Chương 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thờ điểm ngón tay mò xuống, lại sờ trúng dòng máu ướt át.

Ma Thiên Thu nhất thời nóng nảy, y không am hiểu đan đạo, hơn nữa bên trong bóng tối, chỉ dựa vào linh thức, y không có cách nào phát hiện Tấn Ly rốt cuộc bị thương chỗ nào. Nếu Tấn Ly không muốn, y không thể dùng linh lực xem xét thương thế của đối phương, chỉ có thể lo lắng suông.

Trong lòng ngày càng gấp, thậm chí Ma Thiên Thu chẳng hề phát hiện, y gấp đến độ không tầm thường.

Ngay tại giờ khắc này, bỗng dưng một cái tay đầy máu nhẹ nhàng sờ lên gương mặt y. Thân thể Ma Thiên Thu cứng đờ, nơi bị chạm tới mang cảm giác kì lạ, phảng phất có thứ gì lui tới trên làn da của y, khiến cho y mẫn cảm đến cứng ngắc.

Ngón tay Tấn Ly xẹt qua gò má y, xẹt qua mũi y, cuối cùng dừng lại tại mắt phải của y.

Ma Thiên Thu đã sớm cứng còng thân thể, không thể nhúc nhích. Hai người cứ giữ tư thế kì quái như vậy, khóe môi Tấn Ly tràn đầy máu tươi, có chút suy yếu mà ngã vào lồng ngực Ma Thiên Thu, mà hồng y ma tôn lại cứng đờ bị đối phương vuốt ve đôi mắt của y, vuốt ve một con mắt đã biến thành màu xanh thẳm.

"....Hẳn là rất đẹp."

Thân thể Ma Thiên Thu chấn động: "Cái gì rất đẹp?"

Tấn Ly khàn khàn cổ họng, nói: "Đôi mắt của ngươi."

Khó diễn tả được cảm giác dâng tràn trong lòng, mặt Ma Thiên hơi nóng, đương nhiên mà nói: "Đôi mắt bản tôn tất nhiên đẹp, thiên hạ không có người so sánh, còn cần ngươi nhiều lời?" Dừng một chút, Ma Thiên Thu nói: "Ngươi bị thương chỗ nào?"

Nghe lời nói ngạo mạn hung hăng của đối phương, sau lại nghe tiếp sự quan tâm khó nén kia, Tấn Ly không tiếng động mà nhếch lên khóe môi, nói: "Moi tim cho ngươi, không có cẩn thận điều dưỡng, có chút bị thương."

Ma Thiên Thu tức khắc cứng họng.

Tấn Ly nói: "Ngươi nói hy vọng ta cho ngươi thời gian ba ngày?"

Ma Thiên Thu: "Ừ, ta muốn đi xem bọn họ."

Tấn Ly lạnh nhạt nói: "Còn sót lại mười năm, ta cho ngươi mười ngày, yêu cầu duy nhất là trong lúc này, ngươi vẫn luôn nắm lấy tay của ta."

Ma Thiên Thu mở to hai mắt: "Bản tôn tại sao lại muốn nắm lấy tay của ngươi!" Vừa nghe lời này, cảm giác kì lạ trong lòng Ma Thiên Thu càng thêm lan tràn, y chợt cảm thấy tư thế hiện tại đang ôm đối phương cũng có chút không đúng, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét, chẳng nói rõ ràng là cảm giác gì.

Tấn Ly lại hết sức bình tĩnh mà nói rằng: " Dù sao tim là ở trên người ngươi, ở gần ngươi một chút, ta có thể cảm nhận được hơi thở của nó, cũng không đến nỗi bị thương."

Ma Thiên Thu không có gì để nói.

Tấn Ly điều dưỡng bảy ngày, rốt cuộc khôi phục một ít. Bảy ngày này, thân thể Ma Thiên cứng ngắc, thành thật ôm đối phương, Tấn Ly liền đem một bàn tay đặt trên ngực y, không ngừng hấp thu thứ thuộc về mình, thuộc về sinh mệnh thần thú.

Vừa qua bảy ngày, Tấn Ly lần nữa ngồi ngay ngắn, Ma Thiên Thu vừa mới thả lỏng trong nháy mắt, liền cảm giác tay mình bị cầm.

Ma Thiên Thu nhất thời cứng đờ lần thứ hai.

Tấn Ly thản nhiên nói: "Chỉ vì thân cận nó, không có quan hệ gì với ngươi, không cần để ý."

Trái tim thuộc về đối phương lại thình thịch nhảy lên, trên mặt Ma Thiên Thu bắt đầu nóng, môi đỏ khẽ mím, hắn cố ý cười nhạo nói: "Bản tôn... Bản tôn làm sao có khả năng để ý? Bất quá mười năm mà thôi, chớp mắt phút chốc, ngươi nói cho bản tôn thời gian mười ngày, cũng không nên quên."

"Ừ."

Hai người liền như vậy lôi kéo tay, dựa vào vách tường.

Hồi lâu, một đao âm thanh yếu ớt vang lên, Tấn Ly thấp giọng nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Ma Thiên Thu: ".....Cảm tạ."

Tấn Ly trầm mặc chốc lát, nói: "Không cần."

Thời gian mười năm cứ thế tay trong tay nhanh chóng vượt qua, mười năm này, càng tới gần ngày kia, bầu không khí trong không gian hai người liền thêm kì quái. Hai tay nắm lấy, khiến nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể Tấn Ly truyền đến lòng bàn tay cực nóng của Ma Thiên Thu, bọn họ thật sự trở thành bạn tốt, rồi lại không giống bạn tốt cho lắm.

Trong chín năm, hai người trò chuyện rất nhiều, cho dù ở trong bóng tối, cũng không cảm thấy cô quạnh. Nhưng đến một năm cuối cùng, Ma Thiên Thu thường xuyên im lặng, Tấn Ly cũng không nói chuyện. Bọn họ phảng phất nhận ra loại quan hệ này sắp vụn vỡ, nhưng không có người nào chủ động giải quyết vấn đề.

Lần im lặng này kéo dài đủ ba ngày, mà cách ngày đó chỉ còn dư lại không tới ba tháng.

Tấn Ly bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi thích gì?"

Ma Thiên Thu tự đắc mà nói rằng: "Đương nhiên là mỹ nhân. Nếu là người xấu xí, bản tôn nhìn cũng không muốn nhìn hắn, ví như Ngô Tiêu Tử kia, nếp nhăn trên mặt đều có thể kẹp chết con muỗi, mỗi lần bản tôn nhìn hắn đều cảm thấy cực kỳ phát ngán."

Tấn Ly cụp mắt nói: "Ngô Tiêu Tử là phí hoàn năm tháng, đợi đến hơn năm mươi tuổi mới bắt đầu tu luyện. Bởi vậy, thời điểm hắn đến Trúc Cơ kỳ, đã là sáu mươi tuổi, tướng mạo chẳng hề trẻ."

Ma Thiên Thu không để bụng mà hừ nhẹ một tiếng: "Dù sao hắn chính là xấu."

Tấn Ly nhàn nhạt nói: "Vậy ai nhìn đẹp?"

Ma Thiên Thu đương nhiên nói: "Tất nhiên là bản tôn nhìn đẹp."

"Túi da bất quá chỉ là vẻ bề ngoài, coi trọng nó làm cái gì. Chính là lớn lên đẹp, ở trước kẻ mạnh không có tác dụng, như cũ không thể xoay chuyển đất trời."

Ma Thiên Thu bác bỏ nói: "Ngược lại ta chính là yêu thích mỹ nhân, nhìn liền thoải mái, liền yêu thích. Thật lâu trước kia, ta đã từng gặp qua một người tướng mạo lớn lên cực kỳ đẹp, tuy rằng ta không nhớ rõ diện mạo hắn, nhưng chính là hắn khiến ta nhìn cảm thấy thực thoải mái."

Tấn Ly đột nhiên trầm mặc.

Ma Thiên Thu tiếp tục nói: "Vẻ ngoài của ngươi cũng coi là miễn cưỡng lọt vào mắt ta, cho nên ta liền không chê ngươi."

Tấn Ly vẫn trầm mặc.

Ma Thiên Thu theo bản năng mà nắm chặt tay đối phương, cười nhẹ nói: "Bất quá ngươi so với ta chênh lệch rất nhiều, ngươi không cần khổ sở, người đẹp so với ta dù sao cũng rất ít, cho nên....." Thanh âm đột nhiên im bặt, Ma Thiên Thu nhận ra một tia không đúng, y lập tức quay người kéo vai Tấn Ly lại, người kia đột nhiên ngã vào trong lồng ngực y.

Ma Thiên Thu trợn to hai mắt: "Tấn Ly."

Tấn Ly ho ra một ít máu, lắc đầu: "Không sao, chỉ là thương thế có chút tái phát."

Ma Thiên Thu vội la lên: "Vì sao vẫn luôn nắm tay, lại thành ra như vầy?"

Tấn Ly ngẩng đầu, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy trên môi đụng phải một cái gì mềm mại.

Trong bóng tối, thân thể Ma Thiên Thu liền cứng đờ, Tấn Ly cũng dừng lại, không lên tiếng nữa.

Môi ngoài ý muốn chạm nhau chỉ là sự khởi đầu, nhưng sau đó lại bắt đầu một nụ hôn, liền không thể vãn hồi.

Mùi máu tanh nồng đậm rong ruổi giữa môi hai người, Ma Thiên Thu gao gắt ôm lấy cổ Tấn Ly, Tấn Ly cũng ôm sát vòng eo hắn. Rõ ràng một khắc trước vẫn là quan hệ bằng hữu, thế nhưng thời điểm hôn đối phương, có một loại sung sướng khó tả chảy trong huyết quản, chảy xuôi qua toàn thân hai người.

Không bao giờ là bằng hữu đơn giản như vậy.

Hồng y ma tôn bị áp ở trên vách tường, bừa bãi mà hôn. Nhưng y không chịu yếu thế, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng đối phương, mút vào bờ môi ấm áp kia. Ngay từ đầu, yêu tôn bị y hôn đến thập phần mờ mịt, sau học lại đi đôi với hành, tinh tế mà liếm bờ môi mềm mại kia, sau đó điên cuồng mà cướp lấy nước bọt ngọt ngào trong khoan miệng kia.

Thanh âm ái muội vang lên trong bóng tối yên tĩnh.

Chính là bởi vì nhìn không thấy, cảm xúc của các giác quan mới có thể phóng đại lên gấp trăm lần, khiến Ma Thiên Thu bị hôn đến da đầu tê dại, thân thể đều mềm nhũn. Y nhẹ nhàng gọi "Tấn Ly", kèm theo tiếng thở dốc, y nhanh chóng đem quần áo vướng bận của đối phương cởi bỏ, mà tay của Tấn Ly cũng đã thâm nhập vào bên trong quần áo của y, vuối ve vị trí kia trên ngực.

Thời điểm tay của đối phương đụng tới bên trái, thân thể Ma Thiên Thu cứng đờ, toàn thân bao phủ cảm giác điện giật.

Trái tim của y đang đập kịch liệt, có một loại khoái cảm kỳ lạ từ tim chui vào đại não, khiến ma tôn xinh đẹp híp hai mắt lại, sảng khoái đến độ hô hấp cũng không vững vàng. Đôi môi y vẫn bị đối phương nghiêm túc hôn, mà tay của hắn lại tại lồng ngực của y đảo quanh, ngón tay ma sát qua điểm đỏ nho nhỏ.

Cao trào liền đến như vậy.

Ma Thiên Thu đưa cổ dài, ôm chặt lấy Tấn Ly, còn chưa cởi bỏ đi y phục của mình bị chất lỏng làm ướt đẫm.

Y đời này cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên cứ thế mà kết thúc. Chỉ vì đụng tới lồng ngực của mình, trái tim liền cuồng nhiệt mà đáp lại đối phương, kích thích y tê cả da đầu.

Ma Thiên Thu cả người xụi lơ, tùy ý đối phương hôn lên cổ, hôn lên lồng ngực y. Thời điểm Tấn Ly hôn lên vị trí trái tim, Ma Thiên Thu khẽ rên một tiếng, ngón chân cuộn tròn, vạt áo đã sớm tụt xuống phân nữa để lộ bả vai gầy trắng như tuyết.

Tấn Ly nhẹ nhàng liếm cắn lên đầu vú, một cái tay di chuyển dần xuống dưới, ngón tay lạnh lẽo chạm tới thân thể nóng bỏng, khiến cả người Ma Thiên Thu khẽ run, thời điểm đối phương sắp đụng tới hạ thân của y, động tác bỗng nhiên dừng lại, hơi ngẩng đầu, lại không thấy rõ thần sắc của hắn.

Âm thanh mang theo tình dục khàn khàn vang lên: "....Chỉ là bằng hữu sao?"

Ma Thiên Thu cả người cứng đờ, một lúc lâu, mới trầm thấp mà cười nói: "Đương nhiên..... Chỉ là bằng hữu."

Bởi vì là bằng hữu, mới có thể khoan dung đối phương, khoan dung chính mình làm đến bước này.

Chỉ là bằng hữu, chỉ là hỗ trợ lẫn nhau... Chỉ thế mà thôi.

Năm mươi năm qua ở chung khiến hai người cực kỳ biết rõ đối phương, không dùng lời nói cũng hiểu ý nhau. Tấn Ly trầm mặc chốc lát, lại bị Ma Thiên Thu lôi kéo cổ, chủ động hôn lên môi, sau đó Tấn Ly mới nhớ tới mình đang nắm lấy cái thứ nóng bỏng kia, nhẹ nhàng ma sát.

Hạ thân đang bị đối phương giữ trụ, Ma Thiên Thu giữa môi tràn ra một tia rên rỉ, trong mắt ngân ngấn nước.

Không biết là bởi vì quá sảng khoái, hay là vì tâm lý khó chịu, y ôm Tấn Ly dùng sức mà hôn, dùng dục vọng áp chế tình cảm đang tràn lan trong lòng, bức bách chính mình hoàn toàn đắm chìm trong chuyện này.

Ngón tay của Tấn Ly tinh tế vuốt ve hạ thân sạch đẹp kia, phía trên không có một tia mùi lạ, trái lại bởi vì cao trào ban nãy trở nên càng thêm nóng bỏng, phảng phất có thể thiêu đốt lòng bàn tay Tấn Ly. Mỗi khi đối phương chạm tới đỉnh điểm, Ma Thiên Thu đều sẽ nhẹ nhàng run rẩy một chút, mà khi đối phương lấy ngón tay dính chất lỏng ướt át kia thăm dò phía sau của hắn, Ma Thiên Thu rốt cuộc triệt để cứng đờ.

Ngón tay thon dài chỉ tiến nhập một đốt ngón tay, liền bị gắt gao kẹp chặt.

Ma Thiên Thu đem đối phương đẩy ra, ngón tay của Tấn Ly liền lập tức từ bên trong tiểu huyệt cực nóng rút ra.

Xuyên qua bóng tối, Tấn Ly thật giống có thể nhận ra được ánh mắt tức giận ngượng ngùng của đối phương. Song lần này, Tấn Ly lại không có nhu thuận cùng ấm áp, hơi lạnh mặt, trong đầu chợt lóe lên một thân ảnh cứng cỏi.

Ma Thiên Thu hạ thấp giọng, cũng không biết thời điểm mình nói ra, giọng nói có bao nhiêu gợi cảm. "Ừm... Không nên cử động... Nơi đó."

Tấn Ly trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi đi qua Long Đảo chưa?"

Ma Thiên Thu hơi run, tính phản xạ mà nói rằng: "Không có."

Ở trong bóng tối, Ma Thiên Thu không nhìn thấy thời khắc này Tấn Ly đang nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thất vọng. Lần thứ hai cúi người, hôn lên môi Ma Thiên Thu, lấy tay che hạ thân cứng rắn. Lần này Ma Thiên Thu hình như muốn bù đắp cho đối phương, hắn cũng thân thủ, nắm chặt hạ thân Tấn Ly.

Hai người ở trong bóng tối nhẹ nhàng ma sát thân thể đối phương, sau một khắc, hạ thân trong tay song phương đều bắn, Tấn Ly ngửa ra sau ngã vào trên tường, Ma Thiên Thu vô lực ngã vào trong ngực hắn, thô lỗ mà thở dốc.

Lần thứ nhất phóng đãng, kết thúc lại qua loa như vậy.

Lần này qua đi, hai người đổi lại quần áo sạch sẽ, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn cứ lôi kéo tay của đối phương, tiếp tục ở chung giống như bằng hữu.

Cho đến ba ngày sau, Ma Thiên Thu nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Tấn Ly, người kia hơi cứng đờ, quay đầu nhìn y. Tuy rằng không nhìn thấy gương mặt đối phương, nhưng mà xuyên thấu qua bóng tối dày đặc, Tấn Ly có thể tưởng tượng được, trên gương mặt xinh đẹp kia nhất định mang theo ý cười, đôi mắt đào hoa cũng nhất định hơi cong lên.

Ma Thiên Thu hỏi: "Long Đảo đến cùng là bộ dáng gì, ngươi chưa bao giờ tường tận nói qua."

Hồi lâu, Tấn Ly mới bắt đầu nói đến Long Đảo. Hắn nói rất đơn giản, mà qua lời nói của hắn, Ma Thiên Thu như thấy được một thế ngoại đào viên, nhân gian tiên cảnh. Lần đầu tiên Ma Thiên Thu có điểm hướng tới một chỗ, vì thế nói: "Chờ ta làm xong hết thảy hữu sự, thời điểm đi tìm ngươi, hẳn là có thể nhìn thấy nơi đó. Chôn cất ở một nơi như vậy, kì thật cũng không tồi."

Dứt tiếng, bầu không khí đột nhiên ngưng trệ.

Ma Thiên Thu cũng tự giác tựa hồ nói không đúng lúc, nhưng y chưa kịp nói tiếp, liền nghe thấy một trận âm thanh huyên náo, sau đó trên môi hắn có chút ấm áp, bị người ôn nhu hôn một cái.

Khuôn mặt phút chốc tỏa nhiệt, tim lần thứ hai đập kịch liệt, Ma Thiên Thu khàn cổ họng chuẩn bị mở miệng, liền nghe Tấn Ly thấp giọng nói: "Còn muốn làm một lần nữa không?"

Thân thể Ma Thiên Thu cứng đờ, đợi khi y kịp thời phản ứng, đã ôm lấy thân thể đối phương, từ trong mũi phát ra một tiếng cười khẽ: "Chỉ còn dư lại không tới ba tháng, vậy thì lại tới một lần nữa đi."

Lúc này đây, hai người vì đối phương tiếp tục dùng tay giải quyết.

Một ngày sau đó, cũng không nhớ rõ là ai bắt đầu hôn môi trước, liền thêm một lần nữa.

Sau cùng, hai người không có đổi lại quần áo sạch sẽ, chỉ trầm mặc dựa vào vách tường, bả vai trần trụi gắt gao chạm vào nhau, đồng thời thở hổn hển.

Hai người đều là lần đầu chạm tới cảm giác tốt đẹp như lên trời, liên tiếp mấy ngày, khôi phục thể lực, cũng không nhịn được mà làm tiếp mấy chuyện như vậy. Ngoại trừ bước cuối cùng, bọn họ nếm qua hết thảy sự tình có thể làm, mỗi một góc trên người Ma Thiên Thu đều được Tấn Ly hôn qua, mấy lần ở địa phương thần bí kia vừa ra là liền hôn môi.

Nếu nói đây là bằng hữu, tuyệt đối là chuyện cười lớn trong thiên hạ.

Nhưng mà mỗi lần sau khi làm xong, Tấn Ly đều sẽ hỏi: "Là bằng hữu sao?"

Ma Thiên Thu trầm mặc trong chốc lát, sau đó kiên định trả lời: "Là bằng hữu."

Thời gian càng ngày càng dài, trong không gian bóng tối yên tĩnh, khí tức ám muội không cách nào tản đi, không khí càng tăng thêm nhiệt độ, mỗi một tấc trong không gian đều tràn ngập hương vị chết người, nơi như thế khiến tinh thần người cũng dao động, khiến cho cả hai giống như mất đi lý trí, bắt đầu tình sự điên cuồng.

Chỉ cần không tới bước cuối cùng, vô luận làm tới trình độ nào, bọn họ cũng chỉ là bằng hữu.

Thời điểm bảy ngày cuối cùng, khi hai người đang hôn môi, toàn bộ không gian đột nhiên chấn động một chút.

Thời khắc này, hai người bọn họ cũng đã ý thức được, cái không gian này đã yếu ớt đến có thể cho Tấn Ly trực tiếp ra ngoài.

Bọn họ có thể rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ