt lại, nỗi sợ dâng lên như cơn sóng dữ. Cheer không thể thoát ra khỏi vòng xoáy của nỗi sợ, của sự căng thẳng đang ngày càng xiết chặt lấy cô, khiến cô cảm thấy ngạt thở.

Cô không biết mình phải làm gì để vượt qua cảm giác này, để bảo vệ Ann mà không đánh mất cô. Nỗi sợ mất Ann và nỗi sợ làm tổn thương chị đang cùng nhau bóp nghẹt Cheer, khiến cô lạc lối trong chính cảm xúc của mình. Cô cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực, một bước sai lầm có thể khiến tất cả sụp đổ, và điều đó làm Cheer không thể nào bình tĩnh lại được.

.....................

Mối quan hệ giữa Ann và Cheer lúc này giống như hai con thuyền trôi nổi trên mặt nước, ban đầu thì song song nhưng dần dần lại tách rời nhau mà không ai nhận ra. Trong chính ngôi nhà của mình, nơi từng là tổ ấm êm đềm, nơi tình yêu và niềm vui đã từng tràn ngập, giờ đây chỉ còn lại những khoảng trống không lời, những cái nhìn lặng lẽ mà không ai hiểu được tâm tư người kia.

Ann bắt đầu nhận thấy sự thay đổi trong cách Cheer đối xử với mình. Những đêm dài, Ann vẫn nằm một mình trong phòng ngủ, nhìn lên trần nhà, cố gắng tìm kiếm lý do vì sao mọi thứ lại trở nên như thế này. Chị nhớ lại những ngày đầu tiên của họ ở Hà Lan, khi mọi thứ đều tràn đầy hy vọng và niềm vui. Nhưng giờ đây, dường như Cheer đang dần lảng tránh chị, mỗi khi Ann muốn gần gũi, muốn tìm lại sự ấm áp của những đêm ân ái, Cheer lại tìm cách né tránh, viện cớ công việc, mệt mỏi, hoặc đơn giản là chìm vào giấc ngủ mà không có một lời giải thích.

Ann bắt đầu cảm thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi lần Cheer lặng lẽ rời khỏi phòng mà không nói lời nào, Ann lại thấy lòng mình trống rỗng. Chị tự hỏi liệu có phải mình đã làm điều gì sai, liệu có phải tình yêu của Cheer đã phai nhạt. Nhưng mỗi khi chị hỏi, Cheer chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn ngủi, hờ hững, như thể không muốn đi sâu vào vấn đề. Điều đó khiến Ann càng thêm lo lắng, thêm bối rối, và cảm giác bị bỏ rơi ngày càng lớn dần trong lòng chị.

Trong khi đó, Cheer vẫn luôn mang trong mình nỗi sợ hãi không thể giải thích, nỗi sợ làm tổn thương Ann lần nữa. Cô biết mình đang đẩy Ann ra xa, nhưng lại không biết cách nào để ngăn điều đó lại. Mỗi lần Ann đến gần, Cheer lại cảm thấy lòng mình thắt lại, nỗi sợ trào dâng mạnh mẽ đến mức cô không thể nào bình tĩnh lại được. Cô sợ rằng chỉ cần một lần lỡ lời, một cử chỉ sai lầm, cô sẽ mất Ann mãi mãi.

Cheer không muốn Ann biết sự thật, không muốn Ann phải lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao để giữ Ann ở lại mà không khiến chị bị tổn thương. Cô nhận thấy Ann ngày càng trở nên trầm lặng hơn, ánh mắt chị đầy nỗi buồn mỗi khi Cheer tránh né cái nhìn của chị. Cô muốn nói với Ann rằng cô yêu chị, rằng cô sợ mất chị, nhưng mỗi khi mở miệng, những từ ngữ lại như mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra được. Cheer chỉ biết im lặng, lẩn tránh, hi vọng rằng sự im lặng ấy sẽ không làm tổn thương Ann nhiều hơn.

Những bữa ăn tối trở nên im ắng đến đáng sợ. Trước đây, cả hai thường trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong ngày, cười đùa cùng nhau, nhưng giờ đây, chỉ còn lại những câu hỏi xã giao, những tiếng thìa đũa va chạm vào nhau trong lặng lẽ. Ann cố gắng mở lời, tìm cách kéo Cheer ra khỏi vỏ bọc của cô, nhưng chỉ nhận lại những câu trả lời ngắn gọn, thiếu sự nhiệt tình mà trước đây Cheer luôn dành cho chị. Cheer ngồi đó, trong tầm với của Ann, nhưng lại như xa cách hàng nghìn dặm, như thể một bức tường vô hình đã được dựng lên giữa họ.

Ban đêm, khi Ann nằm trong vòng tay trống rỗng, chị nhớ lại những lần hai người đã từng ân ái nồng nàn, từng thì thầm vào tai nhau những lời yêu thương. Giờ đây, tất cả dường như chỉ còn là ký ức xa xôi. Mỗi khi Ann chạm vào Cheer, chị cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cô, sự miễn cưỡng mà chị không hiểu nổi. Ann muốn hỏi, muốn tìm ra nguyên nhân, nhưng mỗi lần định nói, ánh mắt xa xăm của Cheer lại khiến chị ngập ngừng, sợ rằng mình sẽ nói ra điều gì không nên.

Cheer sống trong trạng thái căng thẳng không ngừng nghỉ, cảm giác như đang đứng trên lằn ranh giữa tình yêu và sự hủy diệt. Cô sợ rằng nếu cô không giải thích cho Ann, mối quan hệ của họ sẽ dần dần tan vỡ, nhưng cũng sợ rằng nếu nói ra sự thật, Ann sẽ không bao giờ tha thứ cho chính chị. Cheer muốn làm mọi thứ để bảo vệ Ann, nhưng sự sợ hãi và bất lực đang dần chiếm lĩnh tâm trí cô, khiến cô trở nên xa cách hơn với người phụ nữ mà cô yêu thương nhất.

Ngày qua ngày, Ann và Cheer sống cùng nhau trong sự xa cách, không ai dám đối diện với những điều đang âm ỉ trong lòng mình. Ngôi nhà của họ, nơi từng đầy ắp tiếng cười, giờ đây chỉ còn lại sự im lặng và những cái nhìn không thể chạm tới nhau. Họ như hai kẻ lạc lối trong một mê cung, không tìm thấy lối ra, không biết rằng mỗi bước đi đều đưa họ xa nhau hơn. Và cứ thế, tình yêu của họ dần dần bị nhấn chìm bởi sự xa cách và nỗi sợ hãi không tên.

.....................

Buổi chiều ấy, bầu trời Hà Lan ảm đạm, mây xám nặng trĩu kéo đến báo hiệu một cơn mưa lớn sắp trút xuống. Ann quyết định ra ngoài đi dạo để giải tỏa tâm trí, khi chị không chịu nổi sự im lặng và xa cách trong căn nhà của mình. Vô tình, Ann lại gặp Christopher tại sân tennis gần nhà. Anh ta tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy Ann và mời chị cùng anh vào quán cà phê gần đó để trò chuyện.

Ban đầu, Ann cảm thấy ngần ngại, nhưng trước sự nhiệt tình của Christopher, chị cũng đồng ý. Trong lòng, Ann không hề có cảm giác gì đặc biệt với anh ta, nhưng chị nghĩ rằng có thể cuộc trò chuyện này sẽ giúp chị cảm thấy thoải mái hơn. Christopher dẫn Ann vào một con hẻm nhỏ sau quán cà phê, nói rằng có một quán bí mật mà chỉ có người địa phương mới biết.

Nhưng khi bước vào sâu trong con hẻm, Ann bắt đầu cảm thấy không an tâm. Nơi đây vắng vẻ, không một bóng người, chỉ có những bức tường cao và âm thanh vang vọng của những bước chân. Cảm giác bất an dần lớn lên trong lòng chị, và chị quay sang nói với Christopher rằng chị muốn quay về nhà.

Nhưng Christopher, với một nụ cười mỉa mai, cầm lấy cánh tay Ann, nắm chặt hơn mức cần thiết. "Đừng vội về thế, Ann. Chúng ta còn chưa bắt đầu mà!" giọng anh ta đầy ẩn ý, khiến Ann cảm thấy lạnh sống lưng. Chị giật mình, cố gắng rút tay ra khỏi tay anh ta, nhưng không thể. Ann biết mình đang gặp nguy hiểm.

Trong khi đó, tại nhà, Cheer đang dọn dẹp phòng bếp thì nhận ra trời đã tối mà Ann vẫn chưa về. Cô cảm thấy bất an, một linh cảm xấu vụt qua tâm trí. Cô nhớ lại những lần trước khi Ann đi ra ngoài, chị luôn nói với cô, nhưng lần này lại không. Cheer liền lấy điện thoại gọi cho Ann, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng chuông đổ dài mà không ai nhấc máy.

Sự lo lắng trong lòng Cheer ngày càng lớn dần. Cô vội vàng thay đồ, lao ra ngoài mà không kịp suy nghĩ. Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa nặng hạt, gió lạnh thổi qua khiến Cheer cảm thấy run rẩy, nhưng điều đó không thể ngăn cô tiếp tục bước đi. Cô hỏi thăm những người hàng xóm, tìm kiếm Ann ở những nơi mà chị có thể đến, nhưng không ai thấy chị.

Cheer nhớ đến Christopher, người đàn ông mà cô luôn cảm thấy không an tâm. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn khi nghĩ về khả năng Ann có thể đang ở cùng anh ta. Với một cảm giác lo sợ tột độ, Cheer bắt đầu tìm kiếm quanh sân tennis và khu vực lân cận, mặc cho mưa gió tạt vào mặt. Cô gọi tên Ann trong vô vọng, cảm giác như tim mình sắp vỡ tan khi không có dấu hiệu nào của người vợ mà cô yêu.

Từng bước chân của Cheer trở nên nặng nề hơn khi sự hoảng loạn xâm chiếm tâm trí. Trong đầu cô, hàng loạt hình ảnh kinh hoàng hiện lên, khiến cô càng thêm bấn loạn. "Ann, chị đang ở đâu?" Cheer lẩm bẩm, như thể mong chờ một phép màu, một dấu hiệu cho thấy Ann an toàn. Nhưng mỗi giây trôi qua, sự im lặng xung quanh chỉ càng làm cho nỗi sợ hãi của cô lớn dần.

Cheer tiếp tục chạy dọc theo các con hẻm, đôi mắt tìm kiếm trong bóng tối, đầu óc chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: cô phải tìm thấy Ann, bằng mọi giá. Cơn mưa lạnh buốt thấm vào da thịt, nhưng Cheer không cảm nhận được gì ngoài nỗi lo sợ đang giằng xé trong lòng. Những giọt nước mắt pha lẫn với mưa chảy xuống gò má cô, nhưng cô không dừng lại. Cô không thể dừng lại.

Cả cơ thể Cheer run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ hãi. Cô cảm thấy như đang chìm vào một cơn ác mộng mà không thể thoát ra. Từng nhịp thở trở nên gấp gáp, không khí như nghẹn lại trong cổ họng. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu mất Ann, không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu cô đến quá muộn.

Trong khoảnh khắc đó, Cheer nhận ra rằng tình yêu của cô dành cho Ann lớn hơn tất cả mọi thứ. Tất cả những nỗi sợ hãi, những lo lắng mà cô đã giữ trong lòng, giờ đây trở nên vô nghĩa. Cô chỉ còn một mục tiêu duy nhất: phải tìm thấy Ann, phải giữ chị an toàn, dù có phải trả giá bằng bất cứ điều gì.

Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro