Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thư Lai đứng tại vị trí của mình gục đầu ngủ gà ngủ gật. Tuy biết rằng tại thời điểm canh giữ phân tâm là không được nhưng đêm qua ngủ không được tốt nên y có chút không chống đỡ được.

Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng đồ sứ bị đập, Ngô Thư Lai không phản ứng chỉ là mí mắt thoáng chút run rẩy.Nhị a ca mới qua đời chỉ vừa mới sáu tuổi, có thể nghĩ đến sự phẫn nộ cùng với bi thương của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vốn là người trầm tĩnh, ở trước mặt người ngoài chưa bao giờ hé lộ bất kỳ một tia cảm xúc nào. Nhưng hai đêm qua, Ngô Thư Lai đều nghe được Hoàng Thượng không ngừng nỉ non tên của Nhị a ca, có thể thấy được hắn cũng chỉ là một a mã bình thường,là a mã vì cái chết của con trai mà bi thương. Đôi khi Ngô Thư Lại có chút đồng tình với nam nhân này, nữ nhi sinh ra không thiếu nhưng hai đích từ quang trọng đều chết cả; mới chỉ 23 tuổi mà đã người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tiểu a ca thông minh, đáng yêu như vậy- là đứa bé mà Hoàng Thượng thích nhất, thật sự là đáng tiếc. Đặc biệt, thân thể của Phú Sát hoàng hậu cũng ngày càng kém đi, dưỡng tốt còn dễ bàn, dưỡng không tốt thì....

Đang nghĩ tới đó lại nghe thấy tiếng Hoàng Thượng đập thứ gì đó. Trời sinh Ngô Thư Lai có giác quan so với người khác tốt hơn không biết bao nhiêu lần, không nó đến Hoàng Thượng đập này đập nọ, cho dù hiện tại Hoàng Thượng đang mắng sư phụ của y – Thường công công thì y đều có thể nghe rõ mồn một. Thường công công là lão nhân đã hầu hạ bên người Hoàng Thượng từ sớm, tuổi cũng đã lớn, nếu không phải tâm tình Hoàng Thượng không được tốt thì tuyệt đối hắn sẽ không gây chuyện như vậy.

Y âm thầm vì sư phụ nhà mình cầu nguyện, sư phụ- lão nhân gia ngài nhất định phải trụ được a...,trong lòng Hoàng Thượng không thoải mái ngài nhịn chút liền qua, trăm vạn lần đừng để Hoàng Thượng tìm đến trên đầu chúng ta a.... Liếc nhìn thấy ở xa xa một người mặc cung trang được một đóng cung nữ thái giám đỡ đi đến,xinh đẹp như hoa đi tới. Khóe miệng của Ngô Thư Lai có chút run rẩy, không khỏi có chút sủng bái các vị nương nương một lòng một dạ đi tranh sủng. Ngài không suy xét chút đi, Hoàng Thượng vì sự ra đi của Nhị a ca đã 2 tháng rồi không đến hậu cung, ngài không thể lúc này dẫn đầu tiến lên, đây không phải là muốn tìm đường chết sao ???

Quả nhiên,bên trong truyền ra một tiếng gầm đầy giận dữ : " Làm cho nàng cút ! Đừng để trẫm lại nhìn thấy nàng !" Vị cung phi kia sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt chạy ra, đồng thời cung nữ thái giám bị dọa sợ vội vàng đuổi theo. Thời điểm Hoàng Thượng phát giận ai dám trêu chọc a. Vị cung phi kia vừa mới đi liền có một vị công công chạy chậm vào Dưỡng Tâm điện. Người này và vị cung phi vừa nãy không có quan hệ gì- đây là người bên cạnh Thái Hậu, xem ra rốt cục thì Thái Hậu cũng không nhìn được muốn tìm Hoàng Thượng tâm sự.

Quả nhiên, không quá một lát, Hoàng Thượng đi ra khởi giá đến Từ Ninh cung. Hoàng Thượng đi rồi, nhóm cung nữ thái giám cùng thị vệ của Dưỡng Tâm điện đều nhẹ nhàng thở ra, gần vua như gần cọp, đặc biệt là vị này gần đây tâm tình không tốt đang ở thời điểm phát tính tình, đây là muốn lấy mạng nhỏ của bọn họ a...May mắn thay, Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng nhúng tay vào, bọn họ rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.

Ngô Thư Lai đổi dáng đứng nhưng vẫn không nhúc nhích đứng yên một chỗ, tuy rằng đây là bổn phận của thái giám nhưng mà quả thật là đủ mệt.

Ai u ai u... Chân đã tên rần

Càn Long đến Từ Ninh Cung, thỉnh an, ngồi xuống cúi đầu một câu không nói.

Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dáng tinh thần sa sút của hắn trong lòng liền đau, lôi kéo tay hắn nghẹn ngào nói: " Hoàng đế, hoàng ngạch nương biết ngươi thương tâm nhưng mà ngươi cũng phải chú ý thân thể của chính mình chứ !"

Càn Long nhìn mẫu thân khóc vì lo lắng cho mình liền đau xót, nắm lấy tay nàng, khàn khàn nói: " Hoàng ngạch nương, Vĩnh Liên.....Là hài tử mà nhi tử thích nhất..."

Hoàng Thái Hậu liên tục gật đầu: " Ai gia biết, ai gia biết. Ai gia cũng thích nhất là Vĩnh Liên, nhưng ai gia càng đau lòng là ngươi a! Ngươi nhìn ngươi xem, gầy thành như vậy......"

Càn Long cười khổ, Hoàng Thái Hậu bèn an ủi vài câu: " Hoàng đế, ngươi là trụ cột của Đại Thanh chúng ta, dân chúng khắp thiên hạ còn muốn vào sức chống đỡ của ngươi, dù ngươi có khổ sở thì cũng phải cố vượt qua."Nói xong tay liền nắm chặt lấy tay hắn. " Ngươi là Hoàng đế cho dù ngươi có bi thương, thống khổ thì ngươi cũng phải ưỡn ngực mà đối mặt, bởi vì nếu ngay cả ngươi cũng ngã xuống thì chúng ta phải làm sao ?"

Càn Long hít một hơi thật sau rồi chậm rãi thở ra, nhếch miệng cười rồi vỗ vỗ tay Hoàng Thái Hậu: " Hoàng ngạch nương, ngài yên tâm, nhi tử sẽ không để tinh thần sa sút nữa."

Thái Hậu gật đầu, buông ta hắn ra nói: " Hoàng đế, Vĩnh Tông và Vĩnh Liên việc này ngươi nghĩ thế nào?"

Càn Long hạ mí mắt, cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh cùng mang theo sự tiêu điều: "Còn có thể nghĩ thế nào, bảy người con trai chỉ có hai đích tử chết không minh bạch, còn có thể nghĩ như thế nào?"

Thái Hậu mặt mũi âm trầm gật đầu: " Vĩnh Tông có thể là bởi vì khi sinh ra thân thể mảnh mai nên mới đi sớm, Vĩnh Liên vẫn luôn khỏe mạnh. Hừ người khác không nhiễm bệnh lại chỉ mình Vĩnh Liên nhiễm." Nói rồi hung hăng đập vào tay vịn. " Phải tìm ra tiện nhân chết tiệt này"

Càn Long tựa vào lưng ghế phía sau, trong mắt tràn ngập sát khí, lời nói ra lại bình tĩnh an ổn: " Hoàng ngạch nương đừng vì chuyện này mà làm hỏng thân mình, nhi tử tự nhiên có biện pháp làm cho các nàng đền mạng cho Vĩnh Liên, Vĩnh Tông."

Thái Hậu nhìn hắn, suy nghĩ rồi hỏi: " Hoàng đế đã biết là ai làm ?"

Càn Long cúi đầu, xoay ban chỉ trên ngón tay không nói gì. Thái Hậu cũng không tiếp tục truy vẫn, chỉ thở dài một hơi hung tợn nói: " Nếu Hoàng đề đã biết ai là hung thủ thì không nên dễ dàng cho qua. A ca của Đại Thanh ta tuyệt đối không thể trở thành vật hi sinh trên con đường tranh quyền đoạt thế của các nàng !"

Hai người yên lặng một lúc lâu, sau đó Càn Long bỗng nhiên nói: " Hoàng ngạch nương, nhi tử thấy Hoàng Hậu vì sự tình của Vĩnh Liên mà bi thương quá độ, đúng lúc nhi thần phải Nam tuần không bằng mang theo Hoàng Hậu cùng đi."

Hoàng Thái Hậu nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: " Cũng tốt, Hoàng Hậu gần đây quả thật quá mệt mỏi rồi, Hoàng Thượng mang nàng ra ngoài giải sầu cũng tốt."

"Như thế thì mọi việc ở hậu cung liền làm phiền Hoàng ngạch nương chiếu cố rồi."

"Yên tâm, có ai gia ở đây trong cung loạn không được."

"Nhi tử đi xem hoàng hậu, cáo lui trước ."

"Đi đi, nếu ngươi muốn Nam tuần, cần phải chiếu cố bản thân cho thật tốt."

"Nhi tử biết, Hoàng ngạch nương không cần lo lắng."

Phú Sát hoàng hậu bệnh nặng, thứ nhất là vì nhi tử chết bệnh, thứ hai là lo lắng Hoàng Thượng trách tội bản thân chiếu cố hài tử không tốt. Cho dù là Hoàng Hậu, đã không có được sự sủng ái của Hoàng Thượng, thì cũng là đồ vật để trang trí mà thôi. Không nghĩ đến rằng khi Hoàng Thượng tới, nói lời tốt an ủi không nói đến mà còn muốn mang nàng đi Nam tuần. Hoàng Hậu cảm thấy bản thân bị bệnh hai tháng rốt cuộc cũng khôi phục một ít, phảng phất như nhân sinh vẫn có chút hi vọng.

An ủi Hoàng Hậu một phen, Càn Long đi nhanh trở về Dưỡng Tâm điện. Nhưng lại không tiến vào trong điện mà ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện đi đi lại lại xung quanh. Ngô Thư Lai nhìn Hoàng Thượng đi tới đi lui trước mặt mình, chỉ cảm thấy da đầu run lên. Hoàng Thượng đây là đang làm gì ? Tản bộ? Muốn tản bộ ngài đi ngự hoa viên nha, đây là Dưỡng Tâm điện xung quanh làm gì có gì thú vị để xem a...?

Càn Long cũng không phải đang tản bộ, hắn chỉ là muốn để tâm tình của bản thân lẳng lặng lại. Dưỡng Tâm điện cùng với lồng sắt giống nhau, ngồi bên trong có cảm giác không thở nổi. Vẫy lui thái giám bên người, một mình ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện đi tới đi lui.

Đi đến lúc có chút mệt mỏi, Càn Long nhìn xung quang, tiến lên vài bước, vén y bào trực tiếp ngồi lên bậc thang. Mắt của Ngô Thư Lai trừng lớn, nhìn Càn Long đưa lưng về phía mình đặt mông ngồi trên nền đá lạnh như băng, lo lắng quay đầu nhìn về phía Thường Phong đang chờ ở phía xa. Bởi vì vấn đề góc độ của tầm mắt, Thường Phong không nhìn thấy động tác của Hoàng Thượng, Ngô Thư Lai lại không dám chạy đi hoặc là lên tiếng đành phải đối với Thường Phong liều mạng mà khoa chân múa tay, muốn Thường Phong lấy cho Hoàng Thượng một cái đệm hoặc là tự bản thân đến làm cho Hoàng Thượng đứng dậy.

Thường Phong nhìn tiểu đồ đệ ngốc của mình đang không ngừng khoa chân múa tay, có chút hoang mang cố lĩnh hội ý tứ sau đó bó tay xem không hiểu. Ngô Thư Lai cho một ánh mắt ghét bỏ tiếp tục khoa tay múa chân!

Càn Long một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn tiểu thái giám tròn tròn béo trắng đang trừng lớn mắt mà khoa tay múa chân với Thường Phong vẫn chưa xong, trong lòng cảm thấy buồn cười, tối tăm trong mắt cũng dần dần tan đi.Hoàng đế trong mắt có chút ý xấu khó có được, tuy rằng đã phát hiện ra Ngô Thư Lai đang khoa tay múa chân loạn xạ nhưng hắn không nói cũng không ngăn cản, cứ vậy mà xem náo nhiệt. Cho đến khi Ngô Thư Lai quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Thượng mới phát hiện Hoàng Thượng đang nhìn mình tủm tỉm cười, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Càn Long haha cười to, hắn mới nhìn thoáng qua mặt tiểu thái giám phát hiện tiểu thái giám này bộ dáng trông mang lại niềm vui, lông mi cong cong, mắt to, mũi nhỏ miệng nhỏ, mặt tròn tròn, dáng vẻ một anh nhi( đứa trẻ) còn chưa lớn, trông hệt như tranh em bé treo dịp tết. Có chút béo nhưng không quá mập mạp, thấp bé. Đặc biệt là đôi mắt đen tràn đầy sự đơn thuần khiến người khác yêu thích, khó trách lão già giảo hoạt như Thường Phong lại thích đứa nhỏ này, thật sự làm người khác yêu thích.

Cho nên hắn không có trách phạt y, chỉ nói: " Ngươi lại đây."

Ngô Thư Lai cũng không dám đứng lên, quỳ đi đến bên người hắn, sợ tới mức bả vai run lên như lạnh. Càn Long giơ tay nắm cằm đem mặt y ngẩng lên, thấy y mặt đầy sợ hãi cùng bộ dáng hoang mang liền tiếp tục cười to, nhéo nhéo thịt trên mặt y. Làn da của tiểu thái giám vô cùng tốt, sờ vào cảm giác rất thoải mái, hỏi: " Tên ngươi là gì?"

Mặt Ngô Thư Lai bị nắm, nói chuyện có chút không được rõ ràng: " Nô tài gọi là Ngô Sơ Lấy."

Càn Long có chút sửng sốt, buông mặt y ra hỏi: " Ngô Sơ Lấy?" Đây là tên gì vậy?

Ngô Thư Lai chớp chớp mắt, nói lại một lần: " Bẩm Hoàng Thượng, nô tài tên Ngô Thư Lai."

Nga, tên này còn tàm tạm. " Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Nô tài năm nay mười tám ."

Mười tmas? Nhìn bộ dạng này hắn còn tưởng rằng mười lăm mười sáu, nghĩ đến là vì mặt của oa nhi này ."Mấy tuổi tiến cung ?"

"Nô tài là bảy tuổi tiến cung ."

"Ngươi là từ đâu tới ?"

"Dạ, nô tài là mười hai tuổi tiến vào vương phủ."

Càn Long lại một lần nữa đem tay đến niết trên mặt y, tiểu thái giám có làn da thật tốt, thịt mềm mềm, thật giống như màn thầu, lúc mà hắn nhéo đôi mắt to ánh lên sự ủy khuất làm cho Cán Long hiếm khi xuống tay khi dễ người khác cảm thấy rất tốt.

" Tên ngươi là ai đặt ?"

"Phụ thân nô tài cấp ." Nói qua một lúc, Ngô Thư Lai rốt cục không quá sợ hãi Càn Long, trả lời cũng rốt cục lưu loát một chút.

Càn Long một tay chống cằm một tay vuốt nơi bị hắn nhéo đến hồng hồng:"Vì sao lại đặt tên này?"

Tác giả có lời muốn nói: Khai tân văn ! mỗi chương chỉ phóng ba ngàn tự. Bất quá ta sẽ tận lực mỗi ngày đều phóng. Trước tiên viết bộ phận không nhiều, cho nên chỉ có đổi mới đắc thiếu điểm. Yêu Hoàn Châu thân nhóm không cần quên cất chứa nha ! nga a a a a !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro