Chương 3: Bất thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trôi qua nhanh chóng, Lâm Trác ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là hồ sơ về Lưu Nhã, ảnh hậu quyền lực nhất giới giải trí. Ánh mắt anh lướt qua từng trang, đôi mày khẽ nhíu lại. Thông tin trên hồ sơ không có gì bất thường, mọi thứ về quá khứ và sự nghiệp của Lưu Nhã đều khớp với những gì có trên mạng.

Bên cạnh Lâm Trác, Trần Kỳ hoàn thành báo cáo. Hôm nay cậu vuốt tóc ngược ra sau, vốn là kiểu tóc chững chạc, nhưng vì gương mặt của Trần Kỳ mà vẫn có cảm giác tinh tế, mềm mại. Đôi mắt hoa đào tập trung vào tablet, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Lâm Trác.

“Thông tin trong hồ sơ đa số đều khớp với tư liệu có trên mạng. Không có quá nhiều bất thường.” Trần Kỳ nói.

Lâm Trác dừng lại, trong lòng nổi lên một cảm giác bất an.

Chỉ có anh biết, những thương vụ gần đây của cô ta có điều gì đó không đúng. Tất cả đều là thương vụ vốn dĩ do Tống Hạ tiếp.

Với địa vụ của Lưu Nhã, tiếp nhận những dự án như thế này không đem lại quá nhiều lợi ích, có chút dùng dao mổ trâu giết gà.

Tình huống tốt, tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Tình huống xấu, Lưu Nhã có thể không chỉ đơn thuần là một ảnh hậu trong thế giới này. Cô ta có thể là người xuyên không như anh, hoặc thậm chí là người quay về từ tương lai.

Trần Kỳ lại bất ngờ hỏi, "Giám đốc, anh điều tra Lưu Nhã là muốn cô ấy đại diện dòng xe mới sao?"

Lâm Trác khựng lại.

Trong đầu anh, những ký ức về cuộc đời trước của bản thân hiện lên, gia đình ngoại của Lâm Trác là một gia tộc kinh thương nổi tiếng, nhưng anh lại hoàn toàn không có thiên phú trong kinh doanh. Từ 15 tuổi, anh đã gia nhập quân đội, đến 37 tuổi thì mất mạng trên chiến trường. Giờ đây, anh lại ngồi đây, điều hành một tập đoàn thương mại hàng đầu.

“Đúng vậy, tôi chỉ muốn tham khảo xem cô ta có phù hợp không,” Lâm Trác nói, "nhưng đúng là hình ảnh thương hiệu không hợp."

Trần Kỳ khẽ cúi đầu, đôi mắt hoa đào ánh lên một nét cười nhẹ. “Phòng kế hoạch đang lên danh sách những người phù hợp, sẽ gửi cho anh trước thứ sáu.”

Lâm Trác gật đầu, tiếp tục nhìn vào hồ sơ, không nói gì thêm.

----------
Trần Kỳ bước ra khỏi phòng họp, trong đầu vẫn vang vọng những chỉ đạo của Lâm Trác. Cậu khẽ thở dài, lòng thầm nghĩ: "Lâm Trác dạo này ngày càng lạnh lùng."

Từ sau cuộc họp tháng trước, cảm giác về anh dường như thay đổi hoàn toàn. Trần Kỳ không thể chỉ ra cụ thể điều gì khác biệt, nhưng có đôi khi, ánh mắt và phong thái của Lâm Trác khiến cậu liên tưởng đến một người vừa trở về từ chiến trường. Mà rõ ràng, Lâm Trác chưa từng nhập ngũ.

Tuy vậy, Trần Kỳ cũng không để tâm nhiều. Anh nghĩ rằng có lẽ Giám đốc đang chịu áp lực lớn từ công việc, nhất là khi Đường gia – tập đoàn đối thủ – vừa ra mắt sản phẩm xe hơi mới, buộc Lâm thị phải đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu để đối phó.

Khi Trần Kỳ bước xuống hành lang, một nhân viên cấp dưới nhanh chóng đến bên cạnh và báo cáo: “Trần trợ lý, khách hẹn buổi sáng đã đến.”

Trần Kỳ gật đầu, ra hiệu cho cấp dưới tiếp tục công việc. Cậu đi thẳng đến phòng tiếp khách.

Bước vào phòng, Trần Kỳ nhìn thấy Lâm Thiên – em trai của Lâm Trác – đang ngồi đợi. Lâm Thiên vừa thấy Trần Kỳ ngồi xuống liền nở một nụ cười thân thiện. “Trần Kỳ, lâu quá không gặp.”

"Tôi có việc muốn nhờ cậu."

“Giám đốc Lâm, có chuyện gì cứ nói.”

Lâm Thiên không chần chừ mà đi thẳng vào vấn đề. “Tôi muốn nhờ cậu sắp xếp cho Tống Hạ làm gương mặt đại diện sản phẩm xe hơi sắp ra mắt của Lâm thị.”

Trần Kỳ bất ngờ "Tống Hạ?"

Theo kế hoạch hiện tại, vai trò đại diện cho sản phẩm mới khả năng lớn sẽ được giao cho một thiên vương ca nhạc nổi tiếng - Khâu Hách, người mà phòng kế hoạch đã bắt đầu tiếp xúc với đoàn đội của anh ta. Dù Tống Hạ hiện đang có chút danh tiếng, nhưng chưa đủ tầm để đại diện cho một sản phẩm quan trọng của Lâm thị như vậy.

“Nhưng thương vụ này...,” Trần Kỳ nói. “Tống Hạ dù có tiềm năng, nhưng hiện tại cô ấy vẫn chưa đến mức có thể đứng ra đại diện cho sản phẩm lớn như vậy.”

Lâm Thiên nhíu mày, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi. “Tôi hiểu, nhưng sau khi ‘Hỏa Mộng’ ra mắt, tôi tin rằng cô ấy sẽ bật lên mạnh mẽ. Dù sao, cô ấy cũng là nghệ sĩ của Lâm Thị, nếu giao cho người nhà đại diện sẽ đáng tin hơn, cả về nhân phẩm lẫn việc dễ quản lý.”

Trần Kỳ im lặng vài giây, suy nghĩ kỹ lưỡng rồi gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ thảo luận với phòng kế hoạch về vấn đề này.”

“Cảm ơn cậu, Trần Kỳ,” Lâm Thiên nói, nét mặt thoải mái hơn hẳn trước khi rời đi.

Sau lưng anh, Trần Kỳ nhíu mày, liên hệ phòng kêa hoạch bổ sung Tống Hạ vào danh sách đề cử đại diện.

Dù sao người quyết định cuối cùng cũng là Lâm Trác, cậu không thể thẳng thừng từ chối Lâm tiểu thiếu gia. Việc của Lâm gia vẫn nên để Lâm Trác tự xử lý.
---

Về đến nhà, Trần Kỳ cởi bỏ bộ vest công sở, thay bằng quần áo ở nhà thoải mái. Cậu nhìn mình trong gương, đôi mắt hoa đào phản chiếu một chút mệt mỏi sau ngày dài làm việc.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Kỳ bước vào bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Từ khi còn là sinh viên, cậu đã thích tự mình nấu ăn. Ban đầu chỉ đơn giản vì muốn tiết kiệm tiền, nhưng sau một thời gian, cậu nhận ra đồ ăn mình nấu cũng rất ngon. Bốn năm đại học, bạn cùng phòng luôn mong chờ những bữa cơm mà Trần Kỳ nấu, khiến cậu trở thành "đầu bếp" bất đắc dĩ của cả phòng.

Đang bận rộn trong bếp, Trần Kỳ chợt nhớ đến cuộc điện thoại của anh trai và chị dâu. Họ nhờ cậu trông hai đứa cháu tối nay vì cả hai có việc bận. Trần Kỳ mỉm cười, nhớ đến hai đứa nhỏ đáng yêu, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Ra mở cửa, cậu thấy hai đứa cháu – một trai, một gái – đang đứng trước cửa.

Vừa vào cửa, cả hai đã vui vẻ kể về ngày học tại trường, khuôn mặt tràn đầy hứng khởi.

Trần Kỳ cúi xuống, xoa đầu chúng. “Hôm nay đi học vui không?”

“Dạ, rất vui! Ở trường còn được cô giáo cho chơi trò chơi nữa!” Cậu bé lớn hơn là Trần Nam, nhanh nhảu đáp, trong khi Trần Thu nhỏ hơn gật đầu liên tục.

Trường tiểu học mà hai đứa học thuộc hệ thống trường học do Lâm gia tài trợ, một trong những nơi có điều kiện giáo dục tốt nhất thành phố. Gia đình Trần Kỳ vốn không đủ điều kiện tài chính để cho chúng vào học, nhưng nhờ cậu làm việc ở Lâm Thị, công ty đã hỗ trợ việc nhập học cho hai đứa trẻ.

Trần Kỳ nhìn chúng vui vẻ nói chuyện, rồi chợt nhớ đến Lâm gia. Lâm Trác còn có một chị gái, con gái của cô cũng học tại ngôi trường này. Nghĩ đến điều này, Trần Kỳ bất giác thở dài, dù sao cũng không mấy ai muốn nghĩ đến gia đình cấp trên sau giờ làm.

Đúng lúc này, điện thoại của cậu reo lên. Là Lâm Trác gọi đến.

“Giám đốc?” Trần Kỳ hỏi.

“Có một tài liệu tôi cần gấp. Cậu mang đến công ty cho tôi được không?”

Trần Kỳ nhìn ra ngoài trời, đã tối. Cậu hơi chần chừ. Dù sao thì cậu còn phải trông Trần Nam và Trần Thu.

Lâm Trác im lặng trong giây lát rồi đáp: “Không cần, tôi sẽ qua nhà cậu lấy.”

Trần Kỳ không từ chối nữa, lập tức đồng ý.

---------
Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên lần nữa. Trần Kỳ mở cửa, thấy Lâm Trác đứng đó với bộ vest lịch lãm thường ngày.

Trần Kỳ mặc đồ ở nhà, cổ áo hơi rộng để lộ xương quai xanh thanh mảnh. Mái tóc hạt dẻ rũ xuống làm tăng thêm vẻ dịu dàng mà bình thường không hiện rõ trong không gian làm việc.

“Giám đốc, mời vào,” Trần Kỳ mời anh vào nhà, đồng thời gọi hai đứa nhỏ ra chào hỏi.

Lâm Trác thoáng nhìn xung quanh, không khỏi bất ngờ trước không khí gia đình ấm áp. Hai đứa nhỏ lễ phép chào hỏi, rồi lại quay về chơi trò chơi. Trần Kỳ nhanh chóng lấy tài liệu đưa cho anh, sau đó mời anh ngồi lại uống trà.

Thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa cơm, Lâm Trác khẽ nhíu mày, không ngồi lại lâu. “Tôi còn việc phải làm, cảm ơn cậu, tôi đi trước.”

“Vâng, Giám đốc,” Trần Kỳ nhanh chóng đáp.

Lâm Trác bước xuống lầu, trong lòng cảm thán. "Trần Kỳ quả nhiên rất ưu tú."

Không chỉ có năng lực làm việc vượt trội, Trần Kỳ còn rất khéo léo đối nhân xử thế. Bữa ăn vừa rồi nhìn cũng rất ngon.

Kiếp trước, các phó tướng dưới trướng anh đều là những người đàn ông thô lỗ, mạnh mẽ, không có ai giống Trần Kỳ – một người tinh tế, thông minh, biết tiến thối như vậy. Những người như vậy, Lâm Trác chỉ gặp ở giới kinh doanh hoặc chính trị.

Nếu không phải do kiếp trước, vì tập đoàn Lâm thị phá sản, anh trai Trần Kỳ cũng bị người hại vướng vào vòng lao lý, Trần Kỳ hẳn đã bay xa hơn.

"Nguyên chủ thật biết cách tuyển người," Lâm Trác thầm nghĩ, bước nhanh ra xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro