Quyển 09 - Chương 475

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 475: Sự kiện bắt cóc con tin.

Sự yên lặng trong sân bị tiếng mở cửa ấy phá vỡ. Toàn bộ người chơi vừa nghe tiếng liền có hành động, mũi tên trong tay đều đã chỉ về hướng cửa chính tòa thị chính, mấy người chơi chức nghiệp cận chiến đứng gần cửa đã giơ vũ khí lên.

Nhưng động tác của tất cả mọi người cũng mau chóng đọng lại, người đi ra từ trong nhà rõ ràng là kẻ phát nhiệm vụ cho bọn họ: Danor George.

Không ai dám tiếp đón không chu đáo ông lớn này, đám thành viên nháo nhào tự giác nhường đường cho Danor George. Canh phòng ở sân này lâu đến vậy, con đường đi của vị đại gia này đều được mọi người nắm rõ rồi. Nhưng ai ngờ sau đó lại thấy thêm bóng người nhấp nhoáng, Cố Phi đang cười híp mắt lững thững đi theo sau lưng Danor George.

Mọi người kêu lên đầy sợ hãi, đang chuẩn bị hành động, đã thấy Cố Phi hơi vặn cổ tay, kiếm Ám Dạ Lưu Quang đã đặt lên bên hông người Danor George.

"Không được động đậy!" Mọi người nghe thấy Cố Phi hô lên.

Thời điểm mọi người đều sững ra, thì liền nghe tiếng hội trưởng Lưu Phong Tam Thán của bọn họ kêu gọi trong kênh hội: "Khoan đừng cử động!!!"

Tên này lại có thể làm thế, thực quá hèn hạ mà!! Lưu Phong Tam Thán tuy hạ lệnh không được cử động, nhưng thầm nghiến răng nghiến lợi vô cùng, gã có dục vọng mãnh liệt muốn chém Cố Phi thành ngàn miếng, có điều trong lòng lại không thể tự nhủ: Phải coi trọng toàn cục, không biết nhẫn nại sẽ gây họa lớn.

Danor George hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi cục diện trước mắt, tự nhiên đi tiếp. Cố Phi đi theo bên cạnh gã, giơ ngang kiếm, tay rất ổn, kiếm rất gần...

"Lui ra..." Cố Phi nhắc nhở một đống người chơi căm giận nhìn hắn trước mặt.

Lúc này tất cả mọi người đều hiểu được hành động của Cố Phi có ảnh hưởng cỡ nào: Người phát nhiệm vụ cho bọn họ nếu như bị công kích, thì nhiệm vụ của họ sẽ chịu trừng phạt kiểu gì? Đây là chuyện bọn họ không dám tưởng tượng ra.

Đúng vì như vậy, Cố Phi mới lấy NPC bày ra sự kiện bắt cóc con tin này.

Đây là một sự kiện bắt cóc con tin xưa nay chưa từng có. Con tin bị ép buộc không hề để ý tình cảnh của mình, không phối hợp, cũng không chống lại, tiếp tục đi con đường của bản thân một cách hết sức tự nhiên.

Mà kẻ cướp cũng không có uy hiếp mạng sống con tin, chỉ miễn cưỡng giơ kiếm của mình như thế mà thôi. Vẫn giữ khoảng cách rất gần với Danor George, chỉ hơi lệch một chút, là có thể hoàn thành một đợt tấn công.

Trong sân lại trở về yên tĩnh, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, mọi người cứ trân trân nhìn Cố Phi và Danor George bước đi. Tiếng bước chân sàn sạt của hai người nghe có vẻ vô cùng chói tai.

So với hiện trường im ắng thì trong kênh công hội lại được phen khí thế ngất trời. Mỗi người một câu khiển trách Cố Phi vô sỉ xong, xong liền bắt đầu bày mưu tính kế, mà cách nghĩ ra trừ mấy kiểu cung tiễn thủ bắn lén, đạo tặc ẩn thân tiếp cận ra thì không còn gì nữa...

Trong tiếng nghị luận ầm ĩ. Đám chức nghiệp là đạo tặc, cung tiễn thủ đều chủ động xin đi giết giặc, hăng hái vô cùng, nhưng cuối cùng phải làm sao vẫn phải chờ hội trưởng Lưu Phong Tam Thán quyết định.

Lưu Phong Tam Thán đen mặt lại, trong lòng cũng đắn đo không thôi. Bởi vì Cố Phi cách Danor George thật sự quá gần rồi, hơn nữa hắn cũng không cần giết chết mục tiêu, chỉ cần hoàn thành một lần công kích đã có tính chất ngang ngửa giết con tin luôn rồi. Dễ giết con tin đến vậy, khiến họ muốn giải cứu con tin cực kì khó. Bất luận là ám sát từ xa, hay ẩn thân đến gần, đều có khả năng dễ lật xe lắm.

Mà lúc này Lưu Phong Tam Thán cũng đã dần áp chế được xúc động nhào lên xử Cố Phi khi mới thấy rồi, bắt đầu tỉnh táo suy xét vấn đề. Không cần thiết phải chịu phiêu lưu, giờ nếu giết người nọ đi, cũng chỉ xả giận được thôi. Không hề có lợi ích gì cho công hội cả. Đối với công hội của họ thì, độ hoàn thành nhiệm vụ mới quan trọng, mà Danor George xuất hiện chính là thời điểm tuyên bố tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, ngày hôm nay bị nguyên đám náo loạn một hồi thế kia. Thật không biết độ hoàn nhiệm vụ rơi tới đâu. Nếu bị rơi xuống thành số không, thì căn bản không cần quan tâm Cố Phi uy hiếp.

Nghĩ như vậy, Lưu Phong Tam Thán cuối cùng đã quyết định. Không đi hạ lệnh ra tay công kích, ngược lại bảo thành viên công hội nhường đường cho, đã thế còn chủ động dẹp đám người đứng ở đoạn đường đi tới cổng.

Cố Phi vừa thấy liền nghĩ thật bớt chuyện. Hắn không cách nào thay đổi đường Danor George đi, đi theo gã cuối cùng vẫn sẽ còn cách cổng ngoài một đoạn. Cố Phi vốn tính uy hiếp người Ngắm Hoa Trong Màn Sương nhường ra đoạn đường đó cho mình, giờ thấy đối phương trực tiếp đoán được suy nghĩ của hắn, chủ động mở đường này. Nên không cần hắn phải nói thêm gì nữa.

"Hội trưởng Lưu Phong rất thức thời nha, ha ha..." Cố Phi thấy Lưu Phong Tam Thán và mấy người nữa xuất hiện ở trong tầm nhìn của mình, cười ha hả chào hỏi một tiếng. Nụ cười trên môi hắn khá là gượng ép, bởi vì làm ra chuyện hiện giờ cũng không làm hắn đắc ý tí nào, dù công hội Ngắm Hoa Trong Màn Sương bị chiêu này chế trụ từ trên xuống dưới.

Đương nhiên Lưu Phong Tam Thán càng không thể cười nổi, mặt lạnh lùng nói: "Mọi người đều vì nhiệm vụ thôi."

"Hiểu mà, hiểu mà." Cố Phi đáp.

Lưu Phong Tam Thán đảo mắt, không đáp lời. Lúc này gã đã đến vị trí mà Danor George sẽ dừng chân. Ở đây gã có thể hỏi độ hoàn thành của bọn họ; mà Cố Phi lúc này cũng đã chọn xong lối thoát đi. Trên con đường này, hắn cũng không phát hiện có bất kỳ điểm đáng ngờ nào...

"Vậy thì, tôi đi trước." Cố Phi nói.

Lưu Phong Tam Thán không nói chuyện, hắn hoàn toàn không muốn nói "gặp lại" với Cố Phi.

Cố Phi thở ra một hơi dài, kỳ thực hắn không có ác cảm với Lưu Phong Tam Thán hay cả Ngắm Hoa Trong Màn Sương, chỉ do hình thức nhiệm vụ đặt hai bên ở phía đối lập nhau, quan trọng hơn là nhiệm vụ của Cố Phi theo lời của đám Hữu Ca nói rõ là tự tưởng tượng bày ra đấy, vì vậy mà ảnh hưởng đến nhiệm vụ của công hội người ta hao hết tâm sức. Trong lòng Cố Phi khó tránh khỏi có chút áy náy.

Càng làm hắn áy náy hơn ở chỗ, hắn gây náo loạn một trận như thế xong, nhiệm vụ lại chẳng hề có tí chuyển biến, có nghĩa là nếu như hắn muốn tiếp tục, sẽ quay về quấy phá tiếp, vẫn phải khiến Ngắm Hoa Trong Màn Sương đau đầu.

"Mình vẫn không nên nói tin tức này cho bọn họ biết vậy... chuyện này không phải tin tức tốt lành gì cho họ..." Cố Phi ôm suy nghĩ đó mà thở dài, nhanh chóng chạy xa khỏi bên người Danor George, quay đầu nhìn thoáng qua, không có bất kỳ người nào tính công kích hắn.

Uy tín thật cao... Cố Phi nghĩ, lại càng thêm áy náy hơn.

Nhưng chút áy náy đó cũng không tồn tại được lâu, đang khi Cố Phi rời khỏi Danor George khoảng hơn ba mươi mét, đạt tới khoảng cách pháp sư công kích tầm xa cũng không tới, thì phía sau hắn bất thình lình bột phát tiếng mắng giận giữ trời long đất lở.

Cái gì gọi là người người lên án. Cố Phi được một phen cảm nhận sâu sắc.

Theo sát đó là mũi tên của cung tiễn thủ vẫn có thể công kích trong phạm vi này bay tới.

Lại kế tiếp là, Cố Phi nhìn thấy lối ra ngoài cổng chớp nhoáng một số người, đã chặn cứng cổng ra, đồng thời, đạo tặc trong trạng thái Tiềm Hành mai phục tại đó cũng bắt đầu hiện hình, trắng trợn táo bạo đánh tới phía Cố Phi.

"Quả nhiên vẫn không nhẹ nhàng như vậy nha..." Cố Phi cảm khái, nhưng không thấy hoảng loạn, bởi vì hắn đã sớm đoán được cục diện này. Hắn vốn không hy vọng xa vời khi được Danor George tiễn nửa đường, thì đám thành viên Ngắm Hoa Trong Màn Sương sẽ tiếp tục đứng yên nhìn hắn phóng khoáng đi hết nửa còn lại.

Cho nên giây phút mới vừa rời khỏi bên cạnh Danor George, không bị công kích đã làm hắn rất bất ngờ rồi.

Hóa ra là, nãy do đối phương cẩn thận, đối phương hy vọng xác nhận con tin an toàn triệt để, mới thực thi hành động đả kích với tên bắt cóc là hắn.

Bố trí không tính là ngoài dự đoán, nếu như không an bài như vậy, thì mới khiến người ta khó hiểu.

Cố Phi đột nhiên quay đầu. Thay đổi phương hướng tiến lên. Điều này làm cho tất cả mọi người đã dời chú ý về hướng lối ra chính thật bất ngờ.

Mà chuyển hướng vừa rồi, cũng là điều Cố Phi định sẵn: Một đường tắt không có ai chặn được, đường tắt đi thông tới bờ tường.

Trên con đường này, Cố Phi trước sau chỉ gặp ba đạo tặc ngăn cản. Mà hắn cũng không nặng tay, thoáng ra chiêu ảo, thêm bộ pháp màu mè, đạo tặc liền bị quăng lại phía sau. Xoay người, chạy đi, tốc độ của Cố Phi cũng không phải để trưng. Không phải đạo tặc nào đều đuổi kịp nổi. Ba đạo tặc kia đều thuộc về loại không thể đuổi kịp đấy.

Còn vẫn chưa đi tới chân tường, Cố Phi đã quăng dây móc ra, vung lên liền bám vào bờ tường. Chạy nhanh, nhảy lấy đà, đạp tường, một loạt động tác liền mạch lưu loát, đảo mắt Cố Phi đã lên cao năm mét, đã thế vừa trèo lên vừa thu đầu dây lại, làm đạo tặc đuổi tới chân tường chỉ biết ngước cổ thở dài.

Kẻ duy nhất có thể gây ra chút uy hiếp chỉ có cung tiễn thủ, vừa trèo vừa né dù sao vẫn hơi khó, nên khi Cố Phi thành công đặt chân lên bờ tường, vẫn bị trúng hai mũi tên.

"Quả nhiên không có nhiều cao thủ mà..." Cố Phi để ý thương tổn mình chịu sau hai mũi tên kia liền cảm khái. Sát thương từ hai mũi tên này rất bình thường, không thể so được với trình độ trâu bò như Ngự Thiên Thần Minh.

Nhổ mũi tên xuống ném xuống sân, Cố Phi xoay người nhảy xuống từ một chỗ khác, Dịch Chuyển Tức Thời rồi tiếp đất, người đã lẩn vào trong làn sương mù. Đã thuận lợi chạy trốn.

Mà Ngắm Hoa Trong Màn Sương cũng không gấp gáp tiếp tục đuổi giết, bởi vì thời điểm này Lưu Phong Tam Thán đã hoàn thành cuộc đối thoại với Danor George. Làm gã rất bất ngờ là, độ hoàn thành nhiệm vụ đúng là có giảm xuống, nhưng lại ít hơn so dự đoán của gã nhiều. Náo loạn như thế, trực tiếp trừ về không thì Lưu Phong Tam Thán cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc, nhưng kết quả hiện nay, làm gã thấy phấn chấn hẳn lên.

Độ hoàn thành chỉ là giảm xuống 5%, Lưu Phong Tam Thán công bố kết quả này trên kênh hội xong, quả nhiên, từ trên xuống dưới đều cảm thấy hài lòng.

"Chỉ có 5% thôi mà! Không nhiều, không nhiều, tôi còn tưởng rằng sẽ bị trừ hết." Người ôm ý tưởng này chiếm đại đa số đấy, tâm trạng bấy giờ đều rất vui vẻ.

"Xem ra chúng ta hơi bị căng thẳng quá đó!" Có người bảo.

"Những người kia có khi cũng chưa chắc cố ý tới quấy rối nhỉ, biết đâu thật sự có nhiệm vụ gì." Có người nói.

"Nhưng chúng ta vẫn bị giảm 5% mà!"

"Có lẽ nào mặc kệ bọn họ, cứ để họ bình tĩnh hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ không..."

"Nhưng ai biết thực hư về họ chứ?"

"Ôi chao, lòng người khó dò..."

Thảo luận càng ngày càng sâu xa, mà Lưu Phong Tam Thán bây giờ vẫn cứ cau mày. Bởi vì gã đã biết được từ Phiêu Lưu, người khó dây dưa nhất kia, khẳng định còn sẽ trở lại, hơn nữa nhiệm vụ của hắn nhất định sẽ khiến Ngắm Hoa Trong Màn Sương tổn thất nặng nề.

Ám sát Danor George...

-------------

ps: trưa mai post bù 2 chương....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro