Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 38: Thiên Mộng Nhất Chỉ !

Hôm nay là một ngày đẹp trời cả hai người sau khi ăn sáng thấy còn sớm định đi đạo ngắm hồ Hải Thần. Với thị lực tốt Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng phát hiện trong sương mù ở hồ Hải Thần có một điểm đỏ bất thường, chỉ tay về phía điểm đỏ cậu nói:

- Chỗ đó hình như có một điểm đỏ.

Long Hạo Thiên nhìn theo hướng chỉ tay của Hoắc Vũ Hạo cũng phát hiện, cảm thấy quái lạ nói:

- Thật lạ.

Vừa nói xong điểm đỏ dần hiện ra, một người đang di chuyển với tốc độ kinh khủng hướng đến hai người.

Hoắc Vũ Hạo và Long Hạo Thiên nhìn nhau:

- Học trưởng nội viện?

Tốc độ người nọ thật sự quá kinh khủng, chỉ một lát sau người nọ đã gần đến bờ hồ, mỗi một bước vọt đi mặt hồ lại khẽ gợn sóng, những lúc ấy người nọ lại mượn lực tiếp tục tiến tới tựa như một đám mây đỏ.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã nhìn thấy rõ, người này không chỉ quần áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu, người thon dài nhưng lại phát ra khí thế khủng khiếp, lạnh băng như một hồn thú. Trên mặt là một mặt nạ đỏ như máu, hai ánh mắt cũng như lửa đỏ...

Nhìn người nọ Long Hạo Thiên cảm thấy tức giận không thôi, màu đỏ là màu đặc trưng của bổn thiếu gia kẻ này to gan dám cướp danh hiệu của ta à! Muốn chết!

Được rồi trong lúc Long ca tức giận thì cô gái nó đã vượt đến trước mắt 2 người, cả 2 nhanh chóng né sang 2 bên nhưng không biết lí do gì mà trong lúc né Long Hạo Thiên vấp phải một chiếc lá (??) ngã ra đằng sau đầu hung hăng tiếp xúc thân mật với phần gạch bảo vệ cây trên đường, chứng kiến hết tất cả Hoắc Vũ Hạo không khỏi hắc tuyến nhìn.

Được rồi coi như Long ca của chúng ta đã K.O rồi giờ chỉ còn lại tiểu Hạo đáng thương mà thôi.

Sức nóng thật khủng khiếp, hiện giờ vũ hồn băng hệ kia vẫn chưa có nhưng có thể dùng được, nghĩ thế Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc đi vào thức hải kêu gọi sự giúp đỡ của Thiên Mộng Băng Tằm.

Trong nháy mắt khi Hoắc Vũ Hạo sắp bị ngọn lửa kia đánh đến, Linh Mâu đột nhiên lóe sáng, ánh sáng màu vàng kim và tròng mắt của cậu đều chuyển thành màu trắng như huyền băng vạn năm.

Và một luồng khí lạnh băng từ người Hoắc Vũ Hạo không ngừng lan tỏa ra xung quanh, nhanh chóng xua đi bầu không khí nóng rực, bóng người đỏ rực kia cũng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bật ngược về sau.

Hồn Hoàn màu trắng dưới chân cậu dần dần chuyển thành màu vàng rực rỡ. Lấy Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm, mọi thứ xung quanh trong phạm vi trăm mét, ngay cả Hải Thần Hồ, đều đông cứng lại hóa thành một thế giới băng tuyết.

Bóng người màu đỏ kia run rẩy đứng trong không khí, một luồng áp lực khổng lồ không ngừng ngưng tụ, Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên, ngón trỏ trên tay phải của hắn không biết từ lúc nào đã biến thành khối băng màu lam sáng lấp lánh, một giọng nói đột ngột vang lên.

- Dám động đến người ca lựa chọn, dám phá giấc ngủ của ca. Đi chết đi.

Ngón trỏ khẽ vẫy một cái, một tia sáng màu xanh chợt sáng lên rồi bay thẳng đến người áo đỏ ngoài kia. 

Thiên Mộng Nhất Chỉ !

Nhiệt độ xung quanh người áo đỏ này nhanh chóng giảm xuống, có lẽ do cảm nhận có nguy hiểm đang đến nên người này khẽ tránh sang một bên, ngay sau đó, một tiếng phượng hót thật to vang lên.

Sau lưng người áo đỏ đột nhiên xuất hiện một con phượng hoàng lửa thật lớn, 6 cái hồn hoàn, 2 vàng, 2 tím, 2 đen cũng đồng loạt xuất hiện. Cường giả cấp Hồn Đế !

Trong 6 cái hồn hoàn, cái thứ 2, 3, 6 đồng loạt sáng lên. Ngọn lửa quanh người cô gái áo đỏ sậm dần. Con phượng hoàng lửa kia nhả ra một tia lửa thật mỏng bay đến đối đầu với tia sáng cực hàn màu lam.

Từng tiếng xèo xèo vang lên, con phượng hoàng lửa thấy tia lửa kia tan biến lập tức bay đến chắn phía trước người áo đỏ.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, người áo đỏ bị chấn bay ngược ra sau ngã xuống hồ Hải Thần, toàn thân bị luồng hàn băng bao phủ, mặt hồ nhất thời dâng lên một lượng lớn hơi nước màu trắng.

Hoắc Vũ Hạo vừa định đánh tiếp đột nhiên khựng lại, giọng nói kia lại vang lên:

- Chán ghê, lại có người đến. Thôi ta trốn đây nha tiểu Hạo!

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, còn lại mọi chuyện hãy để cho cậu giải quyết. Nghĩ như thế, sau khi lấy lại cơ thể cậu nhanh chóng ngã xuống đất giả bộ ngất xỉu.

Vài phút trước đó xung quanh bờ hồ còn dao động hồn lực khủng bố, thế mà giờ đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Trên bờ chỉ còn Hoắc Vũ Hạo và Long Hạo Thiên nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh.

Lúc này xa xa xuất hiện mười bóng người đang bay đến thật nhanh.

- Không ổn, bị thương đệ tử ngoại viện rồi.

Nháy mắt bọn họ đã đến bên bờ hồ, dẫn đầu là một ông lão mặc trường bào màu trắng, lão đứng giữa trời sải bước đi về phía Hoắc Vũ Hạo và Long Hạo Thiên. Lão vẫy tay nâng thân thể hai người trôi nổi lên trong không khí.

- May quá, chỉ là ngất thôi, không bị thương. Lý lão sư, ngươi đến trị liệu cho hai đứa bé đi.

- Dạ.

Người trung niên áo trắng đứng phía sau cung kính vâng lời bước ra phía trước. Nếu Hoắc Vũ Hạo và Long Hạo Thiên tỉnh lại nhất định sẽ giật mình nhận ra vị lão sư này chính là cường giả Hồn Thánh sử dùng vũ hồn Sinh Mệnh Thụ.

Hồn hoàn lóe sáng, từng tia sáng màu xanh biếc quay quanh Hoắc Vũ Hạo và Long Hạo Thiên, từ từ thấm vào thân thể bọn họ, thực vật khô héo xung quanh cũng theo đó mà khôi phục lại một cách thần kỳ, mơ hồ có thể cảm giác được thực vật xung quanh hồ Hải Thần đều tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc êm dịu.

- Tiểu Đào ở đây.

Một người áo trắng đứng phía sau ầm một tiếng nhảy xuống hồ Hải Thần vớt người áo đỏ ban nãy rơi xuống dưới lên.

Người áo đỏ kia cả người ướt sủng, nhờ thế mới thấy rõ thân hình của y, hóa ra là một cô gái.

Ông lão áo trắng đi đến đặt tay phải lên vai nàng, một luồng hồn lực nồng đậm màu trắng ào ào truyền vào cơ thể nàng.

- Kỳ quái a!

Ông lão áo trắng nhíu mày, dường như có vấn đề gì không thể hiểu hỏi:

- Lý lão sư, hai tên đệ tử ngoại viện kia sao rồi?

Lý lão sư đáp:

- Không có vấn đề gì, một lát tỉnh lại ngay thôi.

Ông lão áo trắng nói tiếp:

- May mà không có sai lầm gì, xem ra khi nãy Tiểu Đào vẫn còn một chút thần trí. Lý lão sư, ngươi đưa hai đệ tử này về đi. Dặn bọn họ đừng nói những chuyện ban nãy ra. Nếu không trực tiếp khai trừ. Nhớ cho bọn họ một chút bồi thường. Chúng ta trở về.

Bốn chữ cuối là lão quay sang nói với những người khác, lão đỡ cô gái áo đỏ kia lên, nháy mắt hóa thành một luồng sáng màu trắng biến mất nơi chân trời.

(còn tiếp)

PS: Không mọi người có hay không phát hiện một số tình tiết mà ta không đề cập đến, sở dĩ có một số ta cảm thấy chưa đến còn một số còn lại thì ta thấy không cần thiết, hay không thích cho mạch truyện của ta nên tạm thời sẽ không đề cập đến. Được rồi ta cũng chỉ có thể nói tới đây thôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^v^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro