Chương 1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì là ngày đầu tiên đi học nên chủ nhiệm lớp đã đến điểm danh và sau đó tổ chức cho học sinh ra sân để họp toàn trường. Cũng trong quá trình điểm danh mà Tô Hạ biết được tên của thiếu niên ngồi sau mình.

Cố Kim Triều.

Kim tích nhà Minh. Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Hạ.

Họp toàn trường của mỗi trường học hầu như đều giống nhau, đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, sau đó là phó hiệu trưởng, chủ nhiệm,...

Tô Hạ buồn chán quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Kim Triều đang ngồi ở hàng ghế sau. Anh nhắm hờ mắt, bộ dáng có chút ngái ngủ. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây long não chiếu lên gương mặt anh, đẹp như một bức họa.

Thiếu niên dường như đang tỏa sáng, cùng với mùi hương đặc trưng của long não.

Tất cả cảnh vật trong mắt Tô Hạ lập tức ngưng lại. Không có tiếng huyên náo, thế gian dường như chỉ còn lại hình bóng của thiếu niên.

Nếu như không phải Lâm An Kỳ ở bên cạnh vô tình chạm phải, thì cơ hồ Tô Hạ đã bị chính mình thu hút vào một thế giới khác.

Và trong cái khoảnh khắc cô hoảng hốt quay lại, tầm mắt của Cố Kim Triều cũng từ từ lấy lại tiêu cự. Nó giống như một điểm trong bóng tối, dần dần ngưng đọng, và cuối cùng tụ lại thành một tia sáng rõ ràng.

Có lẽ là vì mới khai giảng, cho nên tối nay không có tiết tự học buổi tối. Tô Hạ vừa trở về ký túc liền bị Lâm An Kỳ kéo đi mua sắm, lí do là cô ấy không quá quen thuộc với nơi này.

Tô Hạ dẫn Lâm An Kỳ đến Tháp Sơn Lạc cách trường cao trung 12 một con phố. Có lẽ là nằm lân cận với trường cao trung 12 nên Tháp Sơn Lạc trở thành nơi lui tới thường xuyên của học sinh. Bất luận muốn mua thứ gì bạn đều có thể tìm được ở đây.

Bình thường, Tô Hạ đều sẽ một mình đi mua đồ dùng học tập. Vậy mà giờ đây bên cạnh cô lại xuất hiện thêm 1 người nữa. Tô Hạ nghĩ, đây có lẽ có thể coi là bạn bè nhỉ.

Trên bầu trời lúc 6,7 giờ, mặt trời đã bị kéo về phía bên kia chân trời.

Lâm An Kỳ tay cầm một con gấu bông, cường điệu nói với Tô Hạ lúc này đang nhìn về một phía khác: “Tô Hạ, cậu xem, thật là rẻ a.”

Tô Hạ quay đầu nhìn con gấu bông cao ngang người trong tay Lâm An Kỳ, cùng với một cái nhãn nhỏ được dán trên lớp lông màu nâu nhạt. Mặc dù dòng chữ rất nhỏ, nhưng Tô Hạ vẫn nhìn thấy rõ ràng: 158 tệ.

Có lẽ thật sự không giống nhau.

Tô Hạ vừa nghĩ như vậy liền thấy Lâm An Kỳ hai tay ôm con gấu chạy tới quầy thanh toán. Tô Hạ bước đến. Lâm An Kỳ lấy ví ra chuẩn bị trả tiền, trên mặt chủ tiệm liền xuất hiện nụ cười.

Tô Hạ nghĩ một chút, vẫn là giả bộ không để ý hỏi chủ tiệm: “Cái này bao nhiêu tiền ạ?”

“158”

Tô Hạ kéo Lâm An Kỳ đang định trả tiền lại, sau đó vẻ mặt bối rối nói với chủ tiệm: “100 có bán không?”

Cô vừa dứt lời, trên mặt chủ tiệm liền xuất hiện sự tức giận vì chuyện tốt bị phá hỏng, nhưng ngay lập tức liền thu hồi lại biểu tình nói với Tô Hạ: “Cô gái là đang làm khó tôi sao? 158 đã là giá thấp nhất rồi?”

“Nếu không bán, vậy thì chúng ta tới nơi khác xem xem.”

Tô Hạ mặt không biểu tình, nói xong liền kéo Lâm An Kỳ đi ra ngoài. Chủ tiệm nhìn hai người, cuối cùng vẫn là đen mặt chấp nhận cái giá 100.

Đến khi ra ngoài rồi, Lâm An Kỳ không nhịn được nói với Tô Hạ: “Vừa nãy cậu thật lợi hại nha.”

Tô Hạ chỉ cười không nói gì.

Thật ra tất cả những thứ trong các cửa hàng ở Tháp Sơn Lạc đều có thể trả giá. Tô Hạ nhớ hồi sơ trung, một nữ sinh đam mê mua sắm ở trong lớp có nói qua: Nếu cậu đi mua đồ ở Tháp Sơn Lạc, vậy thì cứ trả một nửa giá niêm yết trên đó là có thể mua được rồi.

Tô Hạ đối với Lâm An Kỳ không quá nhiệt tình, nhưng mà ở bên cạnh cô ấy khiến cô cảm thấy rất ấm áp. Bằng không, với tính cách không thích dây vào rắc rối của Tô Hạ, căn bản không thể nào đi quản nhiều chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro