Quyển 06 - Chương 298

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 298: Tai sói.

Mọi người nghe lời Hàn Gia Công Tử vừa nói đều ngẩn ra, có mấy người đã hoảng sợ mở miệng hỏi: "Gì?"

"Không có gì, không có gì!" Vô Thệ Chi Kiếm đoạt trả lời trước rồi, "Mọi người dẫn mấy anh em của mình hoạt động xung quanh đây trước đi, chờ Công Tử tinh anh đoàn đi dò hỏi được gì rồi bàn tiếp!"

Hàn Gia Công Tử mỉm cười nhìn đoàn trưởng dong binh đoàn khác đứng dậy tản đi, Vô Thệ Chi Kiếm vội vã tiến đến trước mặt Hàn Gia Công Tử: "Chuyện tiền đặt cọc phải nói riêng chứ ông bạn."

"Thật ngại quá mà, lỡ quên." Hàn Gia Công Tử tiếp tục mỉm cười. Mỗi dong binh đoàn bàn bảng giá với Tung Hoành Tứ Hải không giống nhau, nhất là Công Tử tinh anh đoàn dưới sự đàm phán ác liệt của Hàn Gia Công Tử, ký kết một loạt điều ước vô cùng bất bình đẳng. Vô Thệ Chi Kiếm suy nghĩ Công Tử tinh anh đoàn toàn là cao thủ, hơn nữa nhân số chỉ có sáu người, mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng điều kiện này nếu bị bại lộ, hết thảy dong binh đoàn đều ăn theo, Tung Hoành Tứ Hải giàu cỡ mấy cũng ăn không tiêu, cho nên vừa rồi thời điểm Hàn Gia Công Tử nói tiền đặt cọc trước mặt mọi người khiến Vô Thệ Chi Kiếm sợ hãi.

Khoan hãy nói tới tiền đặt cọc này phải trả bao nhiêu, có không ít dong binh đoàn bình thường căn bản không có vụ đi sai làm một vài chuyện còn phải trả tiền. Cũng may mà đám người chơi này không quá chú ý, Vô Thệ Chi Kiếm nói ba xạo vài câu đã giải tán tất cả rồi.

Lưu lại một Hàn Gia Công Tử, hai bên rất nhanh định xong bảng giá. Ra khỏi rừng cây, Tung Hoành Tứ Hải cùng những dong binh đoàn khác đã đi lang thang khắp nơi như đi ngắm cảnh. 


Chỉ có năm người đám Cố Phi, phát hiện Hàn Gia Công Tử không cùng đoàn trưởng dong binh khác cùng đi ra ngoài, đoán chừng không có chuyện tốt gì, nên vẫn đứng bên rìa rừng này.

Bấy giờ nhìn thấy hắn đi ra, ánh mắt thăm hỏi lập tức quăng tới.
Hàn Gia Công Tử tỏ vẻ mình là lão đại, vung tay với năm đàn em.


Năm người tức giận, đồng loạt chuyển hướng nhìn sang nơi khác, coi như không biết người này.

"Qua đây, qua đây!" Hàn Gia Công Tử vẫy tay với năm người.

Năm người loạng choà loạng choạng mà xông tới.

"Không có chuyện cho các cậu." Hàn Gia Công Tử nói với bốn người khác trừ Cố Phi ra.
"Moá!" Bốn người chửi đổng lên.


"Cậu!" Hàn Gia Công Tử chỉ Cố Phi, "Đi tìm xem người sói đang ở đâu!"

"Tôi đi đâu tìm?" Cố Phi trợn mắt há hốc.

"Cậu chẳng phải đã nói phía bắc của thôn sao? Đi xem thử, nếu không có thì chúng ta tiếp tục lên đường." Hàn Gia Công Tử nói.

Mọi người nghe xong đều để ý đến một điều, nhìn Hàn Gia Công Tử: "Bàn cả buổi mới cho ra cái ý dở tệ này hả?"

"Không bận gì liền có thể kiếm tiền, các cậu có thể làm được thế à." Hàn Gia Công Tử nói.

"Sao bảo tôi đi chứ?" Cố Phi hỏi.

"Chúng tôi không biết người sói chứ còn gì nữa! Ha ha ha..." Hàn Gia Công Tử đắc ý nhún vai.

"Phì!" Cố Phi hậm hực nhổ ngụm nước bọt xuống đất, xoay người chuẩn bị đi.

"Ài, tôi cùng cậu đi thôi!" Hữu Ca đột nhiên đuổi theo.

"Tình báo, tình báo!" Hữu Ca giải thích.

"Nhưng mà, lỡ may có sự cố gì, phải chạy trốn, Hữu Ca cậu làm sao giờ?" Cố Phi do dự.

"Không thành vấn đề. Cậu đi nói chuyện với người sói, tôi quan sát ở xa xa là được rồi." Hữu Ca sớm đã tính xong.

Cố Phi cũng bất đắc dĩ, hai người cùng nhau lên đường, dọc theo đường cái đi thẳng về phía bắc.

Vô Thệ Chi Kiếm đem sứ mệnh này giao cho Công Tử tinh anh đoàn, đương nhiên vẫn chú ý cử động của sáu người, lúc này thấy chỉ có hai người lên đường, trong lòng rất bất mãn. Bởi vì tiền đặt cọc mới nãy là trả dựa trên sáu người trả mà. Mặc kệ là đoàn cao thủ, hay là dong binh đoàn rác rưởi nhất, trả tiền theo đầu người là một nhân tố rất quan trọng, điểm ấy không thể nghi ngờ. Rõ ràng chỉ phái hai người đi làm việc, lại thu phí theo sáu người, quá không công bình rồi.Trong bụng Vô Thệ Chi Kiếm không cam lòng, lập tức tiến đến bên chỗ Hàn Gia Công Tử: "Đoàn trưởng Hàn, bận làm gì đó?"

"Bành!" Hàn Gia Công Tử vừa lúc mở nút một bình rượu, doạ Vô Thệ Chi Kiếm giật mình, sau đó nói: "Yên tâm, nhiệm vụ anh giao phó, chúng ta nhất định hoàn thành."

"Ừ. Tôi thấy rồi, cậu Thiên Lý và Hữu Ca, HAI NGƯỜI hình như đã xuất phát." Vô Thệ Chi Kiếm nhấn mạnh gấp mười lần khi nói đến hai chữ "hai người".

"Ừm, tôi phái hai người bọn họ đi dò đường phía trước, bốn người chúng tôi đi sau, chuẩn bị xem xung quanh thế nào. Đứng lên, đứng lên, đi mau!" Hàn Gia Công Tử đá chân ba người còn lại đang ngồi bên rìa rừng.

Nhìn dáng vẻ ngồi nhởn nhơ dưới đất của ba người họ, chỗ nào giống như chuẩn bị lên đường chứ. Nhưng Hàn Gia Công Tử ám chỉ một phen, ba người lập tức đứng dậy. Ngự Thiên Thần Minh còn hắng giọng một cái nói: "Hội trưởng Vô Thệ cứ yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ tuyệt đối không dám lười biếng." Ngự Thiên Thần Minh tỏ vẻ mình là thành viên của Tung Hoành Tứ Hải, đứng ở bên công hội đấy, nhưng tim cậu ta hướng về đâu, người mù cũng biết.

"Hội trưởng Vộ Thệ, chúng tôi chuẩn bị vào rừng từ bên này, sau đó vòng một vòng lớn. Vòng qua tới đầu bên kia, vậy thì phạm vi vài trăm mét sẽ được bọn tôi trinh sát hết một lần, không có vấn đề chứ?" Hàn Gia Công Tử nói.

Vô Thệ Chi Kiếm muốn nói cái gì, nhưng Hàn Gia Công Tử đã lại cướp lời: "Nếu như phát hiện tình huống đặc biệt gì khác, tôi sẽ đúng lúc báo cho anh, không cần phải thu lệ phí. Được rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong bốn người bỏ Vô Thệ Chi Kiếm tại chỗ, cùng nhau chui vào trong rừng "trinh sát" rồi.

Vô Thệ Chi Kiếm há miệng, lời muốn nói cuối cùng cũng không tìm được dịp nói ra. Hắn rất muốn biết: Nếu như người sói hoạt động ở địa phương cách đường đi của họ chỉ có mấy trăm mét, vậy có quan hệ gì với họ nữa?

Không nói tới Hàn Gia Công Tử dẫn ba người vào rừng làm sao chây lười dạo chơi, nhưng hai người Cố Phi và Hữu Ca rất nghiêm túc có trách nhiệm đi làm công thật. Đi dọc trên đường lớn vẫn luôn không ngừng quan sát xung quanh, Cố Phi vừa đi vừa nhờ Hữu Ca chỉ bảo: "Hữu Ca, người sói giờ đã không phải là thôn dân người sói trước lúc tôi làm nhiệm vụ rồi, đều hoá thân làm NPC chiến đấu hết đấy, anh thấy bọn họ có thể còn nhận ra tôi không?"

"Cái này, khó nói mà..." Hữu Ca do dự, "Lẽ ra những người sói này vẫn thuộc về hệ thống NPC nhiệm vụ, chắc vẫn còn quen cậu. Nhưng vấn đề là họ xuất hiện trong hai tình tiết nhiệm vụ khác nhau, có còn quen cậu trong nhiệm vụ hiện giờ không, tôi cũng không nói chuẩn được."

NPC trong Thế Giới Song Song được chia thành hai loại.

Một loại là NPC chiến đấu, chính là đám tiểu quái đáng thương bị nhiều lần đánh bại trong khu luyện cấp bình thường. Những tiểu quái ấy có thể nói là robot chỉ biết đánh đấm chiến đấu, sẽ không tồn tại vấn đề trí năng có thể trao đổi với người hay không.

Trừ loại này ra, chính là NPC nhiệm vụ rồi. NPC có trí thông minh cao được công ty nói khoác thường chính là ở họ. Bọn họ sẽ thông qua phân biệt giọng nói, nét mặt, hành vi, vân vân của người chơi, tiến hành giao lưu giống hệt một nhân loại giao lưu cùng người chơi. Bất quá họ có thể giao lưu chỉ là nội dung đã được dự tính trước thôi. Vì dụ như bạn gặp đại một NPC nào trên đường liền hỏi "Tên mẹ của bạn là gì", nếu nhiệm vụ hắn phát động thật sự có liên quan tới mẹ họ, biết đâu thật sẽ trả lời đấy; nhưng nếu như một NPC cô độc không có bối cảnh gia đình, loại vấn đề bạn hỏi thế này sẽ bị NPC coi như bạn không tồn tại.

Cho nên mới nói, cái gọi là trí thông minh, trên thực tế là chương trình đã được lập trình sẵn. Vì thế Hữu Ca mới có thể không chắc chắn đám thôn dân người sói này có quen Cố Phi trong hoàn cảnh nhiệm vụ khác không.

"Ồ, anh cũng không chắc à!" Cố Phi tiếc nuối, Hữu Ca đều không trả lời được, vậy thì không có ai có quyền nói rõ hơn rồi.

Đang nghĩ ngợi, một tiếng thông báo của hệ thống nhỏ nhẹ vang lên. Đây là thanh âm nhắc nhở bạn bè online hay offline thôi, bình thường sẽ không quá để ý. Bây giờ đi đường buồn chán, Cố Phi thuận tay kéo cột bạn bè ra nhìn xem, lập tức mừng rỡ.

Thực sự là đến lúc vừa cần đến cậu thì cậu tới liền, đồng chí Lôi Phong [1] ơi!

[1] Lôi Phong 雷鋒 (18/12/1940 – 15/08/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong". Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.

Cố Phi vội vàng gửi tin nhắn cho người bạn cũ mới vừa online này: "Hey!"

"Cái gì?" Đối phương trả lời hình như mang đầy sự cảnh giác.

"Đã lâu không gặp rồi!" Cố Phi nói.

"Cậu lại có chuyện gì?" Cảnh giác của đối phương không giảm chút nào.

"Khụ, tôi hỏi cậu tí!" Cố Phi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn, "Tôi ở trong một nhiệm vụ nào đó, đã biết một đám NPC. Như vậy thì đám NPC này lúc đổi sang một nhiệm vụ khác, có còn quen tôi nữa không?"

"Đương nhiên có, NPC nhiệm vụ của bọn tôi là hoàn toàn bắt chước theo hình thức tương tác giữa người với người. Bọn họ giống như là một người sống thực thụ tồn tại trong trò chơi, sự kiện nhiệm vụ xảy ra bên cạnh họ, chỉ cần từng xảy ra, thì giống như một đoạn ký ức vậy. Đổi một nhiệm vụ khác liền mất trí nhớ, chuyện cười đó làm sao có thể phát sinh."

"Vậy ư? Còn NPC nhiệm vụ tôi giết chết trong quá trình làm nhiệm vụ thì thế nào đây? Bọn họ còn có thể sống lại mà! Vậy họ có quen không hả?" Cố Phi nghĩ tới Adrian của thôn Dạ Quang, vừa rồi khi ra khỏi thôn đi ngang qua giáo đường và căn nhà lớn của Adrian, hắn nhìn thấy Adrian đang ở cửa bận rộn làm gì đó.

"Đương nhiên không quen cậu. Tuy rằng hắn thoạt nhìn có tên y chang với NPC trước đó, gánh lấy sứ mệnh đồng dạng, nhưng trên thực tế hắn đã là một người khác. Cùng công việc như vậy, nhưng đã qua đời một người, vì vậy có người mới tới, thế thân người cũ làm việc giống trước thôi."

"À... như thế sao! Được rồi, đã hiểu." Cố Phi nói.

"Cậu muốn biết cái gì?"

"Chính là những thứ mới hỏi đó, hiện tại biết rồi, cám ơn nha!" Cố Phi đóng cửa sổ tin nhắn lại.

"Vấn đề này rất phức tạp ư? Còn cần hỏi mình?" Hồng Trần Nhất Tiếu lẩm bẩm, "Lẽ nào mình lại không cẩn thận bán tình báo quan trọng gì cho cậu ta rồi?"

Hồng Trần Nhất Tiếu lần này đích thực có chút lo ngại, nói những lời kia không coi là đã cho Cố Phi chỉ dẫn bao nhiêu, chỉ là khẳng định để Cố Phi tin tưởng chắc hơn thôi. Chính hắn cũng đoán chừng trong trò chơi ắt hẳn thế, Hữu Ca cũng vậy. Chỉ là bởi thiếu tư liệu làm chứng cớ, cho nên không dám vững tin vào điều mình nghĩ. Hiện giờ có nhân viên thiết kế trả lời khẳng định, còn có gì đáng để nghi ngờ?

Cố Phi đã có kết luận, đám thôn dân người sói này quen mình, hơn nữa họ chắc chắn sẽ không có địch ý gì với mình. Dù gì mình chính là đại ân nhân của họ nha!

Nghĩ thế, Cố Phi đứng thẳng tắp, trực tiếp cao giọng hô lớn: "Wilth, ở chỗ nào, mau ra đây!""Cậu điên rồi!" Hữu Ca giật mình hoảng sợ.
"Yên nào!" Cố Phi vỗ vai Hữu Ca.


Mới la lên thôi, sau một gốc cây cổ thụ đằng trước cách đây tương đối xa đã xuất hiện một bóng người. Tai sói, quả nhiên đúng như lời đồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro