Ngoại truyện: Thấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, như thể tất cả mọi cảm xúc đau đớn, dằn vặt và sợ hãi đều bị đẩy đến cực điểm. Ann quay lại nhìn Cheer, đôi mắt chị tràn đầy sự đau đớn và ngạc nhiên. Những ngày qua, sự xa cách giữa họ, những lần Cheer tránh né chị, cuối cùng cũng đã có lời giải đáp. Nhưng đáp án ấy lại khiến Ann không biết nên đau lòng hay cảm thông.

Cheer tránh ánh mắt Ann, như thể sợ rằng chỉ cần nhìn vào đó, cô sẽ bị vỡ tan bởi sự thật tàn nhẫn này. Nhưng cô không thể tránh mãi, và cuối cùng, cô buộc phải đối diện với người phụ nữ mình yêu nhất. Cheer chậm rãi mở miệng, giọng cô khàn đi vì cảm xúc: "Chị... em xin lỗi. Em biết mình đã sai khi không nói rõ với chị... nhưng em chỉ muốn bảo vệ chị. Em không muốn chị phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa."

Ann lắc đầu, nước mắt chảy dài trên gương mặt chị. Giọng chị lạc đi, vừa yếu đuối vừa kiên quyết: "Cheer, em không hiểu sao? Tôi không cần em bảo vệ tôi bằng cách tránh né, bằng cách tự làm đau chính mình. Tôi không thể chịu được khi thấy em khổ sở như thế... Tôi... tôi đã trách lầm em."

Cheer cảm thấy lòng mình quặn thắt khi nhìn thấy sự đau khổ trong mắt Ann. Cô muốn giải thích, muốn nói rằng tất cả những gì cô làm đều xuất phát từ tình yêu và nỗi sợ hãi mất Ann, nhưng lời nói như bị nghẹn lại trong cổ họng. Cô chỉ biết nắm chặt tay Ann, như muốn giữ chị lại bên mình mãi mãi, dù có phải đối diện với bất kỳ điều gì.

"Em không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng em có thể làm chị đau, rằng em có thể gây ra những tổn thương mà chị không bao giờ có thể chữa lành," Cheer nói, giọng cô run rẩy, "Em biết mình đã sai khi không nói rõ với chị, khi để chị tự dằn vặt vì sự xa cách giữa chúng ta. Nhưng... em không thể chịu được khi thấy chị tự trách bản thân vì những điều mà chị không đáng phải gánh chịu."

Ann nhìn Cheer, trái tim chị tan nát bởi sự giằng xé trong lòng người mình yêu. Chị biết rằng cả hai đều mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn của tình yêu và nỗi sợ hãi, không ai trong họ muốn làm tổn thương người kia, nhưng cuối cùng lại vô tình gây ra đau đớn cho cả hai. "Cheer, chúng ta đều có lỗi... nhưng cũng không có lỗi. Chúng ta chỉ yêu nhau quá nhiều, nhiều đến mức không biết phải làm thế nào để bảo vệ nhau, không thể nói hết những điều cần nói."

Christopher đứng đó, lặng lẽ quan sát cuộc đối thoại giữa hai người, đôi mắt hắn lấp lánh sự thỏa mãn pha lẫn chút mỉa mai. Hắn biết rằng trái tim Ann đã thuộc về Cheer, rằng dù có làm gì đi chăng nữa, hắn cũng không thể thay đổi sự thật này. Nhưng hắn cũng không dễ dàng nhượng bộ, bởi vì đối với hắn, Ann không chỉ là một người phụ nữ, mà còn là mục tiêu, là biểu tượng của sự chiếm hữu tuyệt đối mà hắn khao khát.

"Thật cảm động," Christopher cười lạnh, giọng hắn chứa đầy sự chế giễu, "Hai người yêu nhau nhiều đến mức làm tổn thương lẫn nhau mà không hay biết. Nhưng dù có yêu thương nhau đến đâu, Cheer, cô cũng không thể thay đổi sự thật rằng Ann không bao giờ hoàn toàn thuộc về cô. Cô ấy là của tôi, và cô sẽ phải đối diện với điều đó."

Cheer siết chặt tay Ann hơn, như muốn bảo vệ chị khỏi lời nói độc ác của Christopher. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng hắn đã đúng ở một điểm: tình yêu của cô dành cho Ann mạnh mẽ đến mức nó trở thành nỗi sợ hãi, và chính nỗi sợ đó đã đẩy họ vào tình cảnh hiện tại.

"Christopher," Ann cất giọng, từng lời như cắt vào lòng mình, "anh không bao giờ hiểu được tình yêu thực sự là gì. Tình yêu không phải là sự chiếm hữu, không phải là ép buộc người khác làm theo ý mình. Tình yêu là sự tự nguyện, là sự chia sẻ, là bảo vệ người mình yêu thương khỏi mọi tổn thương... nhưng không phải bằng cách gây ra đau đớn cho họ."

Christopher nhún vai, nụ cười nham hiểm vẫn hiện rõ trên khuôn mặt hắn: "Ann, em nghĩ rằng tôi không hiểu tình yêu sao? Tôi hiểu rất rõ. Đó là lý do tại sao tôi không thể để em sống trong hạnh phúc với Cheer. Em thuộc về tôi, Ann. Và nếu tôi không thể có em, thì Cheer sẽ không bao giờ có."

Cheer cảm thấy cơn giận dữ bùng lên trong lòng khi nghe lời nói của Christopher, nhưng cô cũng nhận ra sự thật tàn nhẫn trong đó. Cô không thể phủ nhận rằng nỗi sợ mất Ann đã dẫn đến sự xa cách giữa họ, rằng cô đã vô tình tạo điều kiện cho Christopher lợi dụng tình huống này rồi thừa nước đục thả câu.

"Anh không thể có Ann," Cheer nói, giọng cô cứng rắn hơn bao giờ hết, "và tôi cũng không để anh phá hủy mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ Ann, ngay cả khi phải đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình."

Ann cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong lòng khi nghe lời nói của Cheer. Chị biết rằng Cheer vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng biết rằng tình yêu của họ mạnh mẽ hơn tất cả. Chị nắm chặt tay Cheer, truyền thêm sức mạnh cho cô: "Cheer, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua điều này. Không có điều gì, không ai có thể chia cắt chúng ta."

Christopher nhìn hai người với ánh mắt u ám, nhưng hắn không nhượng bộ. Hắn biết rằng nếu không thể chiếm lấy Ann, hắn sẽ làm mọi cách để phá hủy những gì còn lại của cô và Cheer. "Rất tốt," hắn nói lạnh lùng, "cứ tự tin rằng tình yêu của hai người sẽ cứu rỗi được tất cả. Nhưng nhớ rằng, mọi thứ đều có giá của nó."

Cheer nhìn Christopher với ánh mắt đầy quyết tâm, nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng. Cô biết rằng cuộc chiến này không chỉ là giữa cô và Christopher, mà còn là giữa cô với chính nỗi sợ hãi trong lòng mình. Và để chiến thắng, cô phải vượt qua cả hai.

Ann cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng Cheer, chị biết rằng đây không phải là một trận chiến dễ dàng. Nhưng dù có khó khăn thế nào, chị cũng sẽ không để Cheer phải đối mặt một mình. Chị sẽ đứng bên cô, cùng cô chiến đấu, cùng cô vượt qua mọi thử thách, bởi vì tình yêu của họ xứng đáng với điều đó.

Ann và Cheer đứng sát bên nhau, tay nắm tay thật chặt, như thể đó là sự liên kết cuối cùng giữa hai người trong thế giới đầy bất trắc này. Mọi thứ như một vòng xoáy ác mộng, mà ở đó, dù có cố gắng thế nào, họ vẫn không thể thoát ra.

Cheer khẽ thì thầm, giọng cô trầm thấp nhưng đầy kiên quyết: "Chị, chúng ta không cần phải tiếp tục như thế này nữa. Chúng ta có thể kết thúc mọi đau khổ... cùng nhau."

Ann ngước lên nhìn Cheer, đôi mắt chị tràn đầy nỗi buồn và sự bất lực. Chị biết rằng Cheer chỉ muốn bảo vệ chị, bảo vệ họ khỏi những đau đớn kéo dài mãi mãi. Nhưng quyết định này quá tàn nhẫn, quá đớn đau. Chị chậm rãi gật đầu, tay chị run run khi nắm chặt con dao sắc bén mà Cheer vừa đưa cho.

Nhưng khi họ định làm điều không ai ngờ tới, tiếng bước chân nặng nề của Christopher đột ngột gấp gáp lao tới. Hắn nhìn Ann với ánh mắt đầy điên loạn, tay hắn giật lấy tay Ann, cố gắng ngăn chị lại. "Không, Ann! Cô không thể kết thúc mọi thứ như vậy! Cô phải ở lại, cô thuộc về tôi!"

Ann bị kéo mạnh về phía sau, con dao trong tay chị lung lay, lưỡi dao lóe sáng lên dưới ánh đèn mờ mờ. Trong khoảnh khắc đó, Cheer lao lên để bảo vệ Ann, nhưng không kịp. Sự hỗn loạn và bất ngờ khiến lưỡi dao đi chệch hướng găm vào Cheer.

"Cheer!" Ann hét lên trong hoảng loạn, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể khi chị thấy máu chảy ra từ vết thương của Cheer. Ánh mắt Cheer mờ đi, nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên môi cô, như một sự an ủi cuối cùng dành cho Ann.

Cheer cố gắng giữ vững nụ cười, giọng cô yếu ớt nhưng vẫn đầy yêu thương: "Chị... không sao đâu, em không sao..."

Ann sững sờ, tay chị run rẩy khi ôm lấy cơ thể đang dần mất đi sức sống của Cheer. Nhưng trước khi chị có thể làm bất cứ điều gì, cơn khó thở quen thuộc đột ngột ập đến, như một bóng đen khổng lồ đè nặng lên lồng ngực chị. Ann cảm thấy mình đang bị kéo chìm xuống, hơi thở trở nên nặng nề và rời rạc. Chị hoảng loạn, biết rằng mình không thể ngất đi, không thể để Christopher làm hại Cheer thêm nữa.

"Không... không... không được," Ann cố gắng thở hổn hển, đôi tay chị nắm chặt lấy chiếc áo của Cheer, như thể cố gắng tìm một điểm tựa để không bị chìm xuống. "Tôi không thể... không thể ngất... Cheer... em cần phải sống... tôi không thể mất em..."

Christopher đứng đó, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn Ann đang cố gắng chống chọi với cơn hoảng loạn của mình. Hắn tiến thêm một bước, đôi tay to lớn của hắn chạm vào vai Ann, nhưng bị chị gạt mạnh ra.

"Không được đụng vào tôi!" Ann gào lên, cảm thấy sự sợ hãi và giận dữ trào dâng trong lòng. Nhưng cơ thể chị phản bội lại quyết tâm đó, lồng ngực chị thắt lại, hơi thở bị cắt đứt từng đoạn. "Cheer... em phải tỉnh... đừng... đừng bỏ tôi lại một mình..."

Cheer, trong cơn đau đớn, cố gắng giữ lấy tay Ann, giọng cô đứt quãng: "Chị... chị phải cố lên... Em... em sẽ không bỏ chị đâu..."

Ann cảm thấy cơn hoảng loạn đang bao trùm lấy chị, như một đám mây đen kịt không thể tan biến. Mắt chị mờ đi, như thể mọi thứ xung quanh đang dần mất đi sắc màu. Chị biết mình sắp ngất, nhưng trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải bảo vệ Cheer, phải giữ cô an toàn.

"Cheer... tôi yêu em... tôi yêu em... nhiều lắm..." Ann lẩm bẩm trong vô thức, như thể đó là câu thần chú duy nhất có thể giúp chị trụ vững.

Cheer cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, mắt cô nhòa đi trong cơn đau, nhưng giọng cô vẫn đầy tình yêu thương: "Em cũng yêu chị... Ann..."

Ann gật đầu, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. Nhưng mỗi hơi thở như một trận chiến, và chị biết mình đang dần thua cuộc. Cảm giác bất lực, đau đớn khi thấy Cheer bị thương mà không thể làm gì khiến chị muốn gào thét, nhưng không còn đủ sức. "Tôi không... không để hắn làm hại em... Cheer... em..."

Christopher nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt thờ ơ, như thể hắn đã thắng. "Ann, em nên chấp nhận sự thật đi," hắn nói lạnh lùng, "Không ai có thể cứu cô ta bây giờ."

Ann cảm thấy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dâng tràn trong lòng, nhưng hơn cả, là tình yêu cô dành cho Cheer. Tình yêu ấy, dù có bị bóp nghẹt bởi nỗi đau và hoảng loạn, vẫn bùng lên mạnh mẽ, thôi thúc chị không được bỏ cuộc.

"Không... không ai có thể chia cắt chúng ta," Ann thở hổn hển, mắt chị rực lên sự kiên quyết. "Cheer, em phải sống... chúng ta phải sống..."

Cheer gật đầu, nắm lấy tay Ann chặt hơn, như truyền thêm sức mạnh cho chị. Trong khoảnh khắc đó, cả hai cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa họ, như thể không gì có thể phá vỡ. Dù có đối diện với cái chết, họ vẫn không để bị chia cắt.

Và chính trong giây phút đó, Ann nhận ra rằng dù có đau đớn, dù có khó khăn đến đâu, tình yêu của họ sẽ luôn là ánh sáng dẫn đường. Chị không thể ngã gục, không thể để Christopher chiến thắng. Ann hít một hơi thật sâu, gắng gượng lấy lại chút sức lực cuối cùng, tay chị vẫn nắm chặt tay Cheer, không buông.

Ann thở dồn dập, cảm giác mệt mỏi và cơn hoảng loạn như từng cơn sóng vỗ dồn vào bờ biển, cuốn đi chút tỉnh táo cuối cùng trong chị. Tay chị run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Cheer như nắm lấy cuộc sống của mình.

Christopher tiến lại gần hơn, đôi mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo và quyết tâm. Hắn không còn kiên nhẫn nữa. "Ann, buông tay ra! Cô không thể cứu cô ta, hãy cứu lấy chính mình." Giọng hắn gằn xuống, từng chữ nặng nề như búa tạ.

Ann lắc đầu, nước mắt trào ra từ khóe mắt khi nhìn vào gương mặt Cheer, đang yếu ớt dần trước mắt chị. "Không! Tôi không buông! Tôi không bao giờ để em ấy lại một mình!" Ann hét lên, giọng chị vang vọng trong căn phòng, mang theo nỗi đau và quyết tâm sắt đá.

Christopher không nói gì thêm, chỉ nắm chặt cánh tay Ann, cố kéo chị ra khỏi Cheer. Sức lực của hắn làm Ann đau đớn, nhưng chị vẫn giữ chặt tay Cheer, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ người vợ yêu quý. "Buông tay ra! Ann!" Christopher quát lên, giọng hắn đầy sự tức giận khi thấy Ann không nhượng bộ.

"Không! Tôi sẽ không bao giờ buông! Anh có thể giết tôi, nhưng tôi sẽ không rời xa em ấy!" Ann hét lại, đôi mắt chị tràn đầy sự đau đớn lẫn giận dữ. Tay chị bám chặt vào tay Cheer, như thể sự sống của cả hai đều phụ thuộc vào cái nắm tay này.

Christopher nghiến răng, hắn đẩy Ann mạnh hơn, "Cô không hiểu sao? Cô sẽ chết, và cô ta cũng vậy! Nhưng tôi sẽ giữ cô lại, Ann! Cô sẽ sống, nhưng chỉ khi buông tay!" Hắn gầm lên, cố gắng tách hai người ra bằng mọi cách.

Ann cảm nhận được sức ép từ Christopher, sự tuyệt vọng và hoảng loạn trong lòng chị bùng lên mạnh mẽ. "Không! Tôi đã nói rồi! Tôi sẽ không bao giờ buông tay em ấy!" Ann hét lớn, cảm giác như giọng nói của mình đang tan biến trong không gian. Chị không biết mình còn có thể trụ lại bao lâu, nhưng tình yêu và sự kiên định dành cho Cheer là tất cả những gì chị còn lại.

"Ann... chị..." Cheer lẩm bẩm, đôi mắt cô mờ đi trong đau đớn, nhưng vẫn cố giữ chặt tay Ann. "Chị... đừng buông tay..."

Ann cúi xuống, nước mắt chị rơi xuống trên mặt Cheer. "Em, tôi sẽ không bao giờ rời xa em. Không bao giờ." Ann thì thầm, giọng chị đứt quãng vì cơn hoảng loạn và sợ hãi đang lấn át.

Christopher nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt hắn sẫm lại vì sự tức giận và thất vọng. Hắn không thể hiểu nổi tại sao Ann lại chọn tình yêu này, ngay cả khi nó đưa họ đến bờ vực của sự hủy diệt. Hắn cố kéo mạnh hơn, làm Ann chao đảo, nhưng chị vẫn giữ vững, không để tay Cheer rời khỏi mình dù chỉ một giây.

Ann cảm nhận được sức lực của mình dần cạn kiệt, hơi thở trở nên ngắn và rời rạc. Nhưng chị không để mình gục ngã. "Christopher... Anh có thể làm gì cũng được... nhưng tôi sẽ không bao giờ... buông tay."

Christopher gầm lên trong cơn thịnh nộ, hắn kéo Ann mạnh hơn, nhưng chính lúc đó, Ann dồn toàn bộ sức lực còn lại để đẩy hắn ra. Sự bất ngờ khiến hắn lảo đảo, buông tay Ann ra trong giây lát. Ann lập tức cúi xuống, ôm chặt lấy Cheer, bảo vệ cô khỏi bất kỳ điều gì có thể xảy ra.

"Chị... đừng... đừng lo cho em... Chị phải sống..." Cheer thì thào, giọng cô nhỏ như tiếng gió thoảng qua.

Ann lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Không, em. Chúng ta sẽ cùng sống. Cùng nhau."

Christopher nhấc con dao lên, đôi mắt hắn điên loạn và lạnh lẽo. "Cô sẽ phải trả giá, Ann. Cô sẽ phải trả giá!" Hắn lao tới, nhưng trước khi Ann kịp phản ứng, lưỡi dao của hắn đã một lần nữa được hứng lấy bởi Cheer.

Ann kêu lên trong kinh hoàng, cả thế giới như sụp đổ trước mắt chị. "Cheer!" Chị hét lên, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của vợ mình. Lưỡi dao đã đâm sâu, và máu chảy tràn ra từ vết thương. "Không... Không... em không thể... Cheer, em phải cố lên!"

Cheer yếu ớt mỉm cười, nụ cười mong manh như sợi chỉ. "Chị... em... yêu... chị..." Cô thì thào, hơi thở cô ngắn lại, yếu ớt dần.

Christopher đứng đó, nhìn Ann với ánh mắt lạnh lẽo, không hề có dấu hiệu dừng lại. Hắn đã quyết tâm, và hắn sẽ không để Ann thoát khỏi tay hắn.

Ann cảm thấy mình đang mất dần ý thức, nhưng ý chí và tình yêu dành cho Cheer khiến chị cố gắng gắng gượng. Dù cơ thể chị đang chống lại ý chí của mình, chị vẫn không thể bỏ cuộc. "Cheer... tôi yêu em... em phải sống... em không được bỏ tôi lại một mình..."

Cheer chỉ yếu ớt gật đầu, bàn tay cô dần dần nới lỏng, nhưng trong mắt cô vẫn sáng lên tình yêu dành cho Ann.

"Không... Cheer, em không được bỏ tôi!" Ann hét lên, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ quanh mình. "Tôi sẽ không để em đi... không bao giờ..."

Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro