Chương 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này có chuyện xưa rất dài, lại có chuyện xưa rất ngắn.

Ma Thiên Thu trước nay đều sẽ không kể chuyện xưa, y vô cùng đơn giản chầm chậm nói, Tấn Ly liền an tĩnh mà nghe. Nhưng một giảng này, lại nói suốt ba tháng.

Phàm nhân cả đời bất quá có trăm năm, Ma Thiên Thu giảng chuyện xưa lại có một ngàn năm. Chuyện xưa kia tuyệt đối rộng lớn, khiến cho lòng người lo lắng, chính là ngữ khí của y cuối cùng lại bình đạm, vừa không cao hứng cũng không tức giận, cứ thế câu được câu không mà giảng.

Đến cuối cùng, y dần dần không muốn nói kĩ càng tỉ mỉ, chỉ là một câu khái quát, Tấn Ly cũng không mở miệng hỏi y.

Chờ giảng đến khi người kia trở thành thiên hạ đệ nhất, đại sát tứ phương, Ma Thiên Thu bỗng chốc im lặng, thật lâu sau, mới cười một tiếng, thập phần rộng lượng mà nói:"Liền như vậy kết thúc tốt đẹp."

Hắc ám trong không gian tức khắc lại yên tĩnh đi xuống, Ma Thiên Thu dừng nói, Tấn Ly cũng không có mở miệng.

Dần dần, Ma Thiên Thu cảm thấy trong thân thể chính mình có một ít khí lực, một tia mỏng manh linh khí ở chỗ đan điền bị tổn hại chậm rãi ngưng tụ. Cổ lực lượng này tuy rằng thập phần nhỏ, nhưng không thể nào bỏ qua, Ma Thiên Thu rũ con ngươi, sắc mặt bình tĩnh, cũng bắt đầu thử vận chuyển linh lực.

Không biết đã qua bao lâu, linh lực trong đan điền của Ma Thiên Thu cũng càng ngày càng nhiều. Bấy nhiêu linh lực đối với thời kì toàn thịnh của y bất quá chỉ là muối bỏ biển, nhưng giờ khắc này, lại có thể tạo thành một ít thương tổn cho yêu tôn.

Dù sao y nhất định sẽ chết, trước khi chết làm cho kẻ địch bị thương một chút, đối với nhân tu bên ngoài mà nói, lại nhiều thêm một phần lợi thế.

Linh lực mỏng manh được giấu kín trong kinh mạch chậm rãi lưu chuyển, trong bóng đêm, Ma Thiên Thu nhìn không thấy biểu tình của Tấn Ly, chỉ có thể dùng linh thức cảm giác được đối phương như cũ ở bên cạnh mình, đồng thời xúc cảm trên tay trái còn nói cho y biết: Người này còn lôi kéo tay mình.

Ma Thiên Thu thật cẩn thận mà thao tác linh lực, tu vi của y so với đối phương thấp không ít, nhưng là nếu thật sự muốn đánh lén, cũng không phải không có khả năng. Trên trán dần chảy ra mồ hôi, môi đỏ lại như cũ hơi nhếch lên, giữa trán mồ hôi càng nhiều, ý cười trên môi càng tăng.

Ma Thiên Thu ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay phải, hình thành một điểm nhỏ như máu. Điểm nhỏ này trong lòng bàn tay y dần lớn lên, ngay khi y chuẩn bị nâng chưởng phách về phía ngực Tấn Ly, đột nhiên...Chỉ nghe Tấn Ly nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, lại lần nữa mở miệng hỏi: "Thiên Thu, ta rốt cuộc là ai? Ngươi lại là ai? Vì cái gì chúng ta lại ở chỗ này? Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Ma Thiên Thu: "..."

Chỉ trong nháy mắt chần chờ, Ma Thiên Thu chậm rãi thu tay, siết chặt tay phải, linh lực cùng ma khí ngưng tụ nhỏ dần thành điểm đỏ.

Kế tiếp sự tình, lặp lại một vòng ác mộng.

Tấn Ly như thế nào lại nói nhiều, hỏi nhiều vấn đề không xong như vậy?

Loại lải nhải dài dòng, ầm ĩ khiến người không chịu nổi này nếu như là ngày xưa, Ma Thiên Thu chưa bao giờ phiền lòng, bởi vì y sẽ đem đối phương chụp thành thịt nát. Nhưng hiện tại, căn bản y đối với Tấn Ly không quản ngại khó nhọc, thật sự nói tiếp cái gọi là chuyện xưa, y đem chuyện xưa của Lạc Tiệm Thanh( chuyện xưa kia Lạc Tiệm Thanh thập phần sùng bái Ma Thiên Thu) cũng nói một lần, Tấn Ly sau khi nghe xong, vẫn là quấn lấy y hỏi không ngừng.

Lúc này, Ma Thiên Thu vô cùng hoài niệm yêu tôn lạnh nhạt thanh cao kia.

Giết cũng giết không được, đánh cũng đánh không lại, y còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể kiên nhẫn mà trả lời đối phương, nếu không đối phương có thể đem một cái vấn đề hỏi trên một vạn lần.

Khi Tấn Ly hỏi đến lần thứ ba ngàn linh bốn, Ma Thiên Thu rốt cuộc nhịn không được mà gầm lên một tiếng, ngẩng đầu đánh về phía ngực đối phương. Cho dù chết, y cũng không thể chết dưới cái loại ồn ào này.

"Ngươi mau lăn cho bản tôn!!!"

Vèo!

  Một đạo phá tiếng gió của Ma Thiên Thu vang lên, Tấn Ly thân mình chợt lóe, liền thoảng qua đạo công kích này.

Ma Thiên Thu đã sớm biết một kích này đối với Tấn Ly mà nói không có bất luận tác dụng gì, thậm chí y cũng biết, thời điểm trước y đã bỏ lỡ cơ hội đánh lén. Nhưng y vẫn như cũ không quan tâm mà công kích, đã không còn vì muốn gây thương tích đến đối phương, mà là vì: Làm người này câm miệng!

Ở trong bóng đêm trống rỗng vang lên tiếng cười lạnh lùng, Ma Thiên Thu đè tức giận, từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi mà nói:"Ngươi nếu muốn, cứ chém cứ giết ta cho thống khoái, bản tôn không phải cha mẹ ngươi, vì sao phải nhịn ngươi lải nhải! Yêu tôn Tấn Ly vậy mà lại là người dong dài nhàm chán, chính mình bị bóng tối bao trùm không thoát ra được, thật là khiến người khác thất vọng đến cực điểm."

Một mảnh trong bóng đêm, không có  lấy một người trả lời Ma Thiên Thu.

Nhưng mà Ma Thiên Thu mừng rỡ vì sự thanh tĩnh, có lẽ có người chính là muốn bị mắng, mới biết được chính mình có bao nhiêu phiền chán.

Lúc này, Ma Thiên Thu nhạy bén nghe được một chút âm thanh từng giọt nước trút xuống. Y tinh tế nghe xong trong chốc lát, lúc này mới ý thức được, vừa rồi một kích của mình lại thật sự làm Tấn Ly bị thương, chỉ sợ đã đổ máu. Bất quá, hơi thở Tấn Ly vẫn thập phần ổn định, hẳn chỉ là da thịt bị thương.

Hai người trong không gian yên tĩnh thật lâu, thân thể Ma Thiên Thu sớm đã chẳng thể tích tụ ra linh lực, thậm chí y cảm nhận được sinh mệnh trôi đi cực nhanh.

Đang lúc này, y lại nghe được một đảo mỏng manh tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, y lập tức cảnh giác nhìn phía trước, cả người căng chặt, tiếp theo phát hiện một người chậm rãi ngồi bên cạnh mình chỉ cách một trượng, an tĩnh mà ngồi.

Tức khắc, trong lòng Ma Thiên Thu cảm thấy có một chút không đúng, trong đầu y hiện lên một ý niệm nguy hiểm, liền nghe thanh âm thanh tĩnh lãnh đạm bên cạnh mình vang lên: "Ngươi tự nhiên không phải cha mẹ bản tôn, bản tôn sinh ra liền không có cha mẹ, bồng bềnh trên đệ nhất hải yêu cảnh. Long tộc sinh ra thất giai, tương đương với tu vi Xuất Khiếu kỳ của nhân loại, người như ngươi âm hiểm ngoan độc, có tư cách gì trở thành cha mẹ bản tôn."

Hai tròng mắt tinh xảo bỗng trợn to, Ma Thiên Thu khẽ nhếch môi, hồi lâu, mới cười nhạo nói: "Nói giống như ai muốn giành làm cha mẹ của ngươi lắm vậy."

"Ngươi đi qua Long Đảo chưa?" Tấn Ly đột nhiên hỏi.

Ma Thiên Thu hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý, thân thể lại căng thẳng, chuẩn bị đối mặt với sự công kích của đối phương bất cứ lúc nào.

Ngoài dự liệu của y, Tấn Ly tựa hồ là thật tâm muốn hỏi một chút vấn đề,  thấy Ma Thiên Thu không hề trả lời, hắn nhẹ nhàng nói rằng: "Long Đảo là đệ nhất hải cấm địa, bản thân sau khi trưởng thành, vẫn luôn ở nơi đó, nghĩ đến đã qua bảy ngàn năm. Long Đảo quanh năm ấm áp, bốn mùa như xuân, rừng cây rậm rạp, nhưng ở giữa đảo có một hồ nước hình dáng mảnh trăng lưỡi liềm. Hồ nước kia ngưng tụ vô vàng linh khí, ở trong đó tu luyện, có thể một ngày vượt qua trăm ngày, là chỗ tu luyện đứng đầu Huyền Thiên đại lục."

" Ngươi ngược lại tự thổi phồng lên." Ma Thiên Thu không nhịn được giễu cợt nói, "Ma đạo cung ở tại ma sơn, hội tụ ngàn vạn ma khí, có thể giúp đỡ ma tu tu luyện, vượt qua hồ nước kia của ngươi ngàn lần."

Sau một lát, Tấn Ly lại nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đi qua Long Đảo chưa?"

Ma Thiên Thu rốt cuộc không nhịn được nói rằng: "Bản tôn vì sao muốn đi nơi chật hẹp nhỏ bé kia của ngươi?"

Lần này, Tấn Ly trầm mặc lâu phút chốc, than một tiếng: "Ngươi đi qua."

Câu nói này quá nhẹ, Ma Thiên Thu không hề nghe rõ, nhưng y lại chẳng muốn hỏi, Tấn Ly cũng không có lặp lại.

Tấn Ly vốn chẳng phải người ưa thích nói chuyện, Ma Thiên Thu phát hiện, một chưởng công kích trước đó của mình, không biết là đánh trúng chỗ nào của Tấn Ly, cư nhiên ngu si đánh thành bình thường. Vậy cũng không biết là phúc hay họa, ít nhất không có một người luôn làm ồn tới mình, chết cũng có thể chết trong thanh tịnh.

Ma Thiên Thu dựa vào vách tường ngồi, cụp mắt xuống, chờ đợi cái chết.

Tấn Ly cách y một trượng, không nói tiếng nào, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay thời điểm đó, Ma Thiên Thu nhẹ nhàng rên lên một tiếng, bị linh lực xông vỡ kinh mạch cùng đan điền mang cho y đau đớn khó tả. Lúc sau, Tấn Ly vẫn nói câu nói trước, lời nói ra không có bất kì ý nghĩa gì, cũng không nghĩ đến Ma Thiên Thu trả lời.

Bốn tháng sau, Ma Thiên Thu nặng nề phun ra một ngụm máu tươi, cả người như sắp hóa thành hư vô. Tấn Ly chỉ là ở bên cạnh tỉnh táo nhìn, nhìn Ma Thiên Thu trọng thương, thân thể không chịu nổi cảnh giới cường đại, từng bước một mà suy yếu suy sụp.

Thế nhưng lần này, Ma Thiên Thu lại chết ngất, một tháng sau, bình yên vượt qua nguy cơ.

Hắn chỉ còn dư lại hơi tàn, vẫn cứ híp lại hai con mắt, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Ma Thiên Thu chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ như vậy kéo dài hơi tàn một ngày.

Coi như khi còn bé y bị cừu gia truy sát đến thời điểm hung hiểm nhất, cũng không có như bây giờ kéo dài hơi tàn sống qua ngày. Nếu không phải kẻ địch ở bên cạnh, không muốn ở trước kẻ địch khuất nhục chịu thua mà tự sát, sợ là đã sớm kết thúc sinh mệnh không có chút ý nghĩa này.

Y có thể chết trước mặt Tấn Ly, nhưng quyết không khuất phục tự mình tự sát chết.

Đại não từng ngày trở nên hôn trầm, hoàn cảnh yên tĩnh cùng không gian tối tăm khiến Ma Thiên Thu trong lúc giật mình cảm thấy có được một tia tâm linh yên tĩnh. Y nhớ tới sự tình hối hận cả đời này, Y vẫn không thể đột phá Đại Thừa kỳ, không thể vì Ma Đạo cung bồi dưỡng cung chủ đời tiếp theo, không thể nhìn thấy bạn tri kỉ một lần cuối...

Không thể hoàn thành nguyện vọng thật lâu trước đây.

Ma Thiên Thu để chuyện kia ở trong lòng rất lâu, giờ khắc này y mới bừng tỉnh nhớ đến, nguyên lai còn có chuyện này không thể hoàn thành.

Y sinh ra trong một tam lưu môn phái cực kỳ không đáng chú ý, thời điểm vừa sinh ra, liền bị tai họa diệt môn. Tấn Ly nói mình không cha không mẹ, y làm sao không phải? Y chỉ có nhất phẩm hạ phẩm căn cốt, thế nhưng đối với cha mẹ đã chết đi mà nói, cũng là thiên phú cực cao, sẽ chờ y vì người nhà báo thù.

Vì vậy, y còn chưa từng có một cái tên, liền bị mấy vị sư thúc ôm thoát đi, lưu vong sinh hoạt.

  Đến bảy tuổi, trưởng lão cuối cùng của Thiên Thu môn cũng chết vào tay kẻ thù dưới trướng, chỉ còn một mình y trốn thoát.

Không có bị ép đến mức tận cùng, ngươi liền sẽ không biết được, ngươi có bao nhiêu tiềm lực.

Một vị Đại Thừa kì tôn giả muốn xuyên qua mười cái châu còn cần mấy ngày, bởi vì trong đó có vô số hiểm cảnh, nhưng một hài đồng tay không tấc sắt lại một bên trộm tu luyện ma tu công pháp từng khiến cả nhà diệt vong, một bên chỉ dùng năm mươi năm, liền xuyên qua hai cánh đồng hoang vu, mười cái châu.

Khi đó y nhận hết tra tấn, vài lần suýt nữa bỏ mạng, lại từng điểm một chống đỡ đi. Đợi đến hai trăm năm sau, y bước vào Hợp Thể kỳ, thực lực vượt qua tu sĩ cùng cảnh giới, diệt những tu sĩ truy sát mình, diệt cả nhà đối phương.

Lúc ấy giống như có một nguyện vọng, nguyện vọng kia là cái gì?

Là cái gì.........

Ma Thiên Thu cảm thấy được mí mắt càng ngày càng nặng, đan điền đã khô cạn từ lâu cùng thân thể trọng thương  tàn phá đã không cách nào mang đến cho y càng nhiều đau đớn, bởi vì đau này đã sớm thâm nhập xương cốt, đau đến chết lặng.

Ma Thiên Thu rất muốn mở mắt ra, nhưng y cảm thấy chính mình thở dốc, sức lực đều dần dần mất đi, rõ ràng chính xác mà cảm nhận được tư vị cuối cùng của sinh mệnh. Giờ khắc này, y bừng tỉnh minh bạch, lúc này đây là thật sự muốn chết.

Không có bất cứ cơ hội nào, thật sự phải bỏ mạng, chết tại địa phương không người nào biết đến.

Không biết trong lòng nghĩ như thế nào, trầm mặc hơn nửa năm Ma Thiên Thu bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn thân, nhẹ nhàng nói ra ba chữ. Mà ba chữ này hạ xuống thời điểm, toàn bộ không gian đen tối đều yên tĩnh.

Ma Thiên Thu nặng nề nhắm hai mắt lại, đã tiêu hao hết một tia khí lực cuối cùng, sau khi y nói xong ba chữ kia, yêu tôn áo lam cách đó không xa hơi chấn động một cái, đến khi hắn không còn hô hấp, người kia mới rũ con mắt che lại nỗi lòng.

Thời gian một nén nhang ngắn ngủi, Tấn Ly không chút do dự duỗi tay hướng về phía ngực mình, sống sờ sờ mà đem trái tim mình lấy ra, sau đó một phen kéo thi thể hồng y Ma tôn không còn hô hấp, đang dần lạnh lẽo, đem trái tim của chính mình ấn vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ