Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm khi Ma Thiên Thu mở mắt ra, nhìn thấy là một mảnh không gian đen như mực. Y nhất thời chưa kịp phản ứng, thế nhưng toàn thân phảng phất như bị nghiền nát lại làm y không thể không rõ ràng, chính mình cư nhiên không có chết, thậm chí tổn hại đan điền cùng kinh mạch đã chữa trị sáu bảy phần.

Ma Thiên Thu không có lập tức lên tiếng, y yên lặng ngồi dựa vào vách tường, thật cẩn thận tra xét hoàn cảnh bốn phía.

Kỳ thật nơi này căn bản không có cái gì tốt để tra xét, vẫn là tiểu không gian kia do y mở ra, bị "Đổi trắng thay đen" cướp đi hết thảy ánh sáng, nơi này chỉ có hai người là y cùng Tấn Ly.

Ma Thiên Thu cũng không nghe thấy âm thanh của Tấn Ly, y dùng linh thức càn quét, rất nhanh liền phát hiện, đối phương vẫn ngồi ở vị trí trước kia, không biết cúi đầu đang suy nghĩ gì. Hô hấp Tấn Ly thập phần yếu ớt, gần như không thể nghe thấy, Ma Thiên Thu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng yết hầu lại hết sức khàn khàn khô khốc, âm thanh phát ra đều thực gian nan.

Ngay sau đó, y đột nhiên nghe được tiếng tim đập nhẹ nhàng.

Thình thịch...

  Ngay tại lồng ngực của y, huyết mạch truyền tới vị trí kia, một trái tim tươi sống chính là đang không ngừng đập.

Hai mắt Ma Thiên Thu bỗng chốc trợn to, y không dám tin tưởng mà cảm thụ được từ ngực truyền tới âm thanh kia, cảm thụ được máu tươi chảy xuôi trong huyết mạch, chảy vào tim, lại chảy ra tiết tấu.

Một trái tim không thuộc về y, ở tại lồng ngực của y vững vàng mà hoạt động. Trái tim này thập phần xa lạ, thế nhưng từng luồng sức sống mạnh mẽ từ trong trái tim lan tràn ra ngoài, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ chữa trị kinh mạch đan điền đã sớm bị tàn phá.

Thiên đạo đối với thần thú có nhiều ưu đãi, Long tộc càng sinh ra thất giai,  thân thể càng cường hãn giống huyền thiết.

Ma Thiên Thu liền hiểu, trái tim này là của ai.

Y đã từng tận tay đem quả tim này moi ra từ lòng ngực của chủ nhân nó, tuy rằng bây giờ nó tựa hồ có chút quái dị, thế nhưng loại hơi thở quen thuộc kia lại khiến Ma Thiên Thu lập tức biết: Nó thuộc về Tấn Ly!

Yết hầu đã khàn khàn không cách nào lên tiếng, nhưng chính là như vậy, Ma Thiên Thu kiệt lực duỗi tay về phía yêu tôn đang cách mình một trượng, cơ hồ là đè ép đem âm thanh từ trong cổ họng nói ra: "Này... Rốt cuộc là... A!"

Chính vào thời khắc này, một cổ sức mạnh cực lạnh từ giữa trái tim ầm ầm  bạo phát, đột nhiên liền bay lên mắt phải Ma Thiên Thu. Y liền trực tiếp ngã xuống, nhưng tay lại bị người kia đột nhiên giữ chặt, nhẹ nhàng mà đẩy một cái, đem y đẩy lại vị trí cũ, dựa vào vách tường chịu đựng hết thảy đau đớn.

Mắt phải giống như bị một bàn tay lớn đè nghiền ép, ngọn lửa nóng rực trong phút chốc cắn nuốt tất cả. Y cắn chặt môi, miệng không phát ra âm thanh, máu tươi bên trong mắt phải ồ ạt lưu lại, ở trên gương mặt trắng nõn phi thường chói mắt.

Sau đó, Ma Thiên Thu đau đến hôn mê bất tỉnh, chờ khi y tỉnh lại, liền cảm thấy mắt phải cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.

Đan điền cùng kinh mạch đã chữa đến không sai biệt lắm, y dĩ nhiên có sức lực đứng lên, nhưng y lại không hề nhúc nhích, trái lại chậm rãi xiết chặt ngón tay, từng chữ một hỏi: "Ngươi vì sao.... Cứu ta!"

Trên mặt Ma Thiên Thu không hề có ý cười, ngữ khí nghiêm túc.

Y rất ít khi nghiêm túc như vậy, ngón tay nắm chặt, móng tay đã muốn cắm vào lòng bàn tay. Thế nhưng trả lời y là sự im lặng thật lâu, Tấn Ly không có lên tiếng, vẫn như cũ lạnh nhạt ngồi một bên, tựa hồ ít đi một trái tim đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào.

Ít đi một trái tin đối với thần thú mà nói, tuyệt đối là ảnh hưởng rất lớn.

Ma Thiên Thu đã phát hiện từ lâu, tu vi của Tấn Ly tựa hồ có một chút suy yếu. Nguyên bản hắn dĩ nhiên là cảnh giới nửa bước Hóa Thần, nhưng hôm nay chỉ là Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn. Mặc dù có yêu đan, tổn thương không có khốc liệt như ngàn năm trước, nhưng hơi thở vẫn cứ suy yếu, có chút thương thế.

Lần đầu tiên Ma Thiên Thu có kiên nhẫn, y cắn chặt răng, hỏi lại một lần nữa: "Ngươi vì sao cứu ta!"

  Đến lúc này, Tấn Ly rốt cuộc chịu nói chuyện. Âm thanh hắn giống như xa cách, chỉ lẳng lặng mà nói, khiến cho người khác cảm thấy bình yên kiêu ngạo, quả nhiên là thái độ của thần thú cao quý.

"Kỳ thực ta đối với chiến tranh hai tộc cũng không quá hứng thú." Tấn Ly tùy ý nói, "Long Chiểu không nói, ta liền không tiến vào chiến trường."

Long Chiểu yêu tôn chín trăm năm trước đã ngã xuống, trước khi Độc Tuyệt Thiên Lão tấn giai, hắn chính là Thiên Giai yêu tôn cuối cùng của yêu tộc.

Ma Thiên Thu phảng phất nhận ra được một vài thứ, hồi lâu mới nói:" Ngươi vì sao cứu ta?"

Tấn Ly không hề trả lời y, trái lại tiếp tục nói:" Ta đã từng không căm ghét ngươi."

Ma Thiên Thu thấp giọng nói: ".....Tại ta cướp đi yêu đan cùng trái tim ngươi trước?"

"Trước đó."

Ma Thiên Thu lại hỏi: "Vậy ngươi rốt cuộc vì sao phải cứu ta?" Còn trả giá lớn như vậy!

"Long Chiểu lúc chưa ngã xuống đã từng nói qua, bên trong nhân tộc, Thái Hoa Sơn-Ngô Tiêu Tử tuy nói cảnh giới so với hắn cao một bậc, nhưng không đáng lo, chỉ là lão già sắp chết. Ngươi là tai họa ngầm lớn nhất của tương lai yêu tộc, hắn nhiều lần gọi ta rời đi Long Đảo, chính là vì đánh chết ngươi.

Nghe Tấn Ly nói chuyện, chính là cực kỳ hưởng thụ sự tình.

Âm thanh hắn thực nhẹ, không nhanh không chậm, nghiêm túc mà nói, phảng phất từ từ nói ra.

Tấn Ly nói sự việc một ngàn năm trước, không biết đúng hay không là vì trái tim kia trong lồng ngực, xuất phát từ cảnh giác hay là hổ thẹn, Ma Thiên Thu đem lời của hắn toàn bộ đều nghe, thậm chí bị hắn nói mãi, liền nghĩ tới sự tình bị chính mình lãng quên.

Nhân tộc cùng yêu tộc đại chiến, trừ bỏ gần nhất trăm năm, cơ hồ chưa từng có đình chiến.

Càng đi về trước, lực lượng hai tộc càng thêm cường hãn, tranh đấu càng thêm kịch liệt. Một ngàn năm trước, Ma Thiên Thu thân là Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn cảnh giới ma tu, cơ hồ không do dự mà tiến vào chiến trường hai tộc, giết mấy vạn yêu thú, trong đó rất nhiều yêu thú cấp cao.

Y uy danh hiển hách, sức sát thương cực mạnh, khiến đông đảo yêu thú nghe tiếng đã sợ mất mật.

Sau đó ngay một đêm trăng yên tĩnh, Ma Thiên Thu mang theo đông đảo ma tu đánh lén một nhánh yêu tộc, hắn triển khai ma tiên, bừa bãi cười, chuẩn bị một hồi tàn sát. Ai ngờ, trong chớp mắt, y trái lại ẩn núp, gặp được yêu tôn thần bí ẩn trong đại doanh quân địch.

Yêu tôn Tấn Ly.

Danh tự này Ma Thiên Thu từng nghe qua, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nghe qua. Trong lời đồn, Tấn Ly rất ít khi rời đi Long Đảo, tuy rằng hắn chỉ là Địa Giai yêu tôn, nhưng thân phận thần thú, thực lực cực kỳ cường hãn, có thể so với Thiên Giai yêu tôn.

Ma Thiên Thu không dám khuếch đại, hai người bắt đầu trận đánh đầu tiên. Ma Thiên Thu miễn cưỡng ứng phó thế công của Tấn Ly, liên tiếp rơi vào thế hạ phong suýt nữa bỏ mạng. Hai người từ yêu cảnh thứ mười ba một đường đánh tới Ma Vực, sau đó xuyên qua Vân Châu, đánh tới Sầm Châu cùng Minh Châu biên cảnh.

Nơi đó là một chỗ hiểm cảnh, tên là Vạn Minh Sơn. Trong núi Vạn Minh Sơn, thỉnh thoảng có thể nghe được kỳ dị thú rống, nơi đó bị sương mù dày đặc ẩn trong dãy núi, giấu từng con từng con thú hoang quỷ dị. Chúng nó cũng không phải yêu thú, nhưng lại ôm một tia quỷ khí, có thể kích thương nguyên thần người tu chân, lại đối yêu thú không có ảnh hưởng.

Đến nơi này, Tấn Ly như là cá gặp nước, Ma Thiên thu đương nhiên phải cẩn thận ứng phó.

Ma Thiên Thu biết, cho dù Tấn Ly giết không chết y, cũng có thể phế bỏ tu vi của y, hoặc làm y cảnh giới đại diệt. Mang theo một thân bị thương, Ma Thiên Thu nhân cơ hội trốn đến một chỗ trên vách đá. Trong gió lớn, vô số dã thú kì dị bay qua cắn xé thân thể y, nhưng y một tiếng đều không phát ra.

Thú hoang nơi đó không cách nào đối với cơ thể y tạo thành vết thương, nhưng chúng nó có thể trực tiếp xuyên qua thân thể, cắn nguyên thần bị thương.

Nỗi đau nguyên thần, vượt xa thân thể.

Ma Thiên Thu không thể đối với chúng nó tiến hành công kích. Tại bên dưới y là vực sâu vạn trượng, bên trong ẩn giấu thú hoang biết bay đếm không xuể, tại đỉnh đầu của y chính là yêu tôn chậm bước đi tới, yêu thú không am hiểu dùng linh thức tìm người, chỉ có thể cẩn thận mà tìm.

Ẩn giữa không gian đầy thú hoang, khí tức thú hoang có thể lẫn lộn hơi thở của chính mình, cũng có thể tránh né Tấn Ly.

  Ma Thiên Thu dùng tay vịn vách núi, thân thể run rẩy, nguyên thần bị cắn xé vô số. Y ẩn giấu suốt bảy ngày, Tấn Ly liền ở đỉnh đầu y đứng suốt bảy ngày. Bảy ngày sau, Tấn Ly nhẹ nhàng than một tiếng, xoay người rời đi.

Dĩ nhiên không có hạ sát chiêu.

Sau khi Ma Thiên Thu thực lực tiến bộ, ứng phó Tấn Ly không có chật vật như vậy. Hai người trong mấy trăm năm, giao thủ hơn hai mươi lần, cơ hồ đều là hai bên bị thương. Ma Thiên Thiên nhiều lần rơi vào thế hạ phong, Tấn Ly ngược lại chỉ thiếu một chút.

Chờ đến sau đó, hai người tựa hồ có một loại không nói cũng hiểu: Cũng không giết tới cùng.

Như thế, hiểu ngầm vẫn luôn kéo dài đến khi Ngô Tiêu Tử tìm tới Ma thiên Thu, chuẩn bị cùng y liên thủ phong ấn Tấn Ly.

Chuyện cũ đã thành mây khói, vội vã mà qua, những việc này đối với Ma Thiên Thu mà nói, bất quá là một đoạn ngắn trong cuộc đời dài đằng đẵng, chỉ là hiện tại bị người ta nhắc lại, y mới phảng phất có cảm giác đã trải qua một lần, rốt cuộc mới có một cái ý nghĩ kì dị.

Kỳ thực y cùng Tấn Ly quan hệ cũng không có kém như vậy.

Không tính là thật tốt, mà cũng không phải một mất một còn.

Tại y móc đi trái tim Tấn Ly, cướp đi yêu đan trước.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ma Thiên Thu căng thẳng, thật giống có thứ gì đó chậm rãi hòa tan, thân thể vẫn luôn căng thẳng thoáng thanh tĩnh lại. Nếu không có sự kiện kia, kỳ thực, y vẫn có chút thưởng thức người này.

Y từ trước đến nay chỉ yêu mỹ nhân, tuy nói Tấn Ly không phải người đẹp mắt nhất Ma Thiên Thu từng gặp qua, nhưng lại có khí chất thần thú cao quý, đoan trang tao nhã trang nghiêm, không thể xâm phạm. Quăng đi thân phận đối địch, quăng đi thâm cừu đại hận, kỳ thực là y đối với Tấn Ly có điều thua thiệt, mà không phải Tấn Ly đối với y.

Cho nên trước khi chết, y không cố chấp sĩ diện, nói ra ba chữ kia.

Xin lỗi.

Dùng nhân tộc cùng yêu tộc mà nói, y chưa bao giờ xin lỗi Tấn Ly, bởi vì y phải bảo vệ nhân tộc, nguyên bản chính là không đội trời chung. Nhưng về phương diện cá nhân, y lại thua thiệt người này một ít, không nói rõ được.

Ma Thiên Thu đến nay vẫn nhớ, một ngàn năm trước, khi vùng không gian kia sắp đóng, ánh mắt của Tấn Ly là cực hận.

Khi đó y cũng không phải không có nhẹ dạ, mấy trăm năm giao thủ làm cho y đối tên địch nhân này sinh ra một tia kính nể và chí lớn gặp nhau, thế nhưng y vẫn nắm lấy trái tim đối phương, nhìn người kia hướng cửa không gian bò, sau đó bị phong tỏa tất cả hi vọng.

Ma Thiên Thu cả đời chưa bao giờ chịu cúi mình, cho dù bị móc tim, cũng tuyệt không cúi đầu.

Nhưng y lúc sắp chết vẫn là cúi đầu.

Người trước khi chết có lẽ luôn có một ít tiêu sái, đó là nói một câu "Xin lỗi", cũng chỉ muốn chính mình đền bù những việc cả đời này đã từng làm, hơi hơi cảm thấy hổ thẹn . Nhưng mà, Ma Thiên Thu cũng biết, một tiếng "Xin lỗi" này tuyệt đối không đáng để Tấn Ly đem tim cho y.

Thời điểm Tấn Ly nói đến yêu cảnh, nói từ yêu cảnh thứ mười ba đến thứ nhì, sau đó dừng lại ở thứ nhất.

Đệ nhất hải chủ là Tấn Ly, nghe nói chính giữa đệ nhất hải có một tòa Long Đảo, Long tộc đời đời kiếp kiếp đều cư ngụ ở đó. Nơi ấy đã từng phi thường náo nhiệt, là yêu tộc thánh địa bậc nhất, hiện tại chỉ còn một con rồng cuối cùng lẻ loi ở đó.

Ma Thiên Thu ngước mắt nhìn về phía đối phương trong bóng tối, thấy Tấn Ly không tiếp tục nói về đệ nhất hải, y trầm ngâm chốc lát, hỏi lần nữa: "Ngươi vì sao... Cứu ta?"

Lần này, Ma Thiên Thu cho rằng đối phương như cũ sẽ không trả lời, ai ngờ Tấn Ly đột nhiên trầm thấp mà than một tiếng, nhàn nhạt nói: "Còn có rất nhiều năm, nếu không phải một mình, như vậy có lẽ sẽ không tịch mịch."

Trong nháy mắt, Ma Thiên Thu rõ ràng ý của đối phương.

Lẽ nào Tấn Ly chỉ là bởi vì cảm thấy được ở một chỗ trong không gian toàn bóng tối, suốt mấy chục năm thập phần cô độc nên mới đưa tim cho y?

Ma Thiên Thu cảm thấy không đúng, nhưng ngoại trừ lý do này, liền không có khả năng vì nguyên nhân khác. Y trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Thế chờ đến khi không gian mở ra?"

Tấn Ly ngữ khí lạnh lùng nói: "Bản tôn sẽ tự lấy đi đồ nên lấy."

Thân mình Ma Thiên Thu chấn động, thật lâu không có phản ứng. Sau đó, y chợt cười to lên, gương mặt diễm lệ bởi vì thương thế còn chưa thuyên giảm có vẻ hơi tái nhợt, nhưng y vẫn cứ lớn tiếng cười, cười đến cuối cùng, phút chốc ngừng lại. Ma Thiên Thu ngửa ra sau đem đầu dựa vào trên vách tường, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nơi nào dùng ngươi tới lấy đi, đến lúc đó, bản tôn chính mình moi nó ra cho ngươi, không cần nhận ân tình của ngươi."

Tấn Ly không hề trả lời.

Kỳ thực với tính cách của Ma Thiên Thu, hắn sẽ lập tức moi tim, trả lại cho đối phương, tuyệt đối không muốn nhận cái "ân huệ" không thể hiểu được. Nhưng mà thời điểm ngón tay hắn đụng tới ngực mình, vẫn là dừng lại, hắn rất muốn biết, ở trong bóng đêm vô biên vô hạn, rốt cuộc là tịch mịch cỡ nào.

Là dạng tịch mịch gì, mới có thể làm một tuyệt thế đại năng mạnh mẽ mà phát điên.

Có lẽ bởi vì biết mình còn sót lại không tới năm mươi năm tuổi thọ, thời điểm không gian này mở ra, chính mình liền phải đem sinh mệnh trả về, Ma Thiên Thu hoàn toàn không hề đi đề phòng đối thủ. Dù thế nào đi nữa, y cuối cùng rồi sẽ chết đi, coi như Tấn Ly đánh lén y, làm y chết trước thời gian, thì có làm sao?

Đã nhìn thấu một chút, Ma Thiên Thu không còn quá cẩn thận, thậm chí khôi phục tính cách ương ngạnh của mình. Y bắt đầu chủ động cùng Tấn Ly nói chuyện, có lúc phê bình Tấn Ly trăm năm kia không thay đổi gương mặt chết người, có khi trào phúng một chút chuyện hai người đã từng quyết đấu, Tấn Ly thế mà ở cái trình độ không thể phá bỏ trận pháp trong vòng một khắc.

Thời điểm Ma Thiên Thu chủ động, Tấn Ly không thể nào nói chuyện, chỉ là ngẫu nhiên đáp một tiếng.

Bọn họ chậm rãi như biến thành bạn tâm giao, Ma Thiên Thu dần dần phát hiện, kỳ thực đối thủ cũ thập phần giỏi ẩn mình, có tài xoay sở, có thể trong vòng tám ngàn năm dùng thân thần thú tu luyện tới cảnh giới như vậy, tuyệt đối là một thiên tài tuyệt thế.

Nhân tộc tuổi thọ mặc dù ngắn, tốc độ tu luyện lại hết sức nhanh.

Yêu tộc tuổi thọ tuy dài, chính là chúng nó sống được lâu, song tốc độ tu luyện lại chậm.

Đặc biệt là thần thú, thần thú nhận ân huệ từ thiên đạo, sinh ra thất giai, nhưng tốc độ tu luyện so với yêu thú bình thường còn muốn chậm hơn gấp mười lần, đối với nhân tộc mà nói, tốc độ tu luyện của thần thú lại chậm hơn gấp trăm lần.

Tâm bình khí hòa ngồi xuống cùng đối phương nói chuyện, Ma Thiên Thu chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ như thế thưởng thức đối phương.

Càng hiểu rõ, càng cảm thấy đối phương đáng giá kết giao, càng nghĩ tới những chuyện đã từng làm qua, hơi có chút hổ thẹn.

Làm nhân tộc đại năng, y tuyệt không thua thiệt yêu tôn yêu tộc, mà làm Ma Thiên Thu, y lại thua thiệt Tấn Ly.

Đại khái là bởi vì thế, Ma Thiên Thu muốn ở trong bóng tối giải quyết sự cô quạnh của đối phương, hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Ta có một bạn tốt, tên là Lạc Tiệm Thanh. Ta đã từng cho rằng, hắn là bạn hữu quan trọng duy nhất cả đời này, mà giờ khắc này nghĩ đến... Kỳ thực chúng ta cũng coi như là bằng hữu."

Một lát sau, Tấn Ly lãnh đạm nói: "Bằng hữu sao?"

Ma Thiên Thu gật đầu: "Ân, là bằng hữu."

Tấn Ly hỏi: "Lạc Tiệm Thanh là cái người tám năm trước cứu ngươi từ trong tay của ta?"

Nhớ lại sự tình lúc trước, Ma Thiên Thu đã không còn quá nhiều cảm giác, y nhớ bạn thân ở phương diện nào đó thông minh cùng ở phiên diện nào đó ngu dốt, không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng. Thanh âm hắn rong ruổi trong bóng tối rất lâu: "Là hắn, một người cực kỳ thông minh, có khi lại trì độn. E là hắn đến nay cũng không biết ta là ai, mà ta cũng không nghĩ sẽ cho hắn biết."

Tấn Ly không nói gì, Ma Thiên Thu lại phảng phất hồi ức, tiếp tục nói: "Ta giết nhiều người như vậy, sau khi ngã xuống, chính là hơn ba triệu luân hồi thành súc sinh. Nếu hắn biết... sẽ thương tâm cỡ nào, chi bằng tốt nhất không cho hắn biết."

Tấn Ly vẫn như cũ không mở miệng.

Nhưng mà đối mặt với sự lạnh nhạt của đối phương, Ma Thiên Thu không thèm để ý, trái lại khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bừa bãi nói: "Ngươi tất nhiên không hiểu cái cảm giác này đi? Ta một đời chỉ có một người bạn tốt, ngươi tựa hồ cũng không bằng hữu. Tấn Ly, chỉ còn dư lại không đủ mười năm, không gian này liền muốn phá, ta lại bồi ngươi mười năm, miễn cưỡng một chút làm bằng hữu của ngươi, ngươi cũng không cần cảm tạ ta."

Tấn Ly vẫn không nói chuyện.

Ma thiên Thu chậm rãi dừng âm thanh, thật lâu sau, y mới khàn khàn giọng nói: "....Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, có thể cho ta một năm.....Không, ba ngày, ta chỉ cần ba ngày. Nhượng ta đi liếc mắt nhìn đồ nhi, nhìn mọi người ở Ma Đạo cung, nhìn bạn tốt của ta. Sau ba ngày, ta tất nhiên sẽ chủ động tìm ngươi, đem trái tim của ngươi trả lại cho ngươi, chỉ cầu ngươi cho ta ba ngày..."

Khẩu cầu như thế đối với Ma Thiên Thu mà nói, tuyệt đối là một đời hiếm thấy. Nhưng làm y giận dữ chính là, lần đầu tiên y thỉnh cầu người khác, đối phương lại còn không thèm để ý, một cái hồi âm đều không có.

Ma Thiên Thu yên lặng sinh khí, tính toán kĩ lưỡng, tương lai trong mười ngày tuyệt đối không để ý đối phương.

Ai ngờ vào lúc này, lại nghe một đạo yếu ớt vang lên từ bên cạnh mình, Ma Thiên Thu trợn hai mắt, theo bản năng nhanh chóng hướng bên cạnh đi tới, vừa vặn tiếp được thân thể đối phương đang ngã xuống, đem đối phương ôm vào trong ngực.

Ma Thiên Thu vội la lên: "Tấn Ly?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ