5. Lâm: Tiết lộ bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


An Hy trong mái tóc ngắn vẫn thu hút tôi một cách đặc biệt. Tôi bắt gặp cô đang gối đầu ngủ ngon lành ở cái bàn góc trong cùng cửa hàng tiện lợi gần trường. Tôi lại gần và khẽ chạm vào vai cô, cô thoáng giật mình, mở mắt nhìn tôi chằm chằm nhưng không hề trong trạng thái phòng thủ.

- Cậu đang ngủ à? - Tôi vì bất ngờ nên bật ra một câu hỏi ngốc nghếch vô cùng.

- Ừ, vừa chợp mắt một tí. Tối qua ngủ không ngon.

- Có chuyện gì không ổn sao? - Tôi đáp lại tức thì và hưng phấn vì có vẻ cô ấy nhớ tôi là ai.

- Hình như câu hỏi yêu thích của cậu vói người khác là "Có ổn không?" hả? - Cô khẽ cười và vuốt lại mái tóc theo thói quen.

- Chỉ vừa mới tan học nhưng có vẻ cậu ngủ ở đây được một lúc rồi. Cậu cúp học à?

- Này, khẽ thôi, - An Hy khẽ đáp bằng giọng cựa kì nghiêm túc nhưng vài giây sau lại phì cười, gương mặt của cô vì nụ cười đó mà sáng bừng cả lên - Mặt cậu nghiêm trọng quá, đùa thôi, lớp tớ trống tiết cuối. Khi nãy cả bọn ùa ra ồn ào thế mà cậu không để ý à? Đúng là kiểu người nhàm chán!

- Ừ, haha. Mà cậu vẫn chưa trả lời, cậu có ổn không? Có bị sao không thế? - Tôi chữa ngượng bằng cách lái câu chuyện sang một hướng khác.

- Bệnh tim - Cô ấy bỗng hạ giọng nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng từng chữ - Cậu có tin không?

Không chờ tôi trả lời, An Hy đứng dậy rồi quay lưng đi nhanh ra cửa và nói "Cảm ơn vềchuyện hôm trước. Chào nhé!" mặc cho tôi ngồi nói với theo: "Cậu nói thật hả? Là thật hả?" đầy hoang mang.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro