Chương 1: Bước Chân Vào Thế Giới Khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Di Hòa chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình có thể thay đổi chỉ sau một đêm. Cậu là Omega, sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, đến mức ngày đầu tiên bước chân vào cao trung, cậu đã trở thành chủ đề bàn tán của cả trường. Gương mặt thanh tú với đôi mắt to tròn, đôi môi hồng hào tự nhiên và dáng vẻ thanh thoát khiến mọi người không thể rời mắt. Nhưng điều khiến Lộ Di Hòa đặc biệt hơn cả là tính cách hoạt bát, cởi mở của cậu. Không ai có thể cưỡng lại được sức hút ấy — cả Alpha lẫn Beta đều bị cậu làm cho xiêu lòng.

Nhưng đối với Lộ Di Hòa, việc được chú ý không quan trọng bằng niềm đam mê của cậu: tiểu thuyết. Mỗi tối sau khi hoàn thành bài tập, cậu lại nằm dài trên giường, đắm mình trong những câu chuyện kỳ ảo. Và đêm nay, cậu tìm thấy một cuốn tiểu thuyết đặc biệt.

"Không có thế giới ABO?" Cậu thầm nghĩ khi đọc phần mở đầu. "Mọi người ở đây đều bình thường, không phân biệt Omega hay Alpha? Thật là một cốt truyện lạ lùng."

Cốt truyện xoay quanh một nữ chính ngây thơ và đầy nghị lực, bị cuốn vào mối tình với một nam chính cường thế, lạnh lùng nhưng sâu sắc. Bên cạnh họ là một nhân vật phụ — thanh mai trúc mã của nữ chính, luôn yêu thầm cô nhưng bị đẩy vào vai trò mờ nhạt, bị che lấp bởi hào quang của nam chính.

Lộ Di Hòa bật cười. “Lại là thanh mai trúc mã yêu thầm sao? Tình tiết quá nhàm chán rồi!” Cậu lắc đầu, nhưng vẫn bị cuốn hút bởi cách viết mượt mà, tình cảm chân thành trong câu chuyện. Và thế là cậu tiếp tục đọc, hoàn toàn không hề biết rằng quyết định này sẽ mở ra một cánh cửa không ngờ tới trong cuộc đời cậu.

---

Căn phòng bỗng chốc rung chuyển. Một luồng sáng chói lòa bao phủ lấy cậu, kéo cậu vào một không gian kỳ lạ mà Lộ Di Hòa không thể chống cự lại. Khi ánh sáng tắt, cậu mở mắt ra và kinh hoàng nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cậu lập tức ngồi bật dậy, hoảng loạn nhìn xung quanh. Đây không phải phòng của cậu, mọi thứ đều khác lạ.

Căn phòng được trang trí bằng phong cách cổ điển, với những bức tranh treo trên tường và tấm rèm nhung dày che kín cửa sổ. Giường cậu nằm cũng lớn hơn, chăn ga mềm mại mà xa hoa. Tim Lộ Di Hòa đập mạnh, cậu cảm thấy điều gì đó không đúng. Cậu đứng dậy, bước về phía chiếc gương lớn ở góc phòng. Khi nhìn vào tấm gương, cậu không thể tin nổi vào mắt mình.

Hình ảnh phản chiếu trước mặt vẫn là Lộ Di Hòa — nhưng lại không giống cậu một cách hoàn toàn. Gương mặt cậu trong gương có vẻ đẹp cổ điển, tóc dài hơn một chút và phong thái trưởng thành hơn. Quần áo cậu mặc cũng khác lạ — không còn là đồng phục cao trung nữa, mà là một bộ trang phục thanh lịch như trong một cuốn tiểu thuyết cổ điển.

"Đây là đâu? Mình đang mơ sao?" Cậu tự hỏi, cố gắng tìm kiếm một câu trả lời. Nhưng khi chạm vào quần áo mình, cảm giác chân thực đến mức cậu biết rằng đây không phải là mơ. Và rồi, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng hơn khi cậu bắt đầu nhớ lại cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc.

“Không lẽ… mình đã xuyên vào tiểu thuyết?” Lộ Di Hòa run rẩy. Cậu nhớ lại cốt truyện, nơi nhân vật chính là nữ chính và nam chính mạnh mẽ, còn cậu chỉ là một nhân vật phụ yêu thầm nữ chính, nhưng lại bị lãng quên.

"Mình không thể nào lại xuyên thành pháo hôi đó được!" Cậu hoảng sợ. "Nhân vật này chẳng phải bị nam chính hắt hủi rồi biến mất sao?"

Cậu không thể để mọi chuyện diễn ra như trong nguyên tác. Nhưng khi Lộ Di Hòa còn chưa kịp định thần, cửa phòng bất ngờ bật mở. Một dáng người cao lớn xuất hiện, và chỉ cần nhìn thoáng qua, Lộ Di Hòa đã biết đây là ai.

Lục Quân Thụy — nam chính của câu chuyện.

Anh ta cao lớn, mái tóc đen nhánh, gương mặt điển trai nhưng đầy vẻ lạnh lùng, xa cách. Đôi mắt sắc bén của Lục Quân Thụy lướt qua người Lộ Di Hòa như thể đang đánh giá từng chi tiết nhỏ. Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

“Cậu là Lộ Di Hòa?” Lục Quân Thụy cất tiếng, giọng nói trầm lạnh, đầy uy quyền.

Lộ Di Hòa gật đầu máy móc, không biết phải phản ứng ra sao. “Phải, là tôi...”

Lục Quân Thụy nhếch môi cười, nhưng trong nụ cười đó không có chút ấm áp nào. “Nghe nói cậu là thanh mai trúc mã của cô ấy?”

Câu hỏi đầy ẩn ý khiến Lộ Di Hòa lạnh sống lưng. "Cô ấy" mà Lục Quân Thụy nhắc tới, chính là nữ chính của câu chuyện này — người mà Lục Quân Thụy yêu sâu đậm.

“Đúng... nhưng chúng tôi chỉ là bạn thôi.” Lộ Di Hòa cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu sự lo lắng trong ánh mắt.

Lục Quân Thụy bước tới gần hơn, ánh mắt anh ta dường như đong đầy sự tò mò. “Bạn ư? Cậu nghĩ tôi sẽ tin điều đó sao?”

Giọng nói của anh ta không hề chứa đựng sự giễu cợt, nhưng lại khiến Lộ Di Hòa cảm thấy như mình vừa bị xét hỏi. Cậu không biết tại sao nam chính lại có thái độ như vậy, nhưng cậu biết một điều: Lục Quân Thụy không giống như nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc. Anh ta khó đoán và nguy hiểm hơn nhiều.

Từ giây phút đó, Lộ Di Hòa nhận ra một điều quan trọng: Cậu đã bước vào một câu chuyện mà mọi thứ đều có thể thay đổi. Và giờ đây, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Quân Thụy đã không còn hướng về nữ chính — mà lại khóa chặt vào cậu.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sớm thôi, Lộ Di Hòa.” Anh ta nói, giọng đầy ẩn ý rồi rời khỏi phòng, để lại Lộ Di Hòa với trái tim đập loạn nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro