Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mắt Ngô Thư Lai có chút ảm đạm, Càn Long trông thấy liền sửng sốt, nghe y nhẹ giọng nói: " Trong nhà nô tài bần hàn,phụ thân biết chữ nhưng đáng tiếc vẫn không thi được chút công danh nào. Phụ thân đặt cho nô tài tên như vậy vốn là hi vọng nô tài đọc nhiều sách, lớn lên đỗ đạt công danh làm rạng rỡ tổ tông."

Càn Long có chút thích tiểu thái giám này, có thể ở trước mặt hắn mà tâm sự thật lòng thật sự không nhiều. Đang định hỏi thêm liền nghe thấy âm thanh y mềm mềm, cẩn trọng vang lên: " Hoàng Thượng, đất lạnh, nô tài đi lấy cho ngài đệm được không ?"

Càn Long gật đầu nhìn tiểu tử này thỉnh tội sau đó đi lùi vài bước mới đứng lên chạy đến bên cạnh Trường Phong. Trường Phong nghe y nói, hoảng sợ mà vội vàng đi sai người lấy đệm cùng áo choàng đến, tiểu tử này vội vàng ôm lấy chạy một mạch quay lại.

Càn Long ngoan ngoãn ngồi trên đệm, để tiểu thái giám khoác áo choàng cho mình lại đem y gọi đến trước mặt mình ngồi chồm hỗm tiếp tục cùng hắn nói. Tiểu thái giám không quá thông minh lại vô cùng thành thật, cùng y nói chuyện rất có ý tứ.

Hai người bên cạnh nhau nói chuyện vui vẻ, Thường Phong lại sợ tới không nhẹ. Thường Phong là tổng lĩnh thái giám, muốn gì mà không có ? Nhưng tính cách Thường Phong lãnh đạm đối với vài thứ kia cảm thấy chướng mặt, chỉ thích mỗi tiểu thái giám vì ăn không no mà khuôn mặt tràn đầy tội nghiệp. Hài tử kia rất ngốc, Thường Phong thường đem theo y bên người mà che chở cũng không dám để y đi theo bên người Hoàng Thượng, chính là sợ đứa ngốc này nói gì đó làm cho Hoàng Thượng một đao chém chết y.

Nhưng hiện tại , hai người ở nơi Thường Phong không thấy, cũng không biết đang nói những gì, Thường Phong liều mạng mà vểnh tai lên nghe cũng chỉ ngẫu nhiêu nghe thấy tiếng cười haha của Hoàng Thượng. Nhưng mà có thể khiến cho Hoàng Thượng cười như vậy, đứa nhỏ này chưa cũng chưa ngốc quá, Trường Phong rốt cuộc buông được tảng đá trong lòng.

Càn Long quả thật rất cao hứng, tiểu thái giám đang kể hắn nghe về chuyện trước đây, cái gì mà đi bắt cá bị cua kẹp vào tiểu jj, cái gì mà leo cây bị ong vò vẽ đốt thành đầu heo, cái gì mà trèo lên nóc nhà người ta lén xem tân nương mà rơi vào phòng cưới của họ,.... Làm cho Càn Long cười đến không thẳng người lên được.

Càn Long thật sự đã rất lâu không được cười vui vẻ đến vậy, thở phò che cơn đau rút ở bụng kêu ai u. Ngô Thư Lai hoảng sợ, luống cuống tay chân giúp hắn nhu bụng. Đến khi Càn Long không còn đau nữa, Ngô Thư Lai liền thu tay ngoan ngoãn quỳ.

Càn Long chống cằm, híp mắt nhìn y nói:"Ngươi trước đây lớn lên vui như vậy, vì cái gì lại muốn tiến cung ?"

Ngô Thư Lai nhếch miệng, miệng nhỏ đang hồng hào trở nên trắng bệch, nói:"Cha nô tài chết sớm, nương rất nhanh lại gả, sau đó, ngày tốt của nô tài liền không còn."

Tuy rằng không có nói rõ vì cái gì mà tiến cung, nhưng Càn Long đã minh bạch , giơ tay ở ót của y vỗ một cái,"Nếu đã vào cung, sống cho thật tốt, liền nhất định được như ngày trước."

Ngô Thư Lai cười cười, Càn Long nhìn thấy y mặt mũi hồng trở lại. " Hồi Hoàng Thượng, nô tài kỳ thật rất thỏa mãn. Nếu không phải vào cung, nô tài đời này không có phúc khí được thấy Hoàng Thượng đâu."

Càn Long lại cười haha, vịn vai y đứng lên, Ngô Thư Lai giúp hắn sửa sang lại y phục, Càn Long cúi đầu nhìn hắn: " Muốn ở bên người trẫm để hầu hạ sao ?"

Ngô Thư Lai nhất thời sửng sốt, quỳ xuống cúi đầu nói: " Hoàng Thượng, nếu nô tài có thể hầu hạ bên cạnh ngài là phúc phận nô tài tu luyện cả đời mới được. Nhưng mà nô tài ngốc, nô tài sợ hầu hạ ngài không tốt."

Càn Long vẫy tay: " Hầu hạ người học là được. Đứng lên đi."

"Dạ."

Ngô Thư Lai đứng lên, nhìn chậm rãi đi xa, cúi người nhặt cái đệm kia lên vỗ vỗ. Ngẫm lại lời Hoàng Thượng mới nói, là ý cho y theo hầu hạ sao ?

Đang nghĩ đến đó thì nghe thấy âm thanh của Hoàng Thượng: " Còn không đuổi theo?"

Ngô Thư Lai vừa nhấc đầu, nhìn thấy ánh nắng vương trên ngói lưu ly, Hoàng Thượng thân mặc hoàng bào đứng trên bậc thang, mặt đầy ôn nhu và tiếu ý nhìn chính mình, đại điện phía sau phụ trợ phát ra uy nghiêm cao thượng.

Ngô Thư Lai vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng, dạ một tiếng bước nhanh đuổi theo. Tâm tình phát sinh sự kích động kèm đó là sợ hãi, ẩn bên trong còn có một phần vui vẻ

Thường Phong phụng mệnh dạy Ngô Thư Lai hầu hạ mọi thứ của Hoàng Thượng, theo như lời Càn Long để cho y trừ bỏ trước mặt Hoàng Thượng thì trước mặt người khác không ngớ ngẩn là được.

Về vấn đề khác ? Hoàng Thượng lười so đo với y những vấn đề đó.

Kỳ thật Ngô Thư Lai không ngu ngốc, ít nhất là không phải ngu đần, những việc để y làm chưa từng có sai làm, là đứa trẻ thành thật sự tình đã đáp ứng tuyệt đối sẽ làm được. Phương thức Trường Phong dạy y vô cùng đơn giản bởi vì nói vòng vo y căn bản nghe không hiểu, cho nên trực tiếp nói cho y nghe ngươi muốn ý làm gì, không thể làm gì là được.

Đứa nhỏ này trí nhớ tốt, nghe thấy đều có thể ghi nhớ, nhớ kỹ liền có thể làm được cho nên rất nhanh, Càn Long liền nhìn thấy đứa nhỏ an an ổn ổn đi theo sau mình thực hiện chức trách của thái giám thân cận, hơn nữa làm vô cùng tốt. Không khỏi có chút bội phục thủ đoạn của Trường Phong, khiêm tốn lãnh giáo về sau dùng phương thức này để dạy dỗ thái giám ngốc, chắc chắn không có sai lầm, nghĩ đến đây liền đắc ý.

Trước khi đi Nam tuần, người bên người Càn Long liền biến thành tiểu thái giám, Trường Phong ngược lại bị giữ lại, thứ nhất là Trường Phong tuổi đã cao, Nam tuần vất vả, vẫn là lưu lại trong cung tốt hơn. Thứ hai là Dưỡng Tâm điện không thể so với những nơi khác, Hoàng Thượng muốn để một người có thể tin tưởng được ở lại canh giữ mới được. Về phần bản thân hắn, bên người có nhiều người như vậy, hơn nữa tiểu thái giám bên người làm việc không sai sót vậy là đủ dùng rồi.

Ngô Thư Lai ngồi ở trong xa giá ( xe của vua) sợ hãi than, xa giá của Hoàng Thượng đúng là cùng xe khác không giống nhau, thật thoải mái! Không tính đến vách ngăn ngăn nơi nghỉ ngơi và khu vực bàn bạc công việc, còn đem nơi đi vệ sinh tách riêng ra, thậm chí còn có một gian bé để đun trà, cất điểm tâm. Xe lớn như vậy mà đi đường không gặp chút đung đưa, thật sự là quá giỏi rồi!

Càn Long vừa lên xe liền an vị dựa vào bàn nhỏ phê duyệt tấu chương. Ngô Thư Lai sau khi đánh giá xung quanh liền ngoan ngoãn đi pha trà nóng. Đem trà đặt lên bàn, Ngô Thư Lai liền yên lặng ngồi chồm hỗm bất động ở một bên. Trong xe chỉ có hai người, những nô tài khác dù muốn hay không thì cũng ngồi ở phía sau của xe hoặc là ngồi thủ bên ngoài.

Chuyến Nam tuần lần này, Càn Long phô trương như vậy tự nhiên không phải chỉ đơn giản là du ngoạn. Nghĩ đến việc chính mình muốn làm, Càn Long không khỏi có cảm giác mệt nhọc. Đang muốn xoa bóp đầu liền cảm giác được ngón tay lành lạnh tại thái dương nhẹ nhàng xoa. Thoải mái nheo mắt mặc kệ động tác cả y, cảm giác thịt mềm mại ở đầu ngón tay ấn vào huyệt vị, không nặng không nhẹ, cảm giác đau đầu choáng váng dần dần tiêu tan, thật sự là thoải mái

Chiêu thức này của Ngô Thư Lai là nhờ thái y chỉ dạy, Càn Long có tật xấu là đau đầu, đương nhiên là có liên quan đến việc phải suy nghĩ nhiều, cũng là do tinh thần thường xuyên khẩn trương. Ngô Thư Lai thường xuyên thấy hắn ấn, xoa đầu bèn hỏi thái y, thái y liền nghiên cứu ra bộ thủ pháp này dạy cho y, để cho y có cơ hội thì ấn ấn cho Hoàng Thượng, tuy rằng không trừ bỏ được gốc của bệnh nhưng lại làm cho Hoàng Thượng thoải mái hơn một chút, vậy là tốt rồi.

Càn Long quả thật cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thân thể liền thả lỏng tựa vào gối đầu phía sau để y mát xa, được ấn thư thái còn hừ hừ hai tiếng. Trên tay cầm tấu chương bèn nhấc lên xem, xem xong liền tùy tay phê vài chữ lên đó xong có vứt sang một bên. Rồi tiếp tục lấy một quyển khác xem, lại là tấu chương khiến cho người ta cảm thấy đau đầu, nhưng lúc này thoạt nhìn cũng không có cảm giác đặc biệt hơn.

Vì thế không qua quá lâu, tấu chương liền xem xong.

Càn Long chớp chớp mắt, hiệu suất hôm nay nhanh như vậy? Nhưng mà xem xong đương nhiên là tốt nhất.

Nhắm mắt lại hưởng thụ một hồi, đột nhiên hỏi:"Biết ấn vai lưng sao?"

Ngô Thư Lai hoảng sợ, vội vàng đáp:"Bẩm Hoàng Thượng, biết một ít."

Vì thế, Càn Long nhún nhún vai:"Ấn đi."

Ngô Thư Lai đành phải tiếp tục đưa tay ấn đến trên vai hắn, đụng đến huyệt vị, cẩn thận ấn vào.

Ấn xong một lần, Càn Long khoan khoái uốn éo cử động bả vai:"Thủ pháp không tồi."

"Tạ Hoàng Thượng khích lệ." Ngô Thư Lai tủm tỉm cười , có thể hầu hạ Hoàng Thượng cao hứng , tự nhiên là khiến người ta đắc ý cùng cao hứng .

Càn Long được ấn một lần, trên người nóng hầm hập lại thoải mái, có chút lười biếng , liền trực tiếp hướng bên cạnh nằm xuống. Ngô Thư Lai vội vàng đem chăn đến đắp cho hắn, Càn Long mơ mơ hồ hồ nói:"Qua một canh giờ kêu trẫm."

"Dạ, Hoàng Thượng."

Qua một canh giờ, Càn Long tỉnh lại, uống trà, lau mặt để thanh tỉnh một ít, lại gọi đại thần đi theo tới bàn thương nghị chính vụ. Ngô Thư Lai ngồi ở góc hẻo lánh, vụng trộm ngủ gật. Sư phụ nói,thời điểm Hoàng Thượng đang thương nghị chính sự, tốt nhất toàn bộ ánh mắt lỗ tai miệng y không cần mang !

Nam tuần nếu nói nhàm chán, thì lại có chút thú vị , nếu nói thú vị, kỳ thật cũng rất nhàm chán .

Hoàng Thượng mỗi ngày an bài, chính là cùng các đại thần nghị sự, buổi chiều cùng hoàng hậu tán gẫu, ngẫu nhiên dừng xe ngắm phong cảnh, buổi tối tắm rửa đi ngủ có chút sớm. Nhưng mà dù sao ở ngoài cung, nhìn đến nghe được , đều cùng trong cung bất đồng, quả thật rất có ý tứ.

Mỗi khi đến thành trấn, tự nhiên là được Mạc Đại hoan nghênh, Hoàng Thượng sẽ uy nghiêm nghiêm túc tuần tra một phen, còn có thể gọi dân chúng địa phương tới tán gẫu chuyện dân sinh, để người âm thầm đi điều tra độ chân thật. Nếu quan viên quả thật làm tốt, đương nhiên là khích lệ một phen, nếu là làm được không đủ tốt, cũng sẽ bị hung hăng khiển trách. Ngẫu nhiên đụng tới việc ăn hối lộ, làm trái pháp luật , lập tức ra tay diệt trừ.

Cứ như vậy một đường tiến vào trong đất Sơn Đông, bệnh của Hoàng Hậu về cơ bản đã tốt lên, Càn Long cùng hoàng hậu thương lượng một chút, đem Ngô Thư Lai cùng vài tên thị vệ, cải trang một phen, cưỡi ngựa đi trước một bước .

Ngô Thư Lai cảm thấy đầu có chút choáng váng,mặt tràn đầy sự không tình nguyện, Càn Long thấy vật, lấy phiến tử ( quạt ) gõ lên đầu y một phát:"Như thế nào, cùng gia ra ngoài, còn không cao hứng?"

Ngô Thư Lai mặt tái nhợt cũng không dám thưa dạ, tuy nhiên y quả thật là nghĩ như vậy . Nhưng vẫn nói:"Hoàng...... Gia !"

"Gia họ Nghệ, không phải họ Hoàng !"

"Dạ, gia. Nô tài à...... à không phải sẽ thật sự phải cưỡi ngựa nha." Ngô Thư Lai bĩu môi,"Hiện tại chạy một đường, thật sự là toàn thân xương cốt đều vỡ vụn mất ."

"Vỡ vụn, lắp lại là được rồi. Hơn nữa hiện tại không phải ngươi cưỡi ngựa rất tốt sao ?" Càn Long mới lười yêu thương y, xú tiểu tử này làm mặt đau khổ đi ra phía sau hắn, y chịu đựng thật lâu !

Tác giả có lời muốn nói: Nói được thì làm được, đổi mới đến điểu ! cám ơn cận nhìn nhất chương liền thu tàng thân, cũng cám ơn nhắn lại thân ! hy vọng này đội ngũ càng lúc càng lớn nha, ha ha ! thích thân nhóm, cất chứa đi cất chứa đi cất chứa đi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro