Truth or dare (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoài Giảo đều cảm thấy xấu hổ nếu khóc tiếp.

Nếu Hình Việt tiếp tục hung dữ với cậu, có lẽ cậu sẽ còn thấy ủy khuất rất lâu, nhưng nếu như hắn mềm lòng xin lỗi cậu như vậy, sẽ khiến người ta xấu hổ nếu tiếp tục rơi nước mắt.

Hình Việt tựa hồ cũng không muốn đợi câu trả lời của cậu, nam nhân trước mặt hờ hững nhướng mày, nhẹ nhàng xoa thuốc lên đầu gối Hoài Giảo, chỉ cảm thấy hơi đau nhức mang theo độ ấm của lòng bàn tay.

Hình Nguyệt đoán không sai, Hoài Giảo xác thực là tính cách rất nhu nhược, kiều khí, sợ đau cũng như chịu đau không nổi, nhất là khi cậu cảm giác được người trước mặt đối với mình mềm lòng, có thể làm cho cậu đắn đo sử dụng.

"Có chút đau..." Đầu gối dưới lòng bàn tay nhúc nhích, gương mặt Hoài Giảo còn đang treo nước mắt, mi mắt đỏ ửng, nhỏ giọng khẽ hừ hừ.

Thật ra thì cậu có thể chịu đựng được, nhưng hiếm khi Hình Việt có thái độ tốt đối với cậu, khiến Hoài Giảo cảm thấy mình không chịu được đau cũng không sao.

Đúng như dự đoán, Hình Việt dừng lại.

Hắn không nói với cậu rằng "tôi sẽ nhẹ nhàng hơn" như Hoài Giảo nghĩ.

Hình Việt chỉ "ừ" một tiếng, nhưng động tác của hắn dường như chậm lại rất nhiều.

—— Tập phim này có tên là 《 thuần phục 》

—— Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được giọt nước mắt của người đẹp

—— Giảo Giảo vừa khóc, ý chí sắt đá của kẻ giết heo đều mềm lòng

——Ai có thể nghĩ rằng đây không phải là một bộ phim tình cảm mà là hiện trường của trò chơi sinh tồn đâu?

——Phải nói một điều, đôi chân của bảo bối nhà tôi lại thon lại thẳng, thật tuyệt vời a...

Hoài Giảo:......

Hoài Giảo không nên xem làn đạn, bầu không khí vốn tốt đẹp, bởi vì vài cái làn đạn đột ngột lệch hướng, trở nên không thích hợp lên.

Hình Việt cảm thấy dưới lòng bàn tay cái chân có chút giãy giụa, cau mày hỏi: "Còn đau không?"

Hoài Giảo lỗ tai đỏ lên, lắc đầu nói: "Ừm, không có chuyện gì." Làn đạn càng ngày càng kỳ quái, Hoài Giảo thậm chí nhìn thấy hệ thống mã hóa cấm chữ!

Cậu giơ chân lên, muốn thoát khỏi tay Hình Việt.

Đối phương dường như không hài lòng với hành vi lộn xộn của cậu, "Em động cái gì?" Hình Việt nhíu mày ấn đầu gối của cậu, nhưng bởi vì Hoài Giảo co chân lên, cho nên hắn lại dùng một tay đỡ lấy bắp chân của cậu.

Đây có lẽ là chỗ thịt duy nhất trên chân Hoài Giảo, Hình Việt cầm thuốc trong tay, khi véo vào chỗ thịt mềm, cảm thấy tay mình trơn trượt, làn da trên mặt trên người của Hoài Giảo nơi nào cũng trắng trẻo, mềm mụp.

Những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng của Hình Việt đè lên bắp chân cậu, cho dù hắn có cầm nhẹ nhàng cũng sẽ lún xuống một chút.

Hình Việt sửng sốt một lát, nhất là khi ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình của Hoài Giảo.

Người vừa mới khóc hai má ửng hồng phấn nộn, Hoài Giảo cũng cau mày, nhưng khi cậu nhíu mày, mặt vẫn đỏ bừng, nói với Hình Việt: "Đừng xoa nhẹ......"

Rõ ràng cũng không lời nói phải kỳ quái, động tác xoa bóp bình thường, nhưng dưới vẻ mặt có chút chống cự của Hoài Giảo lúc này lại trở nên kỳ lạ.

Hoài Giảo khuỵu gối thu chân lại, bởi vì áo khoác của Hình Việttrải trên bàn, nhấc lên hồi lâu cũng không dám giẫm đi xuống. Hoài Giảo cảm thấy ngồi lên quần áo người khác đã là quá đáng rồi, nếu thật sự giẫm lên, Hình Việt không tìm cậu gây khó dễ chính cậu cũng cảm thấy băn khoăn.

Hoài Giảo ở bên nàyđang suy nghĩ về những điều vô nghĩa, trong khi Hình Việt, người đang nắm chân cậu ở đó, vô thức nhớ lại một cảnh tượng khác mà hắn đã thấy tối qua. Khi đó Hoài Giảo cũng đang vô thức ngồi trên giường, chân cong như bây giờ, chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình.

Dưới vạt áo, làn da trắng như tuyết giữa hai chân chìm vào trong lớp chăn bông mềm mại, phản chiếu rõ ràng trong tấm gương đối diện, khiến Hình Việt chỉ cách nhau một bức tường theo bản năng mà nghiêng người sang một bên.

Một cảnh tương tự như tình hình lúc này.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là đôi chân khiến Hình Việt lúc đó thấy lóa mắt, không kịp né tránh mà nhìn thẳng, giờ lại bị hắn nắm trong tay.

Đầu ngón tay nhất thời tê dại như điện giật, sau đó Hình Việt đột ngột rút tay về.

Hoài Giảo: "?"

Hoài Giảo mang biểu tình mờ mịt bị Hình Việt buông ra.

"Được rồi." Hình Việt dời mắt đi, không nhìn cậu.

Hoài Giảo đáp lại, bỏ ống quần nhảy xuống bàn, đầu gối hơi đau nhức khi hắn xoa bóp đã biến mất, Hoài Giảo đi được hai bước đã cảm thấy bước chân nhẹ đi rất nhiều.

Hình Việt bước nhanh, trong nháy mắt đã đi tới cửa, Hoài Giảo đi theo sau, cảm thấy mình quên mất thứ gì đó, chỉ khi được ánh đèn sáng sủa bên ngoài chiếu vào mới nhớ ra.

Chiếc áo khoác cậu đã ngồi vẫn ở trong phòng, Hoài Giảo vội vàng quay đầu lại.

Chiếc áo khoác màu đen vẫn được trải phẳng trên bàn, Hoài Giảo cầm lên thì thấy mặt sau áo phủ đầy bụi, phía trước còn có dấu chân bị cậu vô tình giẫm phải.

Không biết Hình Việt cảm thấy bẩn hay là không muốn lấy lại nữa, Hoài Giảo cảm thấy có chút áy náy cầm lấy quần áo.

Hình Việt ở bên ngoài chờ hai giây cũng không thấy người đi ra cùng, hắn nhíu mày, đang định quay người lại, Hoài Giảo đi ra. Ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào người cậu, mái tóc sáng màu bồng bềnh rối tung lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia vẫn còn vết đen chưa kịp lau đi, cậu đang cầm một thứ gì đó không thuộc về cậu.

Hoài Giảo cả người phủ đầy bụi xám xịt, đang ôm chiếc áo khoác màu xám giống hệt, trông giống như mèo con vừa dơ vừa đáng thương, khi chủ nhân của chiếc áo khoác nhìn sang, cậu ngượng ngùng mím môi, nhỏ giọng nói: "Quần áo bị em làm bẩn rồi."

"Anh...... Còn muốn không?"

Hình Việt sửng sốt, trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ nghe được mất cân bằng tim đập thanh âm.

......

Hoài Giảo cùng Hình Việt lần lượt trở lại biệt thự, trong khi bốn người khác đang ngồi trong đại sảnh. Sự xuất hiện của hai người họ tự nhiên thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là sự xuất hiện kỳ ​​lạ của Hình Việt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trong khi Hoài Giảo phía sau người phủ đầy bụi và đang cầm áo khoác của Hình Việt.

"Hai người làm gì vậy??"

Trác Dật đi tới trước mặt Hoài Giảo, đứng ở trước mặt Hoài Giảo, cau mày đánh giá cậu một hồi, sau đó hỏi: "Sao cậu lại bẩn như vậy?"

Hoài Giảo đã dành một thời gian dài để giải thích với mọi người rằng cậu đã tìm thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ ở sân sau, không cẩn thận khiến trên người đều là bụi bặm, còn không cẩn thận đem quần áo của Hình Việt cũng làm bẩn.

Không biết mọi người có tin hay không, dù sao Trác Dật trước mặt cũng không tin.

Chỉ là Hoài Giảo trên người rất bẩn, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu lạ thường, thấy Trác Dật còn quấy rầy mình muốn hỏi thêm mấy câu, liền vội vàng chuồn lên lầu, lấy lý do muốn tắm rửa.

......

Hoài Giảo tắm rửa sạch sẽ xong, ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, áo khoác của Hình Việt bị nước lau sạch sẽ, hiện tại treo ở trong phòng tắm.

Hoài Giảo hiếm khi có thời gian để suy nghĩ về manh mối để vượt qua trò chơi.

Hệ thống nói rằng thời gian mở của ngục tối là 72 giờ và việc trốn thoát hoặc sống sót được coi là thông quan. Huai Jiao đã xem rất nhiều bộ phim và tiểu thuyết vô hạn lưu cùng loại, sinh tồn rất dễ hiểu, miễn là bạn không bị người hoặc quỷ giết trước khi trò chơi kết thúc. Nhưng chính sự trốn thoát này lại khiến cậu cảm thấy hơi lạ. Bây giờ điều duy nhất có thể được liên kết với từ này là căn biệt thự này.

Điều mà Hoài Giảo lý giải là trốn khỏi biệt thự trong vòng ba ngày.

Vừa rồi lúc tản bộ ở sân sau, Hoài Giảo chú ý tới xung quanh biệt thự, cho dù hàng rào sắt bên ngoài sân của tòa nhà chính đã bị khóa, nhưng cũng không phải là vòng vây không thể thoát được.

Hoài Giảo nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi hệ thống:【 Hệ thống, trong biệt thự này còn có "thứ" nào không phải con người không?】 Hoài Giảo muốn hỏi thẳng xem có ma quỷ hay không, nhưng ngay cả câu nói đó cậu cũng sợ.

Thực ra câu hỏi này hơi thừa, Hoài Giảo ngay từ đêm đầu tiên đến đây đã biết chuyện này, nhưng cậu vẫn muốn cùng hệ thống xác nhận.

Hệ thống phản hồi nhanh chóng, hắn nói: 【 có. 】

Ngoài cửa sổ nắng chói chang, rõ ràng là một buổi trưa đẹp trời, sau khi hệ thống trả lời không có bất kỳ âm điệu lên xuống nào, Hoài Giảo không hiểu sao cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

【 là...... Người trên gác mái sao......】 Hoài Giảo hỏi đến câu này, thanh âm có chút run rẩy.

【 Đúng.】

Hoài Giảo chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng lạnh, sự lạnh lẽo này thậm chí khiến cậu cảm thấy có chút quen thuộc, giống hệt đêm qua ở trước căn gác mái lầu ba.

【 Nam sinh bị tai nạn bốn năm trước... là hắn đúng hay không......】

"Thùng thùng ——"

Đột nhiên có tiếng gõ cửa nặng nề, Hoài Giảo còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, sợ tới mức tim đập nhanh hơn hai giây.

Cậu ổn định tâm thần, quay đầu nhìn về phía cửa ——

"Là ai a?"

Ngoài cửa lại vang lên hai tiếng "Thùng thùng" nữa.

Rèm cửa trong phòng ngủ mở toang, Hoài Giảo đứng dậy còn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài rất sáng, là ngày nắng nên yêu ma trong phim kinh dị không thể hiện ra.

Điều này đã cho cậu can đảm để đi về phía cửa một chút.

Tiếng gõ cửa lần thứ ba đột nhiên dừng lại dưới động tác kéo cửa không tiếng động của Hoài Giảo.

Bàn tay gõ cửa của Lục Văn vẫn còn ở giữa không trung, hắn dừng lại dưới ánh mắt hơi khẩn trương của Hoài Giảo. Một giây sau, hắn ta thu hồi tay rất tự nhiên, "Tôi có thể vào được không?" Lục Văn nói.

Trong phòng ngủ không có sô pha, Hoài Giảo không thể để người đứng như vậy, chỉ có thể cùng Lục Văn ngồi ở trên giường.

Người đàn ông trước mặt vẫn đeo cặp kính không gọng trông rất tinh anh, mày và mắt giãn ra, trong mắt Hoài Giảo, trông hắn ta rất hiền lành và tốt bụng.

Chỉ là đối với một người tốt tính như vậy, lời nói của hắn ta cũng không dịu dàng như Hoài Giảo tưởng tượng. Hắn thậm chí có chút đột ngột mà hỏi Hoài Giảo : "Cậu tính toán cùng Hình Việt quay lại sao?"

Hoài Giảo tựa hồ không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Cái gì...?"

Phản ứng chậm chạp của cậu dường như khiến Lục Văn cau mày. Lục Văn vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng và tinh tế như vậy, mà những gì hắn ta nói lại hơi bất ngờ.

Hắn nói: "Đừng làm điều mất mặt lần thứ hai."

Hoài Giảo sửng sốt.

"Hình Việt không phải người đơn giản, cậu không thể tùy tiện nắm bắt." Lục Văn đỡ cặp kính trên sống mũi, tiếp tục nói: "Mọi người đều hiểu vì sao ngay từ đầu hắn đồng ý ở bên cạnh cậu."

"Hoài Giảo, không cần giả ngu."

Hoài Giảo chỉ cảm thấy rằng lượng thông tin rất lớn, và cậu thậm chí còn có linh cảm rằng những gì Lục Văn sắp nói tiếp theo sẽ liên quan đến chủ tuyến của trò chơi.

"Tôi. . . biết." Hoài Giảo thận trọng nhỏ giọng nói.

"Cậu biết?" Lục Văn tựa hồ cười tủm tỉm.

"Cậu biết cậu vẫn còn ở chung với hắn, cậu biết cậu vẫn còn quấn lấy hắn hết lần này đến lần khác."

"Một hố nhảy hai lần, cậu đều không học được ngoan ngoãn sao!!"

Người trước mặt nói câu này ngữ khí đã coi như khắc nghiệt.

Dưới thấu kính lạnh lẽo, đôi mắt nhìn như hiền lành kia khẽ nheo lại, trên mặt không có nụ cười nào, chỉ bình tĩnh nhìn Hoài Giảo như vậy, nói: "Hình Việt chuyển đến đây từ lúc nào? Cậu chẳng lẽ cũng không biết sao?"

"Hay là, Thẩm Thừa Ngộ mới chết được bốn năm."

"Cậu liền đem cậu ta quên sạch sẽ?"

EDIT: KHOAI DẺO

Tin vui, tin vui, tác giả hết bị cấm rồi, bộ này đac được cập nhật lại, trên weibo cũng xuất hiện nhiều ảnh đẹp lắm, có cả phụ kiện nữa cơ, đang gấp rút tìm hiểu coi tác giả có mở bán không. Nhìn người ta quay random mà mê >.< 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro