Chương 17: Ai oán (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng điệu của câu nói này vừa có sự căm phẫn, hờn dỗi vừa có sự buồn bã, đau xót. Lệ Chi nhắm mắt buông xuôi với tình huống hiện tại, tính cách cô gái này thật mạnh mẽ thà hồn phi phách tán chứ không muốn kể lể với bất cứ ai về quá khứ đau thương của mình, thật không dám tin đây lại là một tiểu thư con nhà giàu. Tính cách cương liệt này tưởng chừng không bao giờ có thể xuất hiện trong một môi trường sống luôn được yêu thương, chiều chuộng hết mực như vậy. Bất lực trước sự không khuất phục của Lệ Chi, do cảm thấy nàng tuy có tội nhưng không phải ở nàng mà là do trớ trêu của số phận đã khiến nàng bước vào con đường lầm lỗi này. Tôi dự định sẽ dùng thời gian để cảm hóa nàng, giúp nàng hướng thiện tích đức để giảm bớt tội nghiệp mà mình đã tạo ra.

- Ta sẽ thả cô đi nếu như cô đáp ứng ta 3 điều kiện?

Lệ Chi kinh ngạc một hồi rồi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi:

- Thật sao? Ngươi sẽ không lừa ta chứ?

- Đúng vậy, ta dùng danh dự của một pháp sư bảo đảm rằng những lời ta nói đều là sự thật.

- Vậy điều kiện là gì?

- Thứ nhất cô phải trả lại thân xác cho Nguyễn Vọng, thứ hai là cô phải hứa là sẽ không trả thù nữa, không được đụng đến gia đình này nữa, thứ ba là cô hãy theo tôi để đi hành thiện tích đức giảm bớt lấy tội nghiệp mà mình đã gây ra ở kiếp này để khi xuống trình diện với diêm vương sẽ chịu ít đau khổ hơn.

Lệ Chi tỏ vẻ đắn đo, băn khoăn với những điều kiện mà tôi đưa ra, sau một lúc suy nghĩ cô ta ngập ngừng hỏi:

- Nếu.. nếu ta chỉ đáp ứng hai điều kiện đầu tiên thì ngươi có thả ta đi không?

- À ra là cô không muốn đi theo ta, không sao nếu cô đáp ứng hai điều trên thì cô có thể đi nhưng nếu không đi theo ta thì cô cũng phải cố gắng hành thiện tích đức chứ không được hại người, nếu ta mà biết được thì ta sẽ tìm cô mà tiêu diệt. Nhớ kỹ!

- Ta đồng ý!

Dứt lời Lệ Chi thoát hồn ra khỏi thân xác của Nguyễn Vọng, thấy vậy tôi cũng niệm chú giải trừ kết giới. Nàng ta nói lời cảm tạ vì tôi đã tha cho nàng rồi theo hướng cửa sổ mà bay đi. Tôi nhìn theo hướng nàng bay đi mà có chút lưu luyến.

Tôi đi đến bên cạnh Nguyễn Vọng xem xét tình hình của hắn ta thì thấy rằng hắn đã bị Lệ Chi chiếm đoạt thân xác quá lâu dẫn đến Âm khí nhập tràng cần phải bổ sung dương khí thì mới có thể tỉnh lại được. Lúc tôi mở cửa bước ra ngoài thì đột nhiên có 2 bóng người dùng những lá bùa dán lên người tôi tới tấp, tôi tránh né được hết và đá văng hai người họ ra rồi quát:

- Các người đang làm gì thế, ta là pháp sư đây!

Lúc này không biết Nguyễn Lợi từ hướng nào chạy tới với vẻ mặt đầy lo lắng:

- Mọi chuyện thế nào rồi pháp sư, tôi thấy lâu quá rồi mà chưa thấy cậu trở ra nên nghĩ cậu xảy ra chuyện cho nên bọn vệ sĩ mới làm vậy. Mong rằng cậu lượng thứ!

- Kết thúc rồi, ông mau vào thăm con trai của ông đi.

Nguyễn Lợi nghe vậy vô cùng vui mừng không ngần ngại mà tiến vào căn phòng, thấy Nguyễn Vọng đang bất động trên sàn liền ra lệnh cho mấy vệ sĩ vào đỡ hắn lên giường nằm, nhìn thấy thân thể tiều tụy của con mình khiến cho Nguyễn Lợi vô cùng xót xa và hình như có phần căm phẫn. Đột nhiên hắn dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi tôi:

- Lệ Chi bị tiêu diệt rồi phải không?

- Không! Tôi đã thả nàng đi rồi?

Nguyễn Lợi nghe vậy có phần kích động quát lớn:

- Thả đi! Tại sao?

Tôi bình thản đáp lời:

- Tôi nghĩ nàng ta chưa đến nỗi phải bị hồn phi phách tán, dù gì cũng là vị hôn thê của con trai ông mà ông lại không muốn tha cho nàng ư? Hay là ông sợ nàng ta nói ra cái chuyện xấu xa gì của các người?

Nguyễn Lợi hòa hoãn xuống, khuôn mặt liền nở một nụ cười vô cùng giả tạo mà đáp lời tôi:

- À à đâu có, đâu có chỉ là tôi muốn hỏi nó tại sao lại nỡ đối xử với hôn phu của nó như vậy thôi! Mà chắc Lệ Chi đã nói ra lí do cho pháp sư nghe đúng không?

- Không hề, nàng ta không hề hé răng dù chỉ nữa lời.

- Vậy ta yên tâm rồi!

- Yên tâm gì cơ chứ?

- Không có gì, không có gì, à phải rồi pháp sư cho ta hỏi chừng nào con trai ta mới có thể tỉnh dậy.

- Con trai ông bị Lệ Chi nhập thân lâu quá nên đã bị âm khí nhập tràng, nên cần bổ sung rất nhiều dương khí mới có thể tỉnh lại được. Bây giờ ông hãy đi chuẩn bị những loại thuốc bổ có tác dụng tráng dương bổ khí cho cậu ta dùng, và vào lúc 12h trưa hằng ngày đem cậu ta ra chỗ nắng gắt nhất để bổ sung dương khí. Nếu ông làm đúng như những gì ta nói, thì tùy vào cơ địa mà trong vòng 7 ngày Nguyễn Vọng có thể sẽ tỉnh lại.

- Đa tạ pháp sư, đa tạ pháp sư!

- Nếu đã không còn việc gì thì ta xin phép cáo từ, 7 ngày sau ta sẽ quay lại để xem xét lần nữa.

Nguyễn Lợi nghe thế liền móc trong túi áo ra một xấp chi phiếu rồi viết vào trong đó một con số rồi đưa cho tôi. 9 con số 0, lần đầu tiên trong đời tôi thấy một số tiền lớn đến như vậy. Tôi ngập ngừng hỏi:

- Có phải nhiều quá không?

- So với mạng con trai ta thì số này đáng là bao! Cậu cứ cầm đi, sau này nếu có việc cứ đến chỗ ta nhờ cậy đừng ngại.

- Nếu đã như vậy tôi xin nhận! Tôi còn có việc phải làm xin phép cáo từ!

Nguyễn Lợi ngõ ý muốn lấy xe riêng để đưa tôi đi, nhưng tôi từ chối với lý do là không tiện nên nhờ hắn cho người gọi dùm một chiếc taxi để rời khỏi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro