Chap 2: Giấc mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùi hương khó chịu khiến Tiểu Hy tỉnh giấc, cô nhận ra xung quanh mình là một cánh đồng hoa ly được bao phủ bởi màn sương mù dày đặc. Không khí như bị trút hết, Tiểu Hy từ từ ngồi xuống, cô thấy lồng ngực như có thứ gì đó chặn lại, khuôn mặt tái nhợt đi, hai tay nắm chặt lấy đám cỏ dại yếu ớt. Bỗng một luồng sáng mạnh mẽ hắt ra từ đám sương mù ấy, xua tan đi hương hoa giúp cơ thể Tiểu Hy trở lại trạng thái bình thường. Khi đã định hình được mọi thứ thì cô nhìn thấy một bóng người ẩn hiện sau lớp sương, cơ thể bất giác đứng dậy, đôi chân vô thức bước về phía trước như có ai đó điều khiển. Cô nhíu mắt, đó là một người phụ nữ trạc 60 tuổi, mái tóc bạc trắng đang mỉm cười hiền hậu. Bà nhìn cô một hồi rồi nói:

- Ta là pháp sư Trương Mạc - người đã dẫn dắt con theo con đường tâm linh này.

- Vậy bà là người đã xuất hiện trong những giấc mơ của con?

- Đúng vậy. Còn giờ hãy đi theo ta.

Tiểu Hy chậm rãi theo sau Trương Mạc. Bàn tay của bà vén bức màn sương sang hai bên, một chốn linh thiêng hiện ra trước mắt cô gái nhỏ, nơi ấy phong cảnh hữu tình và yên bình đến lạ. Đó là Cõi Thiên – nơi tu luyện của phái Chính đạo. Những vị pháp sư khoác trên mình bộ y phục màu trắng tinh khôi có hình Thuyết Âm Dương - biểu tượng của giới tâm linh, họ đang trò chuyện vui vẻ, người chăm sóc cây lá, người luyện pháp lực,...dù mỗi cá nhân một công việc nhưng vẫn có sự kết nối với nhau.

Vừa bước vào cánh cổng của Cõi Thiên thì bỗng vết chàm hình Pentagram - "Ngôi sao năm cánh đảo ngược nằm trong vòng tròn" trên vai trái của Tiểu Hy phát ra một ánh sáng lạ màu xám. Cô nhắm mắt, cố cắn môi ngăn cơn đau đang diễn ra trên cơ thể của mình. Ánh sáng ấy ngày càng mạnh, máu cứ thế chảy xuống, nhuộm đỏ một góc của chiếc váy màu trắng.

- Cô ta là người của quỷ Satan??? – Một vị pháp sư bỗng hoảng loạn khi nhìn thấy vết chàm của Tiểu Hy.

Tất cả mọi người trong Cõi Thiên đều lùi lại phía sau, nắm chặt những sợi dây trấn yêu trong tay, họ nhìn cô với ánh mắt uất hận, căm phẫn. Cô gái nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng Trương Mạc đã biến mất như một cơn gió.


"Em đi qua chuyến đò...í a..."

Tiếng nhạc dưới nhà vang lên đánh thức giấc mộng của Tiểu Hy. Cô từ từ ngồi dậy, khẽ nhíu mày, vết chàm ấy vẫn còn gỉ máu, đau rát.

Ngước mắt nhìn lên đồng hồ. Mới 20h35. Hóa ra sau khi từ nhà Gia Hân trở về, cô đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

TING...TING...

Điện thoại của Tiểu Hy liên tục nhận được tin nhắn. Là của Thuận Phong. Không liếc nhìn lấy một lần vì bây giờ đâu có tâm trạng để quan tâm đến người đã từng phản bội mình, cô thẳng tay ném nó sang một bên. Phiền.

"Rốt cuộc người phụ nữ tên Trương Mạc đó là ai? Sao bà ấy lại xuất hiện trong giấc mơ ấy? Sao mình lại là người của phái Tà đạo? Vết chàm này..."

Với tay lấy cuốn "Tâm Linh kì diệu" mà Đức Thiên đưa, có lẽ cô sẽ tìm được chút manh mối nhưng nó hoàn toàn không đề cập đến vết chàm Pentagram.

"Liệu mẹ có biết không nhỉ?"

Nghĩ đến điều này, cô liền chạy xuống nhà, bỏ mặc vết thương vẫn đang gỉ máu.

"Em đi qua chuyế...BỤP"

- Ô con bé này, mẹ đang tập mà. – Bà Lâm tức giận khi "đang vui thì đứt dây đàn".

- Con có chuyện muốn hỏi mẹ. – Vẻ mặt Tiểu Hy hớn hở như bắt được vàng.

- Sao vậy? Nếu hỏi bài tập thì hỏi anh con nha, mẹ không biết mấy cái đó đâu.

- Không phải. Con muốn hỏi về vết chàm của con cơ.

Bà Lâm đứng hình một lúc, khuôn mặt bỗng thay đổi.

- Đó chỉ là vết chàm bình thường thôi. Đừng hỏi linh tinh nữa, mau lên tầng  đi. Mẹ phải soạn tài liệu cho chương trình sắp tới rồi.

Nụ cười trên môi Tiểu Hy vụt tắt. Quả đúng như cô nghĩ, mẹ cô đang giấu điều gì đó và có lẽ bà không bao giờ muốn cô biết.

"Con sẽ tự tìm hiểu về cơ thể của mình".

Mệt mỏi trở về phòng, Tiểu Hy ngả mình xuống chiếc giường màu hồng thân yêu cùng những suy nghĩ xa vời, chúng như đang thôi thúc cô phải nhận ra. Bước lại gần bức ảnh đóng khung được đặt cẩn thận góc bàn học, cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của một người đàn ông hiền hậu, miệng thì thầm:

- Ba, con nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc con là ai? Là người của Chính đạo hay là truyền nhân của quỷ Satan? Giá như có ba bên cạnh con lúc này thì ba sẽ nói cho con biết con phải làm sao mới đúng. Ba, con nhớ ba quá! – Nước mắt lăn dài trên gò má trắng hồng của Tiểu Hy, nỗi đau lại lần lượt ùa về, bủa vây cô gái nhỏ cô đơn.

Bầu trời ngoài kia tối đen. Gió rít từng cơn, lay động cây lá, tiếng chuông gió kêu leng keng, cái lạnh của mùa thu ngày một rõ. Với Tiểu Hy lúc này, cô đơn không đáng sợ bằng những ngày tháng sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro