Ngoại truyện: Khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cheer tiếp tục lảo đảo bước đi trong màn mưa, trái tim như bị xiết chặt bởi nỗi sợ và lo lắng. Mỗi khi nghĩ đến Ann, hình ảnh người vợ với nụ cười ấm áp và đôi mắt đầy tình cảm lại hiện lên trong tâm trí, khiến Cheer càng thêm đau đớn. "Nếu Ann gặp chuyện gì... nếu chị ấy bị tổn thương..." Ý nghĩ ấy khiến Cheer cảm thấy nghẹt thở.

Con hẻm nhỏ tối om, mưa càng lúc càng nặng hạt, tạo thành những vũng nước lạnh lẽo trên mặt đường. Cheer lướt qua những bóng đèn mờ ảo của các quán cà phê đã đóng cửa, bước chân cô ngập ngừng nhưng vẫn kiên định, như thể từng bước một là một cuộc chiến với chính nỗi sợ trong lòng mình.

"Chị ơi... chị đang ở đâu?" Cheer thầm gọi tên Ann trong lòng, mỗi lần cô nghĩ đến cảnh Ann đang đối diện với nguy hiểm, cơ thể cô lại run lên bần bật. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại một mong muốn duy nhất: tìm thấy Ann, ôm lấy chị, giữ chị trong vòng tay và không bao giờ để chị phải chịu bất cứ đau đớn nào nữa.

Từng bước chân của Cheer trở nên nặng nề hơn, mỗi nhịp thở dường như khó khăn, như thể không khí quanh cô đã trở nên đặc quánh. Mưa rơi tạt vào khuôn mặt Cheer, khiến cô phải nheo mắt lại, nhưng không gì có thể ngăn cô tiếp tục bước đi. Cô nhớ lại lần cuối cùng cô nhìn thấy Ann, chị vẫn còn mỉm cười, mặc dù có một nỗi buồn không tên hiện hữu trong ánh mắt.

Bất chợt, Cheer nhìn thấy một bóng người từ xa, đứng dưới một mái hiên, dường như đang cố che mưa. Trong lòng cô bùng lên một hy vọng mong manh: "Có phải Ann không?" Cheer chạy tới, trái tim cô đập thình thịch. Nhưng khi đến gần hơn, nỗi thất vọng lại trào lên khi nhận ra đó chỉ là một người lạ, không phải Ann.

Cheer bước lùi lại, đôi chân cô như muốn khuỵu xuống. Trong đầu, hàng loạt câu hỏi không lời đáp đan xen, "Ann có thể ở đâu? Chị có đang an toàn không? Làm sao em có thể để chị đi một mình như vậy?" Những lời tự trách cứ liên tục vang lên trong tâm trí Cheer, khiến cô càng thêm hoảng loạn.

Cơn mưa tiếp tục trút xuống, mỗi hạt mưa như một lưỡi dao lạnh lẽo cắt qua da thịt. Cheer cảm thấy như mình đang lạc lối, không chỉ trong con hẻm tối tăm này, mà còn trong chính nỗi sợ hãi của bản thân. Lòng cô đầy mâu thuẫn, vừa muốn chạy ngay đến bên Ann, vừa sợ phải đối diện với những gì mình có thể tìm thấy.

Mỗi khi nhớ đến ánh mắt của Ann khi chị cố gắng hiểu lý do Cheer xa cách, nỗi đau trong lòng cô lại càng lớn dần. Cheer biết rằng mình đang đánh mất Ann từng chút một, không phải vì Ann muốn rời xa, mà bởi vì cô không đủ can đảm để đối diện với tình yêu và sự chiếm hữu đang giằng xé trong lòng mình. Nhưng giờ đây, khi đối diện với khả năng mất đi Ann mãi mãi, Cheer mới nhận ra rằng tình yêu của cô dành cho Ann lớn hơn tất cả mọi thứ. Sự chiếm hữu, nỗi sợ, tất cả chỉ là biểu hiện của tình yêu cô không biết cách kiểm soát. Nhưng nếu để nỗi sợ ấy chi phối, cô có thể đánh mất người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Cheer đứng lặng giữa con hẻm mưa, từng hạt mưa chảy dọc theo khuôn mặt cô như những giọt nước mắt. Cô ngước nhìn bầu trời xám xịt, lòng dâng trào một cảm giác bất lực và tuyệt vọng. "Ann ơi... chị đang ở đâu? Em phải làm gì để giữ chị lại bên mình?" Câu hỏi ấy vang lên trong không trung, hòa lẫn với tiếng mưa rơi, không có câu trả lời.

Bất chợt, tiếng điện thoại reo lên trong túi áo Cheer. Tim cô nhảy lên, vội vã lấy điện thoại ra, hy vọng đó là Ann. Nhưng khi nhìn vào màn hình, tên người gọi không phải là Ann, mà là một số lạ. Cheer do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút nghe, hy vọng tìm được manh mối nào đó. Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, lạnh lẽo và cộc cằn: "Cô là Cheer phải không? Ann đang ở với tôi... Nếu muốn gặp lại Ann, thì hãy đến đây."

Cheer cảm thấy như đất trời dưới chân mình sụp đổ, đầu óc cô quay cuồng với hàng loạt ý nghĩ. "Ann đang ở đâu? Anh muốn gì?" Cheer gào lên trong tuyệt vọng, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Cheer sững sờ trong giây lát, trước khi nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể. "Ann... chị ấy đang gặp nguy hiểm!" Cô vội vàng chạy về hướng mà mình nghĩ là nơi Christopher có thể dẫn Ann đến, nhưng đầu óc cô rối bời, không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Mọi thứ trở nên mờ ảo, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập và một nỗi lo sợ không tên. Cheer không thể để Ann chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Dù trong lòng ngổn ngang lo lắng, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, giữ mình không phát điên lên để đối phó với Christopher.

Sau khi tìm đến nơi studio của Christopher, cô nhìn thẳng vào mắt hắn ta, đôi mắt đầy quyết tâm nhưng cũng pha chút sợ hãi:

"Christopher, chúng ta có thể nói chuyện, giải quyết mọi thứ một cách yên bình. Đừng làm đau chị Ann thêm nữa." Cheer cố gắng hạ thấp giọng, hy vọng có thể thuyết phục hắn.

Christopher đến sát bên Cheer thì thầm với giọng nói đầy mỉa mai: "Yên bình? Cô nghĩ chúng ta có thể giải quyết mọi thứ một cách yên bình sao? Cô ngây thơ quá đấy, Cheer."

Ann ngồi bên cạnh, đôi mắt chị đầy nỗi sợ hãi và lo lắng, nhưng chị cố gắng không để sự hoảng loạn chi phối mình. Chị biết, lúc này không chỉ có Cheer mà cả hai đều đang gặp nguy hiểm. "Christopher, tôi đã làm gì anh mà anh lại đối xử với tôi như thế này?" Giọng Ann run rẩy, nhưng chị vẫn cố gắng giữ mình bình tĩnh.

Christopher quay sang Ann, cười nhạt: "Chính vì em không chịu hiểu và không làm gì nên tôi phải như thế này với em. Tất cả những lần em đến đây, tất cả những lần em đứng trước ống kính của tôi, em đều là của tôi. Em không hiểu sao?"

Cheer cảm thấy cơn giận dữ trong lòng dâng lên, nhưng cô biết mình không thể hành động bộc phát. Cô cần phải kéo dài thời gian, tìm cách nào đó để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát giọng nói của mình: "Christopher, trò chơi của anh đã đi quá xa rồi. Hãy dừng lại trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Anh biết rằng nếu anh để chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không nói gì với ai cả. Chỉ cần anh thả chị Ann ra."

"Dừng lại?" Christopher cười khẩy, đôi mắt hắn lóe lên sự điên loạn: "Cô không hiểu gì cả, Cheer. Đây không chỉ là trò chơi, mà là cuộc đời của tôi. Ann là một phần của cuộc đời tôi, là nguồn cảm hứng vô tận của tôi. Và cô đang cố gắng cướp mất điều đó. Cô nghĩ mình có quyền gì mà yêu cầu tôi dừng lại?"

Ann không thể ngồi im thêm nữa, chị lấy hết can đảm, lên tiếng: "Christopher, anh cần phải hiểu rằng tôi đã kết hôn. Tôi đã từng coi anh là bạn, là một người đồng nghiệp đáng tin cậy, nhưng bây giờ anh đã vượt qua mọi ranh giới rồi."

Christopher đột nhiên cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng trong căn phòng tối tăm, khiến Ann và Cheer đều cảm thấy rợn người. Hắn kéo Cheer lại gần hơn, thì thầm vào tai cô: "Cô không biết mình đang đối mặt với cái gì đâu, Cheer. Tôi có thể hủy hoại cuộc đời cô và Ann chỉ với một cái búng tay. Nhưng tại sao tôi lại phải làm thế khi tôi có thể giữ Ann mãi mãi ở đây, trong thế giới của tôi?"

Cheer cắn chặt răng, đôi tay cô run lên không chỉ vì sợ hãi mà còn vì tức giận. Cô biết mình phải làm gì đó, nhưng với Christopher đang giữ chặt tay cô và Ann vẫn đang bị đe dọa, cô không thể liều lĩnh. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nói một cách kiên quyết: "Anh không thể giữ Ann ở đây mãi mãi. Anh có thể nghĩ rằng mình đang kiểm soát mọi thứ, nhưng thực tế là anh đang mất kiểm soát. Anh đang đi vào con đường mà không có lối thoát."

Christopher nhìn Cheer, mắt hắn lóe lên sự tức giận: "Mất kiểm soát? Tôi chưa bao giờ kiểm soát mọi thứ tốt như bây giờ. Cô không hiểu gì cả. Ann là nguồn cảm hứng duy nhất của tôi, và cô sẽ không thể lấy đi điều đó từ tôi. Nếu cần thiết, tôi sẽ làm mọi thứ để giữ Ann lại, kể cả khi phải loại bỏ cô khỏi cuộc đời cô ấy."

Ann cảm thấy sự căng thẳng tăng lên từng giây, chị không thể ngồi yên nữa. Chị hít một hơi thật sâu, rồi tựa người vào tường đứng dậy trong khi cả hai tay hai chân đều bị trói bằng dây thừng, đối diện với Christopher: "Christopher, nếu anh thật sự coi tôi là nguồn cảm hứng của anh, thì anh nên hiểu rằng cảm hứng không thể ép buộc. Anh không thể giữ tôi lại bằng cách này. Nếu anh thực sự trân trọng tôi, thì hãy thả tôi ra. Tôi hứa sẽ không tố cáo anh, chỉ cần anh để chúng tôi rời khỏi đây."

Christopher im lặng một lúc, đôi mắt hắn dường như lung lay trước lời nói của Ann. Cheer nhận ra cơ hội và vội vàng nói thêm: "Ann nói đúng, Christopher. Nếu anh thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ giữ im lặng về tất cả. Anh sẽ không mất gì cả, ngược lại còn giữ được sự tôn trọng từ Ann. Nhưng nếu anh tiếp tục thế này, anh sẽ mất hết, không chỉ Ann mà còn tất cả những gì anh đã xây dựng."

Hắn nhìn Ann, rồi nhìn Cheer, ánh mắt đầy sự do dự. Hắn dường như đang đấu tranh giữa lý trí và sự ám ảnh của mình. Nhưng rồi, đôi mắt Christopher trở nên u tối, hắn cúi xuống, giọng nói lạnh lùng: "Không, tôi không thể để mất Ann. Cô ấy là tất cả đối với tôi. Nếu cô ấy rời khỏi tôi, tôi sẽ không còn lại gì cả. Cả cuộc đời tôi sẽ trở nên vô nghĩa."

Cheer thấy cơ hội đang dần tan biến, cô không biết phải làm gì để thoát khỏi tình thế này. Nhưng cô biết một điều chắc chắn: cô sẽ không để Christopher làm hại Ann thêm nữa, dù có phải trả giá bằng bất cứ điều gì. Cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi nhận ra ánh mắt điên cuồng của Christopher. Hắn không còn chỉ là một kẻ biến thái muốn chiếm lấy Ann nữa, mà đã trở thành một mối đe dọa thực sự. Đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng tàn nhẫn, và nụ cười nhếch mép khiến Cheer cảm thấy mình như một con mồi đã bị mắc bẫy.

Christopher từ từ rút từ trong túi ra một con dao nhỏ, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh đèn mờ nhạt trong phòng. Hắn cầm con dao trên tay, di chuyển nó một cách chậm rãi, đầy đe dọa trước mặt Cheer và Ann.

Ann kinh hoàng, chị nhào tới, cố gắng ngăn cản Christopher, nhưng hắn đẩy chị ra một cách thô bạo. Ann ngã xuống sàn, đôi mắt tràn đầy nỗi sợ hãi nhìn Christopher và Cheer, rồi chị cố đứng dậy, lảo đảo tiến lại gần Cheer, nước mắt chị trào ra: "Christopher, anh điên rồi! Đừng làm vậy! Làm ơn, hãy dừng lại..."

Christopher nhìn Ann, ánh mắt hắn trở nên dịu lại trong chốc lát, nhưng đó chỉ là một thoáng qua, như thể hắn đang đấu tranh nội tâm, nhưng cuối cùng sự ám ảnh vẫn thắng thế. Hắn hướng mắt về phía Cheer, đôi mắt như hai viên ngọc đen lạnh lùng: "Cheer, cô yêu Ann nhiều đến thế nào? Cô sẵn sàng làm gì vì cô ấy?"

Cheer hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô không thể ngăn được đôi tay mình run rẩy. Cô nhìn thẳng vào mắt Christopher, giọng nói tuy nhỏ nhưng kiên quyết: "Tôi sẵn sàng làm mọi thứ cho vợ tôi, tôi sẽ không để anh làm hại chị ấy."

Christopher cười lớn, âm thanh của hắn như xé toạc không khí: "Tôi không cần làm hại Ann. Cô ấy là của tôi, mãi mãi là của tôi. Nhưng cô, Cheer, cô là chướng ngại vật duy nhất cản đường tôi. Tôi không cần phải tự tay loại bỏ cô... cô sẽ tự làm điều đó."

Ann hét lên, tuyệt vọng: "Không! Đừng làm vậy! Cheer, đừng nghe hắn! Christopher, nếu anh muốn... hãy lấy tôi, làm gì tôi cũng được, nhưng đừng làm hại vợ tôi!" Ann cố gắng lao đến giữa hai người, nhưng Christopher nhanh chóng kéo chị lại, giữ chặt chị bên cạnh, ép buộc chị phải nhìn vào Cheer.

Cheer cảm thấy tim mình như ngừng đập, cảm giác bất lực và đau đớn tràn ngập. Cô nhìn Ann, rồi nhìn Christopher, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng tất cả các lối thoát dường như đã bị chặn đứng. "Christopher, hãy buông chị ấy ra. Chị ấy không thuộc về anh."

Christopher vẫn giữ Ann trong tay, hắn nhìn Cheer với ánh mắt đầy thách thức: "Cô không hiểu sao, Cheer? Tôi không muốn làm hại Ann. Tôi chỉ muốn cô rời khỏi cuộc đời cô ấy. Và cách duy nhất để cô làm điều đó... là tự mình kết thúc."

Cheer thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. Cô biết rằng Christopher đã đạt đến mức độ không thể kiểm soát, và cô không có cách nào khác để bảo vệ Ann ngoại trừ đối diện với sự điên loạn của hắn. Nhưng làm thế nào cô có thể làm điều đó? Làm sao cô có thể tự hại bản thân trong khi Ann đang ở ngay trước mặt cô, đang khóc nức nở, van xin cô đừng làm điều đó?

Ann vùng ra khỏi Christopher, chị nắm lấy tay Cheer, cố gắng giữ chặt cô lại, nhưng giọng nói của chị bị nghẹn lại bởi nước mắt: "Cheer, đừng nghe hắn. Tôi van em, đừng làm vậy. Chúng ta sẽ tìm cách thoát khỏi đây. Em phải tin tôi... chúng ta sẽ không để hắn thắng. Chúng ta sẽ không để hắn chia cắt chúng ta như vậy."

Cheer nhìn Ann, trái tim cô tan nát khi thấy người phụ nữ mà cô yêu thương nhất trên đời đang tuyệt vọng đến nhường nào. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng mình. Sợ rằng nếu không làm theo yêu cầu của Christopher, hắn sẽ hủy hoại Ann, và cô sẽ mất chị mãi mãi.

Christopher vẫn đứng đó, đôi mắt không rời khỏi Cheer, như thể đang chờ đợi quyết định của cô. Hắn biết rằng hắn đã chiếm lấy tâm trí của Cheer, rằng cô đang phải đối mặt với sự lựa chọn tàn nhẫn nhất trong đời mình.

"Cheer," giọng Ann lạc đi vì xúc động, chị cố gắng lay động trái tim cô, "em không được làm như vậy. Chúng ta sẽ vượt qua được, chỉ cần em không từ bỏ. Em không thấy rằng hắn đang cố gắng ép em làm điều mà em không muốn sao? Đừng để hắn kiểm soát em, đừng để hắn thắng."

Cheer cảm thấy giằng xé trong lòng, một bên là tình yêu và sự bảo vệ dành cho Ann, bên còn lại là nỗi sợ hãi rằng bất cứ hành động nào của mình cũng có thể dẫn đến kết cục thảm khốc. Cô nhìn Christopher, rồi nhìn Ann, lòng rối bời như bị mắc kẹt giữa một cơn ác mộng không lối thoát.

"Em..." Cheer lắp bắp, giọng cô vỡ ra trong sự hoang mang, "em không biết phải làm gì... Em không thể để chị bị hại, nhưng em cũng không thể... không thể làm theo yêu cầu của hắn... Ann, chị phải hiểu rằng em yêu chị, em chỉ muốn bảo vệ chị."

Ann siết chặt tay Cheer, cố gắng truyền thêm sức mạnh cho cô, mặc dù trong lòng chị cũng đang đau đớn tột cùng: "Tôi biết, Cheer. Tôi biết em yêu tôi và muốn bảo vệ tôi. Nhưng chúng ta phải tìm cách khác. Em không thể từ bỏ hy vọng, không thể để hắn ép em vào đường cùng."

Christopher phá vỡ khoảnh khắc căng thẳng giữa hai người bằng một giọng nói trầm đục: "Cô phải chọn, Cheer. Hoặc là cô biến mất khỏi cuộc đời Ann mãi mãi, hoặc tôi sẽ khiến cuộc đời cô ấy trở nên vô nghĩa. Quyết định đi."

Cheer cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực, mỗi bước tiến tới đều có thể dẫn đến sự sụp đổ. Cô biết rằng quyết định của mình sẽ định đoạt số phận không chỉ của cô mà còn của Ann. Nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể nghĩ ra được cách nào để thoát khỏi tình huống này mà không gây tổn hại cho người mình yêu.

Ann nhìn sâu vào mắt Cheer, giọng nói của chị tràn đầy đau khổ nhưng cũng đầy quyết tâm: "Cheer, em không cần phải chọn. Tôi sẽ không để hắn ép buộc em. Chúng ta sẽ cùng nhau đối diện với điều này."

Nhưng Cheer vẫn bị mắc kẹt trong sự đấu tranh nội tâm, giữa tình yêu và nỗi sợ hãi. Cô không biết phải làm sao để bảo vệ Ann mà không làm theo yêu cầu của Christopher. Cô cảm thấy mình như đang bị bao vây, không có lối thoát, không có bất kỳ phương án nào khả dĩ.

Christopher dường như nhận ra sự hoang mang của Cheer, hắn tiến tới gần hơn, giọng nói trở nên ngọt ngào một cách đáng sợ: "Cô biết mình phải làm gì mà, Cheer. Chỉ cần một chút can đảm nữa thôi. Cô sẽ giải thoát cho Ann, và cho cả chính mình. Cô sẽ không còn phải lo lắng nữa."

Cheer rùng mình, cô cảm thấy mình đang rơi vào vòng xoáy đen tối mà Christopher đã giăng ra. Nhưng đồng thời, sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng đây không phải là con đường mà cô muốn chọn. Dù có phải trả giá thế nào, cô không thể từ bỏ Ann, không thể để kẻ như Christopher chiến thắng.

Nhưng làm sao để thoát khỏi cái bẫy này? Làm sao để bảo vệ Ann mà không làm theo yêu cầu điên rồ của hắn? Đó là câu hỏi mà Cheer không thể trả lời, và chính điều đó đã đẩy cô vào tình thế bế tắc hơn bao giờ hết.

HẾT.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro