Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thư Lai nhu thuận không nói gì thêm, Càn Long buồn cười, vỗ vỗ đầu của y :"Được rồi, nhìn ngươi bận rộn. Phía trước có thôn trấn, chúng ta liền đi chỗ đó ở lại một đêm được không . Xương cốt của ngươi rã rời, buổi tối hôm nay để gia hợp lại cho tốt."

"Dạ, gia."

Thôn trấn này không lớn, là tiểu thị trấn, dân chúng cũng là an cư lạc nghiệp, Càn Long nhìn bốn phía cảm giác rất vừa lòng, cho người đi tìm khách sạn, đoàn người đi vào ở . Một đoàn người của bọn họ nhìn giống như là thế gia đệ tử ( con cháu nhà giàu) mang theo tiểu tư cùng hộ vệ đi ra ngoài du ngoạn , cũng không phải là người đáng nghi ngờ.

Tổng cộng có năm người, Càn Long đặt ba phòng, hắn ở gian phòng giữa, bên cạnh cùng đối diện là bốn người khác ở .

An bài chỗ ở xong xuôi, Càn Long mang theo bốn người đi ra ngoài tản bộ, hỏi tiểu nhị thị trấn này nhà ai có đồ ăn tốt nhất, liền chậm rãi đi qua.

Ngô Thư Lai đi cùng Càn Long, được Càn Long sủng ái vô cùng nên có chút mất bổn phận, hiện tại Càn Long cũng lười cùng y so đo. Vậy mà chỉ không để ý một chút, người này liền vọt tới bên cạnh một sạp mua một phần bánh rán,lúc Càn Long quay đầu trừng y, y liền thực chân chó lấy một nửa đưa cho Hoàng Thượng. Càn liền lấy ăn, sau đó gật đầu nói:"Hương vị không tồi."

Ba thị vệ phía sau toàn bộ trừng mắt nhìn một chủ một tớ, bọn họ đều là được tuyển chọ kỹ lưỡng ra, mặc kệ là công phu hay là lễ tiết đều là tốt . Cho bọn họ mười lá gan cũng không dám làm càn như vậy cùng Hoàng Thượng, vị tiểu công công này đã vậy còn thoải mái làm, thật sự là khiến người khác trợn mắt há hốc mồm.

Càn Long là có ý sủng tiểu tử này , thật sự là nhìn y mở to hai mắt đen lúng liếng, loạn chuyển cùng bộ dáng đáng yêu, cho nên thực nể tình mặc cho y hồ nháo. Nếu y mua cái gì để ăn, cũng sẽ cấp cho ít mặt mũi mà ăn một ít . Tiểu thái giám được sủng không giới hạn liền cả một đường ghé vào mua đồ ăn linh tinh, cũng không sợ ăn xong hỏng bụng. Mặc dù nghĩ như vậy, Càn Long vẫn thực nể tình mà ăn hai miếng .

Vì thế cứ như vậy cả một đường đi, còn chưa tới tửu lâu, Càn Long đã lửng dạ.

Càn Long gọi hai bàn, chính mình cùng Ngô Thư Lai một bàn, bọn thị vệ một bàn. Hắn gọi hai bàn giống nhau kêu vài món ăn đặc sắc, với một bầu rượu, ăn mấy miếng, cảm giác đã ăn no , liền bưng rượu một ngụm có một ngụm không mà uống, nhìn Ngô Thư Lai ăn.

Ngô Thư Lai lớn lên béo, khẩu vị cũng khá lớn, tuy rằng cũng là ăn cả một đường, nhưng dù sao chia cho Càn Long một ít, cũng không có ăn no. Hiện tại nhìn một bàn sắc hương vị đều toàn là đồ ăn, được Càn Long ngầm đồng ý, tự nhiên ra sức mà .

Tuy rằng y ăn nhanh lại ăn được nhiều, nhưng tướng ăn cũng không khó coi, hai quai hàm phồng lên , cũng không phát ra bất cứ thanh âm gì, chỉ bưng bát vùi đầu gắp đồ ăn, ăn cơm, không để người chán ghét.

Phần lớn thời gian Càn Long đều là một người dùng cơm,khi cùng Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu dùng cơm , cũng đều là thanh nhã lịch sự,đợi cung nhân đằng sau đem đồ ăn từ đĩa để vào trong bát, liền nâng tay nhẹ nhành tinh tế ăn một ngụm, ăn xong rồi liền dùng tấm khăn lau lau khóe miệng.

Cho nên, đây vẫn là lần đầu tiên Càn Long thấy được người biết thân phận của hắn mà còn có thể trước mặt hắn ăn khẩu vị tốt như thế.

Càn Long uống một ngụm rượu, nhìn đến Ngô Thư Lai một bên đang gặm xương, một bên tựa hồ có chút khó xử nhìn một viên thịt cuối cùng kia. Buồn cười hỏi:"Làm sao ?"

"Thưa gia, nô tài ăn no ."

"Ăn no thì ngừng ăn . Nhưng ngươi nhìn chằm chằm thịt viên làm cái gì?"

"Nô tài thấy ăn không hết, quá lãng phí ." Ngô Thư Lai giãy dụa,"Đồ ăn bưng lên, cũng là gia dùng tiền mua đến, mỗi một món đều là đáng giá , không ăn hết thật sự quá lãng phí ."

Càn Long không nói gì, dạy dỗ hắn:"Gia không cảm thấy lãng phí là được. Đừng ăn nữa, nhìn ngươi bụng đều tròn thành vậy rồi."

"Đĩa thịt viên kia tận hai lượng bạc ! một thịt viên tính ra là năm đồng ! Không ăn thì không biết tiện nghi cho ai." Nói xong ánh mắt trong suốt lóe sáng, mặt đầy khát vọng nhìn Càn Long, cả mắt tràn đầy ý tứ ngài ăn đi, ngài ăn đi, ngài ăn đi.

Càn Long nhìn ánh mắt kia bất đắc dĩ vươn tay cầm đũa, đem thịt viên gắp vào trong bát của mình,"Gia ăn, được rồi chứ."

Ngô Thư Lai nháy mắt mấy cái, cười:"Dạ, có thể được gia ăn, cũng là phúc khí của thịt viên này."

Càn Long bật cười, động thủ gõ ót y một cái.

Vì thế hai người ăn quá no mang theo ba gã thị vệ tại trên đường di chuyển một hồi lâu, lúc này mới tiêu thực được.

Tuy rằng khó chịu nhưng Càn Long vẫn cảm thấy vui vẻ , miệng thì lại răn dạy :"Xem ! đều là bị ngươi làm hại ! còn dám ăn nhiều như vật xem gia phạt ngươi !"

Ngô Thư Lai đáp ứng rất sảng khoái, ánh mắt lại vẫn tại xung quanh của sạp đồ ăn nhở mà xoay chuyển. Càn Long hạ thủ không lưu tình, phiến tử hung hăng gõ đầu y, nhìn y nước mắt lưng tròng mà ôm đầu, trong lòng có chút giải hận.

Bọn họ cùng ngự giá lộ tuyến không giống nhau, thường xuyên đi tới mấy nơi náo nhiệt thăm thú, may mà bọn họ chỉ năm người, di chuyển dễ dàng, so ngự giá đến Tế Nam sớm hơn mấy ngày.

Tế Nam có vài danh cảnh đẹp, đi dạo hai ngày liền đến hồ Đại Minh.

Hôm nay du ngoạn hồ Đại Minh, thời tiết không được tốt, trên mặt hồ đầy mù sương , trời cũng có chút âm trầm. Bất quá cảnh sắc Giang Nam khi sắp mưa, Càn Long yêu nhất loại này cảnh sắc, tâm tình rất tốt.

Ngô Thư Lai lại không cảm thấy này nơi nào đáng xem, so với nơi này y thà rằng nhìn xiếc ảo thuật, nhưng mà Hoàng Thượng hưng trí cao, hắn tự nhiên phải đi theo.

Càn Long càng đi dạo càng có hưng trí, hận không thể ở lại ngâm thơ tác họa một phen. Nhưng xung quang người không có người am hiểu văn chương, khiến hắn có chút ủ rũ.

Ngô Thư Lai đột nhiên ngẩng đầu, nhăn mi:"Gia, chúng ta phải nhanh một chút tìm một chỗ tránh mưa, hôm nay có thể thấy rất mau sẽ đổ mưa ." Nói tới đây không khỏi âm thầm tự trách, bọn họ đem ngựa buộc ở bên cạnh cây cối cũng lưu một người trông coi, lại không có mang theo đồ che mưa. Lúc này đi đã có chút xa, hiện tại chạy tới lấy đồ che mưa thì không kịp.

Mới nghĩ đến vậy trời đã đổ mưa có chút mau, Càn Long đương nhiên cũng không cố ở lại tìm lãng mạn đi tới một thôn trang cách đấy không xa

Ngô Thư Lai chạy tới gõ cửa, rất nhanh liền có một lão nhân ra mở cửa,"Ai a?"

Ngô Thư Lai hành một lễ:"Lão nhân gia, xin lỗi, chủ tử của chúng ta đi du ngoạn, không ngờ lại gặp mưa, không biết có thể tiến vào trong nhà ngài lánh tạm một phen?"

Lão nhân này có chút do dự, nhưng thấy bốn người này quả thật đều bị mưa ướt đến đáng thương, thêm nữa quần áo, tướng mạo bọn hắn cũng không như là kẻ xấu, liền thỉnh bọn họ ở cửa phòng tạm lánh, chính mình đi thông báo chủ nhân .

Ngô Thư Lai một bên mượn một khăn cho Càn Long lai nước, một bên sai người mượn ô đi thông tri cho thị vệ trông coi ngựa.

Vừa mới bận rộn xong lão nhân kia đến, nói là đồng ý bọn họ đi khách phòng tạm lánh.

Ngô Thư Lai tuy rằng có ngốc chút, nhưng vẫn biết với người thông tri cần nói lời cảm tạ thật tốt ,còn đưa mười lượng bạc để tạ ơn. Lão nhân này tự nhiên là không chịu thu, Ngô Thư Lai lại kiên trì đưa cho, nói vài lời hay, lão nhân này cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng thay đại chủ nhân nhận lấy, nhưng mà hành vi lại nhiệt tình hơn rất nhiều.

Ngô Thư Lai nói ngựa của chủ nhân cùng chính mình một hồi sẽ tới, lão nhân này liên thanh đáp ứng quan tâm, Ngô Thư Lai lúc này mới đi chiếu cố Càn Long.

Càn Long đã lau khô thân mình, hộ nhân gia vừa mới đưa tới nước ấm, hắn đang chuẩn bị tắm rửa. Ngô Thư Lai vội vàng qua hầu hạ, Càn Long lại ngăn cản y:"Được rồi, không vội , ngươi cũng bị ướt , đi thu thập lại chính mình đi, việc nhỏ này gia còn có thể làm."

Ngô Thư Lai cười nói:"Gia đương nhiên có thể tự làm , nhưng vẫn là để nô tài hầu hạ ngài đi."

Càn Long thấy ngăn cản y không được, cũng liền đồng ý. Ngô Thư Lai hầu hạ hắn vào thùng tắm, giúp hắn tẩy rửa, biết hai người kia trở về, vội vàng đi lấy xiêm y sạch sẽ cho Càn Long lại, giúp Càn Long thu thập thỏa đáng, lúc này mới đi một phòng khác thu thập lại chính mình.

Một nha đầu đem canh gừng tới, cười nói:"Chủ nhân nhà ta nói, khách nhân đội mưa mà đến, nhất định là dính hàn khí, canh gừng có khả năng xua hàn khí, mời khách nhân nhanh chóng ăn vào."

Càn Long tiếp được, mỉm cười nói lời cảm tạ. Diện mạo của hắn xuất chúng khí độ bất phàm, xem bộ dáng cũng là tôn quý , chỉ một cái cười cũng khiến cho tiểu nha đầu này trong nháy mắt đỏ mặt, nhịn không được nhìn vài mắt mới lui xuống.

Lúc Ngô Thư Lai đi ra, Càn Long đã cười tủm tỉm uống xong canh .

Thấy y đi ra, Càn Long vẫy tay:"Nơi này có canh gừng, uống nhanh đi."

Ngô Thư Lai vội vàng đi qua bưng lên một hơi uống xuống,lại nhìn bên ngoài mưa to nhăn mi:"Gia, mưa này tựa như trong thời gian ngắn không tạnh được đâu, phải làm sao mới tốt?"

"Nếu không ngừng được, vậy thì cùng chủ nhân nhà này thương lượng một phen, ở lại một đêm đi."

Ngô Thư Lai ngẫm lại, gật đầu đi ra ngoài.

Hộ nhân gia họ Hạ, là một thư hương thế gia ở Tế Nam thành, này thôn trang là một trong những sản nghiệp của họ, chủ nhân tới đây để nghỉ hè . Ngô Thư Lai nói bọn họ là phú thương ở kinh thành, họ Nghệ, theo chân lão gia trong nhà nam hạ tuần tra sản nghiệp thuận tiện du ngoạn,do tham luyến phong cảnh hồ Đại Minh mới không chú ý thời tiết mà bị gặp mưa dẫn đến không chỗ để đi.

Quản sự của gia đình này ngược lại là nói chuyện vô cùng tốt, cười nói trời mưa tiến vào đây ở tạm, nếu đã tiến vào liền chờ đến mưa tạnh rồi hẵng đi . Chỉ là trong nhà có nữ quyến, hy vọng khách nhân không đi hậu viện.

Ngô Thư Lai đương nhiên đáp ứng, lại đưa hai mươi lượng bạc, cảm ơn bọn họ, lúc này mới trở về.

Quản sự thu bạc đi về phía tiểu thư phục mệnh, tiểu thư kia nói:"Bọn họ chỉ là lữ khách gặp rủi ro, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là nhấc tay giúp đỡ, làm sao có thể thu tiền của bọn họ ?"

"Tiểu thư nói đúng, nhưng tiểu tư kia lại thông minh , bạc này không có cách đưa trở về."

"Haizz, nếu đã nhận lấy, thì cũng không sao. Các ngươi chăm sóc khách nhân cho tốt, không được chậm trễ."

"Dạ, tiểu thư."

Phần lớn khách phòng đều là bày biện đơn giản, nhà này cũng không ngoại lệ. Nhưng trong phòng có mấy giá sách, bên trên để vài thứ trang trí không đáng tiền, cũng để mấy quyển sách, làm cho Càn Long không nhàm chán.

Cho nên khi Ngô Thư Lai trở về, hắn đang xem sách.

"Gia, nô tài đã cùng hộ gia nhân của nhà này nói chuyện xong rồi , hộ nhân gia họ Hạ, chủ nhân lại là người dễ nói chuyện , đồng ý để chúng ta ở trong này ở đây đến khi mưa tạnh."

"Như thế cũng tốt, mưa này nhìn thật sự không nhỏ, gấp rút lên đường cũng không tiện."

"Dạ. Nga đúng rồi, người trong gia đình này hình như có nữ quyến ở, không tiện ngoại nam tiến hậu viện."

"Ân."

Tác giả có lời muốn nói: Trước mắt, tại của ta tồn cảo lượng tương đối sung túc tình huống hạ, ta sẽ tận lực duy trì ngày càng . Nơi này viết đến người nào tin tưởng đại gia đều lý giải đi, nga a a a a. Ta hy vọng có thể ở tương đối thuận lợi tình huống hạ đem Tân Nguyệt mai hoa Hoàn Châu ba cố sự xâu chuỗi đứng lên, chỉ là không biết chính mình hay không đủ đâu. Nhất điểm nhất điểm đến đây đi, mọi người xem cảm giác hảo, không cần quên tăng thêm cất chứa nha !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro